Chương : 5
Đồ chơi của tiểu hài tử
Đám đông tưng bừng, đây là một ngày hội đặc biệt náo nhiệt, Liễu Sinh Hương mang theo người hầu nhỏ nhàn nhã thong dong dạo bộ. Bất chợt một thanh âm xông tới.
” Liễu công tử, Liễu công tử….”
Một tiểu nam hài khuôn mặt thanh tú băng qua rừng người, trên gương mặt be bé còn mang theo nét cười, ngũ quan đồng thời cau lại, cực kỳ giống một nụ cúc mới hé, hoa cúc, ân, cúc hoa của người trong nhà kia thực không phải chỉ đẹp bình thường đâu, hắc hắc, nói thế nào mới được nhỉ, Liễu Sinh Hương âm thầm toát mồ hôi lạnh, tự hỏi mình có phải quá hạ lưu không. ( Tiểu Biên: Ta không hạ lưu, ta không hạ lưu, ta không hạ lưu, Hương Hương đáng yêu của chúng ta là người không hạ lưu nhất!)
” Liễu công tử, ngươi cũng lâu rồi không tới chỗ người ta…”
Hóa ra tiểu nam hài này là một tiểu quan.
Liễu Sinh Hương vẽ ra một nụ cười tự nhận là khuynh quốc khuynh thành.
” Ta sao lại quên ngươi được chứ, ngươi là…..( Tiểu Biên: Ặc, Hương Hương, lời ngươi nói hoàn toàn sai bét rồi!)
Mặt tiểu nam hài bắt đầu từ thần thái sáng láng đến thất vọng, kế đến cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu dẹp ra, liền khóc ròng khóc rã, Liễu Sinh Hương đổ mồ hôi, khóc, khóc, mẹ nó ta còn chưa có lừa tình ngươi mà, a, đúng nha, người trong nhà kia cho tới bây giờ cũng chưa từng khóc, thật muốn xem bộ dáng hắn khóc…
Sẩm tối, cảnh chiều u hoài, một bạch y nhân trong tiểu viện tử, thân thể hắn có chút gầy yếu, lặng lẽ đạm mạc, đơn côi ngồi đó chỉ một mình, dường như vĩnh viễn cũng chỉ có một mình, không người bầu bạn, không người thấu hiểu.
” Muốn gì nào?”
Lúc Liễu Sinh Hương vào cửa, thứ đầu tiên thấy chính là bóng dáng Lạc Vô Trần, y lặng lẽ đến sau lưng hắn, dịu dàng ôm lấy thắt lưng hắn, đơn giản, mềm mại, đầu gác lên vai nam nhân không muốn xa rời, Liễu Sinh Hương thỏa mãn thở dài, cảm thấy người trong lòng hơi động, miệng khẽ nhếch.
” Đừng động, được không, để ta ôm ngươi..
“ Thật ra, ngươi rất thích loại cuộc sống này, yên ổn, an toàn, không đấu đánh.”
Giọng Liễu Sinh Hương như thôi miên. Thanh âm trầm đục nhàn nhạt, tựa hồ ảo mộng.
“Chúng ta không phải cùng một dạng người, hơn nữa ta muốn giết ngươi.”
Lạc Vô Trần vẫn là Lạc Vô Trần, cho dù chỉ có một phút mệt mỏi, một giây rung động, hắn cũng sẽ không lưu tình bóp chết, đây mới là bản chất của ma vương, không tình, không ái, càng không an phận như người thường.
” Hiện nay ngươi còn cần ẩn trốn nên ngươi mới không giết ta.”
Liễu Sinh Hương cười châm biếm một cái khô cứng, thật sự là không phải nụ cười đạt tiêu chuẩn, thế này chẳng phải tài lộc buôn bán đều bị hắn đuổi chạy hết sao?
” Nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi, ta rất vui.”
Lạc Vô Trần nhìn hắn, nam nhân trước mặt là ảo giác sao? Nét suy tàn nháy mắt dường như rớt vào tâm, rành rành hóa hư vô. Liễu Sinh Hương ngươi rốt cuộc là cái dạng nam nhân gì?
“Cầm đi”
Một cái gì đó có phần lạnh lẽo rời khỏi thân người, Liễu Sinh Hương quăng cho hắn một cái trống lắc.
“Một món đồ chơi của tiểu hài tử, ngươi chắc vẫn chưa tới hội Thượng Đào chơi nhỉ!!”
