Chương 30
Kì Sơn Thanh Đàm Hội kết thúc bằng việc Ngụy Vô Tiện thoát ly Vân Mộng Giang thị.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh đang trốn trong một góc khuất, ôm mình khóc rống, có chút đau lòng.
"Lam Trạm, sao ngươi tới đây?" Ngụy Anh nghe thanh âm của Lam Vong Cơ, nhanh chóng lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi.
"Lo cho ngươi." Lam Vong Cơ bước đến bên người Ngụy Anh, lo lắng nhìn hắn.
"Ta không sao. Chân có chút tê, Lam Nhị công tử có thể kéo ta đứng lên được không?" Ngụy Anh vươn tay, chờ mong nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng không khiến Ngụy Anh phải thất vọng, y vươn tay giúp hắn đứng lên.
Chân Ngụy Anh quả thật đã tê rần, lúc đứng lên thì có chút loạng choạng như sắp ngã xuống; Lam Vong Cơ nhanh tay đỡ người nọ đứng vững. Ngụy Anh không biết nên nói gì nhìn mạt ngạch trên tay, hắn thế với trời, hắn thực sự không có kéo!
"Lam...Lam Trạm... Ta không biết..." Ngụy Anh hoang mang mình mạt ngạch trong tay, hắn không biết tại sao mỗi lần hắn chạm vào mạt ngạch thì nó đều dính lên tay hắn.
"Không sao." Lam Vong Cơ nói xong liền lấy lại mạt ngạch trong tay Ngụy Anh, đeo lại như cũ. Hôm nay y ra ngoài chỉ mang một cái mạt ngạch này thôi, không thể đưa cho Ngụy Anh, thật tiếc quá!
"Sao ngươi lại không tức giận?" Ngụy Anh tò mò hỏi. Ngụy Vô Tiện từng nói lúc hắn kéo xuống mạt ngạch của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đã rất giận luôn mà.
"Tại sao phải giận?" Lam Vong Cơ khó hiểu.
"Ngụy Vô tiện nói lúc hắn kéo mạt ngạch của ngươi, ngươi rất giận." Ngụy Anh trả lời theo bản năng.
Lam Vong Cơ nghe được lời của Ngụy Anh, nhíu mày. "Ngụy Vô Tiện?" Tự của Ngụy Anh không phải là Vô Tiện sao? Vậy Ngụy Vô Tiện kia là ai?
"A?! Xin lỗi, ta mới thất thần." Ngụy Anh thực sự muốn vả miệng mình, hắn không biết tại sao mình lại không có dù chỉ là một chút xíu tâm tư đề phòng nào trước mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh không muốn cho y biết thì y không hỏi tiếp, về sau y sẽ luôn ở bên cạnh Ngụy Anh, sẽ có một ngày Ngụy Anh tình nguyện nói cho y biết.
"Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô." Lam Vong Cơ nói.
"Đi Cô Tô làm gì?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Vậy ngươi muốn đi đâu?" Lam Vong Cơ không trả lời câu hỏi của Ngụy Anh, hỏi ngược lại.
"Ta còn chuyện ta cần phải làm, chờ ta làm xong thì ta tới Cô Tô tìm ngươi." Ngụy Anh cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ, hắn biết y sợ hắn lọt vào các hành động phục thù của Vân Mộng Giang thị, hoặc là y sợ hắn không có nơi về sau khi rời Giang thị.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Lam Trạm, ta thật sự có chuyện rất quan trọng cần làm. Chờ ta làm xong ta nhất định đến Cô Tô tìm ngươi." Ngụy Anh có chút bất đắc dĩ, hắn không biết tại sao Lam Vong Cơ lại chấp nhất với chuyện muốn hắn đi Cô Tô đến vậy.
"Ta đi với ngươi." Lam Vong Cơ nói.
"Không được!" Ngụy Anh nghe lời Lam Vong Cơ nói thì cự tuyệt. Khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được Ngụy Vô Tiện dạy hắn Quỷ đạo, nếu Lam Vong Cơ đi cùng thì y sẽ chịu cho hắn tu luyện Quỷ đạo sao?
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Anh.
