Chương 34: Bí mật
Cô đi theo sau Mặc Thiên nhưng không biết mở lời ra sao về chuyện hôn lễ. Không lẽ cô là Hoa Thần cũng giống như những nữ tử khác không thể quyết định hôn sự của mình sao?
"Có chuyện gì thì nói đi." Mặc Thiên lên tiếng vừa đúng ý cô
"Ta nghe Trường Ni nói về việc ta và ngươi sẽ thành thân...?"
"Ngươi có ý kiến?"
"Tất nhiên! Theo tục lệ ở Hoa tộc ta, nam nhân phải được Hoa Thần chọn mới có thể thành thân sau đó trở thành Hoa Quân cùng chung sống với Hoa Thần ở Hoa Sơn."
"Ngươi mới chỉ là Tiểu Hoa Thần."
"Ta không quan tâm. Dù sao sau này ta cũng là Hoa Thần. Ngươi là Thần Quân muốn hỏi cưới ta tuy có thể miễn mấy phong tục kia. Nhưng bên trên ta không chỉ có mỗi phụ mẫu, ta còn mười hai người ca ca. Nếu ngươi có thể được các ca ca của ta chấp nhận thì ta gả cho ngươi."
"Gả cho ta, ngươi còn muốn thử thách ta."
"Cho dù ngươi ai là, miễn là nam nhân muốn lấy ta thì đều như vậy. Giống nhau cả thôi." cô nói rồi đi thẳng về phòng của mình
Mặc Thiên đi ra chính điện, Mặc Thạnh đã ngồi đó đợi từ bao giờ.
"Ca, huynh thật sự muốn lấy Tiểu Hoa Thần đó?" Mặc Thạnh vội hỏi khi thấy Mặc Thiên
"Ta biết đệ lo về việc năm xưa. Nhưng mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi."
"Vậy huynh nói ta biết, tại sao lại là cô ấy?"
"Mặc Thạnh, đệ có thể có thể nhìn thấy sinh tử của vạn vật. Ta có thấy thấy được tương lai của vạn vật còn Mặc Nhất thì thấy được quá khứ. Ngoài đệ và Mặc Nhất, Tiểu Mẫn là người thứ ba ta không thể thấy tương lai. Dấu ấn trên trán của Tiểu Mẫn cũng rất lạ. Nửa tiên nửa ma."
"Nên huynh lo cô ấy sẽ không tu đạo Lương Nhân?"
"Không chỉ vậy. Ti mệnh và Nguyệt hạ lão nhân đã nói với ta, Tiểu Mẫn và ta có tình duyên với nhau. Nhưng là phúc hay hoạ thì họ không dám nói. Do vậy, ta nghĩ tốt nhất là giữ cô ấy bên cạnh. Ta không tin lời Nguyệt Y Na nói năm xưa lại thành sự thật."
"Huynh chứng kiến ta với Tiểu Liên vẫn còn không tin?"
"Đó là do Nguyệt Ánh Liên cố chấp..."
"Nàng ấy không phải! Nàng ấy căn bản không cố chấp với đạo Vô Tình. Là do chúng ta muốn trấn áp Yêu Giới. Việc này bản thân huynh phải hiểu rõ hơn ta. Tại sao Mặc Nhất bị phong ấn dưới sông Vô Ưu. Tại sao Nguyệt Y Na lại tạo ra lời nguyền năm xưa. Tại sao ái thê của ta hồn phi phách tán, không còn chân thân... Chuyện này ta không ủng hộ huynh. Ta đã không thể bảo vệ được Tiểu Liên thì nhất định bảo vệ Hoa tộc của nàng ấy."
"Mặc Thạnh!"
"Chúng ta cùng sinh ra từ đá, không có tơ tình nhưng một khi có, huynh sẽ không thể bao dung với cả tam giới tứ châu như bây giờ nữa đâu. Ta cũng nhắc huynh một chuyện. Năm xưa khi ta gặp Tiểu Liên, ta cũng không thấy được sinh tử của nàng ấy." Mặc Thạnh nói xong liền rời đi để lại Mặc Thiên ở đó
Ngay lúc đó, Trường An dẫn Nguyệt Băng Hoa và Nguyệt Tùng tới.
