Chương 2: Sư môn
Có lời đồn đãi rằng, phía đông Đông Hải trừ bỏ Bồng Lai, còn có một hòn đảo Huyền Cực, trên đảo có môn phái dược tiên Trường Thanh Môn, có thể làm cho thịt xương của con người trở nên sống động.
Thời điểm mang theo Triệu Tử Dung trở lại đảo Huyền Cực, Liễu Vong Cơ còn cảm thấy chính mình như sống trong mộng, bước chân vào cửa mới nhớ tới nói: “Trường Thanh Môn chưa từng thu nữ đệ tử.”
Vừa nghe lời này, da đầu Triệu Tử Dung căng thẳng, cả người đều căng lên.
Cảm nhận được tay nhỏ nắm chính mình cứng đờ một chút, Liễu Vong Cơ cúi đầu dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Tử Dung ấp úng nửa ngày, cuối cùng đem tâm căng, nhắm mắt, thấy chết không sờn nói: “Ca ca, ta không phải nữ.”
“……”
Liễu Vong Cơ sửng sốt một chút, y chậm rãi buông lỏng tay nắm Triệu Tử Dung ra, dịch hướng bên cạnh hai bước, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Triệu Tử Dung thành thành thật thật đứng một bên, ngay cả sợi tóc cũng không dám động một chút, nỗ lực làm tiếng hít thở bản thân cũng trở nên càng nhẹ, sợ Liễu Vong Cơ nhất thời xúc động đem hắn ném vào trong biển.
Sau một lúc lâu, Liễu Vong Cơ bộp một chút đứng lên, lấy xuống tay nải mình đang cõng, ném cho Triệu Tử Dung, nói thầm nói: “Cũng không thể ném xuống biển được……”
Triệu Tử Dung tức khắc ứa ra mồ hôi lạnh, đồng thời bị bao quần áo thanh đen trong túi Liễu Vong Cơ đánh ngã, vất vả lắm mới đứng vững, chỉ thấy Liễu Vong Cơ đã lo chính mình bước đi về phía trước, vội vàng chân thấp chân cao đi lên.
Liễu Vong Cơ dẫn Triệu Tử Dung thẳng đến mảnh dược điền sau núi.
Có một nam tử dáng người đĩnh bạt lại một đầu tóc bạc, đang mặc một thân áo ngắn bố y vải thô, khiêng cuốc làm cỏ đàng kia.
Liễu Vong Cơ ở bờ ruộng hô một tiếng “Sư phụ”.
Nam tử tóc bạc không chút để ý quay đầu lại liếc mắt nhìn Liễu Vong Cơ cùng Triệu Tử Dung bên người y: “Tiền đồ ghê nha Liễu Vong Cơ, đi ra ngoài một chuyến đã mang về con dâu nuôi từ bé.”
Triệu Tử Dung chú ý tới, vị sư công này tuy rằng một đầu tóc bạc, lại có ngũ quan xinh đẹp, là khuôn mặt tương đối trẻ tuổi, làm người nhìn không ra tuổi.
Liễu Vong Cơ mặt không biểu tình: “Sư phụ, đây là đồ tôn ngươi Triệu Tử Dung, nam.”
Sư phụ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm cỏ: “Ta còn chưa già tới mức mắt mờ.”
“Chậc.” Nghe sư phụ nói như vậy, trong lòng Liễu Vong Cơ càng khó chịu, trong lòng mắng thẳng bản thân mắt mù tâm cũng mù, nhất thời bị ma quỷ ám tìm phiền toái lớn. Vào trước cửa, y vẫn luôn cho rằng bản thân nhận một nữ đồ đệ xinh đẹp, có thể làm sư đệ đáng ghét kia hâm mộ chết.
Tiếng chặc lưỡi của Liễu Vong Cơ không thể tránh được lỗ tai Triệu Tử Dung, tiểu tâm can mẫn cảm của hắn một chút, sắc mặt cũng trắng một phần.
Lúc này, nam tử tóc bạc buông cái cuốc trong tay xuống, mắt đậm màu nhạt vẫy vẫy tay với Triệu Tử Dung: “Lại đây, ta mang ngươi đi tới sư tổ ngươi đăng ký.”
