Chương 3: Hằng ngày
Trường Thanh Môn trên dưới mười mấy người, mỗi người đều phiền phức. Chưởng môn Linh Cửu cho rằng, người phiền nhất trong số họ lại chính là hai đồ đệ của mình.
Hai người này tuy rằng đều là Linh Cửu cùng Thượng Quan Quyết một bên phân một bên nước tiểu nuôi lớn, vậy mà lại hình thành hai loại tính tình bất đồng, không giống Linh Cửu, cũng không giống Thượng Quan Quyết, mỗi người đều phát triển theo hai hướng khác nhau.
Diệp Hoan từ nhỏ đã thích nhảy lên nhảy xuống khắp các núi đời, hắn đặc biệt thích mày mò những thứ làm người khác ghê tởm, mông hắn như bị cây kim cắm vào vậy, không thể ngồi im một chỗ được.
Linh Cửu đánh giá hắn là “Đã quên trường mao khỉ quậy”, một mặt nhân mô cẩu dạng, ngăn không nổi tính khỉ trong người, dường như lúc nào cũng sẵn sàng mọc ra cái đuôi khỉ sau mông.
Thượng Quan Quyết nói: “Đây là tâm tính của thiếu niên, càng hoạt bát càng thông minh.” Nói xong liền bảo Diệp Hoan tĩnh tọa mà suy nghĩ đi.
Mà Liễu Vong Cơ lại hoàn toàn tương phản với Diệp Hoan, trừ khi y luyện kiếm ra còn không thì tuyệt đối không động, có thể ngồi thì chắc chắn không đứng, có thể nằm thì chắc chắn không ngồi, nếu chỉ cần động thủ là có thể giải quyết được vấn đề thì tuyệt đối không vận dụng thủ đoạn, đôi khi nói thêm vài chữ cũng cảm thấy lao lực, tinh lực suốt đời chỉ dành cho kiếm đạo.
Linh Cửu nói rằng sự lười biếng của Liễu Vong Cơ rất ít thấy, ngay cả con rùa trăm tuổi trong hồ nước của lão chưởng môn đã nghỉ hưu đều biết bò ra mỗi ngày để phơi nắng, y nhất thời không nghĩ ra được nên dùng con vật nào để so sánh với đứa đệ tử này của mình.
Thượng Quan Quyết nói: “Căn cơ ổn trọng, tuổi còn trẻ, lại rất có phong thái Thái Thượng Vong Tình.” Sau đó ném cho Liễu Vong Cơ một cái chổi cùng một quyển 《 Kinh Thi 》và yêu cầu hắn cả quét rác cả đọc sách.
Ở Trường Thanh Môn trong thời gian dài, Triệu Tử Dung cơ hồ mỗi ngày đều có thể thấy sư phụ nhà mình cùng tiểu sư thúc phải lãnh phạt. Một người mang cái bộ mặt hung dữ ngồi đả tọa ở giữa sân, một người ở bên cạnh ánh mắt hung tàn vừa quét sân vừa lớn tiếng đọc sách, cứ tra tấn nhau như thế nhưng lại hâm mộ lẫn nhau.
Nhưng dù cho mọi thủ đoạn của Liễu Vong Cơ đều bị vạch trần ở trước mặt hắn, Triệu Tử Dung vẫn như cũ cảm thấy sư phụ của mình cái gì cũng tốt, tướng mạo đẹp, võ công cao, lại cứu mạng hắn, sự lười biếng mà sư phụ nói là “ độc nhất vô nhị ” ở hắn xem ra lại là đạo cốt tiên phong trong việc không dính khói lửa phàm tục, trên đời như thế nào lại có mỹ nam tử hoàn hảo như vậy? Triệu Tử Dung cảm thấy chính mình thật là đã tích tám đời đức, mới có thể gặp được y ở kiếp này.
Mà trong mắt Liễu Vong Cơ, tiểu đồ đệ Triệu Tử Dung cũng là càng ngày càng thuận mắt, hắn sẽ ở trong lúc hai vị sư phụ không có mặt mà thay hắn quét rác để hắn lẻn đi luyện kiếm đúc kiếm, cư nhiên còn có thủ đoạn có thể dỗ được sư đệ có tính khỉ kia của hắn trở nên dễ bảo, không đi mách lẻo sư phụ.