"Tham kiến Thần Quân." Nguyệt Băng Hoa và Nguyệt Tùng nói, cùng lúc đó Trường An cũng hiểu chuyện mà rời đi
"Hai vị mời ngồi."
"Thần Quân, Tiểu Mẫn nhà tôi lại gây ra hoạ gì sao? Thần Quân, nha đầu này cũng mới có mấy vạn năm tuổi. Trước giờ luôn ở trong Hoa Sơn nên tính tình cũng có chút nghịch ngợm. Thần Quân bao dung độ lượng, đừng trách phạt nó." Nguyệt Tùng vội nói
"Tiểu Mẫn đúng là có chút nghịch ngợm nhưng không gây hoạ. Bù lại rất thông minh, rất có trách nhiệm của một Hoa Thần tương lai. Hoa Quân không cần lo lắng." Mặc Thiên vẫn từ tốn đáp lại khiến phụ thân cô cười trừ, lúc này mới im lặng
"Vậy nay Thần Quân mời chúng tôi tới là có chuyện gì?" Nguyệt Băng Hoa hỏi
"Ta và Tiểu Mẫn có duyên, sớm muộn cũng trở thành phu thê. Hôm nay mời hai người tới chính là để bàn hôn sự. Đáng lẽ chuyện này các vị sẽ phải nói chuyện với trưởng bối chỉ là ta sinh ra từ đá, không có phụ mẫu nên tự mình làm chủ."
"Chuyện... chuyện này..." Nguyệt Tùng lắp bắp nói không thành câu
"Đa tạ ý tốt của Thần Quân. Nhưng chưa từng có tiền lệ việc Hoa Thần thành hôn với người ngoại tộc..."
"Việc này Hoa Thần không cần lo, chưa có tiền lệ thì làm người đầu tiên. Hôn sự này đối với Hoa tộc không phải chuyện xấu. Nếu ta và Tiểu Mẫn thành hôn, Thiên Giới và Yêu Giới sẽ thân càng thêm thân."
"Chuyện này bọn ta vẫn phải hỏi ý Tiểu Mẫn. Nói về nguyên tắc của Hoa tộc thì hôn sự của Tiểu Mẫn bọn ta không can thiệp được. Còn nói về phận làm phụ mẫu, bọn ta vẫn phải hỏi ý Tiểu Mẫn. Dù sao bọn ta cũng muốn Tiểu Mẫn có thể hạnh phúc." Nguyệt Băng Hoa nói
"Hai vị có thể đến hỏi Tiểu Mẫn ngay bây giờ. Huệ Nhi."
"Thần Quân."
"Ngươi đưa hai vị đến phòng của Tiểu Mẫn."
"Dạ. Hai vị, mời." Huệ Nhi nói rồi dẫn đường để phụ mẫu đến gặp cô
Cô lúc này vẫn đang nằm ườn trên giường nghĩ đủ thứ chuyện. Bỗng có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?"
"Tiểu Mẫn." Nguyệt Tùng lên tiếng, cô ngay lập tức nhận ra giọng phụ thân mà phóng như bay ra ngoài
"Phụ thân. Mẫu thân. Sao hai người lại lên đây? Hai người lên đón con sao?"
"Vào trong rồi nói." Nguyệt Băng Hoa nói rồi cùng Nguyệt Tùng đi vào trong, cô cũng thuận theo mà đóng cửa lại
"Có chuyện gì vậy mẫu thân?"
"Con mau nói cho bọn ta biết, có phải con thích Thần Quân không?" mẫu thân hỏi
"Tên Mặc Thiên lại nói bậy bạ gì với người vậy? Sao con có thể thích hắn?"
"Con không phải giấu, mau nói cho ta nghe." mẫu thân cô nói lại
"....Thực ra cũng có một chút. Nhưng cảm giác ấy không giống với cảm giác con đối với các ca ca. Mà tên Mặc Thiên này suốt ngày gây sự với con."
"Vậy ta hỏi con một câu, con có muốn gả cho Thần Quân. Sống ở Thượng Hoàng không?"
"Nương tử, sao có thể để Tiểu Mẫn ở Thượng Hoàng. Hơn nữa ở Thiên Giới chỉ chấp nhận một vợ một chồng, đâu giống Hoa Sơn chúng ta."