Triệu Tử Dung nhất thời không biết chắc thái độ vị sư công này với hắn là gì, theo bản năng dịch nửa bước sau lưng Liễu Vong Cơ.
Liễu Vong Cơ chú ý tới động tác nhỏ của hắn, vì thế nói: “Hắn sợ người lạ, ta dẫn hắn đi là được.”
Sư phụ lại trừng hắn một cái: “Ngươi lần này lén ta cùng A Quyết ra đảo, đi về lãnh phạt trước đi!”
Sau đó, hắn cũng mặc kệ đồ đệ đồ tôn phản ứng, lập tức lại, dắt tay Triệu Tử Dung liền đi.
Đi theo sư công nửa ngày, Triệu Tử Dung thở cũng không dám thở mạnh, sợ sư công cũng giống sư phụ giống, sẽ ghét bỏ chính mình là nam.
Đột nhiên, sư công đi phía trước nói: “Tiểu tử Liễu Vong Cơ này từ nhỏ là ta cùng A Quyết nuôi lớn, cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề, làm người không biết thức thời.”
Triệu Tử Dung không hiểu lời này của sư công có ý gì, vì thế bảo trì im lặng.
Sư công đi phía trước nói tiếp: “Nhưng đứa nhỏ này làm việc đáng tin cậy, nếu hắn đã mang ngươi trở lại, đó là nhận đồ đệ ngươi, tuyệt đối sẽ không nửa đường không cần. Sau này Trường Thanh Môn là nhà của ngươi, an tâm ở lại đi.”
Nghe xong lời này, tâm bay bay của Triệu Tử Dung mới tính buông xuống một nửa, dùng sức gật đầu, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện bàn tay sư công nắm hắn lại dày rộng rồi ấm áp như thế.
Sau đó, Triệu Tử Dung đã bị sư công dẫn đi chào hỏi trên dưới đảo.
Trên dưới Trường Thanh Môn này tổng cộng dân cư cũng không đến hai mươi, nhưng mỗi người một tính riêng, thập phần nháo nhiệt.
Ví dụ như đệ tử trong danh sách sư tổ, thoạt nhìn có người tới một trăm tuổi, lại thích lôi kéo người hạ cờ năm quân, nếu không phải sư công nói còn muốn thu thập chỗ ở cho hắn, Triệu Tử Dung sợ sẽ bị lôi kéo mạnh mẽ đến trời tối; lại như sư đệ Diệp Hoan của Liễu Vong Cơ, tiểu sư thúc của hắn, thoạt nhìn không chênh lệch với Liễu Vong Cơ lắm, người cực kỳ gầy lại lắm mồm, trên tấm da đẹp lại thiếu chút lấy bút viết lên “Một bụng ý xấu”, làm trưởng bối, hắn đưa cho Triệu Tử Dung một con cóc mà hắn nuôi từ lúc còn là nòng nọc, thiếu chút nữa làm Triệu Tử Dung ghê tởm khóc. Sau đó tiểu sư thúc này đã bị sư công đánh vào lòng bàn tay, cũng giáo huấn hắn: “Ít quậy phá đi.”
Chẳng qua, cũng từ trong miệng tiểu sư thúc này, Triệu Tử Dung đã biết sư công hắn tên là Linh Cửu, cũng là chưởng môn hiện giờ của Trường Thanh Môn, càng là độc y nổi danh thập phần nổi danh trên giang hồ nhiều năm trước, đến bây giờ trà lâu Trung Nguyên còn truyền lưu truyền thuyết hắn; mà sư công A Quyết trong miệng Linh Cửu, là người trong lòng hắn, một vị sư phụ khác của huynh đệ Liễu Vong Cơ, tên hắn đầy đủ là Thượng quan Quyết, đã từng là Quân Thần Bắc Chiếu từng bách chiến bách thắng, trà lâu lưu hành một truyền thuyết khác.
Khi Linh Cửu dắn Triệu Tử Dung trở lại chỗ ở, trời đã tối đen, Liễu Vong Cơ chính diện không vô cảm cầm chổi, quét rác trong sân dưới ánh chiều tà, mà dựa bên tường viện có một dây nho, đằng dưới có một nam tử tuấn lãng đang dựa nghiêng ở trên giường tre trông coi hắn.
