Chương 32
Buổi thượng triều ngày hôm sau, toàn bộ quan viên đều kinh ngạc khi thấy Minh Châu xuất hiện.
Hôm nay Minh châu vận cung trang hồng nhạt thêu hải đường vàng, đầu cài trâm khổng tước, dáng vẻ đoan trang phú quý, nét mặt ung dung, hoàn toàn khác với dáng vẻ chịu tội hôm trước. Nàng thản nhiên bước đến bên cạnh Nguyên Ngọc, nhẹ nhàng hành lễ.
- Tam điện hạ cát tường!
Nguyên Ngọc mỉm cười với nàng.
- Quận chúa hữu lễ!
Minh Châu cũng quay xuống, khẽ gật đầu với Dương đại nhân và bọn Nghiêm Cẩn, rồi mới đứng vào hàng. Hôm nay, thật là đông đủ.
Ban đầu, khi Hoàng đế tuyên thánh chỉ, sắc phong Minh Châu thành Ngũ phẩm Quận chúa, lại có quyền tham chính, không ít triều thần đứng ra phản đối. Hoàng đế cũng không hề nhượng bộ, trực tiếp nổi trận lôi đình.
Hoàng đế nói, Yến gia ba đời trung quân ái quốc, cống hiến xây dựng xã tắc, nay chỉ còn lại một mình Minh Châu, chỉ một tước vị Quận chúa nhỏ nhoi không đáng là gì. Hơn nữa, tài năng và những việc làm suốt mấy năm qua của Minh Châu, thậm chí còn bỏ xa nhiều quan lại trong triều. Mỗi một sự vô dụng của bọn hắn bị hoàng đế lôi ra mắng cho cẩu huyết lâm đầu.
Xả giận xong, hoàng đế dịu giọng lại, nói rõ tình huống đặc thù này. Minh Châu bình thường không thượng triều, chỉ khi được triệu hoặc có trường hợp đặc biệt cầm theo kim bài xin yết kiến mới được tham dự. Lúc này thì cái đãm lão thần cổ lỗ sĩ mới thôi.
Đại hoàng tử hận chết Minh Châu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nếu không phải vì tiện nhân này, cữu cữu của hắn đã không bị giáng chức; hắn cũng sẽ không bị hoàng đế trách mắng trước mặt văn võ bá quan.
Nhị hoàng tử rất ngạc nhiên khi thấy Minh Châu đến. Sau khi biết thân thế của nàng, hắn đã hết sức lôi kéo, lấy lòng nàng, nhưng không thu được một chút kết quả gì, lúc nào cũng bị chặn từ cổng trang. Con ngươi hắn tối lại, hai tay hắn từ từ siết chặt. Nếu đã không chiếm được món lợi này, hắn cũng sẽ tuyệt đối không để người nào có được.
Hoàng đế xuất hiện, như thường lệ, có việc gấp bẩm tấu, không có việc gì thì bãi triều.
Hoắc Dương bước ra khỏi hàng, bẩm tấu.
- Khởi bẩm hoàng thượng, theo chiến báo, ở biên giới phía Bắc, quân đội của Sĩ Đạt đang âm thầm tập kết. Đội thăm dò đã thâm nhập điều tra, có khả năng cuối mùa hạ năm nay bọn họ sẽ phát binh tấn công sang nước ta.
Triều thần lập tức xôn xao. Sĩ Đạt là một nước lớn ngang hàng với Nam Quốc. Từ khi lập quốc đến nay, nước sông không phạm nước giếng. Không ngờ bây giờ lại có dã tâm xâm chiếm Nam Quốc.
Tề Hoành cũng bước ra khỏi hàng.
- Khởi bẩm hoàng thượng, theo tin tình báo của thần, kể từ đầu xuân năm nay, sau khi tân đế lên ngôi, Sĩ Đạt đã tiến hành xâm chiếm Nhữ Cơ quôc ở phía bắc của bọn họ. Chỉ sau hai tháng chống cự, hoàng tộc Nhữ Cơ quốc đã đầu hàng.
Chiêm Du quốc ở phía tây Sĩ Đạt, một tháng trước đã gả công chúa duy nhất của họ cho quốc vương Sĩ Đạt làm trắc phi; theo đó, hai bên đã ký hiệp ước trở thành đồng minh của nhau.