"Một phu quân là đủ rồi. Miễn là tâm đầu ý hợp. Con nói cho mẫu thân biết, con muốn gả hay không muốn gả?"
Nghe lời này của mẫu thân khiến cô có chút suy nghĩ. Nếu gả cho Mặc Thiên thì cô không cần lo gì cả, cũng không phải sợ ai. Mặc Thiên là người đứng đầu tam giới lại là Thần Quân của Thiên Giới. Nếu cô và Mặc Thiên thành thân thì sẽ không lo việc Thiên Giới muốn diệt Yêu Giới nữa... Phải rồi. Hai trăm năm trước, ngày đầu cô lên Thiên Giới, Nguyệt hạ lão nhân đã nói cô có mười ba sợi tơ tình. Bỏ một thì vẫn có mười hai và ngược lại. Khác gì nói nếu cô không gả cho Mặc Thiên thì vẫn có mười hai vị ca ca đang chờ cô ở Hoa Sơn đâu.
Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Mở cửa cô mới thấy Mặc Thiên đã đang đứng đó.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Tiểu Mẫn, không được vô lễ." mẫu thân nói
"Không sao. Ta đến cũng chỉ để nói chuyện hôn sự. Chuyện này cũng là do ta hơi đường đột..."
"Không có. Không đường đột. Tiểu Mẫn nhà ta dù sao cũng còn vài vị ca ca. Mà Tiểu Mẫn cũng muốn sau khi tu lên Hoa Thần mới thành hôn." Nguyệt Băng Hoa nói
"Vậy cứ đính hôn trước." Mặc Thiên nói rồi cầm lấy tay trái cô vuốt nhẹ một cái
Khi cô thu được tay lại thì trên ngón áp út đã xuất hiện một thứ giống như sợi chỉ đỏ nằm dưới da cô. Cô thử gỡ ra nhưng không thể.
"Đừng cố gỡ ra. Khi nào quyết định rồi đến nói với ta. Nếu không muốn gả cho ta, ta sẽ gỡ nó ra cho ngươi."
"Ừm."
"Hoa Thần và Hoa Quân, ta đã căn dặn Dạ thần đưa hai người về Thập Tứ Phong. Dạ thần đang đợi bên ngoài, hai vị chuẩn bị đi."
"À được. Đa tạ Thần Quân." phụ thân cô đáp, Mặc Thiên cũng chỉ cười đáp nhẹ lại rồi rời đi
"Mẫu thân, sao người lại nói vậy."
"Nha đầu ngốc. Con vẫn còn gần một trăm năm nữa để ở Thượng Hoàng. Thời gian này tranh thủ xem xét tình cảm của mình rồi quyết định. Chuyện này ta sẽ nói với các ca ca của con. Tiểu Mẫn, hôn sự không phải chuyện đùa. Con phải suy nghĩ thật kĩ, dù sao ta và phụ thân con cùng với các ca ca của con cũng chỉ mong con được như ý nguyện."
"Vâng."
"Vậy bọn ta về đây. Con nhớ lời mẫu thân con dặn đó." phụ thân nói thêm, cô cũng chỉ cười đáp lại rồi nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi
Chuyện hôn sự, cô cũng không cần nhiều phu quân. Chỉ cần được như mẫu thân và phụ thân là được. Nhất kiến chung tình, tâm đầu ý hợp, bách niên giai lão.
Một trăm năm rất nhanh cũng sắp trôi qua. Thời gian này cô ở Thượng Hoàng có chút mơ mộng cũng có chút hy vọng. Mặc Thiên đối với cô cũng rất tốt nhưng việc cô và huynh ấy đấu khẩu vẫn là chuyện như cơm bữa.
Như mọi ngày, con dọn dẹp vườn xong lại bắt đầu ngắm nhìn những quả táo đỏ mọng, không kìm lòng được mà leo lên cây nằm đó ăn vụng. Giờ mà có thêm rượu hoa quế cô ủ nữa thì khỏi bàn.