Áo cơm cuộc sống hàng ngày, Triệu Tử Dung càng là tri kỷ đến tận trong xương cốt. Hắn thu dọn cái phòng lộn xộn mười mấy năm của Liễu Vong Cơ trở nên chỉnh chỉnh tề tề, lại phát hiện vấn đề mà hắn chưa bao giờ nói ra! Sau đó còn tìm mọi cách để thỏa mãn yêu cầu ăn uống của y.
Liễu Vong Cơ cảm thấy chính mình quả thật là nhặt được bảo bối rồi, việc Triệu Tử Dung không phải nữ đã nhanh chóng bị hắn vứt vào quên lãng.
So với đồ đệ hiếu thuận là Triệu Tử Dung, người sư phụ là Liễu Vong Cơ này vô cùng không xứng chức. Y một ngày không phải luyện kiếm thì chính là đúc kiếm, trừ bỏ phát ngốc thì chính là vội vàng lãnh phạt, căn bản không có thời gian dạy dỗ tiểu bằng hữu, càng kỳ quái hơn chính là, thân là đại đệ tử của độc y Linh Cửu, hắn lại cố tình không biết tí gì về y thuật, thiên phú sở hữu đều dành cho kiếm đạo, ở những mặt khác liền biểu hiện như một tên ngu ngốc.
Bất quá, Liễu Vong Cơ cũng không phân biệt được hành cùng rau hẹ, làm sao có thể trông cậy vào hắn có thể nhận biết 《 Bản Thảo Cương Mục 》 được? Đồng dạng, Liễu Vong Cơ liền chính mình cũng không hiểu rõ, làm sao có thể dạy bảo tiểu hài tử?
Tưởng tượng như vậy, Linh Cửu cũng liền chấp nhận số phận tự mình dạy bảo đồ tôn. Cũng may tiểu đồ tôn Triệu Tử Dung cũng biết tranh đua, ở phương diện y thuật rất có thiên phú,lại nỗ lực chăm chỉ, tuy rằng võ đạo nhập môn chậm chút, dựa vào bản lĩnh một thân y thuật, ngày sau nếu rời khỏi đảo đi lang bạt thì cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, đảo mắt chính là bảy năm.
Mấy năm nay, Triệu Tử Dung đã hoàn toàn nảy nở. Khuôn mặt từ nhỏ đến giờ vẫn khó có thể phân biệt được nam hay nữ, đẹp đến nỗi Liễu Vong Cơ nhìn thấy,nội tâm liền có chút hoảng.
Y tuy rằng không thích đọc sách, lại bị Diệp Hoan phiền phức mạnh mẽ kể cho một ít chuyện xưa của dân gian, bên trong những cái chuyện xưa đó, người lớn lên quá mức đẹp, không phải bạc mệnh thì đó là họa thủy. Tuy rằng Triệu Tử Dung cũng không phải hồng nhan gì nhưng y vẫn như cũ có chút lo lắng tiểu đồ đệ sẽ biến thành kiều hoa nhu nhược, lại mạc danh sợ hãi tiểu đồ đệ cậy đẹp mà hành hung, cả ngày suy nghĩ quá độ, không còn hứng thú luyện kiếm.
Một ngày nọ, Liễu Vong Cơ nhân cơ hội hiếm có mà dẫn Triệu Tử Dung ra sau núi luyện kiếm, luyện một chốc liền cảm thấy chính mình lo lắng không có sai. Lúc y bằng tuổi của Triệu Tử Dung, một đạo kiếm khí đã có thể tách nước, Triệu Tử Dung lại không biết khi nào mới có thể đạt tới cảnh giới kia. Hắn nghĩ, thân thể của tiểu đồ đệ quả nhiên không tốt, chắc phải tới chỗ sư phụ lấy vài loại thuốc cho hắn bồi bổ.
