Chương 8: Đêm đầu tiên nhưng cô không nhớ gì hết (18+)
Nguyễn Thành Trung Tuấn cởi từng món đồ còn sót lại trên người Lê Diệp Hoa. từng món từng món cho đến hết. Khuôn cảnh trước mắt Nguyễn Thành Trung Tuấn lúc này là khung cảnh mà anh hằng đêm có mơ cũng chẳng dám mơ đến.
Đập vào mắt Nguyễn Thành Trung Tuấn là xương quai xanh tuyệt đẹp trắng nõn của Lê Diệp Hoa. Phía dưới là bộ ngực no đủ trắng mịn, chiếc bụng thon gọn không một chút thì vết, đôi chân thon dài trắng trẻo. Như không kiềm chế được Nguyễn Thành Trung Tuấn liền lao vào Lê Diệp Hoa như con sói đã bị bỏ đói từ lâu.
Hai tay anh nâng niu bộ ngực của cô mà xoa nắn. Đôi môi thì liên tục hôn lên môi cô. Chiếc lưỡi của anh như một con rắn luồng lách vào trong miệng cô mà tìm kiếm vị dịch. Hôn môi chán chê anh liền tìm xuống chiếc cổ trắng ngần mà xâm chiếm. Nguyễn Thành Trung Tuấn chăm chỉ để lại những dấu vết đỏ ở trên chiếc cổ trắng. Làm xong anh ngước đầu lên nhìn xuống tác phẩm mà khuôn mặt đầy tự hào.
Anh rời xuống bộ ngực của cô mà liếm mút. Hết cắn rồi lại liếm khiến núm ti dựng đứng lên. Như có người đụng chạm thân thể Lê Diệp Hoa liền cảm thấy ngứa ngáy mà cử động người. Tay Nguyễn Thành Trung Tuấn nhanh chóng tìm tới nụ hoa đang e ấp của cô mà thăm dò. Nụ hoa của cô chặt khít khiến tay anh có phần khó khăn mà mò vào.
Ở phần môi nụ hoa liên tục chảy ra những giọt nước trắng khiến nơi đó của cô trông rất nhầy nhụa. Thấy đã trơn hơn trước Nguyễn Thành Trung Tuấn lấy trong quần cự vật to lớn ra. Đầu khấc phải to như quả trứng gà, thân trụ đầy những gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ. Trên đầu khấc thì chảy ra một chút dịch nhầy cho thấy sự kiềm chế cực lớn của chủ nhân nó.
Nguyễn Thành Trung Tuấn liên tục ma sát giữa thân trụ và miệng hộ âm. Bị ma sát nhiều đương nhiên Lê Diệp Hoa cũng có chút phản ứng mà ngứa ngáy. Cô khẽ rên nhẹ một tiếng khiến Nguyễn Thành Trung Tuấn choáng váng, anh cảm thấy nếu như mình nhịn nữa thì nhất định sẽ chết. Lập tức Nguyễn Thành Trung Tuấn đưa thứ vũ khí to đùng kia vào trong.
Mặc dù đã ngủ rất sâu nhưng Lê Diệp Hoa đương nhiên vẫn cảm thấy đau đớn hai mí mắt cô khẽ chảy ra hai giọt nước mắt. Miệng Lê Diệp Hoa nức nở không ngừng. Nguyễn Thành Trung Tuấn thì vẫn đang cố chậm rãi hết mức vì anh biết đây là lần đầu tiên của cô. Đôi tay nổi đầy gân xanh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô mà đưa đẩy.
Những cú đẩy hông ngày một mạnh rồi nhanh hơn. Giọng nức nở rên rỉ của cô cũng càng ngày càng lớn. Nguyễn Thành Trung Tuấn cúi xuống hôn lên môi cô một cách đầy sự khao khát. 7 năm rồi Nguyễn Thành Trung Tuấn đã chờ ngày này suốt 7 năm. Có mơ anh cũng không dám mơ tới mình có thể làm chuyện này cũng Lê Diệp Hoa.