"Xuống đây!" giọng của Mặc Thiên khiến cô giật mình, không giữ được thăng bằng mà ngã khỏi cây
Mặc Thiên phản ứng kịp, nhanh chóng đỡ gọn lấy cô trong tay. Gương mặt anh tuấn có chút xa cách nhưng lại dịu dàng, lương thiện đang ngay sát mặt cô. Đây là lần đầu cô gần với Mặc Thiên như vậy. Một luồng hơi nóng rực lan khắp cơ thể và cả khuôn mặt cô. Cô nhanh chóng xuống khỏi người Mặc Thiên, không dám nhìn thẳng mặt huynh ấy.
"Ta nói ngươi dọn dẹp vườn mà người ăn luôn vườn của ta là sao?"
"Ta... ta ăn có vài quả táo... sau này... nếu... nếu ta với ngươi thành hôn thì chúng cũng là của ta."
"Hay lắm. Nhưng ta nói ngươi trước một chuyện. Thứ gì ngươi muốn ta đều có thể cho nhưng nam nữ ái tình thì không thể."
"Tại... tại sao chứ?"
"Ta sinh ra từ đá làm gì có tơ tình."
"Ngươi có!" cô nói một câu khẳng định
"Hửm?"
"Nếu ngươi không có tơ tình thì sao cái cây của Nguyệt hạ lại có tên ngươi? Và tại sao ta với ngươi lại có duyên tình."
"Cái đó..."
"Ta nói rồi. Ngươi có tơ tình. Chỉ là bản thân ngươi không biết đó thôi. Thế gian làm gì có ai không có tơ tình. Nếu ngươi không có tơ tình, không có cảm xúc, sao có thể yêu thương chúng sanh." cô nói khiến Mặc Thiên có chút trầm ngâm "Ngày mai ta rời khỏi Thượng Hoàng rồi. Ta đi rồi đừng có nhớ ta quá đó nha." cô cười đùa nói
"Nhớ ngươi? Hoang tưởng." Mặc Thiên nói xong liền quay người rời đi khiến cô bất giác nở nụ cười
Khi cô quay về phòng mình liền thấy một bảo vật được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Huệ Nhi, đây là sao?"
"Đây là món quà Thần Quân đích thân chọn cho người. Thần Quân nói người ở Thượng Hoàng ba trăm năm nhưng luôn luyện tập bằng kiếm gỗ. Cái này tặng cho người coi như sính lễ."
"Ngươi xem có ai như Thần Quân các ngươi không. Sính lễ lại đi tặng vũ khí."
"Tiểu Hoa Thần, đây là Lam Điệp Kiếm trong truyền thuyết. Ngoài ra còn ba vũ khí khác là Mê Trí Tiêu, Phong Trảm Cầm và Lục Du Tán. Nhưng những thứ này chẳng là gì so với tam bảo vật thời hồng hoang."
"Tam bảo vật thời hồng hoang?"
"Người không biết sao Tiểu Hoa Thần? Tam bảo vật thời hồng hoang là Đồ Huỳnh Đao do Thần Quân Mặc Thiên dùng tu vi và căn cốt tạo ra. Còn có Nhuyễn Tiên Hồng của Ma Quân Mặc Thạnh và Tử Thích Nỏ của Tiên Quân Mặc Nhất. Người nói xem, có phải nghe rất lợi hại không."
"Tiên Quân Mặc Nhất?"
"Nô tỳ lỡ lời. Tiểu Hoa Thần, xin người tuyệt đối đừng cho ai biết." Huệ Nhi vội quỳ xuống mà nói
"Không sao. Có gì ngươi nói rõ ra cho ta. Tiên Quân Mặc Nhất là ai?"
"Thần Quân Mặc Thiên, Ma Quân Mặc Thạnh và Tiên Quân Mặc Nhất là ba huynh đệ cùng sinh ra từ đá. Nhưng do mâu thuẫn, tranh chấp liên luỵ tới tam giới tứ châu nên bị Thần Quân phong ấn lại."
"Phong ấn ở đâu?"
"Cái đó... nô tỳ không rõ."
"Được rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu." nghe cô nói vậy Huệ Nhi mới chịu đứng dậy mà đi ra ngoài
Càng lúc cô càng biết được nhiều bí mật hơn. Bí mật của tam châu tứ giới, của Thiên Cung này, của Hoa tộc và bí mật của Mặc Thiên. Phu quân tương lai của cô. Rốt cuộc còn bao nhiêu thứ cô chưa biết? Lời của tổ mẫu liệu có đúng là sự thật?