Đang nghĩ, Triệu Tử Dung bên kia lại chém mấy kiếm không đúng tư thế, Liễu Vong Cơ lại chạy qua tầm tay hắn chỉnh lại cho thẳng. Chỉ điểm xong rồi, Liễu Vong Cơ trong giây lát phát hiện, bản thân mình dựa vào tiểu đồ đệ rất gần, đối phương đang bị hắn vây ở trong lòng ngực, cũng là như thế, hắn mới chú ý tới thân thể tiểu đồ đệ nhược liễu phù phong năm đó không biết khi nào đã cao hơn hắn một cái đầu, vai rộng eo thon cơ bắp cân xứng, sớm đã không còn dính dáng đến kiều hoa. Ngay sau đó, hắn lại thấy gương mặt có chút ngượng ngùng của tiểu đồ đệ, làn da mịn màng trên má lộ có chút hồng, còn lấm tấm mồ hôi lúc luyện kiếm, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, nhìn đến nỗi trái tim của Liễu Vong Cơ run rẩy, câu nói lung tung rối loạn mà Diệp Hoan nghe từ đâu đó lại hiện ra từ trong đầu y: Khá hay cho một mỹ nhân tuyệt sắc ướt đẫm
Liễu Vong Cơ: “…… phiền chết.” Lời này của hắn là đang chỉ Diệp Hoan, Triệu Tử Dung lại không biết, nghĩ sư phụ đang ghét bỏ chính mình, tức khắc ủy khuất đến mức nước mắt suýt trào ra.
Liễu Vong Cơ thấy, nhưng y lại là một tên sư phụ thiếu tâm nhãn, đương nhiên không rõ Triệu Tử Dung đột nhiên ủy khuất vì cái gì, chỉ nghĩ hắn hẳn là luyện kiếm luyện mệt mỏi, liền tự cho là săn sóc mà nói: “Hôm nay liền như vậy thôi, trở về nghỉ ngơi đi.” Nói, y liền xoay người đi.
Tâm can mẫn cảm của Triệu Tử Dung run lên, cho rằng sư phụ là đang cảm thấy chính mình thật sự gỗ mục không thể khắc, vội nói: “Sư phụ, là ta quá ngu dốt, ta sẽ tiếp tục luyện, người trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiếng nói vừa dứt, dòng nước mắt liền chảy xuống.
Liễu Vong Cơ lại nghĩ: Mỹ nhân rơi lệ, nhìn thấy mà thương. Vì thế hắn duỗi tay lau nước mắt thay tiểu đồ đệ: “ Vậy được, ngươi nguyện ý luyện thì liền luyện đi, ta ở dưới tàng cây ngủ chờ ngươi.”
Triệu Tử Dung gật gật đầu, chính mình lại bắt đầu luyện kiếm.
Liễu Vong Cơ lại dưới tàng cây ngồi, nói ngủ liền ngủ, ai tới cũng không biết.
Triệu Tử Dung lo luyện kiếm, nhưng vẫn quan tâm Triệu Tử Dung đang ngồi ở cách đó không xa, tính toán thời gian để gọi y trở về ăn cơm.
Thời gian thực nhanh đã trôi qua, đầu giờ ngọ, Triệu Tử Dung lau mặt mình rồi thu kiếm, đi tới dưới tàng cây kêu Liễu Vong Cơ.
Hắn sợ mặt trời chói chang chiếu vào mắt Liễu Vong Cơ, liền dùng thân mình chắn trước mặt Liễu Vong Cơ: “Sư phụ, dậy đi, trở về đệ tử làm cơm trưa cho người.”
Hàng mi dài của Liễu Vong Cơ khẽ nhúc nhích, nhấc lên một con mắt, con ngươi đen nhánh ở dưới mí mắt đánh giá Triệu Tử Dung một lát, lặng lẽ thở dài, cũng không nói chuyện, đứng lên tự mình đi trước.
Triệu Tử Dung đứng tại chỗ có chút mê mang, không rõ sư phụ như thế nào ngủ một giấc lại ghét bỏ mình.
Liễu Vong Cơ đã mơ một giấc mộng, mơ thấy khi Triệu Tử Dung khi còn nhỏ chỉ cao tới ngang ngực của mình,hai mắt đẫm lệ mông lung mà lôi kéo hắn tay gọi ca ca. Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy có người gọi y, vừa mở mắt, liền thấy kia thiếu niên kia nghịch quang cúi đầu nhìn hắn, một thân bị ánh mặt trời chiếu đến càng đẹp. Liễu Vong Cơ thực nhanh đã tỉnh táo lại, cảm thấy Triệu Tử Dung mấy năm nay thật là cao quá nhanh, không bằng lại tới chỗ sư phụ lấy mấy loại thuốc để hắn ngừng phát triển chiều cao, nếu không lúc y chỉ đạo kiếm thuật cho hắn, cánh tay còn ngắn hơn hắn một đoạn, nhiều ít cũng có chút xấu hổ.
