Chương 39: Chăm sóc em và con
Cơn mưa chẳng chút gì là nhẹ nhàng mà trút xuống không ngừng trên da thịt vô cùng xót. Khi này Khải Mạc nhìn thấy cũng bỏ xe lại mà đuổi theo Song Lãm.
Nhưng cuối cùng người con trai ấy đã dùng khoá vân tay đi vào bên trong nhà của ngài chủ tịch tập đoàn Hoàng Tước thì Khải Mạc cũng chỉ có thể dừng lại trước cửa:
- Cuối cùng cậu cũng chỉ vì anh ta mà rời đi
Chàng trai chạy vội vàng vào bên trong, cả cơ thể ướt đẫm nước mưa nhìn khắp căn nhà trống vắng kia rồi lại nhanh chóng đi vào trong phòng.
Một thân thể nằm yên ắng trên giường, bên cạnh là bác quản gia đang đốt nến. Nhân loại kia vô cùng suy sụp, những bước chân nặng nề đi đến cạnh giường.
Người quản gia khẽ vỗ lên vai của người con trai này, gương mặt đầy ủ rũ không nói chút gì mà rời khỏi căn phòng tĩnh lặng.
Cậu ngồi xuống giường lay thân thể lạnh lẽo kia của ngài bá tước nhưng lại chẳng có chút động tĩnh gì, đôi mắt lúc này không khỏi hoang mang:
- Phó Lãng! Ngài ngồi dậy đi em đã đến rồi. Ngài thành công lừa em rồi đó...
Càng nói thì càng lay mạnh hơn nhưng rồi trong khoảng không ấy chỉ có một âm thanh từ giọng nói của cậu.
- Ngài tài giỏi như thế... không thể nào... không đâu...
Lời nói không ngừng đứt quãng, giọng nói trở nên nghẹn ngào không rõ ràng nữa. Cậu cũng chẳng còn niềm hy vọng nào nữa mà giữ lấy và ngã người vào lồng ngực ấy:
- Sao lại bỏ em? Ngài không tỉnh thì em sẽ giận thật đó... Phó Lãng...
Người con trai ôm chặt lấy người anh mà không ngừng gào thét, nổi đau khi mất người mình yêu thật sự là quá tồi tệ.
Cậu không quan tâm người mình ướt đẫm thế nào, cậu không còn để ý đến sức khỏe của mình. Cậu của bây giờ chỉ muốn ngài bá tước có thể sống dậy:
- Ngài muốn bỏ rơi em sao? Còn con của chúng ta thì sao đây... em còn chưa kịp cùng ngài tận hưởng hạnh phúc ấy mà...
Chàng trai không ngừng khóc nấc lên từng hồi, trái tim ấy như quặn thắt lại, hơi thở cũng vô cùng khó khăn:
- Em và ngài đã có con rồi đó... ngài mau chịu trách nhiệm với em đi. Ngài đừng có nằm lì như vậy nữa... Phó Lãng đừng bỏ em... em yêu ngài nhiều lắm!
Cả người cũng đã run rẩy lên, Song Lãm đã thật sự bất lực, đã tuyệt vọng thì lại có một bàn tay khẽ chạm vào lưng cậu:
- Vậy sau này hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ta!
Tất cả điều ấy làm cho chàng trai không khỏi bàng hoàng mà ngước mặt nhìn vào ngài bá tước đã chết kia thì anh lại mở mắt nhìn cậu:
- Phó Lãng... ngài chưa chết sao?
Vị ma cà rồng kia ôm chầm lấy cậu, hai người ôm lấy nhau mà chìm đắm trong tình yêu thì bất ngờ cậu lại ngất trong vòng tay anh. Người đàn ông của lúc này lại mới là người thấy hoảng hốt:
- Quản gia mau gọi bác sĩ đến!
