Chương 27
"Ngụy Vô Tiện!" Hai mắt Ngụy Anh dại ra, hô.
"Sao vậy?" Ngụy Vô Tiện khó hiểu hỏi. Mấy ngày nay hắn chuyên tâm tu luyện, không quan tâm những chuyện bên ngoài nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi biết mạt ngạch của Lam thị đại biểu cái gì không?" Ngụy Anh hỏi.
"Không phải là ước thúc mình sao?" Ngụy Vô Tiện nói.
"Có điều, Lam Trạm nói, lấy mạt ngạch của hắn thì chính là người của hắn." Ngụy Anh vẫn chưa hoàn hồn sau khi bị câu nói kinh thiên động địa của Lam Vong Cơ làm hoảng sợ.
"Hắn có ý gì?" Ngụy Vô Tiện giật mình, khẩn trương hỏi.
"Không biết!" Ngụy Anh nhức đầu nói.
"Vậy sao ngươi không hỏi rõ ràng?" Ngụy Vô Tiện tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Ta cũng muốn hỏi, nhưng hắn vừa nói xong liền chạy rồi." Ngụy Anh cũng đặc biệt muốn biết nguyên nhân, nhớ lại đôi tai đỏ ửng của Lam Vong Cơ ban nãy, lẩm nhẩm: "Không phải là thẹn thùng đi?"
Lam Vong Cơ thật sự thẹn, lúc ấy y cũng không biết tại sao mình nghe thấy đóa hoa kia ném cho Lam Hi Thần thì trong lòng cực kì khó chịu. Mặc cho trước đó Lam Hi Thần đã giải thích lý do tại sao Ngụy Anh lại đi tìm hắn, nhưng y vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Y đoán Ngụy Anh đã chép gia quy Lam thị nhiều vậy thì nhất định sẽ biết ý nghĩa của mạt ngạch, có điều y không biết Ngụy Anh chép gia quy không phải là tự nguyện, hắn chép gia quy chính là chép một chữ, quên một chữ, chép xong thì quên hết luôn. Thế nên, Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện căn bản là không biết ý nghĩa của mạt ngạch.
"Bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa! Trận đấu bắt đầu rồi." Ngụy Vô Tiệc lắc đầu, nhìn Ngụy Anh vẫn còn đang lâm vào trầm tư, nói.
Ngụy Anh đứng dậy, đi tới nơi thi đấu, tránh ở một góc hẻo lánh. Chủ yếu là hắn sợ bị người của Giang thị tìm được, một khi người của Giang gia bắt đầu quậy, hắn sẽ rơi vào thế bị động.
Ôn Ninh sau khi bị Ngụy Anh cổ vũ cùng dạy dỗ một năm, tính cách đã hoạt bát tự tin hơn nhiều, lần này phát huy đặc biệt tốt.
Kết quả của trận đấu đã có, thứ nhất là Lam Hi Thần, thứ hai là Lam Vong Cơ, thứ ba là Ôn Ninh, thứ tư là Kim Tử Hiên, thứ năm là Giang Trừng.
"Lần này Ôn Ninh có mặt ở trước vị trí thứ ba, tâm tình của lão Ôn chắc sẽ ổn hơn." Ngụy Vô Tiện nói. Đời trước Ôn Ninh phát huy không được tốt, năm tên đầu tiên không có người của Ôn thị, lúc ấy tâm tình của Ôn Nhược Hàn thực sự rất xấu, lúc này Ngụy Vô Tiện cùng Ngụy Anh cổ vũ Ôn Ninh tham gia thi đấu cũng là vì để ý tâm tình của Ôn Nhược Hàn.
"A Anh, Tông chủ bảo ta gọi ngươi qua." Ôn Ninh bước đến bên cạnh Ngụy Anh, nói.
"Được, đi thôi!" Ngụy Anh đứng lên, chỉnh trang quần áo. Phải bắt đầu rồi, hôm nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ cùng những người đó.
"Nhìn thấy đám tiểu bối mới cảm thấy mình già rồi..." Ôn Nhược Hàn cảm thán.
"Tiên đốc vĩnh thọ vô lão." Vị Diêu Tông chủ nào đó bắt đầu vỗ mông ngựa.
"Tiên đốc đương tuổi tráng niên, sao lại lão được chứ!" Vị Lưu Tông chủ nào đó phụ họa.
"Nhớ lại năm đó đồng lứa chúng ta nghe học ở Vân Thâm thì tuổi cũng giống như bọn chúng vậy." Ôn Nhược Hàn không nhìn mấy kẻ nịnh bợ, tiếp tục nói.
Sắc mặt Lam Khải Nhân thay đổi, đến!
"Tiên đốc là người nổi bật trong đồng lứa chúng ta!" Kim Quang Thiện cười ha hả nói.
"Ta cũng không phải người nổi bật nhất..." Ôn Nhược Hàn khoát tay, "Lúc trước tiểu nha đầu Tàng Sắc kia tuy nhỏ tuổi nhưng linh lực tu vi đều trên ta." Ôn Nhược Hàn cảm thán nói.
