Chương : 53
Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta:
Vì để cho hắn ngừng nghỉ mấy ngày, cũng sớm giúp hắn nhận rõ sự thật này, cho nên, nàng quyết định trước tiên kết thúc kỳ nghỉ phép, về quân ngũ xử lý thủ tục xuất ngũ.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới......
Trên xe lửa đi trở về lại gặp bọn cướp, lấy tính tình của Tô Thanh, nàng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Khi bọn cướp đánh cướp tiền của cũng chính là lúc mất cảnh giác nhất, nàng dự đoán một chút thời gian khi nào đến trạm dừng, cũng may vừa vặn kịp.
Bỗng nhiên đứng dậy, mấy tên cướp cầm dao hẩy hẩy mấy người trên mặt đất, lại không ngờ sau lưng đồng thời bị đánh lén, nàng vô ý bị cắt qua cánh tay, cố chịu đau thu thập xong hai tên này, lại tìm dây thừng đem mấy người kia buộc chặt ở bên nhau.
Ngay sau đó, nàng liền mất đi ý thức......
Đây hẳn là thời điểm đáng xấu hổ nhất kể từ khi nàng sống từng ấy năm tới nay, thật không có gì sánh nổi......
-
Giang Thời sau khi biết Phó Khuynh trở về quân ngũ, mỗi ngày đều sẽ trở về Tô gia một chuyến, chỉ vì muốn nhanh chóng biết được tin anh ấy an toàn trở về.
Chính là không nghĩ tới, người mình hết mực mong chờ thế nhưng là bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Bên tai truyền đến thanh âm vù vù, đại não trống rỗng. Sau khoảng trống rỗng đó, trong đầu liền hiện lên một màn phụ thân năm đó hi sinh vì nhiệm vụ, mẫu thân bệnh nặng không dậy nổi một thời gian.
Hắn dùng sức đem những hình ảnh từ trong đầu vứt ra, không có nửa phần dừng lại vội vàng tiến đến bệnh viện.
Thẳng đến khi bác sĩ chính miệng nói cho hắn biết, cánh tay anh ấy chỉ bị mất máu quá nhiều, hiện tại đã qua trở ngại, tâm hắn mới xem như hạ xuống.
-
Phó Khuynh lại lần nữa tỉnh lại, nước sát trùng dũng mãnh nhảy vào chóp mũi, khó nén được nhíu nhíu mày.
"Tả Tả, đây là có chuyện gì a?"
Nghe được những lời này, Tả Tả còn đang ngủ, nó luôn luôn ngủ đến thỏa mãn, xoa xoa đôi mắt, hồi phục nói:
"Ngươi mất máu quá nhiều, hiện tại ở bệnh viện, có nam chủ bồi ngươi, không cần lo lắng."
Dứt lời, lại ngáp một cái, khép lại đôi mắt.
Lúc này đã là ban đêm, phòng bệnh chỉ sáng lên một bóng đèn nhỏ, ánh sáng mờ chiếu xuống từ bóng đèn mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy có người nằm bò bên mép giường, để sát vào xem, ngủ đến không an ổn, tóc đen mềm mại rũ xuống, một đôi mày kiếm nhíu chặt, chóp mũi đổ mồ hôi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, làm người ta nhịn không được duỗi tay vuốt phẳng hai hàng lông mày.
Trong lòng nghĩ như vậy, hành động cũng đi theo.
Lại lấy ra khăn giấy giúp hắn nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán, thấy biểu tình hắn giãn ra một ít vừa định thu tay.
Lại bị tay hắn đặt tại mép giường đột nhiên bắt được, Phó Khuynh còn chưa kịp kinh hô, liền nghe được người nọ dùng ngữ khí cực ôn nhu lưu luyến kêu một tiếng "Thanh Thanh".
Phó Khuynh: "......"
Vừa định rút tay về lại cứ như vậy dừng lại.
Hắn...... Không phải là đang kêu tên nàng đi?
Vậy chẳng phải là...... Hoặc là...... Chẳng lẽ nói...... Không nên đi......
Hắn nhất định là đang gọi người khác, có lẽ là hắn có bằng hữu cũng có cái tên "thanh" không đúng, cái này còn có thể là "thanh", "nhẹ", "khanh"...... Có lẽ là "khuynh" cũng nói không chừng, cho nên, không nhất định là Tô Thanh(*) a.
(*) Thanh "青", thanh "清", nhẹ "轻", khanh "卿", khuynh "倾" đều được phát âm "Qīng"
Cái ý tưởng này vừa mới xuất hiện, liền lại nghe được người nọ kêu một tiếng "Tô Thanh", so với lần đầu tiên còn muốn ôn nhu lưu luyến hơn, tựa như mang theo vô tận triền miên thâm tình.
Phó Khuynh sợ tới mức cuống quít đem tay rút ra, đơn giản thấy hắn lại tiếp tục ngủ, lúc này mới đem hai tay đều nhét vào trong chăn, cuối cùng cũng đem đầu đi vào.
Này...... Này sao lại thế này a? Nàng thế mà lại bị nam chủ thích ư? Không không không, nam chủ thế mà lại bị nàng thông đồng?
