Chương 31
"A Anh! A Tiện!" Ngụy Anh bế quan đã bốn tháng, nếu không phải ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt Ôn Tình biểu thị mình còn sống, Ôn Tình nhất định sẽ phá cửa phòng để kiểm tra.
"Sao vậy Tình tỷ?" Ngụy Anh mở cửa ra thì thấy Ôn Tình sốt ruột đứng trước cửa.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt." Ôn Tình nóng này. Trước khi Ngụy Vô Tiện bế quan đã dặn Ôn Tình một khi Lam thị xảy ra chuyện không may phải lập tức nói cho hắn.
"Lam Trạm Sao rồi?" Tuy Ngụy Anh đã từng nghe Ngụy Vô Tiện nói quan Lam thị sẽ bị thiêu nhưng lúc nghe được tin Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự bị đốt hắn có chút hoảng hốt khó chịu, giờ đây hắn chỉ sợ mình nghe được tin Lam Vong Cơ gặp chuyện không may.
"Hình như là bị gãy chân." Ôn Tình không xác định.
"Giống như? Không được, ta phải đi tìm hắn." Ngụy Anh nghe được tin chân của Lam Vong Cơ bị gãy liền sốt ruột chạy ra ngoài.
"Chờ một chút, không cần hấp tấp!" Vì đang bế quan nên Ngụy Anh cũng không dùng dây cột tóc đỏ tươi để cột tóc, thành ra Ngụy Vô Tiện dễ dàng lấy đi quyền kiểm soát thân thể.
"Không cần hấp tấp cái gì chứ! Chân Lam Trạm bị gãy rồi đó!" Ngụy Anh ở thức hải nóng vội la to. Hắn xem Lam Vong Cơ là bằng hữu tốt nhất mà mình có, tuy Lam Vong Cơ chán ghét hắn nhưng hắn vẫn muốn tới gần người này.
"Tình tỷ, chuyện xảy ra khi nào? Ngụy Anh ngươi câm miệng!" Ngụy Vô Tiện không để ý đến Ngụy Anh đang kích động ở trong thức hải.
"Đại khái mười ngày." Ôn Tình nghĩ một lát, nói.
"Mười ngày, ngươi biết hắn ở đâu không?" Ngụy Vô Tiện tức giận nói.
"Còn có thể ở đâu nữa chứ! Đương nhiên là Vân Thâm Bất Tri Xứ!" Ngụy Anh nóng vội nói.
"Ngu xuẩn! Hiện tại Lam Trạm ở Giáo hóa ti." Ngụy Vô Tiện quát.
"Tình tỷ, hiện giờ ngươi nhanh chóng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định phải bảo vệ được tánh mạng của Thanh Hành Quân! Còn nữa, tỷ an bày A Ninh nhanh chóng dẫn người tìm Trạch Vu Quân. Giờ tỷ giúp ta chuẩn bị một chút thuốc trị thương chân, ta nhanh chóng tới Giáo hóa ti." Ngụy Vô Tiện nói xong liền nhanh chóng chạy đi chuẩn bị lương khô cùng thuốc.
"A Tiện, A Anh, các ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải bình an trở về!" Ôn Tình lo lắng mà dặn dò.
"Yên tâm, chúng ta chủ yếu là tìm Lam Trạm, ta nhất định quản lý không cho A Anh làm xằng làm bậy." Ngụy Vô Tiện cam đoan với Ôn Tình. "À quên, A Ninh, nếu thực sự xảy ra chuyện khiến chúng ta về trễ, ngươi cố hết sức giúp các sư đệ ở Liên Hoa Ổ đào vong là được." Ngụy Vô Tiện lo lắng dặn dò cẩn thận.
"Ta biết!" Ôn Ninh nhanh chóng trả lời: "Ngươi nhất định phải trở về đúng hạn đó!"
"Ta biết! Ta nói là vạn nhất thôi. Hơn nữa trò hay của Giang gia ta phải tận mắt xem mới được!" Trên mặt Ngụy Vô Tiện lộ ra một cái tươi cười tà ác.
