Chương 15: Nhặt được nàng
Ánh trăng sáng tròn đêm rằm, chiếu xuống những vũng máu trên mặt đất, những tia máu trên tường nhà nhuốm khói lửa. Một mình Lộ Thương Nguyệt dẫn đầu, đi đến đâu giết chóc tới đó, mở một con đường máu cho tộc nhân của mình. Ma tộc vốn sống gần miệng núi lửa, thân mang đầy tà khí, nay lại hít phải thanh khí của thiên giới, năng lực giảm bớt không ít. Khi sắp ra khỏi cổng địa lao, từ đâu Trượng Phương xuất hiện, cản trở việc trở về của cô
- A Nguyệt, dừng tay đi
Cô nhay nhay thái dương, khinh bỉ vô cùng:
- A Nguyệt là cái tên để ngươi gọi sao? Tốt nhất là nên tránh ra, món nợ giữa ta và ngươi để lần sau rồi tính!
- Lần này luôn đi!
Thấy hắn lao tới như trẻ che, xem ra thương thế đã lành hẳn, nếu có thể thật muốn giết chết hắn. Nhưng sau lưng ta là tính mạng cả trăm người, thời gian tới, chi viện của bọn chúng chắc chắn sẽ đến. Lúc đó muốn đi cũng khó
Lộ Thương Nguyệt dùng thuật truyền tin, ra lệnh cho Vô Ảnh dẫn người đi trước. Pháp khí của cô hiện đang bị phong ấn cũng lung lay.
- Lần trước đáng ra bản tôn không nên tha cho ngươi!
- Phải, lần này đến lượt ta trả lại cho nàng!
- Trượng Phương, nếu ngươi còn chút nhân tâm thì hãy để bọn họ đi, nếu ta đã tỉnh lại thì ma cốt...đương nhiên là ở chỗ ta!
- Vừa hay, ta nhất định sẽ rút ma cốt của nàng ra, xé nát vụn
Lộ Thương Nguyệt cười khẩy, vậy mà trong chốc lát cô đã nghĩ hắn còn cứu vãn được, hóa ra là lòng dạ rắn rết, chẳng liên quan gì đến đan thiền cả. Vậy thì tới đi, bản tôn đây cùng chơi với ngươi!
Khắp người toả ra ma lực mạnh mẽ, đôi mắt cô đỏ lên đầy sát ý, ghê tởm, đúng là ghê tởm, bọn thiên tộc tự xưng cao quý, tự xưng vì chúng sinh thiên hạ, lại đi áp bức một ma tộc yếu ớt vắng bóng chủ nhân. Lại chỉ vì một khúc xương của ta mà giết chóc cả trăm ngàn sinh linh vô tội. Cây đao ở trong cung điện nhà vua rung lắc dữ dội, không lâu sau phá bỏ phong ấn, từ phía sau lưng đâm thẳng đến, xuyên qua trái tim của Trượng Phương
- Nàng...
Hắn ta ngã khụy xuống, sờ lấy vết thương trên người mình đau rát và rỉ máu. Nhưng trái tim hắn lại đau hơn cả, cũng đã có một khoảng thời gian hắn thực sự yêu nàng, yêu đến tận xương tủy. Cái chết của hắn, đổi lại bình yên cho nàng, cũng đáng lắm
Xem ra lần này chúng ta kết thúc thật rồi, chỉ vì chút hư danh đó mà ngươi lại phản bội lòng tin của ta, phản bội lại đức tin của ngươi. Đến cuối cùng, Lộ Thương Nguyệt chẳng có một chút thương xót hắn, nhàn nhạt nhìn thân thể hắn tan thành mây khói rồi rời đi
Khi chi viện đến nơi, chỉ còn lại một nơi hoang tàn đầy máu tanh...
- -----------------------------_---------------------------_----------------
Cưỡng chế phá bỏ phong ấn cho pháp khí, xung quanh nó bao vây đầy nhuệ khí của bạch long khiến cô bị phản phệ, yết hầu nóng rực như thiêu đốt, ma lực dần dần bị hao mòn. Thân thể mảnh mai không chút sức lực rơi xuống phủ huyện lệnh. Tiếng động lớn làm cho Dã Thụy Yên cảnh giác, cất hết sổ sách, thận trọng mở cửa
Y hốt hoảng khi nhìn thấy cô, liên tục gọi tên cô: A Nguyệt, A Nguyệt...
Cuối cùng, y bế phốc thân thể của nàng vào trong gian phòng, đặt nhẹ nhàng xuống giường. Trong lúc tiếp xúc gần như vậy, trên ngực nàng lại xuất hiện ánh sáng màu đỏ len lói. Từng đọc trong sách cổ, giây phút này y nhận ra, cô nương trước mặt đây không phải là người bình thường.
- Người đâu
- Đại nhân có gì phân phó
- Ngươi đi mời đại phu đến đây, mời...nữ đại phu!
Đợi thuộc hạ đi rồi, Dã Thụy Yên nhanh chóng lấy khăn tay lau đi vết máu trên cằm của cô, lau đi những vết đọng lại bởi khói trên gương mặt thanh thoát
- Nàng rời bỏ ta đi, bây giờ lại trở về với thân thể thương tích ư? Rốt cuộc thân thế thật sự của nàng là gì?
Sau khi bắt mạch thăm khám, đại phu bất lực lắc đầu:
- Nàng ấy bị làm sao vậy?