Cô là nữ thần là ánh trăng sáng cả đời Nguyễn Thành Trung Tuấn nhất định không muốn làm tổn thương. Từng cú đẩy hông tiếp tục mạnh dần. Trong màn đêm tối một bóng hình nam nhân đang miệt mài tàn phá thân người con gái. Cứ thế chẳng biết cả hai đã dừng lại khi nào chỉ biết khi cô lấy lại nhận thức đã là sáng hôm sau.
Lê Diệp Hoa mệt mỏi xoay người tiện thể ôm luôn người bên cạnh. Cô mở to hai mắt ý thức được rằng thứ cô vừa ôm là một con người mà còn là một người đàn ông. Lê Diệp Hoa lập tức quay sang bên cạnh, cảnh tượng trước mắt khiến Lê Diệp Hoa há hốc mồm. Cô thế mà lại ngủ cùng Nguyễn Thành Trung Tuấn.
Đang lấy lại tinh thần thì Nguyễn Thành Trung Tuấn không biết từ lúc nào đã nhìn nhìn chằm chằm cô. Lê Diệp Hoa khẽ đỏ mặt cố nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra hôm qua. Đầu cô đau như búa bổ thật sự không hề nhớ chuyện gì ngày hôm qua.
" Nguyễn Thành Trung Tuấn chuyện... giữa tôi và anh đừng để trong lòng! Dù sao cả hai cũng lớn hết rồi không lẽ những chuyện này quan trọng đến mức chưa từng trải qua? "
Nguyễn Thành Trung Tuấn vẫn đang lắng nghe lời Lê Diệp Hoa nói. Khuôn mặt anh chẳng hề có chút lo sợ bất an mà ngược lại rất bình tĩnh. Nguyễn Thành Trung Tuấn đứng dậy lập tức lộ ra cơ bụng 6 múi của anh. Lê Diệp Hoa nhìn nó đến mê mẩn mà không biết bản thân đã làm ra khuôn mặt gì. Nguyễn Thành Trung Tuấn mỉm cười vuốt tóc rồi nhìn cô.
" Vậy tóm lại ý em là không cần tôi chịu trách nhiệm? "
Lê Diệp Hoa nghe Nguyễn Thành Trung Tuấn nói câu này lập tức gật đầu lia lịa tỏ thái độ đồng tình.
" Vậy thì thất vọng cho em rồi! Em không cần tôi chịu trách nhiệm nhưng tôi cần em chịu trách nhiệm! "
Đập vào mắt Nguyễn Thành Trung Tuấn là xương quai xanh tuyệt đẹp trắng nõn của Lê Diệp Hoa. Phía dưới là bộ ngực no đủ trắng mịn, chiếc bụng thon gọn không một chút thì vết, đôi chân thon dài trắng trẻo. Như không kiềm chế được Nguyễn Thành Trung Tuấn liền lao vào Lê Diệp Hoa như con sói đã bị bỏ đói từ lâu.
Hai tay anh nâng niu bộ ngực của cô mà xoa nắn. Đôi môi thì liên tục hôn lên môi cô. Chiếc lưỡi của anh như một con rắn luồng lách vào trong miệng cô mà tìm kiếm vị dịch. Hôn môi chán chê anh liền tìm xuống chiếc cổ trắng ngần mà xâm chiếm. Nguyễn Thành Trung Tuấn chăm chỉ để lại những dấu vết đỏ ở trên chiếc cổ trắng. Làm xong anh ngước đầu lên nhìn xuống tác phẩm mà khuôn mặt đầy tự hào.
Anh rời xuống bộ ngực của cô mà liếm mút. Hết cắn rồi lại liếm khiến núm ti dựng đứng lên. Như có người đụng chạm thân thể Lê Diệp Hoa liền cảm thấy ngứa ngáy mà cử động người. Tay Nguyễn Thành Trung Tuấn nhanh chóng tìm tới nụ hoa đang e ấp của cô mà thăm dò. Nụ hoa của cô chặt khít khiến tay anh có phần khó khăn mà mò vào.
Ở phần môi nụ hoa liên tục chảy ra những giọt nước trắng khiến nơi đó của cô trông rất nhầy nhụa. Thấy đã trơn hơn trước Nguyễn Thành Trung Tuấn lấy trong quần cự vật to lớn ra. Đầu khấc phải to như quả trứng gà, thân trụ đầy những gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ. Trên đầu khấc thì chảy ra một chút dịch nhầy cho thấy sự kiềm chế cực lớn của chủ nhân nó.