——————–
Tới rồi tới rồi, tiểu Liễu chính là chân chính thiếu tâm nhãn, tiểu Triệu là tâm hồn pha lê thật sự
Hai người này tuy rằng đều là Linh Cửu cùng Thượng Quan Quyết một bên phân một bên nước tiểu nuôi lớn, vậy mà lại hình thành hai loại tính tình bất đồng, không giống Linh Cửu, cũng không giống Thượng Quan Quyết, mỗi người đều phát triển theo hai hướng khác nhau.
Diệp Hoan từ nhỏ đã thích nhảy lên nhảy xuống khắp các núi đời, hắn đặc biệt thích mày mò những thứ làm người khác ghê tởm, mông hắn như bị cây kim cắm vào vậy, không thể ngồi im một chỗ được.
Linh Cửu đánh giá hắn là “Đã quên trường mao khỉ quậy”, một mặt nhân mô cẩu dạng, ngăn không nổi tính khỉ trong người, dường như lúc nào cũng sẵn sàng mọc ra cái đuôi khỉ sau mông.
Thượng Quan Quyết nói: “Đây là tâm tính của thiếu niên, càng hoạt bát càng thông minh.” Nói xong liền bảo Diệp Hoan tĩnh tọa mà suy nghĩ đi.
Mà Liễu Vong Cơ lại hoàn toàn tương phản với Diệp Hoan, trừ khi y luyện kiếm ra còn không thì tuyệt đối không động, có thể ngồi thì chắc chắn không đứng, có thể nằm thì chắc chắn không ngồi, nếu chỉ cần động thủ là có thể giải quyết được vấn đề thì tuyệt đối không vận dụng thủ đoạn, đôi khi nói thêm vài chữ cũng cảm thấy lao lực, tinh lực suốt đời chỉ dành cho kiếm đạo.
Linh Cửu nói rằng sự lười biếng của Liễu Vong Cơ rất ít thấy, ngay cả con rùa trăm tuổi trong hồ nước của lão chưởng môn đã nghỉ hưu đều biết bò ra mỗi ngày để phơi nắng, y nhất thời không nghĩ ra được nên dùng con vật nào để so sánh với đứa đệ tử này của mình.
Thượng Quan Quyết nói: “Căn cơ ổn trọng, tuổi còn trẻ, lại rất có phong thái Thái Thượng Vong Tình.” Sau đó ném cho Liễu Vong Cơ một cái chổi cùng một quyển 《 Kinh Thi 》và yêu cầu hắn cả quét rác cả đọc sách.
Ở Trường Thanh Môn trong thời gian dài, Triệu Tử Dung cơ hồ mỗi ngày đều có thể thấy sư phụ nhà mình cùng tiểu sư thúc phải lãnh phạt. Một người mang cái bộ mặt hung dữ ngồi đả tọa ở giữa sân, một người ở bên cạnh ánh mắt hung tàn vừa quét sân vừa lớn tiếng đọc sách, cứ tra tấn nhau như thế nhưng lại hâm mộ lẫn nhau.
Nhưng dù cho mọi thủ đoạn của Liễu Vong Cơ đều bị vạch trần ở trước mặt hắn, Triệu Tử Dung vẫn như cũ cảm thấy sư phụ của mình cái gì cũng tốt, tướng mạo đẹp, võ công cao, lại cứu mạng hắn, sự lười biếng mà sư phụ nói là “ độc nhất vô nhị ” ở hắn xem ra lại là đạo cốt tiên phong trong việc không dính khói lửa phàm tục, trên đời như thế nào lại có mỹ nam tử hoàn hảo như vậy? Triệu Tử Dung cảm thấy chính mình thật là đã tích tám đời đức, mới có thể gặp được y ở kiếp này.
Mà trong mắt Liễu Vong Cơ, tiểu đồ đệ Triệu Tử Dung cũng là càng ngày càng thuận mắt, hắn sẽ ở trong lúc hai vị sư phụ không có mặt mà thay hắn quét rác để hắn lẻn đi luyện kiếm đúc kiếm, cư nhiên còn có thủ đoạn có thể dỗ được sư đệ có tính khỉ kia của hắn trở nên dễ bảo, không đi mách lẻo sư phụ.