Sau khi Ngụy Vô Tiện an bày mọi chuyện thì trả cơ thể lại cho Ngụy Anh, Ngụy Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Kì Sơn Ôn thị Giáo hóa ti.
"Lam Trạm." Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ ở vườn rau gánh phân thì đau lòng hô.
"Ngụy Anh, đừng để bị người ta phát hiện." Ngụy Vô Tiện ở thức hải nói.
"Lam trạm hắn là quân tử sáng trong, làm sao hắn đã làm mấy chuyện nặng nhọc này." Đôi mắt Ngụy Anh đỏ hoe nói.
Trong trí nhớ của hắn, Lam Vong Cơ luôn mặc một thân y phục trắng tinh, hệt như tiên quân không dính khói lửa phàm tục, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng chật vật như bây giờ của y.
"Ngụy Anh, ngươi nghe ta nói. Chuyện quan trọng bây giờ là đừng để Ôn Triều phát hiện ngươi, chờ lúc bọn hắn nghỉ ngơi thì ngươi mới có thể chiếu cố Lam Trạm thật tốt." Ngụy Vô Tiện ôn tồn khuyên bảo Ngụy Anh hồi lâu mới giữ được Ngụy Anh không trực tiếp lao ra.
"Sắc mặt Lam trạm rất khó coi." Ngụy Anh cẩn thận quan sát Lam Vong Cơ, nói.
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng nhất định có máu bầm." Ngụy Anh thấy Ngụy Vô Tiện không đáp lời thì nói tiếp.
"Tìm cách bức máu bầm ra là được. Ngươi tự bảo vệ tốt bản thân, ta đi tu luyện." Gần đây Ngụy Vô Tiện thấy hồn phách của hắn có áp lực rất lớn, nhưng hắn tìm mãi vẫn không tìm được nguyên nhân.
"Gần đây ngươi sao rồi?" Ngụy Anh có chút lo lắng hỏi Ngụy Vô Tiện.
"Không có vấn đề." Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói. Gần đây hắn thường xuyên cảm giác được có người đang nói gì đó bên tai hắn, nhưng khi hắn cẩn thận lắng nghe thì lại không có âm thanh. Hắn từng hỏi qua Ngụy Anh, nhưng Ngụy Anh lại không có cảm giác này.
"Sao vậy Tình tỷ?" Ngụy Anh mở cửa ra thì thấy Ôn Tình sốt ruột đứng trước cửa.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt." Ôn Tình nóng này. Trước khi Ngụy Vô Tiện bế quan đã dặn Ôn Tình một khi Lam thị xảy ra chuyện không may phải lập tức nói cho hắn.
"Lam Trạm Sao rồi?" Tuy Ngụy Anh đã từng nghe Ngụy Vô Tiện nói quan Lam thị sẽ bị thiêu nhưng lúc nghe được tin Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự bị đốt hắn có chút hoảng hốt khó chịu, giờ đây hắn chỉ sợ mình nghe được tin Lam Vong Cơ gặp chuyện không may.
"Hình như là bị gãy chân." Ôn Tình không xác định.
"Giống như? Không được, ta phải đi tìm hắn." Ngụy Anh nghe được tin chân của Lam Vong Cơ bị gãy liền sốt ruột chạy ra ngoài.
"Chờ một chút, không cần hấp tấp!" Vì đang bế quan nên Ngụy Anh cũng không dùng dây cột tóc đỏ tươi để cột tóc, thành ra Ngụy Vô Tiện dễ dàng lấy đi quyền kiểm soát thân thể.
"Không cần hấp tấp cái gì chứ! Chân Lam Trạm bị gãy rồi đó!" Ngụy Anh ở thức hải nóng vội la to. Hắn xem Lam Vong Cơ là bằng hữu tốt nhất mà mình có, tuy Lam Vong Cơ chán ghét hắn nhưng hắn vẫn muốn tới gần người này.
"Tình tỷ, chuyện xảy ra khi nào? Ngụy Anh ngươi câm miệng!" Ngụy Vô Tiện không để ý đến Ngụy Anh đang kích động ở trong thức hải.
"Đại khái mười ngày." Ôn Tình nghĩ một lát, nói.
