Chương : 54
Bạch Phồn đóng cửa trong phòng nửa ngày, Đoàn Tử lo lắng cho ca ca, chạy tới yêu cầu chủ nhân làm đồ ăn, chủ nhân bị hành vi nhõng nhẽo của Đoàn Tử lăn qua lăn lại, hết cách, lần thứ hai xuống bếp nấu bữa khuya.
Đoàn Tử bưng một mâm bánh chẻo tới gõ cửa, không có động tĩnh. Vì vậy, đánh bạo tự mở cửa, Bạch Phồn đang đứng trước cửa sổ, biết có người vào cũng không quay đầu lại.
“Ca ca?” Đoàn Tử nhỏ giọng gọi.
Bạch Phồn quay đầu lại nhìn hắn một chút, vươn tay: “Đưa cho ta.”
Đoàn Tử ngoan ngoãn đưa bánh chẻo lên, đứng một bên liếc Bạch Phồn ăn.
“Ca ca, ngươi dự định…” Đoàn Tử khe khẽ hỏi.
Bạch Phồn không trả lời hắn, khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc, âm u đến dọa người.
“A Giản, ngươi thích cuộc sống hiện tai không?” Bạch Phồn bỗng nhiên hỏi.
Đoàn Tử gật đầu.
Bạch Phồn sờ sờ đầu hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: ” Cái tên Đoàn Tử, cũng không sai.”
Mắt Đoàn Tử sáng rực lên.
“Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Bạch Phồn nói.
Đoàn Tử chưng hửng, Bạch Phồn một khi khôi phục trí nhớ liền không còn đáng yêu nữa, hắn muốn một ca ca mắt đỏ mũi sụt sịt cùng hắn ngồi xem phim buồn 囧 cơ.
Đoàn Tử ủ rũ ra ngoài, chạy vào phòng chủ nhân, nhảy lên đùi chủ nhân ngồi, chủ nhân đang ngồi đọc sách trong phòng bị Đoàn Tử giận dỗi không biết làm sao, đành hỏi: “Làm sao vậy?”
Đoàn Tử liếm mép: “Không biết.”
Chủ nhân dở khóc dở cười.
Làm chủ nhân thật ra cũng rất là khổ sở, không những phải chiếu cố cơm ăn nước uống hàng ngày cho mèo yêu, còn phải chiếu cố tới tinh thần thể trạng của em ấy, phải luôn đảm bảo em ấy được vui vẻ khoái trá, lúc rảnh rỗi phải cùng chơi đùa, không rảnh cũng phải bớt thời giờ để chơi đùa, mèo yêu có thể cáu kỉnh, chủ nhân nhất định không được cáu kỉnh, chủ nhân phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em mèo lại chẳng hề phải quan tâm đến cái nghĩa vụ này…
Nói theo kiểu này, thì nuôi mèo là một cuộc làm ăn thua lỗ a.
Thế nhưng, Trình Hiến lại nghĩ chính chính rất may mắn, bởi vì mèo hắn nuôi đang bắt đầu học làm một số việc nhà, đồng thời rất tích cực muốn ra ngoài tự kiếm tiền, đáng tiếc, mèo ngoan không có bằng cấp thì chẳng làm được gì trong cái xã hội này cả.
Đoàn Tử dụi dụi trong lòng chủ nhân, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, cùng nhau đọc sách, thế nhưng, mới nhìn được vài giây, đã bị mớ chữ loằng ngoằng trên quyển sách luật thôi miên, rất nhanh, liền ngủ.
Nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn con người, ôm vào lòng có cảm giác như đang ôm cái lò sưởi, Đoàn Tử ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng dùng đầu cọ vài cọ vào hõm cổ của chủ nhân.
Đoàn Tử bưng một mâm bánh chẻo tới gõ cửa, không có động tĩnh. Vì vậy, đánh bạo tự mở cửa, Bạch Phồn đang đứng trước cửa sổ, biết có người vào cũng không quay đầu lại.
“Ca ca?” Đoàn Tử nhỏ giọng gọi.
Bạch Phồn quay đầu lại nhìn hắn một chút, vươn tay: “Đưa cho ta.”
Đoàn Tử ngoan ngoãn đưa bánh chẻo lên, đứng một bên liếc Bạch Phồn ăn.
“Ca ca, ngươi dự định…” Đoàn Tử khe khẽ hỏi.
Bạch Phồn không trả lời hắn, khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc, âm u đến dọa người.
“A Giản, ngươi thích cuộc sống hiện tai không?” Bạch Phồn bỗng nhiên hỏi.
Đoàn Tử gật đầu.
Bạch Phồn sờ sờ đầu hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: ” Cái tên Đoàn Tử, cũng không sai.”
Mắt Đoàn Tử sáng rực lên.
“Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Bạch Phồn nói.
Đoàn Tử chưng hửng, Bạch Phồn một khi khôi phục trí nhớ liền không còn đáng yêu nữa, hắn muốn một ca ca mắt đỏ mũi sụt sịt cùng hắn ngồi xem phim buồn 囧 cơ.
Đoàn Tử ủ rũ ra ngoài, chạy vào phòng chủ nhân, nhảy lên đùi chủ nhân ngồi, chủ nhân đang ngồi đọc sách trong phòng bị Đoàn Tử giận dỗi không biết làm sao, đành hỏi: “Làm sao vậy?”
Đoàn Tử liếm mép: “Không biết.”
Chủ nhân dở khóc dở cười.
Làm chủ nhân thật ra cũng rất là khổ sở, không những phải chiếu cố cơm ăn nước uống hàng ngày cho mèo yêu, còn phải chiếu cố tới tinh thần thể trạng của em ấy, phải luôn đảm bảo em ấy được vui vẻ khoái trá, lúc rảnh rỗi phải cùng chơi đùa, không rảnh cũng phải bớt thời giờ để chơi đùa, mèo yêu có thể cáu kỉnh, chủ nhân nhất định không được cáu kỉnh, chủ nhân phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em mèo lại chẳng hề phải quan tâm đến cái nghĩa vụ này…
Nói theo kiểu này, thì nuôi mèo là một cuộc làm ăn thua lỗ a.
Thế nhưng, Trình Hiến lại nghĩ chính chính rất may mắn, bởi vì mèo hắn nuôi đang bắt đầu học làm một số việc nhà, đồng thời rất tích cực muốn ra ngoài tự kiếm tiền, đáng tiếc, mèo ngoan không có bằng cấp thì chẳng làm được gì trong cái xã hội này cả.
Đoàn Tử dụi dụi trong lòng chủ nhân, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, cùng nhau đọc sách, thế nhưng, mới nhìn được vài giây, đã bị mớ chữ loằng ngoằng trên quyển sách luật thôi miên, rất nhanh, liền ngủ.
Nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn con người, ôm vào lòng có cảm giác như đang ôm cái lò sưởi, Đoàn Tử ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng dùng đầu cọ vài cọ vào hõm cổ của chủ nhân.