Linh Cửu hỏi Liễu Vong Cơ: “Phòng đồ nhi ngươi thu thập xong chưa?”
Liễu Vong Cơ hàm hồ mà hừ một tiếng, rõ ràng cực kỳ không tình nguyện.
Sắc mặt Linh Cửu trầm xuống dưới: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Liễu Vong Cơ lúc này mới đứng thẳng vài phần, đáp: “Dạ.”
Lúc này, kia nam tử dưới dây nho ngồi dậy, cười nói: “Tiểu cửu từ chưởng môn đã về, mau cho ta nhìn tiểu đồ tôn một cái!”
Triệu Tử Dung trong lòng sáng tỏ, vị này hẳn là một vị sư công khác của hắn – Thượng Quan Quyết.
Thượng Quan Quyết từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Tử Dung hồi lâu, rất có hứng thú nói: “Tên là gì?”
Triệu Tử Dung ngoan ngoãn nói: “Gặp qua sư công, ta tên Triệu Tử Dung.”
Thượng Quan Quyết chống cằm: “Triệu Tử Long? Chậc, cha mẹ ngươi cũng thích tam quốc? Lại thế nào, nữ hài tử cũng nên kêu Triệu Vân à?”
Triệu Tử Dung: “……”
Linh Cửu đẩy một xe lăn lại đây, đỡ Thượng Quan Quyết ngồi đi lên: “A Quyết, ta cũng không biết ngươi què không phải chân, mà là đôi mắt.”
Thượng Quan Quyết cười hắc hắc, làm bộ không có việc gì phát sinh, nói với Triệu Tử Dung: “Thời gian không còn sớm, tiểu Triệu trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Tiếp theo chỉ phòng cho hắn.
Triệu Tử Dung rối rắm nhìn thoáng qua Liễu Vong Cơ còn đang quét rác: “Vậy thì, sư phụ ta thì sao?”
Linh Cửu nói: “Hắn không nghe lời, đây là đanh bị phạt, ngươi không cần phải xen vào hắn.”
Dứt lời, liền đẩy Thượng Quan Quyết rời đi.
Triệu Tử Dung ôm tay nải chính mình, nhìn Liễu Vong Cơ trong chốc lát, thấy y chỉ lo quét rác, cũng không liếc mắt xem mình một cái, càng không nói lời nào, liền lộc cộc mà chạy tới phòng.
Mà trong viện, khóe mắt Liễu Vong Cơ thấy Triệu Tử Dung rời đi, mạc danh cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
Còn không chờ hắn ngẫm nghĩ ra không thoải mái này có ý gì, sư đệ phiền toái của hắn đã hoan thiên hỉ địa mà chạy tiến vào, trong tay nâng một vật thể xanh mượt không rõ, đống đồ vật kia nhỏ giọt xuống đất, vẫn còn mấp máy, trực tiếp làm Liễu Vong Cơ nổi giận: “Diệp Hoan! Ngươi có phải lại da ngứa không?”
Diệp Hoan căn bản không đếm xỉa tới hắn, chính mình chạy về phòng mân mê đồ vật hoa hòe loè loẹt kia của hắn.
Liễu Vong Cơ cầm cái chổi, nhìn hỗn độn Diệp Hoan lưu lại trong chốc lát, tự hỏi một lát quyết định không làm. Y đang ném cái chổi xuống đất, lại thấy tiểu đồ đệ vô tình kia của hắn lại lộc cộc chạy về.
Triệu Tử Dung nhận lấy cái chổi trong tay Liễu Vong Cơ, một đôi sáng lấp lánh lại thập phần xinh đẹp mở to nhìn sư phụ hắn: “Sư Phu, ta sắp xếp đồ vật xong rồi, ta giúp ngươi quét rác!”
Liễu Vong Cơ thập phần cảm động, cảm thấy đồ đệ tiện nghi này thì ra cũng phải ngoài mỹ mạo ra cũng không tệ.
