Chương 26
Kì Sơn Ôn thị đứng đầu tiên môn bách gia trăm tộc, Thanh Đàm Hội do Ôn thị tổ chức vô cùng náo nhiệt. Lúc này, Ngụy Anh cùng Ôn Ninh cách nơi náo nhiệt rất xa, ở trong rừng cây tương đối vắng vẻ nói chuyện với nhau.
"A Ninh, ngươi chỉ cần lớn gan một chút hơn là được. Tài bắn cung của ngươi thật sự rất cao!" Ngụy Anh vỗ vai Ôn Ninh, nói.
" A Anh, ngươi thực sự cảm thấy tài bắn tên của ta rất lợi hại sao?" Ôn Ninh không tự tin hỏi lại.
"Đã rất tốt rồi, nếu ngươi làm hết sức thì còn lợi hại hơn cả Giang Trừng!" Ngụy Anh cố gắng xây dựng sự tự tin của Ôn Ninh,
"Ừm, ta sẽ cố gắng." Ôn Ninh kiên định gật đầu, hắn nhất định sẽ cố gắng.
"Đi thôi, bọn họ sắp mở màn rồi." Ngụy Anh cùng Ôn Ninh đi tới hội trường.
Lúc hai người tới là lúc Cô Tô Lam thị vào bàn. Lam Hi Thần Lam Vong Cơ được công nhận là công tử thế gia đứng hàng đệ nhất đệ nhị, lúc họ lên sân khấu thì khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô thẳng lên trời, hai người họ như đang chìm trong biển hoa.
Ngụy Anh nhìn mấy đóa hoa bay về phía Lam Vong Cơ, ánh mắt chuyển một cái, xin vị nữ tu bên cạnh một đóa hoa, mang theo chút linh lực ném về phía Lam Vong Cơ.
Như thể giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Anh có thần giao cách cảm, y trở tay liền tiếp được đóa hoa Ngụy Anh ném tới, nhất thời có chút mê mang.
"Vong Cơ?" Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ xuất thần, gọi.
"Huynh trưởng?" Lam Vong cơ nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần.
"Sao vậy?" Lam Hi Thần hỏi.
"Là Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ khoe ra đóa hoa Ngụy Anh ném cho Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần không biết nói gì cho phải, không phải tối hôm qua đã nói rõ ràng rồi sao? Có cái gì vui mà khoe với ta, ta sẽ không ghen tỵ. Bất quá cẩu lương này không ngon, nghẹn sắp hỏng rồi!
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đi về một góc khá khuất tầm nhìn, nơi Ngụy Anh đang đứng.
"Hi Thần ca, Lam Trạm." Ngụy Anh cười hì hì nhìn hai người.
"Ngươi ném?" Lam Vong Cơ giơ đóa hoa trong tay, nói.
"Chậc! Chỉ đùa một chút thôi, sao vậy?" Ngụy Anh cà lơ phất phơ nói.
"Ngươi..." Lam Vong Cơ thấy bộ dạng cà lơ phất phơ này của Ngụy Anh, cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
"A Anh, đệ đang làm gì?" Lam Hi Thần nhìn bộ dạng này của đệ đệ nhà mình, có chút buồn cười. Bộ dạng này mà muốn bắt cóc A Anh? Đệ đệ còn đang ngủ mớ sao?
"Đang xem các ngươi!" Ngụy Anh cười nói, sau đó lại vô thức đốt lửa: "Lam Trạm, nếu biết là hoa của ta vậy sao ngươi lại tiếp chứ, hoa này ta ném cho Hi Thần ca mà! Ta còn chưa nói chuyện ngươi tiếp hoa của ta, vậy mà ngươi còn định nói ta nữa!"
Lam Hi Thần nghe xong câu này, trong lòng lộp bộp.
Xong đời! Lời này A Anh cũng dám nói, là sợ hắn sống lâu quá nên muốn dìm hắn chết đuối trong giấm chua sao? "A Anh, đừng nói lung tung!"
Lam Vong Cơ nghe được câu này của Ngụy Anh, khí chất trong trẻo lạnh lùng trên người y càng phát ra lạnh lẽo, sắc mặt càng lúc càng khó coi. "Huynh trưởng, đệ có lời muốn nói riêng với Ngụy Anh, thỉnh lảng tránh!"
