Chương 130: Đốt Vệ phủ
Con à, sao lại đến vào lúc này?
Ninh Ngạn cắn môi chặt chẽ khóc ngâm, cái thai này đến chẳng phải khiến nàng cả đời này cũng khó thoát khỏi hắn sao?
" Không được, không thể để hắn biết chuyện "
Nàng một mình độc âm trong phòng, hơi thở gấp gáp phập phồng lo sợ, không thể để hắn biết chuyện bản thân mang thai, hắn sẽ dùng đứa con này trói buộc nàng.
Không tự sát được, Ninh Ngạn lại quay về ý định bỏ trốn, bởi nàng không muốn con sinh ra có một người cha tàn bạo. Cả đời này nàng chỉ muốn cùng con mai danh ẩn tích, trốn tránh hắn.
Mấy ngày sau, nàng luôn cố gắng che giấu hết sức, ăn uống có khó khăn đến mấy cũng phải cố nuốt buồn nôn, tỏ ra sức khỏe ổn định. Có lúc hắn rất để ý, thấy nàng có sự khác thường tra hỏi ngay.
" Ngạn Nhi, dạo này ta thấy nàng ăn uống không ổn, cơ thể cũng có phần ốm đi rồi
Nàng không khỏe sao? "
Hắn lướt ánh mắt giáo giác vào người nàng không ngừng, sắc mặt vẫn hồng hào, vẫn là nhìn không ra nàng mang thai.
Ninh Ngạn đối với hắn luôn lạnh nhạt, sợ hắn phát hiện nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh đáp.
" Ta không sao, cả ngày trong phòng tù túng hơi khó thở thôi "
" Vậy à, ăn xong ta đưa nàng đi dạo "
Giọng nói lạnh đạm không chút nghi ngờ, hắn ngoài mặt nghe lời nàng răm rắp, sau đó gắp thức ăn cho nàng, trong lòng cẩn thận quan sát cách nàng ăn uống.
Cô nương biết hắn đang thăm dò, tận hết khả năng nuốt từng miếng cơm miếng cá khó khăn, một chút cũng không dám từ chối.
Buổi tối hắn đương nàng dạo ở hoa viên, bòng nàng đi vài vòng rồi lại cho nàng ngồi ở ghế đá hít thở không khí. Đến giờ đi ngủ lại đưa về phòng, hắn vẫn mong mỏi nàng sinh con, không biết miễn cưỡng nàng hoan ái.
" Vương Minh, hôm nay ta mệt lắm "
Rất lâu rồi nàng mới chịu mở miệng gọi tên hắn, chỉ một câu đơn giản liền kiến hắn mủi lòng, nghĩ nàng thật sự mệt mà tạm thời để nàng tịnh dưỡng.
Nàng viện cớ được vài lần không thể tránh tiếp, đến lúc hắn đòi hỏi phải miễn cưỡng nghênh hợp, có điều lúc làm nàng sẽ khóc thật nhiều như mình sợ hãi, van cầu hắn.
" Xin ngươi, nhẹ lại, ta đau... "
" Ngạn Nhi, ngoan, đừng sợ, đừng khóc, ta nhẹ nhàng, ta sẽ nhẹ nhàng "
Hắn không biết nàng mang thai, chính vì nàng khóc làm hắn phải xót xa mà nhẹ nhàng, mỗi động tác chậm rãi, vì cảm xúc của nàng hắn khó đạt được khoái cảm, dẫn đến thời gian quan hệ kéo dài.
Chuyện này diễn ra không ít lần, có lúc hắn không nhịn được hưng phấn quá độ, khi bị nàng đấm vào người liền bừng tỉnh điều chỉnh lại cảm xúc. Có ngày hắn biết nàng từ chối đụng chạm, cố gắng nhịn đến mức toàn thân đau đớn nhưng không thể ép buộc nàng.
Cứ như thế, Ninh Ngạn giấu chuyện mang thai được thêm một tháng nữa, nàng bị nhốt quá lâu không còn biết thời gian, chỉ khi nhìn ra khung cửa, tuyết rơi trắng xóa nàng mới biết đã đến mùa đông.
Ở ma giới cái lạnh rất đáng sợ, lạnh gấp mấy lần nơi khác, Ninh Ngạn thân thể xác phàm rất dễ bị tổn hại bởi cái lạnh thấu xương tủy, còn đang mang thai nên nàng cũng ít ra ngoài hơn.
Suốt ngày đều nhốt mình trong phòng, đêm đến tuyết đổ dày đặc gấp bội, trong phòng đốt than ấm đến mấy nàng vẫn cảm thấy lạnh. Hắn dùng thân to lớn ôm ấp nàng, vì lạnh mà nàng không từ chối.