Anh chu đáo thay cho người con trai ấy một bộ đồ khô ráo thoải mái khác và để cậu nằm lên giường. Vị bác sĩ ma cà rồng này đến quan sát và đưa tay định chạm vào cậu:
- Ông làm gì vậy hả?
- Tôi... tôi... chỉ là muốn cảm nhận thân thể để chuẩn đoán chính xác hơn thôi!
Người bác sĩ giật mình, hoảng sợ lời nói cũng lắp bắp nhưng rồi cũng được sự đồng ý của vị bá tước kia. Đụng vào người cậu thì sắc mặt lại trở nên kì lạ:
- Sao... sao có thể?
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Chàng trai này do chạy một quãng đường dài kèm theo lo lắng như có cú sốc tinh thần và dường như dầm mưa nên cơ thể có chút mất sức nhưng không có gì nghiêm trọng. Điều đặc biệt là... người này đang mang thai
Vị bá tước chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đầy vui mừng đi đến bên cạnh người con trai ấy, còn người bác sĩ vẫn không tin vào những gì mình khám ra:
- Nhưng mà...
- Đến bao lâu thì em ấy mới tỉnh?
- Không lâu đâu, ngài nhớ chú ý đến tâm trạng đừng để bệnh nhân quá kích động.
Người bác sĩ của lúc này đã hết giá trị mà bị đuổi ra khỏi đó. Ngài bá tước vừa vui vừa cảm thấy tội lỗi với chàng trai:
- Phó Lãng... đừng bỏ tay...
Trong sự mơ hồ mà Song Lãm lại nói mớ rồi giật mình tỉnh dậy. Khi nhìn thấy ngài bá tước trước mặt thì đã ôm lấy:
- Ngài không sao rồi... em sợ lắm...
Nhưng cậu của lúc này như nghĩ ra gì đó nên liền đã đẩy người đàn ông này ra xa, dùng ánh mắt dò xét quan sát từ đầu tới chân:
- Ngài lừa ta? Ngài có biết...
Lời nói chưa xong thì đã bị miệng của anh ngăn lại. Anh hôn lấy cậu với tất cả tình yêu và nỗi niềm hạnh phúc khi được đoàn tụ. Cậu cũng không chút từ chối mà đáp lại nụ hôn ấy.
Sau nụ hôn ngọt ngào kia thì ngài bá tước quỳ xuống nắm lấy tay người con trai đang ngồi trên giường kia:
- Ta xém chút nữa đã chết thật rồi. Ta không cố ý lừa em đâu... Em tha lỗi cho ta nha vợ!
- Ai vợ ngài?
- Ta phải chịu trách nhiệm với em. Ta sẽ nuôi em và con. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, em đồng ý với ta được không?
Những điều ấy cũng chính là những thứ mà người con trai này hằng mong mỏi. Chỉ như thế đã làm cho chàng trai cười lên rất tươi và khẽ gật đầu.
Phó Lãng vui mừng nhàu tới hôn lên cái má mềm kia không ngừng thì liền bị Song Lãm đẩy ra với gương mặt nghiêm nghị:
- Ai cho ngài đứng lên?
Nghe thấy thế thì vị bá tước lại quỳ rạp xuống không chút gì dám làm trái ý. Cậu nằm xuống giường nhìn qua anh:
- Mọi chuyện như thế nào ngài kể em nghe đi
- Lúc em bỏ ta đi thì ta vô cùng đau khổ không còn để ý đến bản thân thì Song Song lại đem đồ ăn vào nhưng không ngờ cậu ta muốn giết chồng em...
- Ngài kể cho nghiêm túc chút đi
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lúc này lại hết sức quyền lực với vị bá tước này. Anh như chú mèo ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh chủ nhân:
- Thì ta bị người đó dùng đạn bạc bắn nhưng ta từ lâu đã chế tạo ra hộ giáp bảo vệ mình nên mới không sao
- Vậy tại sao Song Song lại làm như vậy?