"Có chuyện gì thì nói đi." Mặc Thiên lên tiếng vừa đúng ý cô
"Ta nghe Trường Ni nói về việc ta và ngươi sẽ thành thân...?"
"Ngươi có ý kiến?"
"Tất nhiên! Theo tục lệ ở Hoa tộc ta, nam nhân phải được Hoa Thần chọn mới có thể thành thân sau đó trở thành Hoa Quân cùng chung sống với Hoa Thần ở Hoa Sơn."
"Ngươi mới chỉ là Tiểu Hoa Thần."
"Ta không quan tâm. Dù sao sau này ta cũng là Hoa Thần. Ngươi là Thần Quân muốn hỏi cưới ta tuy có thể miễn mấy phong tục kia. Nhưng bên trên ta không chỉ có mỗi phụ mẫu, ta còn mười hai người ca ca. Nếu ngươi có thể được các ca ca của ta chấp nhận thì ta gả cho ngươi."
"Gả cho ta, ngươi còn muốn thử thách ta."
"Cho dù ngươi ai là, miễn là nam nhân muốn lấy ta thì đều như vậy. Giống nhau cả thôi." cô nói rồi đi thẳng về phòng của mình
Mặc Thiên đi ra chính điện, Mặc Thạnh đã ngồi đó đợi từ bao giờ.
"Ca, huynh thật sự muốn lấy Tiểu Hoa Thần đó?" Mặc Thạnh vội hỏi khi thấy Mặc Thiên
"Ta biết đệ lo về việc năm xưa. Nhưng mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi."
"Vậy huynh nói ta biết, tại sao lại là cô ấy?"
"Mặc Thạnh, đệ có thể có thể nhìn thấy sinh tử của vạn vật. Ta có thấy thấy được tương lai của vạn vật còn Mặc Nhất thì thấy được quá khứ. Ngoài đệ và Mặc Nhất, Tiểu Mẫn là người thứ ba ta không thể thấy tương lai. Dấu ấn trên trán của Tiểu Mẫn cũng rất lạ. Nửa tiên nửa ma."
"Nên huynh lo cô ấy sẽ không tu đạo Lương Nhân?"
"Không chỉ vậy. Ti mệnh và Nguyệt hạ lão nhân đã nói với ta, Tiểu Mẫn và ta có tình duyên với nhau. Nhưng là phúc hay hoạ thì họ không dám nói. Do vậy, ta nghĩ tốt nhất là giữ cô ấy bên cạnh. Ta không tin lời Nguyệt Y Na nói năm xưa lại thành sự thật."
"Huynh chứng kiến ta với Tiểu Liên vẫn còn không tin?"
"Đó là do Nguyệt Ánh Liên cố chấp..."
"Nàng ấy không phải! Nàng ấy căn bản không cố chấp với đạo Vô Tình. Là do chúng ta muốn trấn áp Yêu Giới. Việc này bản thân huynh phải hiểu rõ hơn ta. Tại sao Mặc Nhất bị phong ấn dưới sông Vô Ưu. Tại sao Nguyệt Y Na lại tạo ra lời nguyền năm xưa. Tại sao ái thê của ta hồn phi phách tán, không còn chân thân... Chuyện này ta không ủng hộ huynh. Ta đã không thể bảo vệ được Tiểu Liên thì nhất định bảo vệ Hoa tộc của nàng ấy."
"Mặc Thạnh!"
"Chúng ta cùng sinh ra từ đá, không có tơ tình nhưng một khi có, huynh sẽ không thể bao dung với cả tam giới tứ châu như bây giờ nữa đâu. Ta cũng nhắc huynh một chuyện. Năm xưa khi ta gặp Tiểu Liên, ta cũng không thấy được sinh tử của nàng ấy." Mặc Thạnh nói xong liền rời đi để lại Mặc Thiên ở đó
Ngay lúc đó, Trường An dẫn Nguyệt Băng Hoa và Nguyệt Tùng tới.
"Tham kiến Thần Quân." Nguyệt Băng Hoa và Nguyệt Tùng nói, cùng lúc đó Trường An cũng hiểu chuyện mà rời đi
"Hai vị mời ngồi."