Nàng ở mãi trong phòng không biết ngày tháng, cũng không biết Vệ gia của nàng đã xảy ra chuyện.
.....
Mấy ngày sau, Hữu Bạch theo lệnh của Lưu Ly đến Thành Nam tìm hiểu thân thế của Ninh Ngạn, từ ngoài thành vào đến trong huyên náo kì lạ, xì xào những tin tức về Vệ phủ.
Hữu Bạch cũng lắng tai nghe ngóng tình hình, Vệ Hồ có mưu đồ làm phản, cả nhà đều bị bắt giam chờ ngày xét xử.
Tin tức chấn động cả nước, Hữu Bạch muốn xác nhận thực hư đã hỏi thăm người đi đường, ai ai cũng đều chung một lời nói.
" Vệ tướng quân âm mưu làm phản, muốn cướp ngôi vua, bằng chứng rành rành đã bị hoàng thượng cho bắt đi rồi "
Hữu Bạch nghe xong liền lập tức đến đó điều tra, trước khi đặt chân đến Thành Nam y đã có tìm hiểu sơ qua gia cảnh của Vệ gia, 6 đời trung lương, sao Vệ Hồ lại làm phản?
Nhi nữ của ông đang làm ma hậu của ma giới, theo lí mà nói luận về gia thế Vệ gia dưới một người mà trên vạn người, hà cớ gì phải làm phản gây họa sát thân?
Điểm này có rất nhiều nghi vấn, Hữu Bạch mang trọng trách điều tra thân thế của Ninh Ngạn, còn chưa gặp Vệ Hồ hỏi chuyện không thể ra về tay trắng.
Nam nhân với xiêm y đen huyền bí lướt nhẹ nhàng trên những mái nhà, đi một lúc liền nhìn thấy Vệ phủ rộng lớn.
Bên trong sớm đã lạnh tanh không người, một bóng hạ nhân cũng không có, đồ đạc đều bị lật tung.
Hữu Bạch chậm rãi đi hết Vệ phủ tìm hiểu, còn vào từng căn phòng xem xét, chẳng có vết tích gì đáng chú ý. Hữu Bạch ngẫm nghĩ có lẽ bản thân phải đến đại lao ở hoàng cung một chuyến để điều tra.
Vừa mới xoay người thì đột nhiên xuất hiện một bóng nữ nhân mặc đồ trắng từ trên không trung bay xuống, phía sau còn có thêm vài nữ nhân mặc đồ trắng khác, nhìn thật kĩ phát hiện ra đó là Liễu Linh.
- Sao trắc phi ở đây?
Lần thứ hai Hữu Bạch thấy ả có động cơ khác lạ, nhanh chóng đứng núp ở một bên quan sát.
Sắc mặt Liễu Linh lâu nay nhu mì đoan trang, bây giờ lại lóe lên từ trong ánh mắt tia hung ác, ả đứng sừng sững giữa sân lớn, dõng dạc hô.
" Đốt hết nơi này cho ta "
- Liễu Linh làm như vậy để làm gì? Tại sao lại đốt Vệ phủ?
Một câu nói, đám tì nữ theo sau thẳng tay dùng thần lực đốt cháy cả phủ đệ, ngọn lửa bén cao nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Hữu Bạch đang núp bị lửa bắt qua bắt buộc phải rời đi, dùng thần ẩn thân tránh để Liễu Linh phát hiện, tiếp tục ở ngoài quan sát.
Từ trong ánh mắt nham hiểm sáng bừng ngọn lửa, Liễu Linh ngửa cổ cười lớn khó hiểu, sau đó cùng đám tì nữ bay đi.
Đột nhiên lại đến đốt Vệ phủ, Hữu Bạch nghi ngờ ả có liên quan đến việc Vệ Hồ âm mưu làm phản, gấp gáp bám theo, nhưng đi không xa lại bất thình lình mất giấu trong một khu rừng rậm.
Hữu Bạch không biết rằng Liễu Linh đứng cách đó không xa nhìn y nở một nụ cười gian tà. Suy cho cùng, Hữu Bạch sống nương nhờ bằng gân giao long, đạo hạnh vẫn còn quá non kém so với ả.
Từ lúc bước vào Vệ phủ thì đã biết có người theo dõi, là ả cố tình để Hữu Bạch chứng kiến ả đốt Vệ phủ, còn cho y đi theo, dụ dỗ người đến rừng rậm để cắt đuôi.
Nam nhân vẫn chưa nhận ra mình mắc bẫy còn loay hoay tìm kiếm.
