Chương : 30
Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta:
Xác minh tâm ý chính mình, cảm nhận được người bên cạnh cho dù đang ôm mình vẫn mang theo bất an như cũ.
Cô nâng cánh tay lên, ôn nhu ôm hắn một cái.
Nhưng mà, hành động cực kỳ bé nhỏ này lại ủng hộ cho hắn thật lớn.
Thẩm Mặc Bạch nhìn cô trong đáy mắt đã hoàn toàn không có một tia giãy giụa cự tuyệt nào, phong đạm khinh vân(*) được trộn lẫn một chút ôn nhu cơ hồ không thể nhận ra.
(*)phong đạm khinh vân:(mây gió điềm nhiên) bình tĩnh,...
"Em muốn hôn anh sao?" Hắn đột nhiên tiến sát lại gần cô, trên mặt đều có thể cảm giác được hô hấp của hắn, ngứa, có chút quyến rũ người khác.
Phó Khuynh còn chưa có từ hành động đột nhiên của hắn lấy lại tinh thần, lúc này mới chú ý tới lời hắn vừa nói.
Cánh môi khẽ mở, âm điệu còn chưa có phát ra đã bị hai mảnh hơi lạnh lẽo mềm mại lấp kín.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Mặc Bạch thân mật với cô, nhưng là lần đầu tiên khi cô thanh tỉnh như thế này thì bỗng nhiên hắn biểu đạt tình yêu của bản thân.
Hiệu quả tốt ngoài ý muốn không lường trước được.
Tả Tả ở trong không gian nhìn một màn này, ở nơi ký chủ không thấy, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cười: Rải hoa rải hoa rải hoa ~
Phó Khuynh trực tiếp bị thân mật đến ngốc, nhất thời đã quên hô hấp. Thẳng đến khi hắn cảm thấy được cô hơi khác thường mới buông lỏng cô ra, cuối cùng lại ở trên đôi môi đỏ mọng hôn hôn một chút.
Thì ra, hắn thực sự không phải vô lại, quả thực chỉ là vô sỉ cộng thêm ngạo kiều.
Muốn gần cô còn tìm mấy cái cớ vụng về......
Như thế nào có thể...... Như thế nào có thể đáng yêu đến vậy?
Bất quá, mới vừa rồi hắn cho cô biết đã phạm phải nhiều "tội danh", ngay cả lần đầu tiên động vào bả vai đánh thức hắn cũng đều tính, hiện tại nhưng thật ra thân cô thật sự đã nóng ran cả lên.
Không được, như thế nào cũng muốn làm hắn trong mấy ngày nay......
Thẩm Mặc Bạch không có bỏ qua bất kỳ hành động cùng biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất của cô, thấy cô trừ bỏ nghệt ra đến phát ngốc cũng không có lộ ra biểu tình chán ghét cự tuyệt.
Trong lòng khẽ buông lỏng, đồng thời lại sinh ra vài phần mừng thầm, cô không chán ghét hắn hôn cô sao? Xem ra, mẹ hắn để lại cho hắn gương mặt này vẫn rất hữu dụng a.
Ngày trước, hắn vì gương mặt này phiền não không thôi, bây giờ mọi chuyện đều quên sạch sẽ.
Hắn kiêu ngạo nhìn lên, còn muốn treo một cái phong hào -- "Giáo bá*".
*Giáo bá"校霸": người đứng đầu ở việc chuyên đi đánh nhau với người khác, không hề quan tâm tới kỷ luật của trường, giống kiểu "đi học trá hình" thích làm gì thì làm... (Theo baike.baidu)
Bởi vì từ nhỏ đã có gương mặt yêu nghiệt rêu rao khắp nơi này, người đưa thư tình cho hắn rất nhiều, nhưng thật ra nam sinh chiếm hơn phân nửa. Hắn từ khi còn nhỏ cũng không muốn so đo cùng mấy người nam nữ bị bệnh tâm thần kia.