"Thần Quân, Tiểu Mẫn nhà tôi lại gây ra hoạ gì sao? Thần Quân, nha đầu này cũng mới có mấy vạn năm tuổi. Trước giờ luôn ở trong Hoa Sơn nên tính tình cũng có chút nghịch ngợm. Thần Quân bao dung độ lượng, đừng trách phạt nó." Nguyệt Tùng vội nói
"Tiểu Mẫn đúng là có chút nghịch ngợm nhưng không gây hoạ. Bù lại rất thông minh, rất có trách nhiệm của một Hoa Thần tương lai. Hoa Quân không cần lo lắng." Mặc Thiên vẫn từ tốn đáp lại khiến phụ thân cô cười trừ, lúc này mới im lặng
"Vậy nay Thần Quân mời chúng tôi tới là có chuyện gì?" Nguyệt Băng Hoa hỏi
"Ta và Tiểu Mẫn có duyên, sớm muộn cũng trở thành phu thê. Hôm nay mời hai người tới chính là để bàn hôn sự. Đáng lẽ chuyện này các vị sẽ phải nói chuyện với trưởng bối chỉ là ta sinh ra từ đá, không có phụ mẫu nên tự mình làm chủ."
"Chuyện... chuyện này..." Nguyệt Tùng lắp bắp nói không thành câu
"Đa tạ ý tốt của Thần Quân. Nhưng chưa từng có tiền lệ việc Hoa Thần thành hôn với người ngoại tộc..."
"Việc này Hoa Thần không cần lo, chưa có tiền lệ thì làm người đầu tiên. Hôn sự này đối với Hoa tộc không phải chuyện xấu. Nếu ta và Tiểu Mẫn thành hôn, Thiên Giới và Yêu Giới sẽ thân càng thêm thân."
"Chuyện này bọn ta vẫn phải hỏi ý Tiểu Mẫn. Nói về nguyên tắc của Hoa tộc thì hôn sự của Tiểu Mẫn bọn ta không can thiệp được. Còn nói về phận làm phụ mẫu, bọn ta vẫn phải hỏi ý Tiểu Mẫn. Dù sao bọn ta cũng muốn Tiểu Mẫn có thể hạnh phúc." Nguyệt Băng Hoa nói
"Hai vị có thể đến hỏi Tiểu Mẫn ngay bây giờ. Huệ Nhi."
"Thần Quân."
"Ngươi đưa hai vị đến phòng của Tiểu Mẫn."
"Dạ. Hai vị, mời." Huệ Nhi nói rồi dẫn đường để phụ mẫu đến gặp cô
Cô lúc này vẫn đang nằm ườn trên giường nghĩ đủ thứ chuyện. Bỗng có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?"
"Tiểu Mẫn." Nguyệt Tùng lên tiếng, cô ngay lập tức nhận ra giọng phụ thân mà phóng như bay ra ngoài
"Phụ thân. Mẫu thân. Sao hai người lại lên đây? Hai người lên đón con sao?"
"Vào trong rồi nói." Nguyệt Băng Hoa nói rồi cùng Nguyệt Tùng đi vào trong, cô cũng thuận theo mà đóng cửa lại
"Có chuyện gì vậy mẫu thân?"
"Con mau nói cho bọn ta biết, có phải con thích Thần Quân không?" mẫu thân hỏi
"Tên Mặc Thiên lại nói bậy bạ gì với người vậy? Sao con có thể thích hắn?"
"Con không phải giấu, mau nói cho ta nghe." mẫu thân cô nói lại
"....Thực ra cũng có một chút. Nhưng cảm giác ấy không giống với cảm giác con đối với các ca ca. Mà tên Mặc Thiên này suốt ngày gây sự với con."
"Vậy ta hỏi con một câu, con có muốn gả cho Thần Quân. Sống ở Thượng Hoàng không?"
"Nương tử, sao có thể để Tiểu Mẫn ở Thượng Hoàng. Hơn nữa ở Thiên Giới chỉ chấp nhận một vợ một chồng, đâu giống Hoa Sơn chúng ta."
"Một phu quân là đủ rồi. Miễn là tâm đầu ý hợp. Con nói cho mẫu thân biết, con muốn gả hay không muốn gả?"