Sau đó, Liễu Vong Cơ liền giao hình phạt mình nên chịu giao cho tiểu đồ đệ, bản thân bỏ ra sau núi đúc kiếm.
Thời điểm mang theo Triệu Tử Dung trở lại đảo Huyền Cực, Liễu Vong Cơ còn cảm thấy chính mình như sống trong mộng, bước chân vào cửa mới nhớ tới nói: “Trường Thanh Môn chưa từng thu nữ đệ tử.”
Vừa nghe lời này, da đầu Triệu Tử Dung căng thẳng, cả người đều căng lên.
Cảm nhận được tay nhỏ nắm chính mình cứng đờ một chút, Liễu Vong Cơ cúi đầu dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Tử Dung ấp úng nửa ngày, cuối cùng đem tâm căng, nhắm mắt, thấy chết không sờn nói: “Ca ca, ta không phải nữ.”
“……”
Liễu Vong Cơ sửng sốt một chút, y chậm rãi buông lỏng tay nắm Triệu Tử Dung ra, dịch hướng bên cạnh hai bước, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Triệu Tử Dung thành thành thật thật đứng một bên, ngay cả sợi tóc cũng không dám động một chút, nỗ lực làm tiếng hít thở bản thân cũng trở nên càng nhẹ, sợ Liễu Vong Cơ nhất thời xúc động đem hắn ném vào trong biển.
Sau một lúc lâu, Liễu Vong Cơ bộp một chút đứng lên, lấy xuống tay nải mình đang cõng, ném cho Triệu Tử Dung, nói thầm nói: “Cũng không thể ném xuống biển được……”
Triệu Tử Dung tức khắc ứa ra mồ hôi lạnh, đồng thời bị bao quần áo thanh đen trong túi Liễu Vong Cơ đánh ngã, vất vả lắm mới đứng vững, chỉ thấy Liễu Vong Cơ đã lo chính mình bước đi về phía trước, vội vàng chân thấp chân cao đi lên.
Liễu Vong Cơ dẫn Triệu Tử Dung thẳng đến mảnh dược điền sau núi.
Có một nam tử dáng người đĩnh bạt lại một đầu tóc bạc, đang mặc một thân áo ngắn bố y vải thô, khiêng cuốc làm cỏ đàng kia.
Liễu Vong Cơ ở bờ ruộng hô một tiếng “Sư phụ”.
Nam tử tóc bạc không chút để ý quay đầu lại liếc mắt nhìn Liễu Vong Cơ cùng Triệu Tử Dung bên người y: “Tiền đồ ghê nha Liễu Vong Cơ, đi ra ngoài một chuyến đã mang về con dâu nuôi từ bé.”
Triệu Tử Dung chú ý tới, vị sư công này tuy rằng một đầu tóc bạc, lại có ngũ quan xinh đẹp, là khuôn mặt tương đối trẻ tuổi, làm người nhìn không ra tuổi.
Liễu Vong Cơ mặt không biểu tình: “Sư phụ, đây là đồ tôn ngươi Triệu Tử Dung, nam.”
Sư phụ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm cỏ: “Ta còn chưa già tới mức mắt mờ.”
“Chậc.” Nghe sư phụ nói như vậy, trong lòng Liễu Vong Cơ càng khó chịu, trong lòng mắng thẳng bản thân mắt mù tâm cũng mù, nhất thời bị ma quỷ ám tìm phiền toái lớn. Vào trước cửa, y vẫn luôn cho rằng bản thân nhận một nữ đồ đệ xinh đẹp, có thể làm sư đệ đáng ghét kia hâm mộ chết.
Tiếng chặc lưỡi của Liễu Vong Cơ không thể tránh được lỗ tai Triệu Tử Dung, tiểu tâm can mẫn cảm của hắn một chút, sắc mặt cũng trắng một phần.
Lúc này, nam tử tóc bạc buông cái cuốc trong tay xuống, mắt đậm màu nhạt vẫy vẫy tay với Triệu Tử Dung: “Lại đây, ta mang ngươi đi tới sư tổ ngươi đăng ký.”
Triệu Tử Dung nhất thời không biết chắc thái độ vị sư công này với hắn là gì, theo bản năng dịch nửa bước sau lưng Liễu Vong Cơ.