Không nghĩ tới hắn lớn lên "Trổ mã" lại càng thêm tuấn mỹ, tuy là không còn nửa phần nữ khí, nhưng lại như cũ ngăn cản không được những ánh mắt nam sinh ái mộ.
Lược nhẹ tình tiết, hắn thấy một cái đánh một cái; nghiêm trọng thì trực tiếp đem bọn họ đưa vào bệnh viện, nhân tiện vừa lúc trị xu hướng giới tính luôn; trọng điểm hơn, hắn cũng không tiếc tiền thuê mấy người nam nhân giúp bọn họ khai trai......
Dần dần, các nam sinh đều coi hắn thành ôn thần. Các nữ sinh cũng thường xuyên bị hắn độc mồm làm đến khóc rống, danh hiệu "Giáo bá" cũng liền tới như vậy đó.
Bất quá, ở phía trước "Bá", "Mặt" hắn thật ra được coi là đệ nhất mỹ nhân.
Đương nhiên, hắn cho rằng dung mạo mình làm cô thần hồn điên đảo, hắn đã sớm quên mấy chuyện ấy đến không còn một mảnh.
"Anh về phòng đi, mặc quần áo vào."
Thanh âm của cô vang lên bên tai, với tâm thái "Được tiện nghi liền trở nên tốt hơn", hắn thập phần ngoan ngoãn nghe lời gật gật đầu.
Phó Khuynh dừng ở trên thân hình hắn trong một cái chớp mắt, sau đó ánh mắt liền nhanh chóng dời đi, trên mặt thần sắc không thay đổi, vành tai lại lặng lẽ hiện lên một mảnh đỏ bừng.
Cái vị nam chủ này, ngủ cũng không biết mặc quần áo, đây là đang bị đói chết phải đi bán vải sao?
Chờ đến khi hắn ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa truyền đến, Phó Khuynh mới thản nhiên đứng dậy đi vào rửa mặt.
Beta:
Xác minh tâm ý chính mình, cảm nhận được người bên cạnh cho dù đang ôm mình vẫn mang theo bất an như cũ.
Cô nâng cánh tay lên, ôn nhu ôm hắn một cái.
Nhưng mà, hành động cực kỳ bé nhỏ này lại ủng hộ cho hắn thật lớn.
Thẩm Mặc Bạch nhìn cô trong đáy mắt đã hoàn toàn không có một tia giãy giụa cự tuyệt nào, phong đạm khinh vân(*) được trộn lẫn một chút ôn nhu cơ hồ không thể nhận ra.
(*)phong đạm khinh vân:(mây gió điềm nhiên) bình tĩnh,...
"Em muốn hôn anh sao?" Hắn đột nhiên tiến sát lại gần cô, trên mặt đều có thể cảm giác được hô hấp của hắn, ngứa, có chút quyến rũ người khác.
Phó Khuynh còn chưa có từ hành động đột nhiên của hắn lấy lại tinh thần, lúc này mới chú ý tới lời hắn vừa nói.
Cánh môi khẽ mở, âm điệu còn chưa có phát ra đã bị hai mảnh hơi lạnh lẽo mềm mại lấp kín.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Mặc Bạch thân mật với cô, nhưng là lần đầu tiên khi cô thanh tỉnh như thế này thì bỗng nhiên hắn biểu đạt tình yêu của bản thân.
Hiệu quả tốt ngoài ý muốn không lường trước được.
Tả Tả ở trong không gian nhìn một màn này, ở nơi ký chủ không thấy, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cười: Rải hoa rải hoa rải hoa ~
Phó Khuynh trực tiếp bị thân mật đến ngốc, nhất thời đã quên hô hấp. Thẳng đến khi hắn cảm thấy được cô hơi khác thường mới buông lỏng cô ra, cuối cùng lại ở trên đôi môi đỏ mọng hôn hôn một chút.