Nguyễn Thành Trung Tuấn liên tục ma sát giữa thân trụ và miệng hộ âm. Bị ma sát nhiều đương nhiên Lê Diệp Hoa cũng có chút phản ứng mà ngứa ngáy. Cô khẽ rên nhẹ một tiếng khiến Nguyễn Thành Trung Tuấn choáng váng, anh cảm thấy nếu như mình nhịn nữa thì nhất định sẽ chết. Lập tức Nguyễn Thành Trung Tuấn đưa thứ vũ khí to đùng kia vào trong.
Mặc dù đã ngủ rất sâu nhưng Lê Diệp Hoa đương nhiên vẫn cảm thấy đau đớn hai mí mắt cô khẽ chảy ra hai giọt nước mắt. Miệng Lê Diệp Hoa nức nở không ngừng. Nguyễn Thành Trung Tuấn thì vẫn đang cố chậm rãi hết mức vì anh biết đây là lần đầu tiên của cô. Đôi tay nổi đầy gân xanh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô mà đưa đẩy.
Những cú đẩy hông ngày một mạnh rồi nhanh hơn. Giọng nức nở rên rỉ của cô cũng càng ngày càng lớn. Nguyễn Thành Trung Tuấn cúi xuống hôn lên môi cô một cách đầy sự khao khát. 7 năm rồi Nguyễn Thành Trung Tuấn đã chờ ngày này suốt 7 năm. Có mơ anh cũng không dám mơ tới mình có thể làm chuyện này cũng Lê Diệp Hoa.
Cô là nữ thần là ánh trăng sáng cả đời Nguyễn Thành Trung Tuấn nhất định không muốn làm tổn thương. Từng cú đẩy hông tiếp tục mạnh dần. Trong màn đêm tối một bóng hình nam nhân đang miệt mài tàn phá thân người con gái. Cứ thế chẳng biết cả hai đã dừng lại khi nào chỉ biết khi cô lấy lại nhận thức đã là sáng hôm sau.
Lê Diệp Hoa mệt mỏi xoay người tiện thể ôm luôn người bên cạnh. Cô mở to hai mắt ý thức được rằng thứ cô vừa ôm là một con người mà còn là một người đàn ông. Lê Diệp Hoa lập tức quay sang bên cạnh, cảnh tượng trước mắt khiến Lê Diệp Hoa há hốc mồm. Cô thế mà lại ngủ cùng Nguyễn Thành Trung Tuấn.
Đang lấy lại tinh thần thì Nguyễn Thành Trung Tuấn không biết từ lúc nào đã nhìn nhìn chằm chằm cô. Lê Diệp Hoa khẽ đỏ mặt cố nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra hôm qua. Đầu cô đau như búa bổ thật sự không hề nhớ chuyện gì ngày hôm qua.
" Nguyễn Thành Trung Tuấn chuyện... giữa tôi và anh đừng để trong lòng! Dù sao cả hai cũng lớn hết rồi không lẽ những chuyện này quan trọng đến mức chưa từng trải qua? "
Nguyễn Thành Trung Tuấn vẫn đang lắng nghe lời Lê Diệp Hoa nói. Khuôn mặt anh chẳng hề có chút lo sợ bất an mà ngược lại rất bình tĩnh. Nguyễn Thành Trung Tuấn đứng dậy lập tức lộ ra cơ bụng 6 múi của anh. Lê Diệp Hoa nhìn nó đến mê mẩn mà không biết bản thân đã làm ra khuôn mặt gì. Nguyễn Thành Trung Tuấn mỉm cười vuốt tóc rồi nhìn cô.
" Vậy tóm lại ý em là không cần tôi chịu trách nhiệm? "
Lê Diệp Hoa nghe Nguyễn Thành Trung Tuấn nói câu này lập tức gật đầu lia lịa tỏ thái độ đồng tình.
" Vậy thì thất vọng cho em rồi! Em không cần tôi chịu trách nhiệm nhưng tôi cần em chịu trách nhiệm! "