Thanh âm của Lam Vong Cơ lạnh đến dọa người, Lam Hi Thần có chút lo lắng nhìn thoáng qua Ngụy Anh, chân thì nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Nếu hắn không chạy nhanh, đệ đệ nhà hắn sẽ nổi cơn tam bành. Ngụy Anh thấy Lam Hi Thần không quay đầu mà đã nhanh chóng chạy đi, muốn nói gì nhưng đã bị Lam Vong Cơ ngăn lại.
"Ném cho ai?" Sắc mặt Lam Vong Cơ như được đắp một tầng băng, lạnh lẽo hỏi.
Ngụy Anh nuốt nước bọt, không phải hắn không đánh lại Lam Vong Cơ mà là bây giờ Lam Vong Cơ rất dọa người.
"Cấp Hi Thần..." Ngụy Anh còn muốn giãy dụa một chút, ai biết tay Lam Vong Cơ lại nắm chặt hơn, Ngụy Anh chỉ có thể đem nửa câu còn lại nuốt vào bụng.
"Ném cho ai?" Lam Vong Cơ lại hỏi một lần.
"Của ngươi, đưa cho ngươi!" Ngụy Anh bị sắc mặt Lam Vong Cơ dọa sợ, vội vàng nói.
Lam Vong Cơ nghe câu này, sắc mặt tốt hơn nhiều. Y bước từng bước lại gần Ngụy Anh.
Ngụy Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua thân cây sau lưng, hắn không thể tiếp tục lui lại nữa. Rõ ràng hắn có thể đánh ngang tay với Lam Trạm, nhưng lại cảm thấy bây giờ không nên chọc giận người trước mắt mình.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ bước tới trước người Ngụy Anh, thấp giọng gọi.
"Cái gì?" Ngụy Anh ngẩng đầu, không biết tại sao cảm xúc của Lam Vong Cơ lại biến đổi nhanh như vậy.
Lam Vong Cơ cúi người, trầm giọng nói một câu bên tai Ngụy Anh: "Lấy mạt ngạch của ta thì chính là người của ta."
Evil: Ai khóc nỗi đau này cho Trạch Vu Quân giờ?
"A Ninh, ngươi chỉ cần lớn gan một chút hơn là được. Tài bắn cung của ngươi thật sự rất cao!" Ngụy Anh vỗ vai Ôn Ninh, nói.
" A Anh, ngươi thực sự cảm thấy tài bắn tên của ta rất lợi hại sao?" Ôn Ninh không tự tin hỏi lại.
"Đã rất tốt rồi, nếu ngươi làm hết sức thì còn lợi hại hơn cả Giang Trừng!" Ngụy Anh cố gắng xây dựng sự tự tin của Ôn Ninh,
"Ừm, ta sẽ cố gắng." Ôn Ninh kiên định gật đầu, hắn nhất định sẽ cố gắng.
"Đi thôi, bọn họ sắp mở màn rồi." Ngụy Anh cùng Ôn Ninh đi tới hội trường.
Lúc hai người tới là lúc Cô Tô Lam thị vào bàn. Lam Hi Thần Lam Vong Cơ được công nhận là công tử thế gia đứng hàng đệ nhất đệ nhị, lúc họ lên sân khấu thì khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô thẳng lên trời, hai người họ như đang chìm trong biển hoa.
Ngụy Anh nhìn mấy đóa hoa bay về phía Lam Vong Cơ, ánh mắt chuyển một cái, xin vị nữ tu bên cạnh một đóa hoa, mang theo chút linh lực ném về phía Lam Vong Cơ.
Như thể giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Anh có thần giao cách cảm, y trở tay liền tiếp được đóa hoa Ngụy Anh ném tới, nhất thời có chút mê mang.
"Vong Cơ?" Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ xuất thần, gọi.
"Huynh trưởng?" Lam Vong cơ nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần.
"Sao vậy?" Lam Hi Thần hỏi.