Áo cơm cuộc sống hàng ngày, Triệu Tử Dung càng là tri kỷ đến tận trong xương cốt. Hắn thu dọn cái phòng lộn xộn mười mấy năm của Liễu Vong Cơ trở nên chỉnh chỉnh tề tề, lại phát hiện vấn đề mà hắn chưa bao giờ nói ra! Sau đó còn tìm mọi cách để thỏa mãn yêu cầu ăn uống của y.
Liễu Vong Cơ cảm thấy chính mình quả thật là nhặt được bảo bối rồi, việc Triệu Tử Dung không phải nữ đã nhanh chóng bị hắn vứt vào quên lãng.
So với đồ đệ hiếu thuận là Triệu Tử Dung, người sư phụ là Liễu Vong Cơ này vô cùng không xứng chức. Y một ngày không phải luyện kiếm thì chính là đúc kiếm, trừ bỏ phát ngốc thì chính là vội vàng lãnh phạt, căn bản không có thời gian dạy dỗ tiểu bằng hữu, càng kỳ quái hơn chính là, thân là đại đệ tử của độc y Linh Cửu, hắn lại cố tình không biết tí gì về y thuật, thiên phú sở hữu đều dành cho kiếm đạo, ở những mặt khác liền biểu hiện như một tên ngu ngốc.
Bất quá, Liễu Vong Cơ cũng không phân biệt được hành cùng rau hẹ, làm sao có thể trông cậy vào hắn có thể nhận biết 《 Bản Thảo Cương Mục 》 được? Đồng dạng, Liễu Vong Cơ liền chính mình cũng không hiểu rõ, làm sao có thể dạy bảo tiểu hài tử?
Tưởng tượng như vậy, Linh Cửu cũng liền chấp nhận số phận tự mình dạy bảo đồ tôn. Cũng may tiểu đồ tôn Triệu Tử Dung cũng biết tranh đua, ở phương diện y thuật rất có thiên phú,lại nỗ lực chăm chỉ, tuy rằng võ đạo nhập môn chậm chút, dựa vào bản lĩnh một thân y thuật, ngày sau nếu rời khỏi đảo đi lang bạt thì cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, đảo mắt chính là bảy năm.
Mấy năm nay, Triệu Tử Dung đã hoàn toàn nảy nở. Khuôn mặt từ nhỏ đến giờ vẫn khó có thể phân biệt được nam hay nữ, đẹp đến nỗi Liễu Vong Cơ nhìn thấy,nội tâm liền có chút hoảng.
Y tuy rằng không thích đọc sách, lại bị Diệp Hoan phiền phức mạnh mẽ kể cho một ít chuyện xưa của dân gian, bên trong những cái chuyện xưa đó, người lớn lên quá mức đẹp, không phải bạc mệnh thì đó là họa thủy. Tuy rằng Triệu Tử Dung cũng không phải hồng nhan gì nhưng y vẫn như cũ có chút lo lắng tiểu đồ đệ sẽ biến thành kiều hoa nhu nhược, lại mạc danh sợ hãi tiểu đồ đệ cậy đẹp mà hành hung, cả ngày suy nghĩ quá độ, không còn hứng thú luyện kiếm.
Một ngày nọ, Liễu Vong Cơ nhân cơ hội hiếm có mà dẫn Triệu Tử Dung ra sau núi luyện kiếm, luyện một chốc liền cảm thấy chính mình lo lắng không có sai. Lúc y bằng tuổi của Triệu Tử Dung, một đạo kiếm khí đã có thể tách nước, Triệu Tử Dung lại không biết khi nào mới có thể đạt tới cảnh giới kia. Hắn nghĩ, thân thể của tiểu đồ đệ quả nhiên không tốt, chắc phải tới chỗ sư phụ lấy vài loại thuốc cho hắn bồi bổ.
Đang nghĩ, Triệu Tử Dung bên kia lại chém mấy kiếm không đúng tư thế, Liễu Vong Cơ lại chạy qua tầm tay hắn chỉnh lại cho thẳng. Chỉ điểm xong rồi, Liễu Vong Cơ trong giây lát phát hiện, bản thân mình dựa vào tiểu đồ đệ rất gần, đối phương đang bị hắn vây ở trong lòng ngực, cũng là như thế, hắn mới chú ý tới thân thể tiểu đồ đệ nhược liễu phù phong năm đó không biết khi nào đã cao hơn hắn một cái đầu, vai rộng eo thon cơ bắp cân xứng, sớm đã không còn dính dáng đến kiều hoa. Ngay sau đó, hắn lại thấy gương mặt có chút ngượng ngùng của tiểu đồ đệ, làn da mịn màng trên má lộ có chút hồng, còn lấm tấm mồ hôi lúc luyện kiếm, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, nhìn đến nỗi trái tim của Liễu Vong Cơ run rẩy, câu nói lung tung rối loạn mà Diệp Hoan nghe từ đâu đó lại hiện ra từ trong đầu y: Khá hay cho một mỹ nhân tuyệt sắc ướt đẫm
Liễu Vong Cơ: “…… phiền chết.” Lời này của hắn là đang chỉ Diệp Hoan, Triệu Tử Dung lại không biết, nghĩ sư phụ đang ghét bỏ chính mình, tức khắc ủy khuất đến mức nước mắt suýt trào ra.