Beta:
Vì để cho hắn ngừng nghỉ mấy ngày, cũng sớm giúp hắn nhận rõ sự thật này, cho nên, nàng quyết định trước tiên kết thúc kỳ nghỉ phép, về quân ngũ xử lý thủ tục xuất ngũ.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới......
Trên xe lửa đi trở về lại gặp bọn cướp, lấy tính tình của Tô Thanh, nàng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Khi bọn cướp đánh cướp tiền của cũng chính là lúc mất cảnh giác nhất, nàng dự đoán một chút thời gian khi nào đến trạm dừng, cũng may vừa vặn kịp.
Bỗng nhiên đứng dậy, mấy tên cướp cầm dao hẩy hẩy mấy người trên mặt đất, lại không ngờ sau lưng đồng thời bị đánh lén, nàng vô ý bị cắt qua cánh tay, cố chịu đau thu thập xong hai tên này, lại tìm dây thừng đem mấy người kia buộc chặt ở bên nhau.
Ngay sau đó, nàng liền mất đi ý thức......
Đây hẳn là thời điểm đáng xấu hổ nhất kể từ khi nàng sống từng ấy năm tới nay, thật không có gì sánh nổi......
-
Giang Thời sau khi biết Phó Khuynh trở về quân ngũ, mỗi ngày đều sẽ trở về Tô gia một chuyến, chỉ vì muốn nhanh chóng biết được tin anh ấy an toàn trở về.
Chính là không nghĩ tới, người mình hết mực mong chờ thế nhưng là bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Bên tai truyền đến thanh âm vù vù, đại não trống rỗng. Sau khoảng trống rỗng đó, trong đầu liền hiện lên một màn phụ thân năm đó hi sinh vì nhiệm vụ, mẫu thân bệnh nặng không dậy nổi một thời gian.
Hắn dùng sức đem những hình ảnh từ trong đầu vứt ra, không có nửa phần dừng lại vội vàng tiến đến bệnh viện.
Thẳng đến khi bác sĩ chính miệng nói cho hắn biết, cánh tay anh ấy chỉ bị mất máu quá nhiều, hiện tại đã qua trở ngại, tâm hắn mới xem như hạ xuống.
-
Phó Khuynh lại lần nữa tỉnh lại, nước sát trùng dũng mãnh nhảy vào chóp mũi, khó nén được nhíu nhíu mày.
"Tả Tả, đây là có chuyện gì a?"
Nghe được những lời này, Tả Tả còn đang ngủ, nó luôn luôn ngủ đến thỏa mãn, xoa xoa đôi mắt, hồi phục nói:
"Ngươi mất máu quá nhiều, hiện tại ở bệnh viện, có nam chủ bồi ngươi, không cần lo lắng."
Dứt lời, lại ngáp một cái, khép lại đôi mắt.
Lúc này đã là ban đêm, phòng bệnh chỉ sáng lên một bóng đèn nhỏ, ánh sáng mờ chiếu xuống từ bóng đèn mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy có người nằm bò bên mép giường, để sát vào xem, ngủ đến không an ổn, tóc đen mềm mại rũ xuống, một đôi mày kiếm nhíu chặt, chóp mũi đổ mồ hôi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, làm người ta nhịn không được duỗi tay vuốt phẳng hai hàng lông mày.
Trong lòng nghĩ như vậy, hành động cũng đi theo.
Lại lấy ra khăn giấy giúp hắn nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán, thấy biểu tình hắn giãn ra một ít vừa định thu tay.
Lại bị tay hắn đặt tại mép giường đột nhiên bắt được, Phó Khuynh còn chưa kịp kinh hô, liền nghe được người nọ dùng ngữ khí cực ôn nhu lưu luyến kêu một tiếng "Thanh Thanh".
Phó Khuynh: "......"
Vừa định rút tay về lại cứ như vậy dừng lại.
Hắn...... Không phải là đang kêu tên nàng đi?
Vậy chẳng phải là...... Hoặc là...... Chẳng lẽ nói...... Không nên đi......
Hắn nhất định là đang gọi người khác, có lẽ là hắn có bằng hữu cũng có cái tên "thanh" không đúng, cái này còn có thể là "thanh", "nhẹ", "khanh"...... Có lẽ là "khuynh" cũng nói không chừng, cho nên, không nhất định là Tô Thanh(*) a.
(*) Thanh "青", thanh "清", nhẹ "轻", khanh "卿", khuynh "倾" đều được phát âm "Qīng"
Cái ý tưởng này vừa mới xuất hiện, liền lại nghe được người nọ kêu một tiếng "Tô Thanh", so với lần đầu tiên còn muốn ôn nhu lưu luyến hơn, tựa như mang theo vô tận triền miên thâm tình.
Phó Khuynh sợ tới mức cuống quít đem tay rút ra, đơn giản thấy hắn lại tiếp tục ngủ, lúc này mới đem hai tay đều nhét vào trong chăn, cuối cùng cũng đem đầu đi vào.
Này...... Này sao lại thế này a? Nàng thế mà lại bị nam chủ thích ư? Không không không, nam chủ thế mà lại bị nàng thông đồng?