Ninh Ngạn cắn môi chặt chẽ khóc ngâm, cái thai này đến chẳng phải khiến nàng cả đời này cũng khó thoát khỏi hắn sao?
" Không được, không thể để hắn biết chuyện "
Nàng một mình độc âm trong phòng, hơi thở gấp gáp phập phồng lo sợ, không thể để hắn biết chuyện bản thân mang thai, hắn sẽ dùng đứa con này trói buộc nàng.
Không tự sát được, Ninh Ngạn lại quay về ý định bỏ trốn, bởi nàng không muốn con sinh ra có một người cha tàn bạo. Cả đời này nàng chỉ muốn cùng con mai danh ẩn tích, trốn tránh hắn.
Mấy ngày sau, nàng luôn cố gắng che giấu hết sức, ăn uống có khó khăn đến mấy cũng phải cố nuốt buồn nôn, tỏ ra sức khỏe ổn định. Có lúc hắn rất để ý, thấy nàng có sự khác thường tra hỏi ngay.
" Ngạn Nhi, dạo này ta thấy nàng ăn uống không ổn, cơ thể cũng có phần ốm đi rồi
Nàng không khỏe sao? "
Hắn lướt ánh mắt giáo giác vào người nàng không ngừng, sắc mặt vẫn hồng hào, vẫn là nhìn không ra nàng mang thai.
Ninh Ngạn đối với hắn luôn lạnh nhạt, sợ hắn phát hiện nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh đáp.
" Ta không sao, cả ngày trong phòng tù túng hơi khó thở thôi "
" Vậy à, ăn xong ta đưa nàng đi dạo "
Giọng nói lạnh đạm không chút nghi ngờ, hắn ngoài mặt nghe lời nàng răm rắp, sau đó gắp thức ăn cho nàng, trong lòng cẩn thận quan sát cách nàng ăn uống.
Cô nương biết hắn đang thăm dò, tận hết khả năng nuốt từng miếng cơm miếng cá khó khăn, một chút cũng không dám từ chối.
Buổi tối hắn đương nàng dạo ở hoa viên, bòng nàng đi vài vòng rồi lại cho nàng ngồi ở ghế đá hít thở không khí. Đến giờ đi ngủ lại đưa về phòng, hắn vẫn mong mỏi nàng sinh con, không biết miễn cưỡng nàng hoan ái.
" Vương Minh, hôm nay ta mệt lắm "
Rất lâu rồi nàng mới chịu mở miệng gọi tên hắn, chỉ một câu đơn giản liền kiến hắn mủi lòng, nghĩ nàng thật sự mệt mà tạm thời để nàng tịnh dưỡng.
Nàng viện cớ được vài lần không thể tránh tiếp, đến lúc hắn đòi hỏi phải miễn cưỡng nghênh hợp, có điều lúc làm nàng sẽ khóc thật nhiều như mình sợ hãi, van cầu hắn.
" Xin ngươi, nhẹ lại, ta đau... "
" Ngạn Nhi, ngoan, đừng sợ, đừng khóc, ta nhẹ nhàng, ta sẽ nhẹ nhàng "
Hắn không biết nàng mang thai, chính vì nàng khóc làm hắn phải xót xa mà nhẹ nhàng, mỗi động tác chậm rãi, vì cảm xúc của nàng hắn khó đạt được khoái cảm, dẫn đến thời gian quan hệ kéo dài.
Chuyện này diễn ra không ít lần, có lúc hắn không nhịn được hưng phấn quá độ, khi bị nàng đấm vào người liền bừng tỉnh điều chỉnh lại cảm xúc. Có ngày hắn biết nàng từ chối đụng chạm, cố gắng nhịn đến mức toàn thân đau đớn nhưng không thể ép buộc nàng.
Cứ như thế, Ninh Ngạn giấu chuyện mang thai được thêm một tháng nữa, nàng bị nhốt quá lâu không còn biết thời gian, chỉ khi nhìn ra khung cửa, tuyết rơi trắng xóa nàng mới biết đã đến mùa đông.
Ở ma giới cái lạnh rất đáng sợ, lạnh gấp mấy lần nơi khác, Ninh Ngạn thân thể xác phàm rất dễ bị tổn hại bởi cái lạnh thấu xương tủy, còn đang mang thai nên nàng cũng ít ra ngoài hơn.
Suốt ngày đều nhốt mình trong phòng, đêm đến tuyết đổ dày đặc gấp bội, trong phòng đốt than ấm đến mấy nàng vẫn cảm thấy lạnh. Hắn dùng thân to lớn ôm ấp nàng, vì lạnh mà nàng không từ chối.
