Chương 7
23
Ngày tôi thử váy cưới là một ngày nắng đẹp.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, đôi mắt của Chu Yến Tễ không hề rời khỏi người tôi.
Cho đến khi có người gọi điện thoại kêu anh ấy đi.
Tôi không để ý, tự mình thử một bộ khác.
Nhưng khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi nhìn thấy Khương Luật Dã.
Anh ta càng ngày càng gầy hơn.
Hốc mắt trũng sâu, hai mắt tràn đầy tơ máu, nhưng lại nhìn tôi không chớp mắt, như thể đang bốc cháy.
"Mạn Mạn, em mặc váy cưới trông thật đẹp..."
"Anh nằm mơ đều mơ thấy em mặc váy cưới gả cho anh, trông xinh đẹp giống như hiện giờ..."
"Mạn Mạn, đừng gả cho người khác, hãy gả cho——"
Khương Luật Dã đang nói thì bỗng dưng quỳ xuống trước mặt tôi.
Nhưng trước khi anh ta lấy chiếc nhẫn ra, có thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống.
"Vưu Mạn, đi chế.t đi——"
Làn váy của chiếc váy cưới này rất lớn, có chút nặng nên rất bất tiện khi di chuyển.
Tôi muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Khương Luật Dã cũng lao tới bảo vệ tôi.
24
Thứ bị ném xuống chính là chậu hoa, nhưng không chỉ có một chậu.
Đầu của Khương Luật Dã cũng chảy rất nhiều máu.
Anh ta bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi lại không mảy may trầy xước chút nào.
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh ta đã mất trí nhớ.
Chỉ nhận ra tôi.
Vừa mở mắt, anh ta đã ôm lấy tôi không buông, còn gọi tôi là vợ.
"Vợ à, anh nằm mơ thấy em không cần anh nữa, anh sợ quá.”
"Anh rất yêu vợ, vợ anh cũng yêu anh như vậy, sao vợ có thể không cần anh được..."
Khi Khương Luật Dã nói những lời này, đôi mắt đỏ hoe của anh ta luôn nhìn về phía tôi, như thể sợ mất đi tôi.
Tôi không nói gì.
Cho đến khi kiệt sức, anh ta mới nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Bố mẹ của Khương Luật Dã cũng khuyên tôi nên làm theo ý muốn của anh ta, tạm thời dỗ dành anh ta trước rồi tính sau.
Sau khi họ rời đi, Chu Yến Tễ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh tôi lên tiếng:
"Em có muốn quay lại với cậu ta không?"
Nhưng tôi lại nghe thấy sự khó khăn, hoảng loạn khôn tả ẩn sâu trong giọng nói của anh.
Tôi nhìn về phía anh ấy.
Chu Yến Tễ không nhìn tôi, đôi mắt anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dáng người vẫn thẳng tắp trầm ổn như trước, nhưng hai tay lại nắm chặt.
"Chu Yến Tễ, anh đã thích em từ lâu rồi phải không?"
Chu Yến Tễ mấp máy môi, yết hầu lăn lộn.
Không đợi anh mở miệng, tôi đã đến gần, nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân lên rồi hôn anh.
"Mặc dù em vẫn chưa thích anh nhiều như anh thích em, nhưng em vẫn muốn kết hôn với anh.”
"Về phần Khương Luật Dã...”
"Anh ta lừa em rồi lại cứu em.”
"Em và anh ta đã thanh toán xong xuôi cả rồi."
Lúc đó tôi không nhìn thấy có một người đàn ông từ phòng bệnh đi ra.
Khoảnh khắc tôi hôn anh lần nữa, khóe mắt người đàn ông kia rơi xuống một giọt nước mắt.
25
Tôi đến gặp Tống Miểu.
Nhìn qua thì cô ta trông rất chật vật, tiều tụy không thôi, không còn dáng vẻ từng có của một tiểu thư xinh đẹp được chiều chuộng nữa.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta trở nên dữ tợn: "Tại sao mày vẫn chưa chế.t? Tại sao mày vẫn chưa chế.t!"
Tôi rất bình tĩnh: "Cô phá hủy cây đàn dương cầm của mẹ tôi, tôi còn không tìm cô tính sổ, sao cô lại muốn hại tôi?"
Tống Miểu châm chọc cười to: "Khương Luật Dã cũng điên rồi, cho dù anh ta tự tổn hại 800 (*) cũng muốn lật đổ nhà họ Tống, mày có dám nói mày không ở sau lưng anh ta bỏ đá xuống giếng không?"
(*) Giết địch 1000, tự hại 800: có nghĩa là giết địch 1000 người thì phe ta cũng sẽ mất 800 người, tổn thất không riêng gì ở phe địch mà gần như cả hai phe đều thua.
Đương nhiên là tôi không có ở sau lưng quạt gió thêm củi.
Tôi cũng không phải là loại người vị tha.
"Nhà họ Tống suy sụp... bố mẹ tao đều đã vào tù... tao chẳng còn gì cả, dựa vào cái gì mày lại có thể trở thành tiểu thư giàu có, làm cho Khương Luật Dã si mê, còn được kết hôn với cậu Chu ở Thượng Hải? Vưu Mạn, mày dựa vào đâu chứ!
"Dựa vào đâu mà mày có thể có được hạnh phúc! Đi chế.t đi! Đi chế.t đi!!"
Tôi phớt lờ những lời nói điên cuồng bậy bạ của cô ta rồi rời khỏi nhà tù.