- Ta cũng chưa rõ lắm! Đang cho người điều tra nhưng cũng rất may mắn khi em đã quay trở lại bên...
Đang nói thì vị bá tước nhận ra người con trai kia đã ngủ thiếp đi từ khi nào rồi. Anh dịu dàng sờ lên khuôn mặt ấy:
- Lần này sẽ không để em trốn thoát nữa đâu, vợ yêu!
Đến khi Song Lãm thức giấc thì vẫn thấy người đàn ông quỳ gối nhưng đã ngủ thiếp đi và tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay cậu, giọng thều thào:
- Ta nghe lời vợ mà!
Những lời nói trong khi ngủ kia khiến cậu phải bật cười, không nghĩ rằng bản thân trong mơ cũng đang bắt nạt ngài ấy.
Ngài bá tước cũng đã dần thức giấc, hai ánh mắt nhìn thẳng vào phía đối phương. Song Lãm lại bất chợt cười lên:
- Em đói rồi, ngài làm vài món ngon ngon cho em đi
- Được! Ta sẽ đi ngay!
Người đàn ông vừa đứng lên thì đã không vững mà ngã đè lên người của chàng trai. Anh liền cố gắng ngồi lên mà vô cùng lo cho cậu:
- Em có sao không? Ta có đụng trúng em chỗ nào không?
- Ngài cởi quần ra nhanh lên!
Nghe giọng ra lệnh kia thì anh cũng trong vô thức liền vội vàng kéo cái quần dài ôm người kia ra. Song Lãm nhìn qua thì đã thấy hai đầu gối kia bầm tím:
- Não ngài bị nước vào sao? Ta ngủ rồi thì tự biết đứng lên đi, để cho chân thành ra thế này
Vừa mắng cậu vừa đi xuống giường mà lấy hộp thuốc chuyên dụng rồi quay lại với vẻ mặt hằn hằn sát khí với tên ma cà rồng này. Tuy gương mặt khó chịu nhưng Song Lãm vẫn giúp tên ngốc này thoa thuốc:
- Ta chỉ sợ em sẽ giận...
Nhưng cuối cùng người con trai ấy đã dùng khoá vân tay đi vào bên trong nhà của ngài chủ tịch tập đoàn Hoàng Tước thì Khải Mạc cũng chỉ có thể dừng lại trước cửa:
- Cuối cùng cậu cũng chỉ vì anh ta mà rời đi
Chàng trai chạy vội vàng vào bên trong, cả cơ thể ướt đẫm nước mưa nhìn khắp căn nhà trống vắng kia rồi lại nhanh chóng đi vào trong phòng.
Một thân thể nằm yên ắng trên giường, bên cạnh là bác quản gia đang đốt nến. Nhân loại kia vô cùng suy sụp, những bước chân nặng nề đi đến cạnh giường.
Người quản gia khẽ vỗ lên vai của người con trai này, gương mặt đầy ủ rũ không nói chút gì mà rời khỏi căn phòng tĩnh lặng.
Cậu ngồi xuống giường lay thân thể lạnh lẽo kia của ngài bá tước nhưng lại chẳng có chút động tĩnh gì, đôi mắt lúc này không khỏi hoang mang:
- Phó Lãng! Ngài ngồi dậy đi em đã đến rồi. Ngài thành công lừa em rồi đó...
Càng nói thì càng lay mạnh hơn nhưng rồi trong khoảng không ấy chỉ có một âm thanh từ giọng nói của cậu.
- Ngài tài giỏi như thế... không thể nào... không đâu...
Lời nói không ngừng đứt quãng, giọng nói trở nên nghẹn ngào không rõ ràng nữa. Cậu cũng chẳng còn niềm hy vọng nào nữa mà giữ lấy và ngã người vào lồng ngực ấy:
- Sao lại bỏ em? Ngài không tỉnh thì em sẽ giận thật đó... Phó Lãng...