- Rõ ràng trông bị thương rất nặng, nhưng bắt mạch lại không thể chuẩn đoán ra được gì. Y thuật của ta thấp kém, đại nhân nên mời người khác thì hơn
- Ngươi không phải đại phu giỏi nhất ở đây rồi sao? Ta còn biết tìm ai được chứ
- Trên núi Vạn Thành, có cao nhân mai danh ẩn tích. Nơi đó là chốn tiên cảnh, linh khí dồi dào. Vị cao nhân trên đó là thần y, có lẽ chữa được bệnh của cô nương đây
- Được, ở đây làm phiền ngươi. Ta lập tức đi tìm hắn!
- A Nguyệt, dừng tay đi
Cô nhay nhay thái dương, khinh bỉ vô cùng:
- A Nguyệt là cái tên để ngươi gọi sao? Tốt nhất là nên tránh ra, món nợ giữa ta và ngươi để lần sau rồi tính!
- Lần này luôn đi!
Thấy hắn lao tới như trẻ che, xem ra thương thế đã lành hẳn, nếu có thể thật muốn giết chết hắn. Nhưng sau lưng ta là tính mạng cả trăm người, thời gian tới, chi viện của bọn chúng chắc chắn sẽ đến. Lúc đó muốn đi cũng khó
Lộ Thương Nguyệt dùng thuật truyền tin, ra lệnh cho Vô Ảnh dẫn người đi trước. Pháp khí của cô hiện đang bị phong ấn cũng lung lay.
- Lần trước đáng ra bản tôn không nên tha cho ngươi!
- Phải, lần này đến lượt ta trả lại cho nàng!
- Trượng Phương, nếu ngươi còn chút nhân tâm thì hãy để bọn họ đi, nếu ta đã tỉnh lại thì ma cốt...đương nhiên là ở chỗ ta!
- Vừa hay, ta nhất định sẽ rút ma cốt của nàng ra, xé nát vụn
Lộ Thương Nguyệt cười khẩy, vậy mà trong chốc lát cô đã nghĩ hắn còn cứu vãn được, hóa ra là lòng dạ rắn rết, chẳng liên quan gì đến đan thiền cả. Vậy thì tới đi, bản tôn đây cùng chơi với ngươi!
Khắp người toả ra ma lực mạnh mẽ, đôi mắt cô đỏ lên đầy sát ý, ghê tởm, đúng là ghê tởm, bọn thiên tộc tự xưng cao quý, tự xưng vì chúng sinh thiên hạ, lại đi áp bức một ma tộc yếu ớt vắng bóng chủ nhân. Lại chỉ vì một khúc xương của ta mà giết chóc cả trăm ngàn sinh linh vô tội. Cây đao ở trong cung điện nhà vua rung lắc dữ dội, không lâu sau phá bỏ phong ấn, từ phía sau lưng đâm thẳng đến, xuyên qua trái tim của Trượng Phương
- Nàng...
Hắn ta ngã khụy xuống, sờ lấy vết thương trên người mình đau rát và rỉ máu. Nhưng trái tim hắn lại đau hơn cả, cũng đã có một khoảng thời gian hắn thực sự yêu nàng, yêu đến tận xương tủy. Cái chết của hắn, đổi lại bình yên cho nàng, cũng đáng lắm
Xem ra lần này chúng ta kết thúc thật rồi, chỉ vì chút hư danh đó mà ngươi lại phản bội lòng tin của ta, phản bội lại đức tin của ngươi. Đến cuối cùng, Lộ Thương Nguyệt chẳng có một chút thương xót hắn, nhàn nhạt nhìn thân thể hắn tan thành mây khói rồi rời đi
Khi chi viện đến nơi, chỉ còn lại một nơi hoang tàn đầy máu tanh...
- -----------------------------_---------------------------_----------------
Cưỡng chế phá bỏ phong ấn cho pháp khí, xung quanh nó bao vây đầy nhuệ khí của bạch long khiến cô bị phản phệ, yết hầu nóng rực như thiêu đốt, ma lực dần dần bị hao mòn. Thân thể mảnh mai không chút sức lực rơi xuống phủ huyện lệnh. Tiếng động lớn làm cho Dã Thụy Yên cảnh giác, cất hết sổ sách, thận trọng mở cửa
Y hốt hoảng khi nhìn thấy cô, liên tục gọi tên cô: A Nguyệt, A Nguyệt...
Cuối cùng, y bế phốc thân thể của nàng vào trong gian phòng, đặt nhẹ nhàng xuống giường. Trong lúc tiếp xúc gần như vậy, trên ngực nàng lại xuất hiện ánh sáng màu đỏ len lói. Từng đọc trong sách cổ, giây phút này y nhận ra, cô nương trước mặt đây không phải là người bình thường.
- Người đâu
- Đại nhân có gì phân phó
- Ngươi đi mời đại phu đến đây, mời...nữ đại phu!
Đợi thuộc hạ đi rồi, Dã Thụy Yên nhanh chóng lấy khăn tay lau đi vết máu trên cằm của cô, lau đi những vết đọng lại bởi khói trên gương mặt thanh thoát
- Nàng rời bỏ ta đi, bây giờ lại trở về với thân thể thương tích ư? Rốt cuộc thân thế thật sự của nàng là gì?
Sau khi bắt mạch thăm khám, đại phu bất lực lắc đầu:
- Nàng ấy bị làm sao vậy?
- Rõ ràng trông bị thương rất nặng, nhưng bắt mạch lại không thể chuẩn đoán ra được gì. Y thuật của ta thấp kém, đại nhân nên mời người khác thì hơn
- Ngươi không phải đại phu giỏi nhất ở đây rồi sao? Ta còn biết tìm ai được chứ
- Trên núi Vạn Thành, có cao nhân mai danh ẩn tích. Nơi đó là chốn tiên cảnh, linh khí dồi dào. Vị cao nhân trên đó là thần y, có lẽ chữa được bệnh của cô nương đây
- Được, ở đây làm phiền ngươi. Ta lập tức đi tìm hắn!