Thì ra, hắn thực sự không phải vô lại, quả thực chỉ là vô sỉ cộng thêm ngạo kiều.
Muốn gần cô còn tìm mấy cái cớ vụng về......
Như thế nào có thể...... Như thế nào có thể đáng yêu đến vậy?
Bất quá, mới vừa rồi hắn cho cô biết đã phạm phải nhiều "tội danh", ngay cả lần đầu tiên động vào bả vai đánh thức hắn cũng đều tính, hiện tại nhưng thật ra thân cô thật sự đã nóng ran cả lên.
Không được, như thế nào cũng muốn làm hắn trong mấy ngày nay......
Thẩm Mặc Bạch không có bỏ qua bất kỳ hành động cùng biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất của cô, thấy cô trừ bỏ nghệt ra đến phát ngốc cũng không có lộ ra biểu tình chán ghét cự tuyệt.
Trong lòng khẽ buông lỏng, đồng thời lại sinh ra vài phần mừng thầm, cô không chán ghét hắn hôn cô sao? Xem ra, mẹ hắn để lại cho hắn gương mặt này vẫn rất hữu dụng a.
Ngày trước, hắn vì gương mặt này phiền não không thôi, bây giờ mọi chuyện đều quên sạch sẽ.
Hắn kiêu ngạo nhìn lên, còn muốn treo một cái phong hào -- "Giáo bá*".
*Giáo bá"校霸": người đứng đầu ở việc chuyên đi đánh nhau với người khác, không hề quan tâm tới kỷ luật của trường, giống kiểu "đi học trá hình" thích làm gì thì làm... (Theo baike.baidu)
Bởi vì từ nhỏ đã có gương mặt yêu nghiệt rêu rao khắp nơi này, người đưa thư tình cho hắn rất nhiều, nhưng thật ra nam sinh chiếm hơn phân nửa. Hắn từ khi còn nhỏ cũng không muốn so đo cùng mấy người nam nữ bị bệnh tâm thần kia.
Không nghĩ tới hắn lớn lên "Trổ mã" lại càng thêm tuấn mỹ, tuy là không còn nửa phần nữ khí, nhưng lại như cũ ngăn cản không được những ánh mắt nam sinh ái mộ.
Lược nhẹ tình tiết, hắn thấy một cái đánh một cái; nghiêm trọng thì trực tiếp đem bọn họ đưa vào bệnh viện, nhân tiện vừa lúc trị xu hướng giới tính luôn; trọng điểm hơn, hắn cũng không tiếc tiền thuê mấy người nam nhân giúp bọn họ khai trai......
Dần dần, các nam sinh đều coi hắn thành ôn thần. Các nữ sinh cũng thường xuyên bị hắn độc mồm làm đến khóc rống, danh hiệu "Giáo bá" cũng liền tới như vậy đó.
Bất quá, ở phía trước "Bá", "Mặt" hắn thật ra được coi là đệ nhất mỹ nhân.
Đương nhiên, hắn cho rằng dung mạo mình làm cô thần hồn điên đảo, hắn đã sớm quên mấy chuyện ấy đến không còn một mảnh.
"Anh về phòng đi, mặc quần áo vào."
Thanh âm của cô vang lên bên tai, với tâm thái "Được tiện nghi liền trở nên tốt hơn", hắn thập phần ngoan ngoãn nghe lời gật gật đầu.
Phó Khuynh dừng ở trên thân hình hắn trong một cái chớp mắt, sau đó ánh mắt liền nhanh chóng dời đi, trên mặt thần sắc không thay đổi, vành tai lại lặng lẽ hiện lên một mảnh đỏ bừng.
Cái vị nam chủ này, ngủ cũng không biết mặc quần áo, đây là đang bị đói chết phải đi bán vải sao?
Chờ đến khi hắn ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa truyền đến, Phó Khuynh mới thản nhiên đứng dậy đi vào rửa mặt.