"Ai nói không phải đâu! Thật sự là hồng nhan bạc mệnh..." Kim Quang Thiện là tùy tùng của Ôn Nhược Hàn, Ôn Nhược Hàn đã mở đầu, hắn lập tức tiếp nối câu chuyện.
"Cho dù là hồng nhan bạc mệnh đi nữa, nếu có người cố ý thiết kế giết người, bổn tọa thân là tri kỷ bạn tốt của Tàng Sắc, lại là Tiên đốc, nhất định sẽ đời lại cho nàng một cái công đại. A Anh!" Ôn Nhược Hàn xoay mặt về phía sau, hô.
Ngụy Anh nghe Ôn Nhược Hàn gọi mình, nhanh chóng đi từ phía sau ra trước người Ôn Nhược Hàn.
"Ngụy Vô Tiện?!"
"A Tiện?!"
Giang Trừng cùng Giang Phong Miên thấy Ngụy Anh thì kinh ngạc gọi.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi còn không mau chạy lại đây, ngươi muốn phản bội Giang thị sao?" Giang Trừng thấy Ngụy Anh đã biến mất nửa năm đứng bên cạnh Ôn Nhược Hàn thì tức giận rống to. Hắn cảm thấy Ngụy Anh nhất định là muốn phản bội Giang thị đầu nhập Kì Sơn Ôn thị.
Ý tưởng của Giang Phong Miên lại không giống Giang Trừng. Vừa nãy hắn còn thấy kì quái vì Ôn Nhược Hàn nhắc tới Tàng Sắc Táng Nhân, hiện giờ thấy Ngụy Anh thì hắn lại thấy Ôn Nhược Hàn cố ý nhắc Tàng Sắc Tán Nhân là vì muốn tra lại chuyện lúc trước.
Giang Phong Miên nhớ lại chuyện lúc trước bọn hắn đem thi thể của Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân ném xuống Loạn Táng Cương thì trong lòng mới yên ổn một chút.
Ngụy Anh cúi người thi lễ với Ôn Nhược Hàn, sau đó xoay người thi lễ với các vị Tông chủ đang ngồi trong đại sảnh sự yến hội.
"Các vị, vãn bối Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, con trai của tán tu Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân."
- ---------------
A/N: Tiện Tiện phải rời khỏi Giang thị, chương sau sẽ bắt đầu dỗi Giang thị, không thích thỉnh yên lặng rời đi.
"Sao vậy?" Ngụy Vô Tiện khó hiểu hỏi. Mấy ngày nay hắn chuyên tâm tu luyện, không quan tâm những chuyện bên ngoài nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi biết mạt ngạch của Lam thị đại biểu cái gì không?" Ngụy Anh hỏi.
"Không phải là ước thúc mình sao?" Ngụy Vô Tiện nói.
"Có điều, Lam Trạm nói, lấy mạt ngạch của hắn thì chính là người của hắn." Ngụy Anh vẫn chưa hoàn hồn sau khi bị câu nói kinh thiên động địa của Lam Vong Cơ làm hoảng sợ.
"Hắn có ý gì?" Ngụy Vô Tiện giật mình, khẩn trương hỏi.
"Không biết!" Ngụy Anh nhức đầu nói.
"Vậy sao ngươi không hỏi rõ ràng?" Ngụy Vô Tiện tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Ta cũng muốn hỏi, nhưng hắn vừa nói xong liền chạy rồi." Ngụy Anh cũng đặc biệt muốn biết nguyên nhân, nhớ lại đôi tai đỏ ửng của Lam Vong Cơ ban nãy, lẩm nhẩm: "Không phải là thẹn thùng đi?"
Lam Vong Cơ thật sự thẹn, lúc ấy y cũng không biết tại sao mình nghe thấy đóa hoa kia ném cho Lam Hi Thần thì trong lòng cực kì khó chịu. Mặc cho trước đó Lam Hi Thần đã giải thích lý do tại sao Ngụy Anh lại đi tìm hắn, nhưng y vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Y đoán Ngụy Anh đã chép gia quy Lam thị nhiều vậy thì nhất định sẽ biết ý nghĩa của mạt ngạch, có điều y không biết Ngụy Anh chép gia quy không phải là tự nguyện, hắn chép gia quy chính là chép một chữ, quên một chữ, chép xong thì quên hết luôn. Thế nên, Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện căn bản là không biết ý nghĩa của mạt ngạch.
"Bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa! Trận đấu bắt đầu rồi." Ngụy Vô Tiệc lắc đầu, nhìn Ngụy Anh vẫn còn đang lâm vào trầm tư, nói.
Ngụy Anh đứng dậy, đi tới nơi thi đấu, tránh ở một góc hẻo lánh. Chủ yếu là hắn sợ bị người của Giang thị tìm được, một khi người của Giang gia bắt đầu quậy, hắn sẽ rơi vào thế bị động.