"Lam Trạm, tin ta, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi." Ngụy Anh bước lên từng bước, ôm chặt Lam Vong Cơ. Hắn cũng sợ Lam Vong Cơ sẽ ngay lập tức đẩy hắn ra, chỉ là hiện giờ hắn thật sự cần một chút ấm áp, chẳng sợ đó chỉ là một chút ít đi chăng nữa.
"Ngụy Anh, không sao đây, ta ở đây." Lam Vong Cơ ôm lại Ngụy Anh, chính y cũng tham luyến* một chút ấm áp hiếm hoi này.
*Tham luyến: tham lam và quyến luyến.
Cuối cùng, Lam Vong Cơ đi cùng đoàn người của Cô Tô Lam thị về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Anh từng nhắc nhở Lam Hi Thần rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ tương lai ắt sẽ có rung chuyển, chuyện này là một trong những nguyên nhân làm Ngụy Anh không thể cho Lam Vong Cơ đi cùng mình.
Loạn Táng Cương.
"Ngụy Anh, ngươi nghĩ kĩ sao?" Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trịnh trọng hỏi. Con đường này chính là một chiếc cầu độc mộc, một khi đã đi lên thì đừng hòng quay đầu.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi cứ yên tâm! Ta khác ngươi, ta còn Kim Đan." Trên mặt Ngụy Anh cũng không còn vui cười, nói.
Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện chính là một người, Ngụy Vô Tiện dưới tình huống không có Kim Đan còn có thể tu thành Quỷ đạo trong ba tháng; hiện giờ, dưới sự chỉ đạo của Ngụy Vô Tiện, một tháng sau Ngụy Anh tu thành Quỷ đạo, trong vòng hai tháng đã kết được Âm Đan.
"Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi có thể trở về, ngươi thử đả thông linh mạch, ở vị trí của Kim Đan kết Âm Đan xem sao." Ngụy Vô Tiện trợ giúp Ngụy Anh kết Âm Đan, Ngụy Anh cũng muốn giúp đỡ chút gì đó cho Ngụy Vô Tiện.
"Nếu có thể trở về rồi nói." Ngụy Vô Tiện có chút cảm thán; lúc trước, thân thể hắn đã là cung tên kéo căng. Hơn nữa, bách gia tiên môn sao có thể tha cho hắn?
Evil: Hôm qua trong nhà hơi bận tí, nay bù 2 chương bộ này cho mọi người đây!
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh đang trốn trong một góc khuất, ôm mình khóc rống, có chút đau lòng.
"Lam Trạm, sao ngươi tới đây?" Ngụy Anh nghe thanh âm của Lam Vong Cơ, nhanh chóng lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi.
"Lo cho ngươi." Lam Vong Cơ bước đến bên người Ngụy Anh, lo lắng nhìn hắn.
"Ta không sao. Chân có chút tê, Lam Nhị công tử có thể kéo ta đứng lên được không?" Ngụy Anh vươn tay, chờ mong nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng không khiến Ngụy Anh phải thất vọng, y vươn tay giúp hắn đứng lên.
Chân Ngụy Anh quả thật đã tê rần, lúc đứng lên thì có chút loạng choạng như sắp ngã xuống; Lam Vong Cơ nhanh tay đỡ người nọ đứng vững. Ngụy Anh không biết nên nói gì nhìn mạt ngạch trên tay, hắn thế với trời, hắn thực sự không có kéo!
"Lam...Lam Trạm... Ta không biết..." Ngụy Anh hoang mang mình mạt ngạch trong tay, hắn không biết tại sao mỗi lần hắn chạm vào mạt ngạch thì nó đều dính lên tay hắn.
"Không sao." Lam Vong Cơ nói xong liền lấy lại mạt ngạch trong tay Ngụy Anh, đeo lại như cũ. Hôm nay y ra ngoài chỉ mang một cái mạt ngạch này thôi, không thể đưa cho Ngụy Anh, thật tiếc quá!
"Sao ngươi lại không tức giận?" Ngụy Anh tò mò hỏi. Ngụy Vô Tiện từng nói lúc hắn kéo xuống mạt ngạch của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đã rất giận luôn mà.
"Tại sao phải giận?" Lam Vong Cơ khó hiểu.
"Ngụy Vô tiện nói lúc hắn kéo mạt ngạch của ngươi, ngươi rất giận." Ngụy Anh trả lời theo bản năng.