Nghe lời này của mẫu thân khiến cô có chút suy nghĩ. Nếu gả cho Mặc Thiên thì cô không cần lo gì cả, cũng không phải sợ ai. Mặc Thiên là người đứng đầu tam giới lại là Thần Quân của Thiên Giới. Nếu cô và Mặc Thiên thành thân thì sẽ không lo việc Thiên Giới muốn diệt Yêu Giới nữa... Phải rồi. Hai trăm năm trước, ngày đầu cô lên Thiên Giới, Nguyệt hạ lão nhân đã nói cô có mười ba sợi tơ tình. Bỏ một thì vẫn có mười hai và ngược lại. Khác gì nói nếu cô không gả cho Mặc Thiên thì vẫn có mười hai vị ca ca đang chờ cô ở Hoa Sơn đâu.
Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Mở cửa cô mới thấy Mặc Thiên đã đang đứng đó.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Tiểu Mẫn, không được vô lễ." mẫu thân nói
"Không sao. Ta đến cũng chỉ để nói chuyện hôn sự. Chuyện này cũng là do ta hơi đường đột..."
"Không có. Không đường đột. Tiểu Mẫn nhà ta dù sao cũng còn vài vị ca ca. Mà Tiểu Mẫn cũng muốn sau khi tu lên Hoa Thần mới thành hôn." Nguyệt Băng Hoa nói
"Vậy cứ đính hôn trước." Mặc Thiên nói rồi cầm lấy tay trái cô vuốt nhẹ một cái
Khi cô thu được tay lại thì trên ngón áp út đã xuất hiện một thứ giống như sợi chỉ đỏ nằm dưới da cô. Cô thử gỡ ra nhưng không thể.
"Đừng cố gỡ ra. Khi nào quyết định rồi đến nói với ta. Nếu không muốn gả cho ta, ta sẽ gỡ nó ra cho ngươi."
"Ừm."
"Hoa Thần và Hoa Quân, ta đã căn dặn Dạ thần đưa hai người về Thập Tứ Phong. Dạ thần đang đợi bên ngoài, hai vị chuẩn bị đi."
"À được. Đa tạ Thần Quân." phụ thân cô đáp, Mặc Thiên cũng chỉ cười đáp nhẹ lại rồi rời đi
"Mẫu thân, sao người lại nói vậy."
"Nha đầu ngốc. Con vẫn còn gần một trăm năm nữa để ở Thượng Hoàng. Thời gian này tranh thủ xem xét tình cảm của mình rồi quyết định. Chuyện này ta sẽ nói với các ca ca của con. Tiểu Mẫn, hôn sự không phải chuyện đùa. Con phải suy nghĩ thật kĩ, dù sao ta và phụ thân con cùng với các ca ca của con cũng chỉ mong con được như ý nguyện."
"Vâng."
"Vậy bọn ta về đây. Con nhớ lời mẫu thân con dặn đó." phụ thân nói thêm, cô cũng chỉ cười đáp lại rồi nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi
Chuyện hôn sự, cô cũng không cần nhiều phu quân. Chỉ cần được như mẫu thân và phụ thân là được. Nhất kiến chung tình, tâm đầu ý hợp, bách niên giai lão.
Một trăm năm rất nhanh cũng sắp trôi qua. Thời gian này cô ở Thượng Hoàng có chút mơ mộng cũng có chút hy vọng. Mặc Thiên đối với cô cũng rất tốt nhưng việc cô và huynh ấy đấu khẩu vẫn là chuyện như cơm bữa.
Như mọi ngày, con dọn dẹp vườn xong lại bắt đầu ngắm nhìn những quả táo đỏ mọng, không kìm lòng được mà leo lên cây nằm đó ăn vụng. Giờ mà có thêm rượu hoa quế cô ủ nữa thì khỏi bàn.
"Xuống đây!" giọng của Mặc Thiên khiến cô giật mình, không giữ được thăng bằng mà ngã khỏi cây
Mặc Thiên phản ứng kịp, nhanh chóng đỡ gọn lấy cô trong tay. Gương mặt anh tuấn có chút xa cách nhưng lại dịu dàng, lương thiện đang ngay sát mặt cô. Đây là lần đầu cô gần với Mặc Thiên như vậy. Một luồng hơi nóng rực lan khắp cơ thể và cả khuôn mặt cô. Cô nhanh chóng xuống khỏi người Mặc Thiên, không dám nhìn thẳng mặt huynh ấy.