"Là Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ khoe ra đóa hoa Ngụy Anh ném cho Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần không biết nói gì cho phải, không phải tối hôm qua đã nói rõ ràng rồi sao? Có cái gì vui mà khoe với ta, ta sẽ không ghen tỵ. Bất quá cẩu lương này không ngon, nghẹn sắp hỏng rồi!
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đi về một góc khá khuất tầm nhìn, nơi Ngụy Anh đang đứng.
"Hi Thần ca, Lam Trạm." Ngụy Anh cười hì hì nhìn hai người.
"Ngươi ném?" Lam Vong Cơ giơ đóa hoa trong tay, nói.
"Chậc! Chỉ đùa một chút thôi, sao vậy?" Ngụy Anh cà lơ phất phơ nói.
"Ngươi..." Lam Vong Cơ thấy bộ dạng cà lơ phất phơ này của Ngụy Anh, cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
"A Anh, đệ đang làm gì?" Lam Hi Thần nhìn bộ dạng này của đệ đệ nhà mình, có chút buồn cười. Bộ dạng này mà muốn bắt cóc A Anh? Đệ đệ còn đang ngủ mớ sao?
"Đang xem các ngươi!" Ngụy Anh cười nói, sau đó lại vô thức đốt lửa: "Lam Trạm, nếu biết là hoa của ta vậy sao ngươi lại tiếp chứ, hoa này ta ném cho Hi Thần ca mà! Ta còn chưa nói chuyện ngươi tiếp hoa của ta, vậy mà ngươi còn định nói ta nữa!"
Lam Hi Thần nghe xong câu này, trong lòng lộp bộp.
Xong đời! Lời này A Anh cũng dám nói, là sợ hắn sống lâu quá nên muốn dìm hắn chết đuối trong giấm chua sao? "A Anh, đừng nói lung tung!"
Lam Vong Cơ nghe được câu này của Ngụy Anh, khí chất trong trẻo lạnh lùng trên người y càng phát ra lạnh lẽo, sắc mặt càng lúc càng khó coi. "Huynh trưởng, đệ có lời muốn nói riêng với Ngụy Anh, thỉnh lảng tránh!"
Thanh âm của Lam Vong Cơ lạnh đến dọa người, Lam Hi Thần có chút lo lắng nhìn thoáng qua Ngụy Anh, chân thì nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Nếu hắn không chạy nhanh, đệ đệ nhà hắn sẽ nổi cơn tam bành. Ngụy Anh thấy Lam Hi Thần không quay đầu mà đã nhanh chóng chạy đi, muốn nói gì nhưng đã bị Lam Vong Cơ ngăn lại.
"Ném cho ai?" Sắc mặt Lam Vong Cơ như được đắp một tầng băng, lạnh lẽo hỏi.
Ngụy Anh nuốt nước bọt, không phải hắn không đánh lại Lam Vong Cơ mà là bây giờ Lam Vong Cơ rất dọa người.
"Cấp Hi Thần..." Ngụy Anh còn muốn giãy dụa một chút, ai biết tay Lam Vong Cơ lại nắm chặt hơn, Ngụy Anh chỉ có thể đem nửa câu còn lại nuốt vào bụng.
"Ném cho ai?" Lam Vong Cơ lại hỏi một lần.
"Của ngươi, đưa cho ngươi!" Ngụy Anh bị sắc mặt Lam Vong Cơ dọa sợ, vội vàng nói.
Lam Vong Cơ nghe câu này, sắc mặt tốt hơn nhiều. Y bước từng bước lại gần Ngụy Anh.
Ngụy Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua thân cây sau lưng, hắn không thể tiếp tục lui lại nữa. Rõ ràng hắn có thể đánh ngang tay với Lam Trạm, nhưng lại cảm thấy bây giờ không nên chọc giận người trước mắt mình.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ bước tới trước người Ngụy Anh, thấp giọng gọi.
"Cái gì?" Ngụy Anh ngẩng đầu, không biết tại sao cảm xúc của Lam Vong Cơ lại biến đổi nhanh như vậy.
Lam Vong Cơ cúi người, trầm giọng nói một câu bên tai Ngụy Anh: "Lấy mạt ngạch của ta thì chính là người của ta."
Evil: Ai khóc nỗi đau này cho Trạch Vu Quân giờ?