Ngày tôi thử váy cưới là một ngày nắng đẹp.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, đôi mắt của Chu Yến Tễ không hề rời khỏi người tôi.
Cho đến khi có người gọi điện thoại kêu anh ấy đi.
Tôi không để ý, tự mình thử một bộ khác.
Nhưng khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi nhìn thấy Khương Luật Dã.
Anh ta càng ngày càng gầy hơn.
Hốc mắt trũng sâu, hai mắt tràn đầy tơ máu, nhưng lại nhìn tôi không chớp mắt, như thể đang bốc cháy.
"Mạn Mạn, em mặc váy cưới trông thật đẹp..."
"Anh nằm mơ đều mơ thấy em mặc váy cưới gả cho anh, trông xinh đẹp giống như hiện giờ..."
"Mạn Mạn, đừng gả cho người khác, hãy gả cho——"
Khương Luật Dã đang nói thì bỗng dưng quỳ xuống trước mặt tôi.
Nhưng trước khi anh ta lấy chiếc nhẫn ra, có thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống.
"Vưu Mạn, đi chế.t đi——"
Làn váy của chiếc váy cưới này rất lớn, có chút nặng nên rất bất tiện khi di chuyển.
Tôi muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Khương Luật Dã cũng lao tới bảo vệ tôi.
24
Thứ bị ném xuống chính là chậu hoa, nhưng không chỉ có một chậu.
Đầu của Khương Luật Dã cũng chảy rất nhiều máu.
Anh ta bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi lại không mảy may trầy xước chút nào.
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh ta đã mất trí nhớ.
Chỉ nhận ra tôi.
Vừa mở mắt, anh ta đã ôm lấy tôi không buông, còn gọi tôi là vợ.
"Vợ à, anh nằm mơ thấy em không cần anh nữa, anh sợ quá.”
"Anh rất yêu vợ, vợ anh cũng yêu anh như vậy, sao vợ có thể không cần anh được..."
Khi Khương Luật Dã nói những lời này, đôi mắt đỏ hoe của anh ta luôn nhìn về phía tôi, như thể sợ mất đi tôi.
Tôi không nói gì.
Cho đến khi kiệt sức, anh ta mới nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Bố mẹ của Khương Luật Dã cũng khuyên tôi nên làm theo ý muốn của anh ta, tạm thời dỗ dành anh ta trước rồi tính sau.
Sau khi họ rời đi, Chu Yến Tễ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh tôi lên tiếng:
"Em có muốn quay lại với cậu ta không?"
Nhưng tôi lại nghe thấy sự khó khăn, hoảng loạn khôn tả ẩn sâu trong giọng nói của anh.
Tôi nhìn về phía anh ấy.
Chu Yến Tễ không nhìn tôi, đôi mắt anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dáng người vẫn thẳng tắp trầm ổn như trước, nhưng hai tay lại nắm chặt.
"Chu Yến Tễ, anh đã thích em từ lâu rồi phải không?"
Chu Yến Tễ mấp máy môi, yết hầu lăn lộn.
Không đợi anh mở miệng, tôi đã đến gần, nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân lên rồi hôn anh.
"Mặc dù em vẫn chưa thích anh nhiều như anh thích em, nhưng em vẫn muốn kết hôn với anh.”
"Về phần Khương Luật Dã...”
"Anh ta lừa em rồi lại cứu em.”
"Em và anh ta đã thanh toán xong xuôi cả rồi."
Lúc đó tôi không nhìn thấy có một người đàn ông từ phòng bệnh đi ra.
Khoảnh khắc tôi hôn anh lần nữa, khóe mắt người đàn ông kia rơi xuống một giọt nước mắt.
25
Tôi đến gặp Tống Miểu.
Nhìn qua thì cô ta trông rất chật vật, tiều tụy không thôi, không còn dáng vẻ từng có của một tiểu thư xinh đẹp được chiều chuộng nữa.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta trở nên dữ tợn: "Tại sao mày vẫn chưa chế.t? Tại sao mày vẫn chưa chế.t!"
Tôi rất bình tĩnh: "Cô phá hủy cây đàn dương cầm của mẹ tôi, tôi còn không tìm cô tính sổ, sao cô lại muốn hại tôi?"
Tống Miểu châm chọc cười to: "Khương Luật Dã cũng điên rồi, cho dù anh ta tự tổn hại 800 (*) cũng muốn lật đổ nhà họ Tống, mày có dám nói mày không ở sau lưng anh ta bỏ đá xuống giếng không?"
(*) Giết địch 1000, tự hại 800: có nghĩa là giết địch 1000 người thì phe ta cũng sẽ mất 800 người, tổn thất không riêng gì ở phe địch mà gần như cả hai phe đều thua.
Đương nhiên là tôi không có ở sau lưng quạt gió thêm củi.
Tôi cũng không phải là loại người vị tha.
"Nhà họ Tống suy sụp... bố mẹ tao đều đã vào tù... tao chẳng còn gì cả, dựa vào cái gì mày lại có thể trở thành tiểu thư giàu có, làm cho Khương Luật Dã si mê, còn được kết hôn với cậu Chu ở Thượng Hải? Vưu Mạn, mày dựa vào đâu chứ!
"Dựa vào đâu mà mày có thể có được hạnh phúc! Đi chế.t đi! Đi chế.t đi!!"
Tôi phớt lờ những lời nói điên cuồng bậy bạ của cô ta rồi rời khỏi nhà tù.