"Mười ngày, ngươi biết hắn ở đâu không?" Ngụy Vô Tiện tức giận nói.
"Còn có thể ở đâu nữa chứ! Đương nhiên là Vân Thâm Bất Tri Xứ!" Ngụy Anh nóng vội nói.
"Ngu xuẩn! Hiện tại Lam Trạm ở Giáo hóa ti." Ngụy Vô Tiện quát.
"Tình tỷ, hiện giờ ngươi nhanh chóng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định phải bảo vệ được tánh mạng của Thanh Hành Quân! Còn nữa, tỷ an bày A Ninh nhanh chóng dẫn người tìm Trạch Vu Quân. Giờ tỷ giúp ta chuẩn bị một chút thuốc trị thương chân, ta nhanh chóng tới Giáo hóa ti." Ngụy Vô Tiện nói xong liền nhanh chóng chạy đi chuẩn bị lương khô cùng thuốc.
"A Tiện, A Anh, các ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải bình an trở về!" Ôn Tình lo lắng mà dặn dò.
"Yên tâm, chúng ta chủ yếu là tìm Lam Trạm, ta nhất định quản lý không cho A Anh làm xằng làm bậy." Ngụy Vô Tiện cam đoan với Ôn Tình. "À quên, A Ninh, nếu thực sự xảy ra chuyện khiến chúng ta về trễ, ngươi cố hết sức giúp các sư đệ ở Liên Hoa Ổ đào vong là được." Ngụy Vô Tiện lo lắng dặn dò cẩn thận.
"Ta biết!" Ôn Ninh nhanh chóng trả lời: "Ngươi nhất định phải trở về đúng hạn đó!"
"Ta biết! Ta nói là vạn nhất thôi. Hơn nữa trò hay của Giang gia ta phải tận mắt xem mới được!" Trên mặt Ngụy Vô Tiện lộ ra một cái tươi cười tà ác.
Sau khi Ngụy Vô Tiện an bày mọi chuyện thì trả cơ thể lại cho Ngụy Anh, Ngụy Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Kì Sơn Ôn thị Giáo hóa ti.
"Lam Trạm." Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ ở vườn rau gánh phân thì đau lòng hô.
"Ngụy Anh, đừng để bị người ta phát hiện." Ngụy Vô Tiện ở thức hải nói.
"Lam trạm hắn là quân tử sáng trong, làm sao hắn đã làm mấy chuyện nặng nhọc này." Đôi mắt Ngụy Anh đỏ hoe nói.
Trong trí nhớ của hắn, Lam Vong Cơ luôn mặc một thân y phục trắng tinh, hệt như tiên quân không dính khói lửa phàm tục, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng chật vật như bây giờ của y.
"Ngụy Anh, ngươi nghe ta nói. Chuyện quan trọng bây giờ là đừng để Ôn Triều phát hiện ngươi, chờ lúc bọn hắn nghỉ ngơi thì ngươi mới có thể chiếu cố Lam Trạm thật tốt." Ngụy Vô Tiện ôn tồn khuyên bảo Ngụy Anh hồi lâu mới giữ được Ngụy Anh không trực tiếp lao ra.
"Sắc mặt Lam trạm rất khó coi." Ngụy Anh cẩn thận quan sát Lam Vong Cơ, nói.
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng nhất định có máu bầm." Ngụy Anh thấy Ngụy Vô Tiện không đáp lời thì nói tiếp.
"Tìm cách bức máu bầm ra là được. Ngươi tự bảo vệ tốt bản thân, ta đi tu luyện." Gần đây Ngụy Vô Tiện thấy hồn phách của hắn có áp lực rất lớn, nhưng hắn tìm mãi vẫn không tìm được nguyên nhân.
"Gần đây ngươi sao rồi?" Ngụy Anh có chút lo lắng hỏi Ngụy Vô Tiện.
"Không có vấn đề." Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói. Gần đây hắn thường xuyên cảm giác được có người đang nói gì đó bên tai hắn, nhưng khi hắn cẩn thận lắng nghe thì lại không có âm thanh. Hắn từng hỏi qua Ngụy Anh, nhưng Ngụy Anh lại không có cảm giác này.