Chương : 6
Hắn là bà xã của ta
Đêm tối.
Dưới ánh nến bập bùng, hắn đem trống lắc lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay.
Quả thật mình chưa từng có bất cứ thứ gì.
Quà…
Quà của hắn có vàng bạc, có mỹ nhân, có quyền lực, nhưng duy nhất không có đồ chơi.
Nhớ về thời thơ ấu, hắn rất thích một con chim nhỏ, thích đến độ thậm chí còn muốn mang nó thoát khỏi cái ***g sắt sơn son thiếp vàng, khi đó đệ đệ còn rất nhỏ, y chỉ dám ẩn nấp xa xa rồi chạy đi, mãi đến lúc phụ thân ra lệnh cho hắn tự tay bóp ngạt con chim nhỏ ấy.
Lúc đó còn làm gì được nữa, chim nhỏ đương nhiên đã chết, đệ đệ lại tự tay đào xác chim mà hắn đã chôn lên, làm thành một bàn đồ ăn truyền thống.
Có lẽ, mọi thứ cũng đã quyết định ngay lúc ấy, đệ đệ mới là kẻ nên được gọi là ma vương.
“A…..”
Tiếng cười như nhẹ nhàng bỡn cợt, đặc thù và tao nhã.
” Ca ca, đã thành ra thế này rồi mà còn không cẩn thận, dường như tính cảnh giác đã giảm xuống không ít.”
Vẫn trường sam thuần bạch, vẫn vân đạm phong thanh ngồi trên bệ cửa sổ.
Lạc Vô Trần lạnh lùng cười.
” Ngươi đã đến, tới để giết ta sao?”
Lạc Vấn Tâm vô tình hữu ý nhìn bốn phía.
” So với Diễn Phong sơn trang, nơi này thật sự không được tốt lắm, ca ca, ngươi vẫn ở được sao?”
Nam nhân trầm mặc, Lạc Vấn Tâm từ nhỏ đã thâm trầm quỷ quyệt, bây giờ chắc lại đang hưởng thụ sự ngạo mạn của người chiến thắng.
” Ca ca, trở về đi!”
Lạc Vấn Tâm nói.
” Hiện tại ta là chủ nhân Diễn Phong sơn trang.”
” Cho nên ngươi có thể ra lệnh cho ta?’
” Có thể nói như vậy.”
Lạc Vấn Tâm đứng lên, từng bước một đến gần, cái tiểu hài tử nhỏ yếu ngày nào nay đã thật sự trưởng thành, chỉ tiến gần như vậy thôi mà đã tỏa được áp lực khiếp nhân.
“Ca… Ngươi muốn về nhà phải không?”
Khuôn mặt Lạc Vấn Tâm dần phóng đại, bàn tay rút trong tay áo hắn đã nắm chặt thành quyền.
Trong một khắc, hắn suy nghĩ làm sao mới được đây, do thương tích, công lực hiện tại chỉ còn bốn năm thành, phần thắng cũng thật sự rất nhỏ.
Nhưng vì sao dù mang tâm niệm lưỡng bại câu thương, hắn vẫn không muốn mặt giáp mặt giao chiến với y.
Tại sao?
Bởi vì y là đệ đệ của mình sao?
Hoặc là..
Hắn, Lạc Vô Trần vốn sợ y từ bé, từ lúc y ăn sạch con chim nhỏ kia mà bắt đầu sợ hãi, nhưng tại sao bây giờ vẫn còn muốn phản kháng?
Sự miên mang và phẫn nộ không hiểu sao tràn ngập ***g ngực Lạc Vô Trần, mãi đến khoảnh khắc cánh tay Lạc Vấn Tâm đặt lên lưng, hắn mới khó khăn ngước đầu lên.
Đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt tương tự mình của đệ đệ, sự quỷ quyệt như mây sóng cuồn cuộn trong mắt.
” Ca, về nhà”
” Ha ha ha ha ha…”
Bỗng nhiên một tràn cười lớn đập tan áp khí trầm tĩnh trong phòng.
Ánh mắt như dao kiếm của Lạc Vấn Tâm bắn về phía cửa, Liễu Sinh Hương vẻ mặt buồn cười nhìn bộ dáng nửa say nửa tỉnh của hai huynh đệ kia.
” Liễu Sinh Hương phải không?”
” Ân, vốn định đến xem bà xã của ta, nhưng ngài đem hắn cướp đi như thế, ta biết xem ai nữa đây?”
