Chương 33
Hoàng đế hắn giọng, tất cả triều thần nhìn lên.
- Tất cả nghe chỉ!
Trẫm phong Hoắc Dương làm đại nguyên soái, thống lĩnh ba trăm năm mươi vạn binh mã ứng chiến. Phong Tề Hoành, Giang Nguyên Chân, Đô Hạo Ninh, Mộc Tần, Đàm Nhiên, Đoàn Bình Khánh làm phó soái. Ngay lập tức chỉnh binh, sáng ngày mai xuất phát!
Cả bảy người đồng thời đứng ra lĩnh chỉ. Sắc mặt đại hoàng tử chính thức xanh mét! Cơ hội tốt như thế lại dành cho Nguyên Chân chứ không dành cho hắn! Tại sao!!!
Hoàng đế ngay lập tức ra chỉ dụ tiếp theo.
- Giang Nguyên Hy nhận một vạn binh tuần tra kinh đô, một vạn binh bảo vệ hoàng cung, có dị động phải phản ứng ngay lập tức. Nguyên Ngọc hỗ trợ Đại ca của con. Các con cũng luôn phải chuẩn bị tinh thần, có thể điều đi viện trợ cho quân tiền tuyến bất kỳ lúc nào!
Minh Châu lúc này mới bình tĩnh bước ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, xin cho con được bẩm tấu!
Hoàng đế nâng tay chuẩn tấu.
- Dư Quận chúa cứ nói!
Minh Châu bước lên một bước, dõng dạc tâu.
- Xin hoàng thượng minh xét, cho Khánh Niên Trang của con từ tháng này sẽ chỉ nộp thuế như các doanh nghiệp thường dân khác.
Tuy nhiên, tất cả chiến phí của trận này sẽ do Khánh Niên trang và phủ Quận chúa gánh vác. Trong suốt trận chiến này, tất cả hạng mục cần hỗ trợ được hoàng thượng phê duyệt sẽ được xuất chi tại phủ Quận chúa.
Hộ Bộ thượng thư và Binh Bộ thượng thư đại nhân có thể dâng sổ con xin trợ cấp bất cứ lúc nào. Chỉ cần sổ con có dấu ngọc tỷ, Khánh Niên Trang và phủ Quận chúa của ta sẽ xuất không thiếu một đồng, không trễ một giây!
Nói đến đây, nhìn về phía Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, mỉm cười.
- Con sẽ chứng minh cho Nhị vị hoàng tử và chư vị đại nhân thấy, giá trị của con không nằm ở một mối hôn sự vô dụng, đổi lấy một thứ hòa bình hư ảo.
Hoàng đế bật cười vang.
- Không hổ là con cháu Yến gia, con dân Nam Quốc ta! Chuẩn tấu!
~~~~~ Ta là đường phân cách chuẩn bị ra trận ~~~~~~
Buổi tối hôm đó, bọn Nguyên Ngọc lại tụ họp ở Khánh Niên Trang. Minh Châu như cũ mời rượu mọi người.
- Nào! Ngày mai hai người các huynh phải xuất phát rồi. Có lẽ trong một thời gian dài sắp tới, chúng ta sẽ khó có thể tụ họp đầy đủ như thế này. Ta chúc các huynh khải hoàng trở về, cạn chén!
Mọi người cùng vui vẻ cạn ly. Tề Hoành vẫn dáng điệu thiếu đứng đắn.
- Đâu phải lần đầu, chẳng qua là trận đánh hơi lớn một tí, bọn ta nhất định sẽ thắng trận trở về. Nếu mà muội thương tiếc ta như thế, hay là gả Xuân Hạnh qua cho ta liền luôn trong hôm nay đi! Ta sẽ có thêm ý chí mà chiến đấu, thắng trận càng nhanh a!
Mọi người bật cười. Minh Châu ra vẻ tinh quái.
- Lần này, biết đâu huynh sẽ lập công lớn. Đợi khi huynh có công trạng trong tay rồi, ta hứa với huynh, sẽ giúp huynh tâm tưởng sự thành!