Hiện tại, bờ đông Sĩ Đạt là biển, bờ bắc chiếm trọn Nhữ Cơ, phía tây là đồng minh Chiêm Du, cho nên thần đoán hắn muốn rèn sắt khi còn nóng, đánh chiếm Nam Quốc chúng ta, dã tâm thống trị đại lục.
Triều thần trong điện một mảnh ồn nào. Hoàng đế đã nhận được sổ con của Tề Hoành và Hoắc Dương từ hôm qua. Hôm nay là chính thức thông báo để quan quân cùng ra đối sách.
Tức thì, Đại hoàng tử bước ra khỏi hàng, dáng vẻ nôn nóng bẩm tấu.
- Bẩm phụ hoàng! Sĩ Đạt quốc quá sức ngông cuồng! Chúng ta không thể ngồi yên chịu trận! Xin cho phép con được thống lĩnh tam quân nghênh địch!
Hoàng đế nhìn đứa con hấp tấp này của hắn, trong lòng bỗng chốc có cảm giác thất bại.
Hoàng đế không đáp, chỉ hỏi Hoắc Dương.
- Theo chiến báo thì Sĩ Đạt lần này tập trung bao nhiêu binh mã?
- Bẩm hoàng thượng, ít nhất là ba trăm vạn binh. Hiện tại chúng ta nhiều nhất có thể huy động cũng chỉ ba trăm năm mươi vạn binh. Nếu lần này ứng chiến không có kế hoạch rõ ràng, rất có thể sẽ tổn thất lớn. Chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ trước đợt tấn công này.
Triều thần ai nấy hít vào. Tình huống này còn nghiêm trọng hơn họ tưởng rất nhiều.
Nhị hoàng tử, lúc này lại đứng ra, câu môi khoái trá.
- Phụ hoàng, không phải còn có một cách để tránh chiến tranh nổ ra hay sao ạ?
Hoàng đế ngạc nhiên, hử một tiếng. Triều thần đổ dồn mọi sự chú ý lên người Nhị hoàng tử.
- Chúng ta cứ học theo Chiêm Du quốc, gả Dư Quận chúa, đổi lấy hiệp ước hòa bình, lại có thể tránh được một hồi máu chảy đầu rơi.
Nghiêm Cẩn và Hoắc Dương vừa nghe xong, lập tức thấy máu nóng dâng lên não.
Minh Châu nằm vùng cũng trúng đạn. Tuy nàng không lo hoàng đế sẽ đồng ý, nhưng cũng thầm rủa cái tên Nhị hoàng tử xảo quyệt.
Giang Nguyên Chân chết tiệt! Dám đem bổn cô nương bán đi cầu hòa!
Triều thần phía Nhị hoàng tử vừa nghe xong, lập tức tán thành, rối rít lên tiếng ý bảo kế hay.
Đại hoàng tử lần đầu có cảm giác đồng tình với Nhị hoàng tử. Gả đi Sĩ Đạt, Minh Châu tương lai coi như chỉ còn được nửa cái mạng, hắn cũng thật là hả dạ!
- Bẩm phụ hoàng! Thần đồng ý với cách làm của Nhị đệ! - Sau đó, hướng về phía Minh Châu, cười đắc ý - Dư Quận chúa không phải lúc nào cũng nói sẽ cống hiến hết sức cho Nam Quốc sao? Đây là lúc cô chứng minh cho mọi người thấy giá trị của mình rồi đó!
Nghiêm Cẩn lúc này mới bước ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng. Theo thần biết, khi vua của Chiêm Du ngỏ ý gả công chúa cầu hòa, quốc vương Sĩ đạt đã yêu cầu, của hồi môn của công chúa bằng một nửa tài sản của Chiêm Du quốc. Chưa kể, hiệp ước hòa bình của họ chẳng khác gì một tờ giấy nợ với một sớ dài các vật phẩm mà Chiêm Du quốc phải cống nộp hằng năm. Trên cơ bản, Chiêm Du quốc hiện tại chẳng khác gì một thuộc địa của Sĩ Đạt.
Hoắc Dương cũng lên tiếng.
