Chương 8
26
Hôn lễ của tôi và Chu Yến Tễ được mọi người gọi là hôn lễ thế kỷ.
Hôm đó vẫn là một ngày đẹp trời.
Điện thoại của tôi ở trong túi, đưa cho người khác giữ nên tôi không thấy có người đã gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Cũng không thấy có ai đó mặc áo bệnh nhân, đuổi theo xe hoa hết con phố này đến con phố khác.
Sau khi chiếc xe hoa đã khuất dạng, anh ta quỳ trên mặt đất, cầm một chiếc nhẫn kim cương đơn giản xoàng xĩnh, khóc lóc thảm thiết.
27
Sinh nhật năm đầu của tôi sau khi kết hôn là một ngày tuyết rơi.
Mối quan hệ của tôi với Chu Yến Tễ càng ngày càng tốt.
Chúng tôi nuôi rất nhiều chó để bầu bạn với Kim Kim.
Tôi đang suy nghĩ đến việc có một đứa con.
Có điều cuộc đời còn rất dài nên không cần phải vội.
Chúng tôi thường xuyên chia sẻ đồ ăn và hôn nhau trên phố.
Giống như hiện tại.
Nhưng tôi không còn thích ăn bánh Black Forest nữa.
Tôi thích bánh trái cây do chính tay anh ấy làm hơn.
Rất ngọt.
Trên bầu trời có pháo hoa.
Ở bên kia đường, có người bị tai nạn ô tô.
Người đàn ông nọ đang ôm một phần bánh Black Forest trong ngực, nhìn chằm chằm vào tôi và Chu Yến Tễ.
Một chất lỏng màu đỏ tươi thấm ướt lớp tuyết đọng trên mặt đất.
_____________
Ngoại truyện
Mạn Mạn của tôi.
Là cô gái tốt nhất trên thế giới này.
Một người mang theo một cây đàn dương cầm, một mình tới Bắc Kinh.
Cô ấy nói cô ấy muốn chơi dương cầm khắp nơi trên Bắc Kinh.
Nhưng cô ấy chơi không giỏi.
Tôi hỏi cô ấy tại sao.
Cô ấy nói rằng mẹ cô ấy sinh thời đã mơ về Bắc Kinh.
Nhưng tôi đã làm hỏng giấc mơ này.
Tống Miểu đã đập vỡ cây đàn.
Trong khoảnh khắc đó tôi đã thực sự hoảng sợ.
Kể từ đó, tôi cũng không dám nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của mình.
Lúc đó tôi không biết, nhưng tôi sợ nếu cô ấy phát hiện ra chuyện này thì sẽ không cần tôi nữa.
Sau này cô ấy thực sự không cần tôi rồi.
Tôi cứ tưởng cô ấy yêu tôi như vậy, đến mức vì tôi mà sẵn sàng làm thêm nhiều công việc, thậm chí còn lén tích cóp tiền để mua nhẫn cưới, thì làm sao cô ấy có thể bằng lòng rời bỏ tôi?
Nhưng cô ấy không còn cần tôi nữa.
Mạn Mạn của tôi chính là như vậy.
Khi yêu thì yêu hết mình, nhưng nếu đã lừa dối cô ấy thì dù có yêu cô ấy cũng không cần.
Tôi quả thực biết rõ điều đó.
Cho nên mặc dù những việc sau này tôi làm không có hiệu quả, nhưng tôi vẫn làm.
Tôi vẫn hy vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội.
Tôi muốn công chúa nhỏ của tôi trở về.
Nhưng khi tôi vớt chiếc nhẫn kia lên, thứ tôi nhìn thấy lại chính là ảnh chụp mười ngón tay cô ấy đan xen với một người khác.
Cô ấy nói tôi là người xa lạ nhất trong số những người xa lạ.
Còn nói người nọ là người tốt nhất bên cạnh cô.
Cô ấy thực sự không còn quan tâm đến tôi nữa.
Ngay cả khi tôi giả vờ mất trí nhớ sau khi cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một cái.
Bên cạnh cô ấy đã có người khác, trong mắt cũng toàn là người đó.
Trước khi tôi xuất viện, cô ấy đã cưới người đàn ông đó.