Liễu Vong Cơ thấy, nhưng y lại là một tên sư phụ thiếu tâm nhãn, đương nhiên không rõ Triệu Tử Dung đột nhiên ủy khuất vì cái gì, chỉ nghĩ hắn hẳn là luyện kiếm luyện mệt mỏi, liền tự cho là săn sóc mà nói: “Hôm nay liền như vậy thôi, trở về nghỉ ngơi đi.” Nói, y liền xoay người đi.
Tâm can mẫn cảm của Triệu Tử Dung run lên, cho rằng sư phụ là đang cảm thấy chính mình thật sự gỗ mục không thể khắc, vội nói: “Sư phụ, là ta quá ngu dốt, ta sẽ tiếp tục luyện, người trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiếng nói vừa dứt, dòng nước mắt liền chảy xuống.
Liễu Vong Cơ lại nghĩ: Mỹ nhân rơi lệ, nhìn thấy mà thương. Vì thế hắn duỗi tay lau nước mắt thay tiểu đồ đệ: “ Vậy được, ngươi nguyện ý luyện thì liền luyện đi, ta ở dưới tàng cây ngủ chờ ngươi.”
Triệu Tử Dung gật gật đầu, chính mình lại bắt đầu luyện kiếm.
Liễu Vong Cơ lại dưới tàng cây ngồi, nói ngủ liền ngủ, ai tới cũng không biết.
Triệu Tử Dung lo luyện kiếm, nhưng vẫn quan tâm Triệu Tử Dung đang ngồi ở cách đó không xa, tính toán thời gian để gọi y trở về ăn cơm.
Thời gian thực nhanh đã trôi qua, đầu giờ ngọ, Triệu Tử Dung lau mặt mình rồi thu kiếm, đi tới dưới tàng cây kêu Liễu Vong Cơ.
Hắn sợ mặt trời chói chang chiếu vào mắt Liễu Vong Cơ, liền dùng thân mình chắn trước mặt Liễu Vong Cơ: “Sư phụ, dậy đi, trở về đệ tử làm cơm trưa cho người.”
Hàng mi dài của Liễu Vong Cơ khẽ nhúc nhích, nhấc lên một con mắt, con ngươi đen nhánh ở dưới mí mắt đánh giá Triệu Tử Dung một lát, lặng lẽ thở dài, cũng không nói chuyện, đứng lên tự mình đi trước.
Triệu Tử Dung đứng tại chỗ có chút mê mang, không rõ sư phụ như thế nào ngủ một giấc lại ghét bỏ mình.
Liễu Vong Cơ đã mơ một giấc mộng, mơ thấy khi Triệu Tử Dung khi còn nhỏ chỉ cao tới ngang ngực của mình,hai mắt đẫm lệ mông lung mà lôi kéo hắn tay gọi ca ca. Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy có người gọi y, vừa mở mắt, liền thấy kia thiếu niên kia nghịch quang cúi đầu nhìn hắn, một thân bị ánh mặt trời chiếu đến càng đẹp. Liễu Vong Cơ thực nhanh đã tỉnh táo lại, cảm thấy Triệu Tử Dung mấy năm nay thật là cao quá nhanh, không bằng lại tới chỗ sư phụ lấy mấy loại thuốc để hắn ngừng phát triển chiều cao, nếu không lúc y chỉ đạo kiếm thuật cho hắn, cánh tay còn ngắn hơn hắn một đoạn, nhiều ít cũng có chút xấu hổ.
——————–
Tới rồi tới rồi, tiểu Liễu chính là chân chính thiếu tâm nhãn, tiểu Triệu là tâm hồn pha lê thật sự