Lam Vong Cơ nghe được lời của Ngụy Anh, nhíu mày. "Ngụy Vô Tiện?" Tự của Ngụy Anh không phải là Vô Tiện sao? Vậy Ngụy Vô Tiện kia là ai?
"A?! Xin lỗi, ta mới thất thần." Ngụy Anh thực sự muốn vả miệng mình, hắn không biết tại sao mình lại không có dù chỉ là một chút xíu tâm tư đề phòng nào trước mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh không muốn cho y biết thì y không hỏi tiếp, về sau y sẽ luôn ở bên cạnh Ngụy Anh, sẽ có một ngày Ngụy Anh tình nguyện nói cho y biết.
"Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô." Lam Vong Cơ nói.
"Đi Cô Tô làm gì?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Vậy ngươi muốn đi đâu?" Lam Vong Cơ không trả lời câu hỏi của Ngụy Anh, hỏi ngược lại.
"Ta còn chuyện ta cần phải làm, chờ ta làm xong thì ta tới Cô Tô tìm ngươi." Ngụy Anh cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ, hắn biết y sợ hắn lọt vào các hành động phục thù của Vân Mộng Giang thị, hoặc là y sợ hắn không có nơi về sau khi rời Giang thị.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Lam Trạm, ta thật sự có chuyện rất quan trọng cần làm. Chờ ta làm xong ta nhất định đến Cô Tô tìm ngươi." Ngụy Anh có chút bất đắc dĩ, hắn không biết tại sao Lam Vong Cơ lại chấp nhất với chuyện muốn hắn đi Cô Tô đến vậy.
"Ta đi với ngươi." Lam Vong Cơ nói.
"Không được!" Ngụy Anh nghe lời Lam Vong Cơ nói thì cự tuyệt. Khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được Ngụy Vô Tiện dạy hắn Quỷ đạo, nếu Lam Vong Cơ đi cùng thì y sẽ chịu cho hắn tu luyện Quỷ đạo sao?
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Anh.
"Lam Trạm, tin ta, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi." Ngụy Anh bước lên từng bước, ôm chặt Lam Vong Cơ. Hắn cũng sợ Lam Vong Cơ sẽ ngay lập tức đẩy hắn ra, chỉ là hiện giờ hắn thật sự cần một chút ấm áp, chẳng sợ đó chỉ là một chút ít đi chăng nữa.
"Ngụy Anh, không sao đây, ta ở đây." Lam Vong Cơ ôm lại Ngụy Anh, chính y cũng tham luyến* một chút ấm áp hiếm hoi này.
*Tham luyến: tham lam và quyến luyến.
Cuối cùng, Lam Vong Cơ đi cùng đoàn người của Cô Tô Lam thị về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Anh từng nhắc nhở Lam Hi Thần rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ tương lai ắt sẽ có rung chuyển, chuyện này là một trong những nguyên nhân làm Ngụy Anh không thể cho Lam Vong Cơ đi cùng mình.
Loạn Táng Cương.
"Ngụy Anh, ngươi nghĩ kĩ sao?" Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trịnh trọng hỏi. Con đường này chính là một chiếc cầu độc mộc, một khi đã đi lên thì đừng hòng quay đầu.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi cứ yên tâm! Ta khác ngươi, ta còn Kim Đan." Trên mặt Ngụy Anh cũng không còn vui cười, nói.
Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện chính là một người, Ngụy Vô Tiện dưới tình huống không có Kim Đan còn có thể tu thành Quỷ đạo trong ba tháng; hiện giờ, dưới sự chỉ đạo của Ngụy Vô Tiện, một tháng sau Ngụy Anh tu thành Quỷ đạo, trong vòng hai tháng đã kết được Âm Đan.
"Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi có thể trở về, ngươi thử đả thông linh mạch, ở vị trí của Kim Đan kết Âm Đan xem sao." Ngụy Vô Tiện trợ giúp Ngụy Anh kết Âm Đan, Ngụy Anh cũng muốn giúp đỡ chút gì đó cho Ngụy Vô Tiện.
"Nếu có thể trở về rồi nói." Ngụy Vô Tiện có chút cảm thán; lúc trước, thân thể hắn đã là cung tên kéo căng. Hơn nữa, bách gia tiên môn sao có thể tha cho hắn?
Evil: Hôm qua trong nhà hơi bận tí, nay bù 2 chương bộ này cho mọi người đây!