- Khởi bẩm hoàng thượng, lời của Nghiêm đại nhân nói không sai. Tuy thắng thua chưa rõ, nhưng nếu chúng ta cũng làm như Chiêm Du, thì chẳng khác nào chưa đánh đã bại.
Hoàng đế trầm ngâm, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- Nguyên Ngọc, con thấy thế nào?
Tức thì đại điện một mảnh yên lặng. Sắc mặt của hai vị hoàng tử trở nên khó coi. Đây là lần đầu tiên, phụ hoàng hỏi ý Nguyên Ngọc trước cả bọn họ. Từ khi nào! Từ khi nào mà phụ hoàng của bọn họ lại coi trọng lão Tam này như thế!
Nguyên Ngọc bước lên một bước, bình tĩnh nói.
- Khởi bẩm phụ hoàng. Con tán thành ý kiến của Hoắc tướng quân. Không có gì có thể bảo đảm rằng, nếu chúng ta gả Dư Quận chúa đi, Sĩ Đạt sẽ không tiếp tục tìm cớ tấn công chúng ta. Ngược lại, nếu chúng ta có chuẩn bị trước, biến bị động thành chủ động thì vẫn có cơ hội thắng.
Về chiến lược, chúng ta có Hoắc tướng quân và Tề tiểu Hầu gia anh dũng thiện chiến, có kinh nghiệm nhiều năm dẫn binh, chắc chắn sẽ có chiến lược đối phó hiệu quả.
Hơn nữa, để chuẩn bị đánh trận đánh lớn này, chúng ta cần phải chuẩn bị một nguồn lực khổng lồ. Điều này không thể nào không cần tới sự hỗ trợ từ Dư Quận chúa. Vậy thì, nếu chúng ta gả Quận chúa đi, mới là lợi bất cập hại.
Hoàng đế vô cùng hài lòng trước câu trả lời của Nguyên Ngọc. Bình tĩnh nhận xét tình hình, vẽ ra bức tranh toàn cảnh, và cũng đã mơ hồ chỉ định vị trí của từng người trên bàn cờ. Đứa nhỏ này, trước nay vẫn luôn giấu đi tài năng của mình.
Hôm nay Minh châu vận cung trang hồng nhạt thêu hải đường vàng, đầu cài trâm khổng tước, dáng vẻ đoan trang phú quý, nét mặt ung dung, hoàn toàn khác với dáng vẻ chịu tội hôm trước. Nàng thản nhiên bước đến bên cạnh Nguyên Ngọc, nhẹ nhàng hành lễ.
- Tam điện hạ cát tường!
Nguyên Ngọc mỉm cười với nàng.
- Quận chúa hữu lễ!
Minh Châu cũng quay xuống, khẽ gật đầu với Dương đại nhân và bọn Nghiêm Cẩn, rồi mới đứng vào hàng. Hôm nay, thật là đông đủ.
Ban đầu, khi Hoàng đế tuyên thánh chỉ, sắc phong Minh Châu thành Ngũ phẩm Quận chúa, lại có quyền tham chính, không ít triều thần đứng ra phản đối. Hoàng đế cũng không hề nhượng bộ, trực tiếp nổi trận lôi đình.
Hoàng đế nói, Yến gia ba đời trung quân ái quốc, cống hiến xây dựng xã tắc, nay chỉ còn lại một mình Minh Châu, chỉ một tước vị Quận chúa nhỏ nhoi không đáng là gì. Hơn nữa, tài năng và những việc làm suốt mấy năm qua của Minh Châu, thậm chí còn bỏ xa nhiều quan lại trong triều. Mỗi một sự vô dụng của bọn hắn bị hoàng đế lôi ra mắng cho cẩu huyết lâm đầu.
Xả giận xong, hoàng đế dịu giọng lại, nói rõ tình huống đặc thù này. Minh Châu bình thường không thượng triều, chỉ khi được triệu hoặc có trường hợp đặc biệt cầm theo kim bài xin yết kiến mới được tham dự. Lúc này thì cái đãm lão thần cổ lỗ sĩ mới thôi.