Nàng ở mãi trong phòng không biết ngày tháng, cũng không biết Vệ gia của nàng đã xảy ra chuyện.
.....
Mấy ngày sau, Hữu Bạch theo lệnh của Lưu Ly đến Thành Nam tìm hiểu thân thế của Ninh Ngạn, từ ngoài thành vào đến trong huyên náo kì lạ, xì xào những tin tức về Vệ phủ.
Hữu Bạch cũng lắng tai nghe ngóng tình hình, Vệ Hồ có mưu đồ làm phản, cả nhà đều bị bắt giam chờ ngày xét xử.
Tin tức chấn động cả nước, Hữu Bạch muốn xác nhận thực hư đã hỏi thăm người đi đường, ai ai cũng đều chung một lời nói.
" Vệ tướng quân âm mưu làm phản, muốn cướp ngôi vua, bằng chứng rành rành đã bị hoàng thượng cho bắt đi rồi "
Hữu Bạch nghe xong liền lập tức đến đó điều tra, trước khi đặt chân đến Thành Nam y đã có tìm hiểu sơ qua gia cảnh của Vệ gia, 6 đời trung lương, sao Vệ Hồ lại làm phản?
Nhi nữ của ông đang làm ma hậu của ma giới, theo lí mà nói luận về gia thế Vệ gia dưới một người mà trên vạn người, hà cớ gì phải làm phản gây họa sát thân?
Điểm này có rất nhiều nghi vấn, Hữu Bạch mang trọng trách điều tra thân thế của Ninh Ngạn, còn chưa gặp Vệ Hồ hỏi chuyện không thể ra về tay trắng.
Nam nhân với xiêm y đen huyền bí lướt nhẹ nhàng trên những mái nhà, đi một lúc liền nhìn thấy Vệ phủ rộng lớn.
Bên trong sớm đã lạnh tanh không người, một bóng hạ nhân cũng không có, đồ đạc đều bị lật tung.
Hữu Bạch chậm rãi đi hết Vệ phủ tìm hiểu, còn vào từng căn phòng xem xét, chẳng có vết tích gì đáng chú ý. Hữu Bạch ngẫm nghĩ có lẽ bản thân phải đến đại lao ở hoàng cung một chuyến để điều tra.
Vừa mới xoay người thì đột nhiên xuất hiện một bóng nữ nhân mặc đồ trắng từ trên không trung bay xuống, phía sau còn có thêm vài nữ nhân mặc đồ trắng khác, nhìn thật kĩ phát hiện ra đó là Liễu Linh.
- Sao trắc phi ở đây?
Lần thứ hai Hữu Bạch thấy ả có động cơ khác lạ, nhanh chóng đứng núp ở một bên quan sát.
Sắc mặt Liễu Linh lâu nay nhu mì đoan trang, bây giờ lại lóe lên từ trong ánh mắt tia hung ác, ả đứng sừng sững giữa sân lớn, dõng dạc hô.
" Đốt hết nơi này cho ta "
- Liễu Linh làm như vậy để làm gì? Tại sao lại đốt Vệ phủ?
Một câu nói, đám tì nữ theo sau thẳng tay dùng thần lực đốt cháy cả phủ đệ, ngọn lửa bén cao nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Hữu Bạch đang núp bị lửa bắt qua bắt buộc phải rời đi, dùng thần ẩn thân tránh để Liễu Linh phát hiện, tiếp tục ở ngoài quan sát.
Từ trong ánh mắt nham hiểm sáng bừng ngọn lửa, Liễu Linh ngửa cổ cười lớn khó hiểu, sau đó cùng đám tì nữ bay đi.
Đột nhiên lại đến đốt Vệ phủ, Hữu Bạch nghi ngờ ả có liên quan đến việc Vệ Hồ âm mưu làm phản, gấp gáp bám theo, nhưng đi không xa lại bất thình lình mất giấu trong một khu rừng rậm.
Hữu Bạch không biết rằng Liễu Linh đứng cách đó không xa nhìn y nở một nụ cười gian tà. Suy cho cùng, Hữu Bạch sống nương nhờ bằng gân giao long, đạo hạnh vẫn còn quá non kém so với ả.
Từ lúc bước vào Vệ phủ thì đã biết có người theo dõi, là ả cố tình để Hữu Bạch chứng kiến ả đốt Vệ phủ, còn cho y đi theo, dụ dỗ người đến rừng rậm để cắt đuôi.
Nam nhân vẫn chưa nhận ra mình mắc bẫy còn loay hoay tìm kiếm.