Người con trai ôm chặt lấy người anh mà không ngừng gào thét, nổi đau khi mất người mình yêu thật sự là quá tồi tệ.
Cậu không quan tâm người mình ướt đẫm thế nào, cậu không còn để ý đến sức khỏe của mình. Cậu của bây giờ chỉ muốn ngài bá tước có thể sống dậy:
- Ngài muốn bỏ rơi em sao? Còn con của chúng ta thì sao đây... em còn chưa kịp cùng ngài tận hưởng hạnh phúc ấy mà...
Chàng trai không ngừng khóc nấc lên từng hồi, trái tim ấy như quặn thắt lại, hơi thở cũng vô cùng khó khăn:
- Em và ngài đã có con rồi đó... ngài mau chịu trách nhiệm với em đi. Ngài đừng có nằm lì như vậy nữa... Phó Lãng đừng bỏ em... em yêu ngài nhiều lắm!
Cả người cũng đã run rẩy lên, Song Lãm đã thật sự bất lực, đã tuyệt vọng thì lại có một bàn tay khẽ chạm vào lưng cậu:
- Vậy sau này hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ta!
Tất cả điều ấy làm cho chàng trai không khỏi bàng hoàng mà ngước mặt nhìn vào ngài bá tước đã chết kia thì anh lại mở mắt nhìn cậu:
- Phó Lãng... ngài chưa chết sao?
Vị ma cà rồng kia ôm chầm lấy cậu, hai người ôm lấy nhau mà chìm đắm trong tình yêu thì bất ngờ cậu lại ngất trong vòng tay anh. Người đàn ông của lúc này lại mới là người thấy hoảng hốt:
- Quản gia mau gọi bác sĩ đến!
Anh chu đáo thay cho người con trai ấy một bộ đồ khô ráo thoải mái khác và để cậu nằm lên giường. Vị bác sĩ ma cà rồng này đến quan sát và đưa tay định chạm vào cậu:
- Ông làm gì vậy hả?
- Tôi... tôi... chỉ là muốn cảm nhận thân thể để chuẩn đoán chính xác hơn thôi!
Người bác sĩ giật mình, hoảng sợ lời nói cũng lắp bắp nhưng rồi cũng được sự đồng ý của vị bá tước kia. Đụng vào người cậu thì sắc mặt lại trở nên kì lạ:
- Sao... sao có thể?
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Chàng trai này do chạy một quãng đường dài kèm theo lo lắng như có cú sốc tinh thần và dường như dầm mưa nên cơ thể có chút mất sức nhưng không có gì nghiêm trọng. Điều đặc biệt là... người này đang mang thai
Vị bá tước chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đầy vui mừng đi đến bên cạnh người con trai ấy, còn người bác sĩ vẫn không tin vào những gì mình khám ra:
- Nhưng mà...
- Đến bao lâu thì em ấy mới tỉnh?
- Không lâu đâu, ngài nhớ chú ý đến tâm trạng đừng để bệnh nhân quá kích động.
Người bác sĩ của lúc này đã hết giá trị mà bị đuổi ra khỏi đó. Ngài bá tước vừa vui vừa cảm thấy tội lỗi với chàng trai:
- Phó Lãng... đừng bỏ tay...
Trong sự mơ hồ mà Song Lãm lại nói mớ rồi giật mình tỉnh dậy. Khi nhìn thấy ngài bá tước trước mặt thì đã ôm lấy:
- Ngài không sao rồi... em sợ lắm...
Nhưng cậu của lúc này như nghĩ ra gì đó nên liền đã đẩy người đàn ông này ra xa, dùng ánh mắt dò xét quan sát từ đầu tới chân:
- Ngài lừa ta? Ngài có biết...
Lời nói chưa xong thì đã bị miệng của anh ngăn lại. Anh hôn lấy cậu với tất cả tình yêu và nỗi niềm hạnh phúc khi được đoàn tụ. Cậu cũng không chút từ chối mà đáp lại nụ hôn ấy.