Không khí vui vẻ qua đi một hồi, Hoắc Dương hỏi Nghiêm Cẩn.
- Nghiêm huynh, ta không hiểu tại sao hoàng thượng không cử đại hoàng tử xuất chinh, mà lại cử Nhị hoàng tử? So về kinh nghiệm chiến trường, Đại hoàng tử có phần mạnh hơn. Ta nghĩ mãi cũng không hiểu được, huynh có cao kiến gì không?
Nguyên Ngọc cũng cùng chung thắc mắc với Hoắc Dương.
- Lúc tiếp chỉ ta cũng không hiểu, tại sao lại cử Nguyên Chân. Nghiêm Cẩn, ngươi thấy sao?
Nghiêm Cẩn cầm một ly rượu khác lên, chọn chọn cái ly trong tay, rồi từ từ nói.
- Thật ra ban đầu ta cũng không hiểu, nhưng sau khi thấy hành động của Đại hoàng tử lúc bãi triều, ta đã hiểu được vài điều.
Các huynh cũng biết, Đại hoàng tử là người thiếu kiên nhẫn, phía trên hắn còn có hoàng hậu đã có dã tâm từ lâu. Gần đây sức khỏe của hoàng thượng không tốt, nhưng vẫn chậm chạp chưa lập Thái tử.
Với tình hình hiện tại, rất có thể hoàng thượng đang đợi kết quả của trận đánh này. Người góp công lớn trong trận đánh này chắc chắn sẽ trở thành ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí thái tử.
Hôm nay trên triều, hoàng thượng tỏ ra coi trọng Nguyên Ngọc, giờ lại đem miếng bánh béo bở này cho Nhị hoàng tử. Lúc bãi triều, ta thấy Đại hoàng tử cùng Hình bộ thị lang đi với nhau. Ta đoán, tám phần là phe Đại hoàng tử đã mất hết kiên nhẫn.
Minh Châu tiếp lời.
- Ta cũng nghĩ như Nghiêm Cẩn. So với hai huynh ở chiến trường, thì Nguyên Ngọc, huynh cũng chẳng an toàn hơn bao nhiêu đâu!
Nghiêm Cẩn gật đầu, uống rượu. Ba người kia lập tức rơi vào trầm tư. Minh Châu nhìn về phía Hoắc Dương và Tề Hoành, giọng nghiêm túc.
- Còn có một việc khác. Lần trước ta đi Bắc phủ làm ăn, ta nhớ là có tình cờ biết được, người của tân đế nước Sĩ Đạt có qua lại làm ăn với nhà mẹ đẻ của Nhị hoàng tử. Trưa nay, lúc về ta đã cho người gấp rút xác nhận lại thông tin. Trạm tin ở Bắc phủ của Khánh Niên Trang gửi tin về, xác nhận thông tin hoàn toàn chính xác.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Hoắc Dương, Tề Hoành, các huynh nhất định phải cẩn thận với Nhị hoàng tử. Ta cảm thấy người này âm hiểm khôn lường, chúng ta cần phải đề phòng hắn.
Năm người cùng nhau trò chuyện về đối sách một hồi lâu nữa, Hoắc Dương và Tề Hoành mới cáo từ. Minh Châu lấy ra một thẻ bài bằng bạc đưa cho Hoắc Dương.
- Đây là lệnh bài của Khánh Niên Trang ta. Đề phòng vạn nhất, đường từ Kinh đô đến biên giới xa xôi, nếu cần sự giúp đỡ khẩn cấp, ta e là không thể chi viện kịp. Lúc đó huynh cứ cho người đến trạm tin của ta ở Thành Hưng Phú. Mộc Đông sẽ ở đó đợi lệnh.
Nói xong, nàng bỗng nhiên dang tay ôm lấy Hoắc Dương và Tề Hoành cùng một lúc. Hoắc Dương bị tấn công bất ngờ, đứng đơ ra. Tề Hoành có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng nhanh chóng mỉm cười, dùng một tay còn lại vỗ vai Minh Châu.
Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc thấy cảnh này, cũng liếc mắt cười với nhau.
Tề Hoành cùng Hoắc Dương đều là con một. Trước giờ ra trận, cũng chưa từng được một cô nương cổ vũ như thế này.
Tề Hoành thầm nghĩ, có một muội muội như thế này, thật sự không tệ chút nào!
- Hai người các huynh nhất định phải bình an trở về!
Minh Châu nói bằng một giọng mũi nghèn nghẹt, nói xong liền buông cả hai người ra.
Hoắc Dương nhận thẻ bài. Trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng, nhưng đứng trước nàng, lại không nói thành lời, chỉ có thể nói câu đa tạ.
Tề Hoành cũng rút một thẻ bài đưa cho Minh Châu.
- Mẫu thân của ta, Như Ý Trưởng công chúa có năm vạn binh riêng, được hoàng thượng cho phép. Đội quân này hiện đang đóng quân ở bên ngoài thành. Trường hợp có việc xảy ra, cần tiếp viện, muội hãy cầm lấy thẻ bài này đến gặp tổ phụ ta, nhờ hỗ trợ điều động binh sĩ.
Minh Châu nhận lấy. Lúc hai người ra về, Nghiêm Cẩn cũng đứng lên cáo từ rồi đuổi theo Hoắc Dương.
Nguyên Ngọc cũng đứng lên cáo từ, lại bị Minh Châu giữ lại. Hắn còn đang thắc mắc, đã nghe Minh Châu lên tiếng.
- Nguyên Ngọc, huynh có biết thiên kim Hạ gia không?
Nguyên Ngọc gật đầu.
- Tất nhiên biết rồi. Người đã hai năm liên tiếp đứng đầu bảng Kỳ của Nhã viên, sao ta lại không biết! Ta từng tiếp xúc qua vài lần, là một cô nương thông minh mẫn tiệp.
Minh Châu im lặng một chút, rồi mới lên tiếng.
- Sau khi huynh lên làm Thái tử, hãy để cô ấy làm Thái tử phi của huynh.
Nguyên Ngọc ngây người trong chốc lát. Hắn nhìn thẳng về phía Minh Châu, thấy Minh Châu cũng đang nhìn mình thẳng tắp, đôi mắt trong veo.
Bốn người đàn ông bọn họ, trừ bỏ Tề Hoành đã phải lòng Xuân Hạnh từ trước, ba người còn lại đều có tình cảm đặc biệt với Minh Châu.
Thấy Nguyên Ngọc không nói gì. Minh Châu tiếp lời.
- Nguyên Ngọc, ta không phải người vô cảm. Các huynh đối với ta thế nào, ta đều biết.
Nhưng mà, giữa Yến gia và Giang gia, mãi mãi sẽ không có quan hệ thông gia. Huynh thử nghĩ đi, với cá tính của bệ hạ, nếu có thể, người đã sớm gả ta cho một trong số các hoàng tử rồi.
Hạ gia cô nương là một cô nương vô cùng tốt. Ta tin, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, huynh sẽ thích cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn là cháu gái của Lễ bộ thượng thư đại nhân, sau này còn có chỗ trợ giúp lớn cho huynh.
Nguyên Ngọc lặng yên nghe Minh Châu nói. Quả thật, tất cả những gì nàng nói đều đúng. Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ, cảm tình của hắn đối với Minh Châu, có ba phần đặc biệt, còn lại bảy phần là thưởng thức tài hoa của nàng.
- Thay vì biến ta trở thành chim hoàng yến vô dụng, hãy để ta trở thành một trong bốn cánh tay đắc lực của huynh!
Nghe đến đây, Nguyên Ngọc thật sự bật cười! Tiểu cô nương này, vẫn luôn sáng suốt và tự tin như vậy. Hắn cụng ly với Minh Châu, uống cạn ly, rồi xoay người rời đi.