Liễu Vong Cơ chú ý tới động tác nhỏ của hắn, vì thế nói: “Hắn sợ người lạ, ta dẫn hắn đi là được.”
Sư phụ lại trừng hắn một cái: “Ngươi lần này lén ta cùng A Quyết ra đảo, đi về lãnh phạt trước đi!”
Sau đó, hắn cũng mặc kệ đồ đệ đồ tôn phản ứng, lập tức lại, dắt tay Triệu Tử Dung liền đi.
Đi theo sư công nửa ngày, Triệu Tử Dung thở cũng không dám thở mạnh, sợ sư công cũng giống sư phụ giống, sẽ ghét bỏ chính mình là nam.
Đột nhiên, sư công đi phía trước nói: “Tiểu tử Liễu Vong Cơ này từ nhỏ là ta cùng A Quyết nuôi lớn, cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề, làm người không biết thức thời.”
Triệu Tử Dung không hiểu lời này của sư công có ý gì, vì thế bảo trì im lặng.
Sư công đi phía trước nói tiếp: “Nhưng đứa nhỏ này làm việc đáng tin cậy, nếu hắn đã mang ngươi trở lại, đó là nhận đồ đệ ngươi, tuyệt đối sẽ không nửa đường không cần. Sau này Trường Thanh Môn là nhà của ngươi, an tâm ở lại đi.”
Nghe xong lời này, tâm bay bay của Triệu Tử Dung mới tính buông xuống một nửa, dùng sức gật đầu, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện bàn tay sư công nắm hắn lại dày rộng rồi ấm áp như thế.
Sau đó, Triệu Tử Dung đã bị sư công dẫn đi chào hỏi trên dưới đảo.
Trên dưới Trường Thanh Môn này tổng cộng dân cư cũng không đến hai mươi, nhưng mỗi người một tính riêng, thập phần nháo nhiệt.
Ví dụ như đệ tử trong danh sách sư tổ, thoạt nhìn có người tới một trăm tuổi, lại thích lôi kéo người hạ cờ năm quân, nếu không phải sư công nói còn muốn thu thập chỗ ở cho hắn, Triệu Tử Dung sợ sẽ bị lôi kéo mạnh mẽ đến trời tối; lại như sư đệ Diệp Hoan của Liễu Vong Cơ, tiểu sư thúc của hắn, thoạt nhìn không chênh lệch với Liễu Vong Cơ lắm, người cực kỳ gầy lại lắm mồm, trên tấm da đẹp lại thiếu chút lấy bút viết lên “Một bụng ý xấu”, làm trưởng bối, hắn đưa cho Triệu Tử Dung một con cóc mà hắn nuôi từ lúc còn là nòng nọc, thiếu chút nữa làm Triệu Tử Dung ghê tởm khóc. Sau đó tiểu sư thúc này đã bị sư công đánh vào lòng bàn tay, cũng giáo huấn hắn: “Ít quậy phá đi.”
Chẳng qua, cũng từ trong miệng tiểu sư thúc này, Triệu Tử Dung đã biết sư công hắn tên là Linh Cửu, cũng là chưởng môn hiện giờ của Trường Thanh Môn, càng là độc y nổi danh thập phần nổi danh trên giang hồ nhiều năm trước, đến bây giờ trà lâu Trung Nguyên còn truyền lưu truyền thuyết hắn; mà sư công A Quyết trong miệng Linh Cửu, là người trong lòng hắn, một vị sư phụ khác của huynh đệ Liễu Vong Cơ, tên hắn đầy đủ là Thượng quan Quyết, đã từng là Quân Thần Bắc Chiếu từng bách chiến bách thắng, trà lâu lưu hành một truyền thuyết khác.
Khi Linh Cửu dắn Triệu Tử Dung trở lại chỗ ở, trời đã tối đen, Liễu Vong Cơ chính diện không vô cảm cầm chổi, quét rác trong sân dưới ánh chiều tà, mà dựa bên tường viện có một dây nho, đằng dưới có một nam tử tuấn lãng đang dựa nghiêng ở trên giường tre trông coi hắn.