Sau nụ hôn ngọt ngào kia thì ngài bá tước quỳ xuống nắm lấy tay người con trai đang ngồi trên giường kia:
- Ta xém chút nữa đã chết thật rồi. Ta không cố ý lừa em đâu... Em tha lỗi cho ta nha vợ!
- Ai vợ ngài?
- Ta phải chịu trách nhiệm với em. Ta sẽ nuôi em và con. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, em đồng ý với ta được không?
Những điều ấy cũng chính là những thứ mà người con trai này hằng mong mỏi. Chỉ như thế đã làm cho chàng trai cười lên rất tươi và khẽ gật đầu.
Phó Lãng vui mừng nhàu tới hôn lên cái má mềm kia không ngừng thì liền bị Song Lãm đẩy ra với gương mặt nghiêm nghị:
- Ai cho ngài đứng lên?
Nghe thấy thế thì vị bá tước lại quỳ rạp xuống không chút gì dám làm trái ý. Cậu nằm xuống giường nhìn qua anh:
- Mọi chuyện như thế nào ngài kể em nghe đi
- Lúc em bỏ ta đi thì ta vô cùng đau khổ không còn để ý đến bản thân thì Song Song lại đem đồ ăn vào nhưng không ngờ cậu ta muốn giết chồng em...
- Ngài kể cho nghiêm túc chút đi
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lúc này lại hết sức quyền lực với vị bá tước này. Anh như chú mèo ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh chủ nhân:
- Thì ta bị người đó dùng đạn bạc bắn nhưng ta từ lâu đã chế tạo ra hộ giáp bảo vệ mình nên mới không sao
- Vậy tại sao Song Song lại làm như vậy?
- Ta cũng chưa rõ lắm! Đang cho người điều tra nhưng cũng rất may mắn khi em đã quay trở lại bên...
Đang nói thì vị bá tước nhận ra người con trai kia đã ngủ thiếp đi từ khi nào rồi. Anh dịu dàng sờ lên khuôn mặt ấy:
- Lần này sẽ không để em trốn thoát nữa đâu, vợ yêu!
Đến khi Song Lãm thức giấc thì vẫn thấy người đàn ông quỳ gối nhưng đã ngủ thiếp đi và tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay cậu, giọng thều thào:
- Ta nghe lời vợ mà!
Những lời nói trong khi ngủ kia khiến cậu phải bật cười, không nghĩ rằng bản thân trong mơ cũng đang bắt nạt ngài ấy.
Ngài bá tước cũng đã dần thức giấc, hai ánh mắt nhìn thẳng vào phía đối phương. Song Lãm lại bất chợt cười lên:
- Em đói rồi, ngài làm vài món ngon ngon cho em đi
- Được! Ta sẽ đi ngay!
Người đàn ông vừa đứng lên thì đã không vững mà ngã đè lên người của chàng trai. Anh liền cố gắng ngồi lên mà vô cùng lo cho cậu:
- Em có sao không? Ta có đụng trúng em chỗ nào không?
- Ngài cởi quần ra nhanh lên!
Nghe giọng ra lệnh kia thì anh cũng trong vô thức liền vội vàng kéo cái quần dài ôm người kia ra. Song Lãm nhìn qua thì đã thấy hai đầu gối kia bầm tím:
- Não ngài bị nước vào sao? Ta ngủ rồi thì tự biết đứng lên đi, để cho chân thành ra thế này
Vừa mắng cậu vừa đi xuống giường mà lấy hộp thuốc chuyên dụng rồi quay lại với vẻ mặt hằn hằn sát khí với tên ma cà rồng này. Tuy gương mặt khó chịu nhưng Song Lãm vẫn giúp tên ngốc này thoa thuốc:
- Ta chỉ sợ em sẽ giận...