Chương : 53
Bạch Phồn ngồi trên sofa, Đàm Vô Kỵ đặt tay lên trán Bạch Phồn, trong tay tản ra thứ bạch quang ôn nhuận. Bạch Phồn bất an ngọ nguậy, vùng xung quanh lông mày nhăn tít.
Đoàn Tử kéo kéo cánh tay chủ nhân nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, em hảo khẩn trương.”
Chủ nhân sờ sờ đầu Đoàn Tử, muốn làm hắn tư giãn, sợi tóc mềm mại tạo cảm giác đặc biệt trơn mượt.
Bất đồng tính cách, bất đồng số phận, Đoàn Tử yếu đuối, dễ nói dễ lừa, dễ nuôi dễ ăn, là loại yêu tinh ngốc; Bạch Phồn lại rất phức tạp, nhân cường thế ngạnh, có chút kì quặc, cũng rất kiêu ngạo.
Sau đó chủ nhân cảm thán, kẻ nào yêu trúng Bạch Phồn, thực sự là đáng thương.
Bạch quang đột nhiên bùng lên, toàn bộ phòng khách như đang chìm trong thái dương, chói lòa khiến người ta không mở mắt ra được, rồi vầng sáng từ từ dịu lại sau tiếng niệm chú của Đàm Vô Kỵ.
Đợi tất cả bình thường trở lại, Bạch Phồn phút chốc mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm, lạnh lùng.
“Ca ca?” Đoàn Tử thử nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Phồn hít một hơi thật sâu nói với Đàm Vô Kỵ: “Ngày mai, chính ta sẽ đi.”
Đàm Vô Kỵ lắc đầu: “Không thể được, ta đã thông tri các sư môn khác rồi.”
“Ngươi!”
Đàm Vô Kỵ nhún nhún vai: “Dù sao Long Tĩnh Thành cũng từng là môn đệ của ta, hắn gia nhập ma đạo tự nhiên chúng ta phải thanh lý môn hộ, một mình ta cũng không nắm chắc sẽ thắng được hắn.”
Thấy Bạch Phồn sắc mặt không thỏa mãn Đàm Vô Kỵ nói thêm: “Ta đảm bảo sẽ nhường ngươi phát cuối.”
Bạch Phồn không nói chuyện, mặt mày căng thẳng quay vào phòng.
Đoàn Tử có điểm ngại ngần vì sắc mặt âm trầm của đại ca, không thể làm gì khác hơn là kéo chủ nhân nhỏ giọng luyên thuyên biểu thị bất an, chủ nhân sờ sờ đầu hắn, dẫn hắn đi ra ngoài, thuận tiện mang đồ ăn ra.
Đoàn Tử vẫn lo lắng, lại cùng quái thúc thúc Đàm Vô Kỵ râm ran một lát.
“Các ngươi thực sự sẽ giết Long Tĩnh Thành sao?” Đoàn Tử hỏi.
“Sẽ phong ấn. Bất quá bị phong ấn rồi sớm muộn gì cũng chết.” Đàm Vô Kỵ nói.
Đoàn Tử xoa cằm, cũng nói không rõ rốt cuộc là cảm giác gì. Lúc đầu hắn cũng có chút cảm thông với y, nói thế nào y cũng đã chờ Bạch Phồn ba kiếp.
Nhưng mà, dù có như thế y cũng không thể khi dễ Bạch Phồn, Đoàn Tử căm giận nghĩ.
Lại nhưng mà, nếu như hắn phải chết thì …
Đoàn Tử yên lặng nghĩ thầm, nếu như, hắn thích chủ nhân, chủ nhân lại không thích hắn, đó là một chuyện rất thống khổ a, hắn thật sự không dám nghĩ đến, chứ đừng nói là phải nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng, nghe giọng nói vô tình như nước, còn bị chủ nhân trốn như trốn tà.
Đoàn Tử kéo kéo cánh tay chủ nhân nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, em hảo khẩn trương.”
Chủ nhân sờ sờ đầu Đoàn Tử, muốn làm hắn tư giãn, sợi tóc mềm mại tạo cảm giác đặc biệt trơn mượt.
Bất đồng tính cách, bất đồng số phận, Đoàn Tử yếu đuối, dễ nói dễ lừa, dễ nuôi dễ ăn, là loại yêu tinh ngốc; Bạch Phồn lại rất phức tạp, nhân cường thế ngạnh, có chút kì quặc, cũng rất kiêu ngạo.
Sau đó chủ nhân cảm thán, kẻ nào yêu trúng Bạch Phồn, thực sự là đáng thương.
Bạch quang đột nhiên bùng lên, toàn bộ phòng khách như đang chìm trong thái dương, chói lòa khiến người ta không mở mắt ra được, rồi vầng sáng từ từ dịu lại sau tiếng niệm chú của Đàm Vô Kỵ.
Đợi tất cả bình thường trở lại, Bạch Phồn phút chốc mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm, lạnh lùng.
“Ca ca?” Đoàn Tử thử nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Phồn hít một hơi thật sâu nói với Đàm Vô Kỵ: “Ngày mai, chính ta sẽ đi.”
Đàm Vô Kỵ lắc đầu: “Không thể được, ta đã thông tri các sư môn khác rồi.”
“Ngươi!”
Đàm Vô Kỵ nhún nhún vai: “Dù sao Long Tĩnh Thành cũng từng là môn đệ của ta, hắn gia nhập ma đạo tự nhiên chúng ta phải thanh lý môn hộ, một mình ta cũng không nắm chắc sẽ thắng được hắn.”
Thấy Bạch Phồn sắc mặt không thỏa mãn Đàm Vô Kỵ nói thêm: “Ta đảm bảo sẽ nhường ngươi phát cuối.”
Bạch Phồn không nói chuyện, mặt mày căng thẳng quay vào phòng.
Đoàn Tử có điểm ngại ngần vì sắc mặt âm trầm của đại ca, không thể làm gì khác hơn là kéo chủ nhân nhỏ giọng luyên thuyên biểu thị bất an, chủ nhân sờ sờ đầu hắn, dẫn hắn đi ra ngoài, thuận tiện mang đồ ăn ra.
Đoàn Tử vẫn lo lắng, lại cùng quái thúc thúc Đàm Vô Kỵ râm ran một lát.
“Các ngươi thực sự sẽ giết Long Tĩnh Thành sao?” Đoàn Tử hỏi.
“Sẽ phong ấn. Bất quá bị phong ấn rồi sớm muộn gì cũng chết.” Đàm Vô Kỵ nói.
Đoàn Tử xoa cằm, cũng nói không rõ rốt cuộc là cảm giác gì. Lúc đầu hắn cũng có chút cảm thông với y, nói thế nào y cũng đã chờ Bạch Phồn ba kiếp.
Nhưng mà, dù có như thế y cũng không thể khi dễ Bạch Phồn, Đoàn Tử căm giận nghĩ.
Lại nhưng mà, nếu như hắn phải chết thì …
Đoàn Tử yên lặng nghĩ thầm, nếu như, hắn thích chủ nhân, chủ nhân lại không thích hắn, đó là một chuyện rất thống khổ a, hắn thật sự không dám nghĩ đến, chứ đừng nói là phải nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng, nghe giọng nói vô tình như nước, còn bị chủ nhân trốn như trốn tà.