Ôn Ninh sau khi bị Ngụy Anh cổ vũ cùng dạy dỗ một năm, tính cách đã hoạt bát tự tin hơn nhiều, lần này phát huy đặc biệt tốt.
Kết quả của trận đấu đã có, thứ nhất là Lam Hi Thần, thứ hai là Lam Vong Cơ, thứ ba là Ôn Ninh, thứ tư là Kim Tử Hiên, thứ năm là Giang Trừng.
"Lần này Ôn Ninh có mặt ở trước vị trí thứ ba, tâm tình của lão Ôn chắc sẽ ổn hơn." Ngụy Vô Tiện nói. Đời trước Ôn Ninh phát huy không được tốt, năm tên đầu tiên không có người của Ôn thị, lúc ấy tâm tình của Ôn Nhược Hàn thực sự rất xấu, lúc này Ngụy Vô Tiện cùng Ngụy Anh cổ vũ Ôn Ninh tham gia thi đấu cũng là vì để ý tâm tình của Ôn Nhược Hàn.
"A Anh, Tông chủ bảo ta gọi ngươi qua." Ôn Ninh bước đến bên cạnh Ngụy Anh, nói.
"Được, đi thôi!" Ngụy Anh đứng lên, chỉnh trang quần áo. Phải bắt đầu rồi, hôm nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ cùng những người đó.
"Nhìn thấy đám tiểu bối mới cảm thấy mình già rồi..." Ôn Nhược Hàn cảm thán.
"Tiên đốc vĩnh thọ vô lão." Vị Diêu Tông chủ nào đó bắt đầu vỗ mông ngựa.
"Tiên đốc đương tuổi tráng niên, sao lại lão được chứ!" Vị Lưu Tông chủ nào đó phụ họa.
"Nhớ lại năm đó đồng lứa chúng ta nghe học ở Vân Thâm thì tuổi cũng giống như bọn chúng vậy." Ôn Nhược Hàn không nhìn mấy kẻ nịnh bợ, tiếp tục nói.
Sắc mặt Lam Khải Nhân thay đổi, đến!
"Tiên đốc là người nổi bật trong đồng lứa chúng ta!" Kim Quang Thiện cười ha hả nói.
"Ta cũng không phải người nổi bật nhất..." Ôn Nhược Hàn khoát tay, "Lúc trước tiểu nha đầu Tàng Sắc kia tuy nhỏ tuổi nhưng linh lực tu vi đều trên ta." Ôn Nhược Hàn cảm thán nói.
"Ai nói không phải đâu! Thật sự là hồng nhan bạc mệnh..." Kim Quang Thiện là tùy tùng của Ôn Nhược Hàn, Ôn Nhược Hàn đã mở đầu, hắn lập tức tiếp nối câu chuyện.
"Cho dù là hồng nhan bạc mệnh đi nữa, nếu có người cố ý thiết kế giết người, bổn tọa thân là tri kỷ bạn tốt của Tàng Sắc, lại là Tiên đốc, nhất định sẽ đời lại cho nàng một cái công đại. A Anh!" Ôn Nhược Hàn xoay mặt về phía sau, hô.
Ngụy Anh nghe Ôn Nhược Hàn gọi mình, nhanh chóng đi từ phía sau ra trước người Ôn Nhược Hàn.
"Ngụy Vô Tiện?!"
"A Tiện?!"
Giang Trừng cùng Giang Phong Miên thấy Ngụy Anh thì kinh ngạc gọi.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi còn không mau chạy lại đây, ngươi muốn phản bội Giang thị sao?" Giang Trừng thấy Ngụy Anh đã biến mất nửa năm đứng bên cạnh Ôn Nhược Hàn thì tức giận rống to. Hắn cảm thấy Ngụy Anh nhất định là muốn phản bội Giang thị đầu nhập Kì Sơn Ôn thị.
Ý tưởng của Giang Phong Miên lại không giống Giang Trừng. Vừa nãy hắn còn thấy kì quái vì Ôn Nhược Hàn nhắc tới Tàng Sắc Táng Nhân, hiện giờ thấy Ngụy Anh thì hắn lại thấy Ôn Nhược Hàn cố ý nhắc Tàng Sắc Tán Nhân là vì muốn tra lại chuyện lúc trước.
Giang Phong Miên nhớ lại chuyện lúc trước bọn hắn đem thi thể của Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân ném xuống Loạn Táng Cương thì trong lòng mới yên ổn một chút.
Ngụy Anh cúi người thi lễ với Ôn Nhược Hàn, sau đó xoay người thi lễ với các vị Tông chủ đang ngồi trong đại sảnh sự yến hội.
"Các vị, vãn bối Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, con trai của tán tu Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân."
- ---------------
A/N: Tiện Tiện phải rời khỏi Giang thị, chương sau sẽ bắt đầu dỗi Giang thị, không thích thỉnh yên lặng rời đi.