Đám đông tưng bừng, đây là một ngày hội đặc biệt náo nhiệt, Liễu Sinh Hương mang theo người hầu nhỏ nhàn nhã thong dong dạo bộ. Bất chợt một thanh âm xông tới.
” Liễu công tử, Liễu công tử….”
Một tiểu nam hài khuôn mặt thanh tú băng qua rừng người, trên gương mặt be bé còn mang theo nét cười, ngũ quan đồng thời cau lại, cực kỳ giống một nụ cúc mới hé, hoa cúc, ân, cúc hoa của người trong nhà kia thực không phải chỉ đẹp bình thường đâu, hắc hắc, nói thế nào mới được nhỉ, Liễu Sinh Hương âm thầm toát mồ hôi lạnh, tự hỏi mình có phải quá hạ lưu không. ( Tiểu Biên: Ta không hạ lưu, ta không hạ lưu, ta không hạ lưu, Hương Hương đáng yêu của chúng ta là người không hạ lưu nhất!)
” Liễu công tử, ngươi cũng lâu rồi không tới chỗ người ta…”
Hóa ra tiểu nam hài này là một tiểu quan.
Liễu Sinh Hương vẽ ra một nụ cười tự nhận là khuynh quốc khuynh thành.
” Ta sao lại quên ngươi được chứ, ngươi là…..( Tiểu Biên: Ặc, Hương Hương, lời ngươi nói hoàn toàn sai bét rồi!)
Mặt tiểu nam hài bắt đầu từ thần thái sáng láng đến thất vọng, kế đến cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu dẹp ra, liền khóc ròng khóc rã, Liễu Sinh Hương đổ mồ hôi, khóc, khóc, mẹ nó ta còn chưa có lừa tình ngươi mà, a, đúng nha, người trong nhà kia cho tới bây giờ cũng chưa từng khóc, thật muốn xem bộ dáng hắn khóc…
Sẩm tối, cảnh chiều u hoài, một bạch y nhân trong tiểu viện tử, thân thể hắn có chút gầy yếu, lặng lẽ đạm mạc, đơn côi ngồi đó chỉ một mình, dường như vĩnh viễn cũng chỉ có một mình, không người bầu bạn, không người thấu hiểu.
” Muốn gì nào?”
Lúc Liễu Sinh Hương vào cửa, thứ đầu tiên thấy chính là bóng dáng Lạc Vô Trần, y lặng lẽ đến sau lưng hắn, dịu dàng ôm lấy thắt lưng hắn, đơn giản, mềm mại, đầu gác lên vai nam nhân không muốn xa rời, Liễu Sinh Hương thỏa mãn thở dài, cảm thấy người trong lòng hơi động, miệng khẽ nhếch.
” Đừng động, được không, để ta ôm ngươi..
“ Thật ra, ngươi rất thích loại cuộc sống này, yên ổn, an toàn, không đấu đánh.”
Giọng Liễu Sinh Hương như thôi miên. Thanh âm trầm đục nhàn nhạt, tựa hồ ảo mộng.
“Chúng ta không phải cùng một dạng người, hơn nữa ta muốn giết ngươi.”
Lạc Vô Trần vẫn là Lạc Vô Trần, cho dù chỉ có một phút mệt mỏi, một giây rung động, hắn cũng sẽ không lưu tình bóp chết, đây mới là bản chất của ma vương, không tình, không ái, càng không an phận như người thường.
” Hiện nay ngươi còn cần ẩn trốn nên ngươi mới không giết ta.”
Liễu Sinh Hương cười châm biếm một cái khô cứng, thật sự là không phải nụ cười đạt tiêu chuẩn, thế này chẳng phải tài lộc buôn bán đều bị hắn đuổi chạy hết sao?
” Nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi, ta rất vui.”
Lạc Vô Trần nhìn hắn, nam nhân trước mặt là ảo giác sao? Nét suy tàn nháy mắt dường như rớt vào tâm, rành rành hóa hư vô. Liễu Sinh Hương ngươi rốt cuộc là cái dạng nam nhân gì?
“Cầm đi”
Một cái gì đó có phần lạnh lẽo rời khỏi thân người, Liễu Sinh Hương quăng cho hắn một cái trống lắc.
“Một món đồ chơi của tiểu hài tử, ngươi chắc vẫn chưa tới hội Thượng Đào chơi nhỉ!!”