Linh Cửu hỏi Liễu Vong Cơ: “Phòng đồ nhi ngươi thu thập xong chưa?”
Liễu Vong Cơ hàm hồ mà hừ một tiếng, rõ ràng cực kỳ không tình nguyện.
Sắc mặt Linh Cửu trầm xuống dưới: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Liễu Vong Cơ lúc này mới đứng thẳng vài phần, đáp: “Dạ.”
Lúc này, kia nam tử dưới dây nho ngồi dậy, cười nói: “Tiểu cửu từ chưởng môn đã về, mau cho ta nhìn tiểu đồ tôn một cái!”
Triệu Tử Dung trong lòng sáng tỏ, vị này hẳn là một vị sư công khác của hắn – Thượng Quan Quyết.
Thượng Quan Quyết từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Tử Dung hồi lâu, rất có hứng thú nói: “Tên là gì?”
Triệu Tử Dung ngoan ngoãn nói: “Gặp qua sư công, ta tên Triệu Tử Dung.”
Thượng Quan Quyết chống cằm: “Triệu Tử Long? Chậc, cha mẹ ngươi cũng thích tam quốc? Lại thế nào, nữ hài tử cũng nên kêu Triệu Vân à?”
Triệu Tử Dung: “……”
Linh Cửu đẩy một xe lăn lại đây, đỡ Thượng Quan Quyết ngồi đi lên: “A Quyết, ta cũng không biết ngươi què không phải chân, mà là đôi mắt.”
Thượng Quan Quyết cười hắc hắc, làm bộ không có việc gì phát sinh, nói với Triệu Tử Dung: “Thời gian không còn sớm, tiểu Triệu trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Tiếp theo chỉ phòng cho hắn.
Triệu Tử Dung rối rắm nhìn thoáng qua Liễu Vong Cơ còn đang quét rác: “Vậy thì, sư phụ ta thì sao?”
Linh Cửu nói: “Hắn không nghe lời, đây là đanh bị phạt, ngươi không cần phải xen vào hắn.”
Dứt lời, liền đẩy Thượng Quan Quyết rời đi.
Triệu Tử Dung ôm tay nải chính mình, nhìn Liễu Vong Cơ trong chốc lát, thấy y chỉ lo quét rác, cũng không liếc mắt xem mình một cái, càng không nói lời nào, liền lộc cộc mà chạy tới phòng.
Mà trong viện, khóe mắt Liễu Vong Cơ thấy Triệu Tử Dung rời đi, mạc danh cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
Còn không chờ hắn ngẫm nghĩ ra không thoải mái này có ý gì, sư đệ phiền toái của hắn đã hoan thiên hỉ địa mà chạy tiến vào, trong tay nâng một vật thể xanh mượt không rõ, đống đồ vật kia nhỏ giọt xuống đất, vẫn còn mấp máy, trực tiếp làm Liễu Vong Cơ nổi giận: “Diệp Hoan! Ngươi có phải lại da ngứa không?”
Diệp Hoan căn bản không đếm xỉa tới hắn, chính mình chạy về phòng mân mê đồ vật hoa hòe loè loẹt kia của hắn.
Liễu Vong Cơ cầm cái chổi, nhìn hỗn độn Diệp Hoan lưu lại trong chốc lát, tự hỏi một lát quyết định không làm. Y đang ném cái chổi xuống đất, lại thấy tiểu đồ đệ vô tình kia của hắn lại lộc cộc chạy về.
Triệu Tử Dung nhận lấy cái chổi trong tay Liễu Vong Cơ, một đôi sáng lấp lánh lại thập phần xinh đẹp mở to nhìn sư phụ hắn: “Sư Phu, ta sắp xếp đồ vật xong rồi, ta giúp ngươi quét rác!”
Liễu Vong Cơ thập phần cảm động, cảm thấy đồ đệ tiện nghi này thì ra cũng phải ngoài mỹ mạo ra cũng không tệ.
Sau đó, Liễu Vong Cơ liền giao hình phạt mình nên chịu giao cho tiểu đồ đệ, bản thân bỏ ra sau núi đúc kiếm.