Đại hoàng tử hận chết Minh Châu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nếu không phải vì tiện nhân này, cữu cữu của hắn đã không bị giáng chức; hắn cũng sẽ không bị hoàng đế trách mắng trước mặt văn võ bá quan.
Nhị hoàng tử rất ngạc nhiên khi thấy Minh Châu đến. Sau khi biết thân thế của nàng, hắn đã hết sức lôi kéo, lấy lòng nàng, nhưng không thu được một chút kết quả gì, lúc nào cũng bị chặn từ cổng trang. Con ngươi hắn tối lại, hai tay hắn từ từ siết chặt. Nếu đã không chiếm được món lợi này, hắn cũng sẽ tuyệt đối không để người nào có được.
Hoàng đế xuất hiện, như thường lệ, có việc gấp bẩm tấu, không có việc gì thì bãi triều.
Hoắc Dương bước ra khỏi hàng, bẩm tấu.
- Khởi bẩm hoàng thượng, theo chiến báo, ở biên giới phía Bắc, quân đội của Sĩ Đạt đang âm thầm tập kết. Đội thăm dò đã thâm nhập điều tra, có khả năng cuối mùa hạ năm nay bọn họ sẽ phát binh tấn công sang nước ta.
Triều thần lập tức xôn xao. Sĩ Đạt là một nước lớn ngang hàng với Nam Quốc. Từ khi lập quốc đến nay, nước sông không phạm nước giếng. Không ngờ bây giờ lại có dã tâm xâm chiếm Nam Quốc.
Tề Hoành cũng bước ra khỏi hàng.
- Khởi bẩm hoàng thượng, theo tin tình báo của thần, kể từ đầu xuân năm nay, sau khi tân đế lên ngôi, Sĩ Đạt đã tiến hành xâm chiếm Nhữ Cơ quôc ở phía bắc của bọn họ. Chỉ sau hai tháng chống cự, hoàng tộc Nhữ Cơ quốc đã đầu hàng.
Chiêm Du quốc ở phía tây Sĩ Đạt, một tháng trước đã gả công chúa duy nhất của họ cho quốc vương Sĩ Đạt làm trắc phi; theo đó, hai bên đã ký hiệp ước trở thành đồng minh của nhau.
Hiện tại, bờ đông Sĩ Đạt là biển, bờ bắc chiếm trọn Nhữ Cơ, phía tây là đồng minh Chiêm Du, cho nên thần đoán hắn muốn rèn sắt khi còn nóng, đánh chiếm Nam Quốc chúng ta, dã tâm thống trị đại lục.
Triều thần trong điện một mảnh ồn nào. Hoàng đế đã nhận được sổ con của Tề Hoành và Hoắc Dương từ hôm qua. Hôm nay là chính thức thông báo để quan quân cùng ra đối sách.
Tức thì, Đại hoàng tử bước ra khỏi hàng, dáng vẻ nôn nóng bẩm tấu.
- Bẩm phụ hoàng! Sĩ Đạt quốc quá sức ngông cuồng! Chúng ta không thể ngồi yên chịu trận! Xin cho phép con được thống lĩnh tam quân nghênh địch!
Hoàng đế nhìn đứa con hấp tấp này của hắn, trong lòng bỗng chốc có cảm giác thất bại.
Hoàng đế không đáp, chỉ hỏi Hoắc Dương.
- Theo chiến báo thì Sĩ Đạt lần này tập trung bao nhiêu binh mã?
- Bẩm hoàng thượng, ít nhất là ba trăm vạn binh. Hiện tại chúng ta nhiều nhất có thể huy động cũng chỉ ba trăm năm mươi vạn binh. Nếu lần này ứng chiến không có kế hoạch rõ ràng, rất có thể sẽ tổn thất lớn. Chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ trước đợt tấn công này.
Triều thần ai nấy hít vào. Tình huống này còn nghiêm trọng hơn họ tưởng rất nhiều.
Nhị hoàng tử, lúc này lại đứng ra, câu môi khoái trá.
- Phụ hoàng, không phải còn có một cách để tránh chiến tranh nổ ra hay sao ạ?
Hoàng đế ngạc nhiên, hử một tiếng. Triều thần đổ dồn mọi sự chú ý lên người Nhị hoàng tử.
