Chương 31
Hà Kiều từ phòng vệ sinh bước ra, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, sao lại không có ai? Lưu Thiên Úy và Lâm Y Y đâu?
Cô hoang mang quay lại chỗ ngồi, nhìn thấy Hàn Thiếu Sinh vẫn từ tốn thưởng thức ly rượu bèn cất lời: "Hàn thiếu, các vị khách khác đã đi đâu hết rồi?"
Hàn Thiếu Sinh ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười lịch thiệp: "Tôi đã tổ chức một buổi riêng cho Hà tiểu thư đây. Cô có muốn nghe một bản nhạc không?"
Hà Kiều cảm giác không ổn, đôi mắt mèo nhìn nhanh xung quanh: Đám người này trông rất khả nghi, giờ đi ra có lẽ là điều không thể.
Cô mỉm cười nhìn hắn, tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn: "Được thôi, vậy thì một bản piano nhẹ nhàng có được không? Dạo này tôi khá thích nghe thể loại như vậy."
Hàn Thiếu Sinh nghi hoặc nhìn cô, phút chốc lại hài lòng: "Được chứ. Rất sẵn lòng phục vụ cho tiểu thư xinh đẹp."
Tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng lá cây xào xạc khiến cô có chút bất an. Hà Kiều quyết không ăn uống thêm bất cứ gì, cô chỉ giả lả cười cho qua, chờ đợi đến giờ về nhà.
10 giờ tối đã điểm, Hà Kiều đứng dậy nói: "Hàn tiên sinh, không biết chúng ta có thể về được chưa? Đã muộn rồi."
Hàn Thiếu Sinh cũng không làm khó cô, mở cửa thang máy: "Hà tiểu thư, mời!"
Hà Kiều cảnh giác, cô đứng một bên thang máy, tay không tự chủ được có chút run rẩy. Hắn nhìn thấy vậy, chỉ cười một cái rồi thôi.
Thang máy dần tiến đến sảnh, cô vui như nở hoa, chân chuẩn bị bước ra khỏi thang máy thì bị đánh ngất. Một nhóm người ăn mặc như nhân viên khách sạn đi qua thang máy như được định sẵn, không để lại chút nghi ngờ nào cho Lưu Thiên Úy đang đứng ngay đại sảnh.
Chiếc xe đen đã chờ sẵn phía sau khách sạn, trên xe là Liễu Y Vân đang nhả khói thuốc lá:
- Làm gì mà lâu như vậy? Có chút chuyện thế mà Hàn tiên sinh đây cũng không làm xong sao?
- Làm ăn phải để lại cho mình đường lui, để lộ ra ngoài mặt mũi tôi để ở đâu?
Liễu Y Vân cười nhạt, bà ta vứt bao thuốc lá còn dở ra khỏi xe, quay đầu khẽ nâng mặt cô:
- Xinh đẹp như vậy, để lên trang nhất báo chí cũng không tồi nhỉ? Tiêu đề nên là gì ta?
- Làm gì thì làm, đừng để ảnh hưởng đến tôi.
- Ồ, vậy tiêu đề sẽ là: Hà đại tiểu thư mặt dày trèo lên giường Hàn tiên sinh để lấy lại Hà thị? Thấy sao hả, hahah?
- Cũng không tồi, đừng để tôi mang tiếng không hay là được.
Chiếc xe dừng tại quán bar The View- nơi ăn chơi loạn lạc nhất của các thiếu gia tiểu thư phá hoại có tiếng, nhìn thấy hắn, chủ quán liền niềm nở mời chào đến phòng Vip cao nhất.
Tiếng nhạc xập xình bên trong khiến cô dần tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, Hà Kiều cố gắng thích nghi với ánh sáng nơi đây.
Cô sợ hãi nhìn khung cảnh xung quanh, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, y hệt như lần trên du thuyền ấy. Hàn Thiếu Sinh thấy cô tỉnh lại, liền gọi nhỏ vào chiếc điện thoại để bàn: "Bắt đầu được rồi."
Hà Kiều nhìn chiếc máy quay được đưa vào, cô liền nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh: "Hàn Thiếu Sinh, anh đây là muốn hủy hoại tôi? Tôi đã đắc tội gì với anh hả?"
Hắn ngẩng mặt lên trời cười to, hai tay đút túi quần trông thật nghênh ngang: "Ồ? Đâu có đắc tội gì chứ, chỉ là muốn lưu lại vào khoảnh khắc làm kỷ niệm mà thôi. Chắc Hà tiểu thư đây cũng không keo kiệt đến mức đấy chứ?"
Tên quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, Hàn Thiếu Sinh từ từ tiến về phía giường, đưa bàn tay ra: "Nào, cùng nhau lưu lại chút kỉ niệm thôi, tiểu thư xinh đẹp!"
Hà Kiều tiến đến gần, ánh mắt lia trúng bình sứ nhỏ bên giường. Cô rụt rè tiến về phía hắn, ánh mắt sợ sệt khiến hắn hài lòng thích thú. Từ từ từ từ, bất chợt, Hà Kiều vung tay đến chiếc bình, dùng sức đánh thật mạnh vào đầu hắn.
Máu từ từ chảy xuống chiếc áo vest đen đắt tiền, hai mắt của hắn mờ dần nhưng miệng không quên chửi rủa: "Con chó này, mày dám đánh tao? Nhanh bắt nó lại, hôm nay ông phải khiến nó cả đời không thể quên được."