Đêm tối.
Dưới ánh nến bập bùng, hắn đem trống lắc lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay.
Quả thật mình chưa từng có bất cứ thứ gì.
Quà…
Quà của hắn có vàng bạc, có mỹ nhân, có quyền lực, nhưng duy nhất không có đồ chơi.
Nhớ về thời thơ ấu, hắn rất thích một con chim nhỏ, thích đến độ thậm chí còn muốn mang nó thoát khỏi cái ***g sắt sơn son thiếp vàng, khi đó đệ đệ còn rất nhỏ, y chỉ dám ẩn nấp xa xa rồi chạy đi, mãi đến lúc phụ thân ra lệnh cho hắn tự tay bóp ngạt con chim nhỏ ấy.
Lúc đó còn làm gì được nữa, chim nhỏ đương nhiên đã chết, đệ đệ lại tự tay đào xác chim mà hắn đã chôn lên, làm thành một bàn đồ ăn truyền thống.
Có lẽ, mọi thứ cũng đã quyết định ngay lúc ấy, đệ đệ mới là kẻ nên được gọi là ma vương.
“A…..”
Tiếng cười như nhẹ nhàng bỡn cợt, đặc thù và tao nhã.
” Ca ca, đã thành ra thế này rồi mà còn không cẩn thận, dường như tính cảnh giác đã giảm xuống không ít.”
Vẫn trường sam thuần bạch, vẫn vân đạm phong thanh ngồi trên bệ cửa sổ.
Lạc Vô Trần lạnh lùng cười.
” Ngươi đã đến, tới để giết ta sao?”
Lạc Vấn Tâm vô tình hữu ý nhìn bốn phía.
” So với Diễn Phong sơn trang, nơi này thật sự không được tốt lắm, ca ca, ngươi vẫn ở được sao?”
Nam nhân trầm mặc, Lạc Vấn Tâm từ nhỏ đã thâm trầm quỷ quyệt, bây giờ chắc lại đang hưởng thụ sự ngạo mạn của người chiến thắng.
” Ca ca, trở về đi!”
Lạc Vấn Tâm nói.
” Hiện tại ta là chủ nhân Diễn Phong sơn trang.”
” Cho nên ngươi có thể ra lệnh cho ta?’
” Có thể nói như vậy.”
Lạc Vấn Tâm đứng lên, từng bước một đến gần, cái tiểu hài tử nhỏ yếu ngày nào nay đã thật sự trưởng thành, chỉ tiến gần như vậy thôi mà đã tỏa được áp lực khiếp nhân.
“Ca… Ngươi muốn về nhà phải không?”
Khuôn mặt Lạc Vấn Tâm dần phóng đại, bàn tay rút trong tay áo hắn đã nắm chặt thành quyền.
Trong một khắc, hắn suy nghĩ làm sao mới được đây, do thương tích, công lực hiện tại chỉ còn bốn năm thành, phần thắng cũng thật sự rất nhỏ.
Nhưng vì sao dù mang tâm niệm lưỡng bại câu thương, hắn vẫn không muốn mặt giáp mặt giao chiến với y.
Tại sao?
Bởi vì y là đệ đệ của mình sao?
Hoặc là..
Hắn, Lạc Vô Trần vốn sợ y từ bé, từ lúc y ăn sạch con chim nhỏ kia mà bắt đầu sợ hãi, nhưng tại sao bây giờ vẫn còn muốn phản kháng?
Sự miên mang và phẫn nộ không hiểu sao tràn ngập ***g ngực Lạc Vô Trần, mãi đến khoảnh khắc cánh tay Lạc Vấn Tâm đặt lên lưng, hắn mới khó khăn ngước đầu lên.
Đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt tương tự mình của đệ đệ, sự quỷ quyệt như mây sóng cuồn cuộn trong mắt.
” Ca, về nhà”
” Ha ha ha ha ha…”
Bỗng nhiên một tràn cười lớn đập tan áp khí trầm tĩnh trong phòng.
Ánh mắt như dao kiếm của Lạc Vấn Tâm bắn về phía cửa, Liễu Sinh Hương vẻ mặt buồn cười nhìn bộ dáng nửa say nửa tỉnh của hai huynh đệ kia.
” Liễu Sinh Hương phải không?”
” Ân, vốn định đến xem bà xã của ta, nhưng ngài đem hắn cướp đi như thế, ta biết xem ai nữa đây?”