- Chúng ta cứ học theo Chiêm Du quốc, gả Dư Quận chúa, đổi lấy hiệp ước hòa bình, lại có thể tránh được một hồi máu chảy đầu rơi.
Nghiêm Cẩn và Hoắc Dương vừa nghe xong, lập tức thấy máu nóng dâng lên não.
Minh Châu nằm vùng cũng trúng đạn. Tuy nàng không lo hoàng đế sẽ đồng ý, nhưng cũng thầm rủa cái tên Nhị hoàng tử xảo quyệt.
Giang Nguyên Chân chết tiệt! Dám đem bổn cô nương bán đi cầu hòa!
Triều thần phía Nhị hoàng tử vừa nghe xong, lập tức tán thành, rối rít lên tiếng ý bảo kế hay.
Đại hoàng tử lần đầu có cảm giác đồng tình với Nhị hoàng tử. Gả đi Sĩ Đạt, Minh Châu tương lai coi như chỉ còn được nửa cái mạng, hắn cũng thật là hả dạ!
- Bẩm phụ hoàng! Thần đồng ý với cách làm của Nhị đệ! - Sau đó, hướng về phía Minh Châu, cười đắc ý - Dư Quận chúa không phải lúc nào cũng nói sẽ cống hiến hết sức cho Nam Quốc sao? Đây là lúc cô chứng minh cho mọi người thấy giá trị của mình rồi đó!
Nghiêm Cẩn lúc này mới bước ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng. Theo thần biết, khi vua của Chiêm Du ngỏ ý gả công chúa cầu hòa, quốc vương Sĩ đạt đã yêu cầu, của hồi môn của công chúa bằng một nửa tài sản của Chiêm Du quốc. Chưa kể, hiệp ước hòa bình của họ chẳng khác gì một tờ giấy nợ với một sớ dài các vật phẩm mà Chiêm Du quốc phải cống nộp hằng năm. Trên cơ bản, Chiêm Du quốc hiện tại chẳng khác gì một thuộc địa của Sĩ Đạt.
Hoắc Dương cũng lên tiếng.
- Khởi bẩm hoàng thượng, lời của Nghiêm đại nhân nói không sai. Tuy thắng thua chưa rõ, nhưng nếu chúng ta cũng làm như Chiêm Du, thì chẳng khác nào chưa đánh đã bại.
Hoàng đế trầm ngâm, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- Nguyên Ngọc, con thấy thế nào?
Tức thì đại điện một mảnh yên lặng. Sắc mặt của hai vị hoàng tử trở nên khó coi. Đây là lần đầu tiên, phụ hoàng hỏi ý Nguyên Ngọc trước cả bọn họ. Từ khi nào! Từ khi nào mà phụ hoàng của bọn họ lại coi trọng lão Tam này như thế!
Nguyên Ngọc bước lên một bước, bình tĩnh nói.
- Khởi bẩm phụ hoàng. Con tán thành ý kiến của Hoắc tướng quân. Không có gì có thể bảo đảm rằng, nếu chúng ta gả Dư Quận chúa đi, Sĩ Đạt sẽ không tiếp tục tìm cớ tấn công chúng ta. Ngược lại, nếu chúng ta có chuẩn bị trước, biến bị động thành chủ động thì vẫn có cơ hội thắng.
Về chiến lược, chúng ta có Hoắc tướng quân và Tề tiểu Hầu gia anh dũng thiện chiến, có kinh nghiệm nhiều năm dẫn binh, chắc chắn sẽ có chiến lược đối phó hiệu quả.
Hơn nữa, để chuẩn bị đánh trận đánh lớn này, chúng ta cần phải chuẩn bị một nguồn lực khổng lồ. Điều này không thể nào không cần tới sự hỗ trợ từ Dư Quận chúa. Vậy thì, nếu chúng ta gả Quận chúa đi, mới là lợi bất cập hại.
Hoàng đế vô cùng hài lòng trước câu trả lời của Nguyên Ngọc. Bình tĩnh nhận xét tình hình, vẽ ra bức tranh toàn cảnh, và cũng đã mơ hồ chỉ định vị trí của từng người trên bàn cờ. Đứa nhỏ này, trước nay vẫn luôn giấu đi tài năng của mình.