- Tất cả nghe chỉ!
Trẫm phong Hoắc Dương làm đại nguyên soái, thống lĩnh ba trăm năm mươi vạn binh mã ứng chiến. Phong Tề Hoành, Giang Nguyên Chân, Đô Hạo Ninh, Mộc Tần, Đàm Nhiên, Đoàn Bình Khánh làm phó soái. Ngay lập tức chỉnh binh, sáng ngày mai xuất phát!
Cả bảy người đồng thời đứng ra lĩnh chỉ. Sắc mặt đại hoàng tử chính thức xanh mét! Cơ hội tốt như thế lại dành cho Nguyên Chân chứ không dành cho hắn! Tại sao!!!
Hoàng đế ngay lập tức ra chỉ dụ tiếp theo.
- Giang Nguyên Hy nhận một vạn binh tuần tra kinh đô, một vạn binh bảo vệ hoàng cung, có dị động phải phản ứng ngay lập tức. Nguyên Ngọc hỗ trợ Đại ca của con. Các con cũng luôn phải chuẩn bị tinh thần, có thể điều đi viện trợ cho quân tiền tuyến bất kỳ lúc nào!
Minh Châu lúc này mới bình tĩnh bước ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, xin cho con được bẩm tấu!
Hoàng đế nâng tay chuẩn tấu.
- Dư Quận chúa cứ nói!
Minh Châu bước lên một bước, dõng dạc tâu.
- Xin hoàng thượng minh xét, cho Khánh Niên Trang của con từ tháng này sẽ chỉ nộp thuế như các doanh nghiệp thường dân khác.
Tuy nhiên, tất cả chiến phí của trận này sẽ do Khánh Niên trang và phủ Quận chúa gánh vác. Trong suốt trận chiến này, tất cả hạng mục cần hỗ trợ được hoàng thượng phê duyệt sẽ được xuất chi tại phủ Quận chúa.
Hộ Bộ thượng thư và Binh Bộ thượng thư đại nhân có thể dâng sổ con xin trợ cấp bất cứ lúc nào. Chỉ cần sổ con có dấu ngọc tỷ, Khánh Niên Trang và phủ Quận chúa của ta sẽ xuất không thiếu một đồng, không trễ một giây!
Nói đến đây, nhìn về phía Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, mỉm cười.
- Con sẽ chứng minh cho Nhị vị hoàng tử và chư vị đại nhân thấy, giá trị của con không nằm ở một mối hôn sự vô dụng, đổi lấy một thứ hòa bình hư ảo.
Hoàng đế bật cười vang.
- Không hổ là con cháu Yến gia, con dân Nam Quốc ta! Chuẩn tấu!
~~~~~ Ta là đường phân cách chuẩn bị ra trận ~~~~~~
Buổi tối hôm đó, bọn Nguyên Ngọc lại tụ họp ở Khánh Niên Trang. Minh Châu như cũ mời rượu mọi người.
- Nào! Ngày mai hai người các huynh phải xuất phát rồi. Có lẽ trong một thời gian dài sắp tới, chúng ta sẽ khó có thể tụ họp đầy đủ như thế này. Ta chúc các huynh khải hoàng trở về, cạn chén!
Mọi người cùng vui vẻ cạn ly. Tề Hoành vẫn dáng điệu thiếu đứng đắn.
- Đâu phải lần đầu, chẳng qua là trận đánh hơi lớn một tí, bọn ta nhất định sẽ thắng trận trở về. Nếu mà muội thương tiếc ta như thế, hay là gả Xuân Hạnh qua cho ta liền luôn trong hôm nay đi! Ta sẽ có thêm ý chí mà chiến đấu, thắng trận càng nhanh a!
Mọi người bật cười. Minh Châu ra vẻ tinh quái.
- Lần này, biết đâu huynh sẽ lập công lớn. Đợi khi huynh có công trạng trong tay rồi, ta hứa với huynh, sẽ giúp huynh tâm tưởng sự thành!