Ngày kết hôn của cô ấy, ánh mặt trời vô cùng đẹp.
Khi tôi từ trên giường bệnh tỉnh dậy thì đã quá muộn, tôi vẫn không thể nhìn thấy hình dáng cô ấy khi kết hôn, cũng không nhìn thấy cô ấy mặc váy cưới ra sao.
Dù sao thì đó không phải là thứ tôi nhìn thấy ngày hôm đó.
Tôi đã bỏ lỡ ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy.
Nhưng dù tôi có bỏ lỡ hay không, trong mắt cô ấy cũng không quan trọng.
Sau khi kết hôn cô ấy thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả khi ở bên tôi.
Trên các bản tin đang hot, có thể sẽ bắt gặp những bức ảnh của cô ấy và người đó, nụ cười trên môi, trong ánh mắt cũng có sự tự tin ngọt ngào.
Không giống như khi ở bên tôi, cô ấy thận trọng, thiếu tự tin.
Vưu Mạn của tôi thực sự rất tốt.
Tôi quả thực không xứng với cô ấy.
Nhưng tôi vẫn sẽ hối hận, giá như ngay từ đầu Khương Luật Dã không lừa gạt Vưu Mạn thì sẽ tốt đẹp biết bao.
Đáng tiếc...giá như chỉ là giá như.
Tôi vẫn không khỏi nhớ những ngày được ôm Mạn Mạn của tôi.
Nhưng tôi biết, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội như vậy nữa.
Mặc dù tôi vẫn luôn sống trong nhà trọ nho nhỏ mà chúng tôi đã từng ở.
Mạn Mạn của tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Sinh nhật của Mạn Mạn ngày đó, tôi đã tự tay làm một chiếc bánh kem.
Thời điểm này năm ngoái, tôi đã hứa sẽ mang cho cô ấy chiếc bánh kem Black Forest mà cô ấy yêu thích.
Tuy nhiên, có vẻ như nó không còn cần thiết nữa.
Ngày thứ ba sau khi tôi chế.t, mơ hồ nghe nói Thượng Hải tuyết rơi dày đặc, chôn cất một người yêu đậm sâu.
[Hoàn]
Hôn lễ của tôi và Chu Yến Tễ được mọi người gọi là hôn lễ thế kỷ.
Hôm đó vẫn là một ngày đẹp trời.
Điện thoại của tôi ở trong túi, đưa cho người khác giữ nên tôi không thấy có người đã gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Cũng không thấy có ai đó mặc áo bệnh nhân, đuổi theo xe hoa hết con phố này đến con phố khác.
Sau khi chiếc xe hoa đã khuất dạng, anh ta quỳ trên mặt đất, cầm một chiếc nhẫn kim cương đơn giản xoàng xĩnh, khóc lóc thảm thiết.
27
Sinh nhật năm đầu của tôi sau khi kết hôn là một ngày tuyết rơi.
Mối quan hệ của tôi với Chu Yến Tễ càng ngày càng tốt.
Chúng tôi nuôi rất nhiều chó để bầu bạn với Kim Kim.
Tôi đang suy nghĩ đến việc có một đứa con.
Có điều cuộc đời còn rất dài nên không cần phải vội.
Chúng tôi thường xuyên chia sẻ đồ ăn và hôn nhau trên phố.
Giống như hiện tại.
Nhưng tôi không còn thích ăn bánh Black Forest nữa.
Tôi thích bánh trái cây do chính tay anh ấy làm hơn.
Rất ngọt.
Trên bầu trời có pháo hoa.
Ở bên kia đường, có người bị tai nạn ô tô.
Người đàn ông nọ đang ôm một phần bánh Black Forest trong ngực, nhìn chằm chằm vào tôi và Chu Yến Tễ.
Một chất lỏng màu đỏ tươi thấm ướt lớp tuyết đọng trên mặt đất.
_____________
Ngoại truyện
Mạn Mạn của tôi.
Là cô gái tốt nhất trên thế giới này.
Một người mang theo một cây đàn dương cầm, một mình tới Bắc Kinh.
Cô ấy nói cô ấy muốn chơi dương cầm khắp nơi trên Bắc Kinh.
Nhưng cô ấy chơi không giỏi.
Tôi hỏi cô ấy tại sao.