Cô hoang mang quay lại chỗ ngồi, nhìn thấy Hàn Thiếu Sinh vẫn từ tốn thưởng thức ly rượu bèn cất lời: "Hàn thiếu, các vị khách khác đã đi đâu hết rồi?"
Hàn Thiếu Sinh ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười lịch thiệp: "Tôi đã tổ chức một buổi riêng cho Hà tiểu thư đây. Cô có muốn nghe một bản nhạc không?"
Hà Kiều cảm giác không ổn, đôi mắt mèo nhìn nhanh xung quanh: Đám người này trông rất khả nghi, giờ đi ra có lẽ là điều không thể.
Cô mỉm cười nhìn hắn, tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn: "Được thôi, vậy thì một bản piano nhẹ nhàng có được không? Dạo này tôi khá thích nghe thể loại như vậy."
Hàn Thiếu Sinh nghi hoặc nhìn cô, phút chốc lại hài lòng: "Được chứ. Rất sẵn lòng phục vụ cho tiểu thư xinh đẹp."
Tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng lá cây xào xạc khiến cô có chút bất an. Hà Kiều quyết không ăn uống thêm bất cứ gì, cô chỉ giả lả cười cho qua, chờ đợi đến giờ về nhà.
10 giờ tối đã điểm, Hà Kiều đứng dậy nói: "Hàn tiên sinh, không biết chúng ta có thể về được chưa? Đã muộn rồi."
Hàn Thiếu Sinh cũng không làm khó cô, mở cửa thang máy: "Hà tiểu thư, mời!"
Hà Kiều cảnh giác, cô đứng một bên thang máy, tay không tự chủ được có chút run rẩy. Hắn nhìn thấy vậy, chỉ cười một cái rồi thôi.
Thang máy dần tiến đến sảnh, cô vui như nở hoa, chân chuẩn bị bước ra khỏi thang máy thì bị đánh ngất. Một nhóm người ăn mặc như nhân viên khách sạn đi qua thang máy như được định sẵn, không để lại chút nghi ngờ nào cho Lưu Thiên Úy đang đứng ngay đại sảnh.
Chiếc xe đen đã chờ sẵn phía sau khách sạn, trên xe là Liễu Y Vân đang nhả khói thuốc lá:
- Làm gì mà lâu như vậy? Có chút chuyện thế mà Hàn tiên sinh đây cũng không làm xong sao?
- Làm ăn phải để lại cho mình đường lui, để lộ ra ngoài mặt mũi tôi để ở đâu?
Liễu Y Vân cười nhạt, bà ta vứt bao thuốc lá còn dở ra khỏi xe, quay đầu khẽ nâng mặt cô:
- Xinh đẹp như vậy, để lên trang nhất báo chí cũng không tồi nhỉ? Tiêu đề nên là gì ta?
- Làm gì thì làm, đừng để ảnh hưởng đến tôi.
- Ồ, vậy tiêu đề sẽ là: Hà đại tiểu thư mặt dày trèo lên giường Hàn tiên sinh để lấy lại Hà thị? Thấy sao hả, hahah?
- Cũng không tồi, đừng để tôi mang tiếng không hay là được.
Chiếc xe dừng tại quán bar The View- nơi ăn chơi loạn lạc nhất của các thiếu gia tiểu thư phá hoại có tiếng, nhìn thấy hắn, chủ quán liền niềm nở mời chào đến phòng Vip cao nhất.
Tiếng nhạc xập xình bên trong khiến cô dần tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, Hà Kiều cố gắng thích nghi với ánh sáng nơi đây.
Cô sợ hãi nhìn khung cảnh xung quanh, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, y hệt như lần trên du thuyền ấy. Hàn Thiếu Sinh thấy cô tỉnh lại, liền gọi nhỏ vào chiếc điện thoại để bàn: "Bắt đầu được rồi."
Hà Kiều nhìn chiếc máy quay được đưa vào, cô liền nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh: "Hàn Thiếu Sinh, anh đây là muốn hủy hoại tôi? Tôi đã đắc tội gì với anh hả?"
Hắn ngẩng mặt lên trời cười to, hai tay đút túi quần trông thật nghênh ngang: "Ồ? Đâu có đắc tội gì chứ, chỉ là muốn lưu lại vào khoảnh khắc làm kỷ niệm mà thôi. Chắc Hà tiểu thư đây cũng không keo kiệt đến mức đấy chứ?"
Tên quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, Hàn Thiếu Sinh từ từ tiến về phía giường, đưa bàn tay ra: "Nào, cùng nhau lưu lại chút kỉ niệm thôi, tiểu thư xinh đẹp!"
Hà Kiều tiến đến gần, ánh mắt lia trúng bình sứ nhỏ bên giường. Cô rụt rè tiến về phía hắn, ánh mắt sợ sệt khiến hắn hài lòng thích thú. Từ từ từ từ, bất chợt, Hà Kiều vung tay đến chiếc bình, dùng sức đánh thật mạnh vào đầu hắn.
Máu từ từ chảy xuống chiếc áo vest đen đắt tiền, hai mắt của hắn mờ dần nhưng miệng không quên chửi rủa: "Con chó này, mày dám đánh tao? Nhanh bắt nó lại, hôm nay ông phải khiến nó cả đời không thể quên được."