"Ta nói ngươi dọn dẹp vườn mà người ăn luôn vườn của ta là sao?"
"Ta... ta ăn có vài quả táo... sau này... nếu... nếu ta với ngươi thành hôn thì chúng cũng là của ta."
"Hay lắm. Nhưng ta nói ngươi trước một chuyện. Thứ gì ngươi muốn ta đều có thể cho nhưng nam nữ ái tình thì không thể."
"Tại... tại sao chứ?"
"Ta sinh ra từ đá làm gì có tơ tình."
"Ngươi có!" cô nói một câu khẳng định
"Hửm?"
"Nếu ngươi không có tơ tình thì sao cái cây của Nguyệt hạ lại có tên ngươi? Và tại sao ta với ngươi lại có duyên tình."
"Cái đó..."
"Ta nói rồi. Ngươi có tơ tình. Chỉ là bản thân ngươi không biết đó thôi. Thế gian làm gì có ai không có tơ tình. Nếu ngươi không có tơ tình, không có cảm xúc, sao có thể yêu thương chúng sanh." cô nói khiến Mặc Thiên có chút trầm ngâm "Ngày mai ta rời khỏi Thượng Hoàng rồi. Ta đi rồi đừng có nhớ ta quá đó nha." cô cười đùa nói
"Nhớ ngươi? Hoang tưởng." Mặc Thiên nói xong liền quay người rời đi khiến cô bất giác nở nụ cười
Khi cô quay về phòng mình liền thấy một bảo vật được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Huệ Nhi, đây là sao?"
"Đây là món quà Thần Quân đích thân chọn cho người. Thần Quân nói người ở Thượng Hoàng ba trăm năm nhưng luôn luyện tập bằng kiếm gỗ. Cái này tặng cho người coi như sính lễ."
"Ngươi xem có ai như Thần Quân các ngươi không. Sính lễ lại đi tặng vũ khí."
"Tiểu Hoa Thần, đây là Lam Điệp Kiếm trong truyền thuyết. Ngoài ra còn ba vũ khí khác là Mê Trí Tiêu, Phong Trảm Cầm và Lục Du Tán. Nhưng những thứ này chẳng là gì so với tam bảo vật thời hồng hoang."
"Tam bảo vật thời hồng hoang?"
"Người không biết sao Tiểu Hoa Thần? Tam bảo vật thời hồng hoang là Đồ Huỳnh Đao do Thần Quân Mặc Thiên dùng tu vi và căn cốt tạo ra. Còn có Nhuyễn Tiên Hồng của Ma Quân Mặc Thạnh và Tử Thích Nỏ của Tiên Quân Mặc Nhất. Người nói xem, có phải nghe rất lợi hại không."
"Tiên Quân Mặc Nhất?"
"Nô tỳ lỡ lời. Tiểu Hoa Thần, xin người tuyệt đối đừng cho ai biết." Huệ Nhi vội quỳ xuống mà nói
"Không sao. Có gì ngươi nói rõ ra cho ta. Tiên Quân Mặc Nhất là ai?"
"Thần Quân Mặc Thiên, Ma Quân Mặc Thạnh và Tiên Quân Mặc Nhất là ba huynh đệ cùng sinh ra từ đá. Nhưng do mâu thuẫn, tranh chấp liên luỵ tới tam giới tứ châu nên bị Thần Quân phong ấn lại."
"Phong ấn ở đâu?"
"Cái đó... nô tỳ không rõ."
"Được rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu." nghe cô nói vậy Huệ Nhi mới chịu đứng dậy mà đi ra ngoài
Càng lúc cô càng biết được nhiều bí mật hơn. Bí mật của tam châu tứ giới, của Thiên Cung này, của Hoa tộc và bí mật của Mặc Thiên. Phu quân tương lai của cô. Rốt cuộc còn bao nhiêu thứ cô chưa biết? Lời của tổ mẫu liệu có đúng là sự thật?