Cô ấy nói rằng mẹ cô ấy sinh thời đã mơ về Bắc Kinh.
Nhưng tôi đã làm hỏng giấc mơ này.
Tống Miểu đã đập vỡ cây đàn.
Trong khoảnh khắc đó tôi đã thực sự hoảng sợ.
Kể từ đó, tôi cũng không dám nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của mình.
Lúc đó tôi không biết, nhưng tôi sợ nếu cô ấy phát hiện ra chuyện này thì sẽ không cần tôi nữa.
Sau này cô ấy thực sự không cần tôi rồi.
Tôi cứ tưởng cô ấy yêu tôi như vậy, đến mức vì tôi mà sẵn sàng làm thêm nhiều công việc, thậm chí còn lén tích cóp tiền để mua nhẫn cưới, thì làm sao cô ấy có thể bằng lòng rời bỏ tôi?
Nhưng cô ấy không còn cần tôi nữa.
Mạn Mạn của tôi chính là như vậy.
Khi yêu thì yêu hết mình, nhưng nếu đã lừa dối cô ấy thì dù có yêu cô ấy cũng không cần.
Tôi quả thực biết rõ điều đó.
Cho nên mặc dù những việc sau này tôi làm không có hiệu quả, nhưng tôi vẫn làm.
Tôi vẫn hy vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội.
Tôi muốn công chúa nhỏ của tôi trở về.
Nhưng khi tôi vớt chiếc nhẫn kia lên, thứ tôi nhìn thấy lại chính là ảnh chụp mười ngón tay cô ấy đan xen với một người khác.
Cô ấy nói tôi là người xa lạ nhất trong số những người xa lạ.
Còn nói người nọ là người tốt nhất bên cạnh cô.
Cô ấy thực sự không còn quan tâm đến tôi nữa.
Ngay cả khi tôi giả vờ mất trí nhớ sau khi cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một cái.
Bên cạnh cô ấy đã có người khác, trong mắt cũng toàn là người đó.
Trước khi tôi xuất viện, cô ấy đã cưới người đàn ông đó.
Ngày kết hôn của cô ấy, ánh mặt trời vô cùng đẹp.
Khi tôi từ trên giường bệnh tỉnh dậy thì đã quá muộn, tôi vẫn không thể nhìn thấy hình dáng cô ấy khi kết hôn, cũng không nhìn thấy cô ấy mặc váy cưới ra sao.
Dù sao thì đó không phải là thứ tôi nhìn thấy ngày hôm đó.
Tôi đã bỏ lỡ ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy.
Nhưng dù tôi có bỏ lỡ hay không, trong mắt cô ấy cũng không quan trọng.
Sau khi kết hôn cô ấy thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả khi ở bên tôi.
Trên các bản tin đang hot, có thể sẽ bắt gặp những bức ảnh của cô ấy và người đó, nụ cười trên môi, trong ánh mắt cũng có sự tự tin ngọt ngào.
Không giống như khi ở bên tôi, cô ấy thận trọng, thiếu tự tin.
Vưu Mạn của tôi thực sự rất tốt.
Tôi quả thực không xứng với cô ấy.
Nhưng tôi vẫn sẽ hối hận, giá như ngay từ đầu Khương Luật Dã không lừa gạt Vưu Mạn thì sẽ tốt đẹp biết bao.
Đáng tiếc...giá như chỉ là giá như.
Tôi vẫn không khỏi nhớ những ngày được ôm Mạn Mạn của tôi.
Nhưng tôi biết, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội như vậy nữa.
Mặc dù tôi vẫn luôn sống trong nhà trọ nho nhỏ mà chúng tôi đã từng ở.
Mạn Mạn của tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Sinh nhật của Mạn Mạn ngày đó, tôi đã tự tay làm một chiếc bánh kem.
Thời điểm này năm ngoái, tôi đã hứa sẽ mang cho cô ấy chiếc bánh kem Black Forest mà cô ấy yêu thích.
Tuy nhiên, có vẻ như nó không còn cần thiết nữa.
Ngày thứ ba sau khi tôi chế.t, mơ hồ nghe nói Thượng Hải tuyết rơi dày đặc, chôn cất một người yêu đậm sâu.
[Hoàn]