Không khí vui vẻ qua đi một hồi, Hoắc Dương hỏi Nghiêm Cẩn.
- Nghiêm huynh, ta không hiểu tại sao hoàng thượng không cử đại hoàng tử xuất chinh, mà lại cử Nhị hoàng tử? So về kinh nghiệm chiến trường, Đại hoàng tử có phần mạnh hơn. Ta nghĩ mãi cũng không hiểu được, huynh có cao kiến gì không?
Nguyên Ngọc cũng cùng chung thắc mắc với Hoắc Dương.
- Lúc tiếp chỉ ta cũng không hiểu, tại sao lại cử Nguyên Chân. Nghiêm Cẩn, ngươi thấy sao?
Nghiêm Cẩn cầm một ly rượu khác lên, chọn chọn cái ly trong tay, rồi từ từ nói.
- Thật ra ban đầu ta cũng không hiểu, nhưng sau khi thấy hành động của Đại hoàng tử lúc bãi triều, ta đã hiểu được vài điều.
Các huynh cũng biết, Đại hoàng tử là người thiếu kiên nhẫn, phía trên hắn còn có hoàng hậu đã có dã tâm từ lâu. Gần đây sức khỏe của hoàng thượng không tốt, nhưng vẫn chậm chạp chưa lập Thái tử.
Với tình hình hiện tại, rất có thể hoàng thượng đang đợi kết quả của trận đánh này. Người góp công lớn trong trận đánh này chắc chắn sẽ trở thành ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí thái tử.
Hôm nay trên triều, hoàng thượng tỏ ra coi trọng Nguyên Ngọc, giờ lại đem miếng bánh béo bở này cho Nhị hoàng tử. Lúc bãi triều, ta thấy Đại hoàng tử cùng Hình bộ thị lang đi với nhau. Ta đoán, tám phần là phe Đại hoàng tử đã mất hết kiên nhẫn.
Minh Châu tiếp lời.
- Ta cũng nghĩ như Nghiêm Cẩn. So với hai huynh ở chiến trường, thì Nguyên Ngọc, huynh cũng chẳng an toàn hơn bao nhiêu đâu!
Nghiêm Cẩn gật đầu, uống rượu. Ba người kia lập tức rơi vào trầm tư. Minh Châu nhìn về phía Hoắc Dương và Tề Hoành, giọng nghiêm túc.
- Còn có một việc khác. Lần trước ta đi Bắc phủ làm ăn, ta nhớ là có tình cờ biết được, người của tân đế nước Sĩ Đạt có qua lại làm ăn với nhà mẹ đẻ của Nhị hoàng tử. Trưa nay, lúc về ta đã cho người gấp rút xác nhận lại thông tin. Trạm tin ở Bắc phủ của Khánh Niên Trang gửi tin về, xác nhận thông tin hoàn toàn chính xác.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Hoắc Dương, Tề Hoành, các huynh nhất định phải cẩn thận với Nhị hoàng tử. Ta cảm thấy người này âm hiểm khôn lường, chúng ta cần phải đề phòng hắn.
Năm người cùng nhau trò chuyện về đối sách một hồi lâu nữa, Hoắc Dương và Tề Hoành mới cáo từ. Minh Châu lấy ra một thẻ bài bằng bạc đưa cho Hoắc Dương.
- Đây là lệnh bài của Khánh Niên Trang ta. Đề phòng vạn nhất, đường từ Kinh đô đến biên giới xa xôi, nếu cần sự giúp đỡ khẩn cấp, ta e là không thể chi viện kịp. Lúc đó huynh cứ cho người đến trạm tin của ta ở Thành Hưng Phú. Mộc Đông sẽ ở đó đợi lệnh.
Nói xong, nàng bỗng nhiên dang tay ôm lấy Hoắc Dương và Tề Hoành cùng một lúc. Hoắc Dương bị tấn công bất ngờ, đứng đơ ra. Tề Hoành có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng nhanh chóng mỉm cười, dùng một tay còn lại vỗ vai Minh Châu.
Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc thấy cảnh này, cũng liếc mắt cười với nhau.
Tề Hoành cùng Hoắc Dương đều là con một. Trước giờ ra trận, cũng chưa từng được một cô nương cổ vũ như thế này.
Tề Hoành thầm nghĩ, có một muội muội như thế này, thật sự không tệ chút nào!
- Hai người các huynh nhất định phải bình an trở về!
Minh Châu nói bằng một giọng mũi nghèn nghẹt, nói xong liền buông cả hai người ra.
Hoắc Dương nhận thẻ bài. Trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng, nhưng đứng trước nàng, lại không nói thành lời, chỉ có thể nói câu đa tạ.
Tề Hoành cũng rút một thẻ bài đưa cho Minh Châu.
- Mẫu thân của ta, Như Ý Trưởng công chúa có năm vạn binh riêng, được hoàng thượng cho phép. Đội quân này hiện đang đóng quân ở bên ngoài thành. Trường hợp có việc xảy ra, cần tiếp viện, muội hãy cầm lấy thẻ bài này đến gặp tổ phụ ta, nhờ hỗ trợ điều động binh sĩ.
Minh Châu nhận lấy. Lúc hai người ra về, Nghiêm Cẩn cũng đứng lên cáo từ rồi đuổi theo Hoắc Dương.
Nguyên Ngọc cũng đứng lên cáo từ, lại bị Minh Châu giữ lại. Hắn còn đang thắc mắc, đã nghe Minh Châu lên tiếng.
- Nguyên Ngọc, huynh có biết thiên kim Hạ gia không?
Nguyên Ngọc gật đầu.
- Tất nhiên biết rồi. Người đã hai năm liên tiếp đứng đầu bảng Kỳ của Nhã viên, sao ta lại không biết! Ta từng tiếp xúc qua vài lần, là một cô nương thông minh mẫn tiệp.
Minh Châu im lặng một chút, rồi mới lên tiếng.
- Sau khi huynh lên làm Thái tử, hãy để cô ấy làm Thái tử phi của huynh.
Nguyên Ngọc ngây người trong chốc lát. Hắn nhìn thẳng về phía Minh Châu, thấy Minh Châu cũng đang nhìn mình thẳng tắp, đôi mắt trong veo.
Bốn người đàn ông bọn họ, trừ bỏ Tề Hoành đã phải lòng Xuân Hạnh từ trước, ba người còn lại đều có tình cảm đặc biệt với Minh Châu.
Thấy Nguyên Ngọc không nói gì. Minh Châu tiếp lời.
- Nguyên Ngọc, ta không phải người vô cảm. Các huynh đối với ta thế nào, ta đều biết.
Nhưng mà, giữa Yến gia và Giang gia, mãi mãi sẽ không có quan hệ thông gia. Huynh thử nghĩ đi, với cá tính của bệ hạ, nếu có thể, người đã sớm gả ta cho một trong số các hoàng tử rồi.
Hạ gia cô nương là một cô nương vô cùng tốt. Ta tin, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, huynh sẽ thích cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn là cháu gái của Lễ bộ thượng thư đại nhân, sau này còn có chỗ trợ giúp lớn cho huynh.
Nguyên Ngọc lặng yên nghe Minh Châu nói. Quả thật, tất cả những gì nàng nói đều đúng. Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ, cảm tình của hắn đối với Minh Châu, có ba phần đặc biệt, còn lại bảy phần là thưởng thức tài hoa của nàng.
- Thay vì biến ta trở thành chim hoàng yến vô dụng, hãy để ta trở thành một trong bốn cánh tay đắc lực của huynh!
Nghe đến đây, Nguyên Ngọc thật sự bật cười! Tiểu cô nương này, vẫn luôn sáng suốt và tự tin như vậy. Hắn cụng ly với Minh Châu, uống cạn ly, rồi xoay người rời đi.