Chương 19
Lục Ân Nhị ra về, dáng vẻ cô độc một mình lên xe phóng ga chạy thẳng về nhà bất giác đi qua lối nhà Triệu Thành Quân, khu chung cư này dành cho những người có mức sống thu nhập tạm ổn không phải xuất sắc, ánh mắt anh lướt qua lại thu hồi về.
Anh vỗ vô lăng, nhớ lại lời mời của Triệu Tiểu Nhan anh không rành quá mấy vấn đề tặng quà nhất là bé gái, anh sợ anh tặng con bé sẽ không thích cũng không thể tặng nhiều nếu không cậu sẽ từ chối. Mấy lần tiếp xúc gần đây anh phát hiện cậu không thích mắc nợ người khác.
Lục Ân Nhị trên con đường vắng tanh một màu đèn đỏ vọt qua trong đêm. Làn khói trắng của hơi nước bao phủ lấy toàn bộ cơ thể anh, từng đường nét săn chắc của cơ thể được thể hiện qua chiếc gương bám hơi mờ ảo, tóc mái vuốt ra sau để lộ đôi mắt sắc bén, từng ngũ quan hài hòa, sắc nét như được những người thợ thủ công dần hết công sức vào điều khắc nên một bức tượng tuyệt đẹp có linh hồn.
Từng thớ thịt săn chắc tiếp nối chồng lên nhau, những giọt nước ấm từ vòi chạy xuống bám chặt lên người anh. Lục Ân Nhị choàng theo khăn tắm bước chân thả nhẹ dẫm lên khăn chải thềm mềm mại bước ra ngoài, mái tóc được anh lau khô, trên người anh mang áo choàng tắm màu đen trong tay cầm theo ly rượu nho lắc lư, rượu bên trong gợn lên như những cơn sóng bám vào thành ly thả mình chảy xuống.
Điện thoại trong tay màn hình phát sáng, là trang web mua hàng, anh nhấn vào dòng tìm kiếm tra món đồ chơi bé gái yêu thích, cũng kha khá kết quả nhưng đều là món rẻ tiền, anh trông qua hàng không chất lượng chỉ là tham khảo.
Nếu là tiểu Bắc anh sẽ biết ngay thằng bé thích gì ngoài kẹo với món đồ chơi siêu nhân nhưng tiểu Nhan thì khác, khi ở nhà cậu anh chưa từng thấy một món đồ chơi nào của con bé. Chả lẽ cậu lại không mua cho con gái, điều đó lập tức bị anh bác bỏ. Có khả năng là con bé không thích, ngoài trừ tặng bánh kẹo quá đại trà.
2:00 am
Lục Ân Nhị ngáp ngủ, đặt ly rượu trên bàn mò mẫm lên giường, màn hình điện thoại vẫn sáng trưng đang hiện chính là trang web của cửa hàng trang sức.
Ánh sáng bên ngoài len lỏi qua kẽ rèm không kéo hết chiếu thẳng lên mắt anh, anh khó khăn bật dậy phía dưới đôi mắt như ẩn như hiện lên một quầng thâm mệt mỏi. Anh ngáp một cái thật lớn, vào phòng vệ sinh chải chuốt lại bản thân, sáng sớm chưa kịp ăn đã trực tiếp tới công ty.
Đường nhà Lục Ân Nhị có ghé qua đường nhà cậu, anh mở cửa sổ cho thoáng khí chờ đèn đỏ, bỗng nhiên ánh mắt nhìn đường vô tình chạm phải thân hình hai cha con đang đứng chờ xe.
Triệu Thành Quân vẫn mặc bộ đồ công sở vest đen, dáng người mảnh mai làm anh nhớ lại trước kia cậu từng bị đem ra so đo với bọn con gái. Anh không quan tâm điều đó, xe cẩn thận lùi lại chạy sang bên đường.
Cậu đứng đợi xe, có chút gấp rút tối hôm qua ngủ muộn thành ra sáng nay dậy muộn vội vàng đưa tiểu Nhan đi học nhưng chờ xe vẫn chưa thấy tới, lòng cậu bồn chồn, gấp rút không yên. Từ xa có một chiếc xe đỏ chạy lại, cậu cảm thấy có chút quen mắt còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã dừng lại đây, cửa xe kéo xuống là một gương mặt vô cùng thân quen đang nở nụ cười niềm nở chào đón hai cha con cậu.
"Xin chào."
"Chú Lục."
Triệu Tiểu Nhan bất ngờ, con bé đang nắm tay cậu liền thả tay ra chạy tới cửa xe cùng anh chào hỏi, hai mày của cậu khẽ nhíu chặt, trùng hợp đến vậy sao?
"Trùng hợp nha tiểu Nhan, không ngờ lại gặp nhau nữa rồi."
"Chú Lục nhà gần đây sao?".
"Tất nhiên, chúng ta cùng đường đó."
Lục Ân Nhị đôi mắt híp tay, tay đưa ra ngoài xoa má tiểu Nhan, con bé mặc bộ đồng phục của trường mang tới cảm giác hồn nhiên, chút tinh nghịch. Triệu Thành Quân từ từ đi tới.
Lục Ân Nhị tay vỗ vào ghế phụ, nơi mà tối qua cậu với con gái mới ngồi tới:" Hai người đang chờ xe sao? Không bằng tiện đường lên xe tôi chở hai người một đoạn cũng được."
"Thế thì không hay, đi nhờ cậu như vậy không tốt lắm."
"Có gì đâu, lên xe đi. Tôi chờ hai người đi."
"Đi đi, cha." Triệu Tiểu Nhan nắm lấy ngón tay cậu lắc lư.
Trước lời mời gọi nhiệt tình của anh và thỉnh cầu của con gái, cậu đành phải buông xuống sự không muốn mà đồng ý, con bé có vẻ đã quen chờ cậu vào trước giơ tay lên để cậu ôm vào, tiểu Nhan ngồi lên đùi cậu vẻ mặt hưng phấn.
Lục Ân Nhị:" Hai người đã ăn sáng chưa?".
Triệu Tiểu Nhan nhanh chóng đáp lại:" Còn mỗi cha cháu là chưa ăn."
Anh mỉm cười:" Sao lại chưa ăn?".
Triệu Thành Quân thả nhẹ âm lượng, nói có chút nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ:" Sáng nay, dậy có chút muộn."
"Tiểu Nhan sáng nay ăn gì rồi?".
Anh không muốn bầu không khí rơi vào bế tắc, quay sang hỏi con bé, cậu tay lại chống cằm hướng cặp mắt qua cửa kính nhìn dòng xe chảy xiết như dòng thác, ai cũng bận rộn, gió thổi qua khiến làn cát dưới đất bị cuốn lên chắn đi tầm nhìn của người khác.
Anh vỗ vô lăng, nhớ lại lời mời của Triệu Tiểu Nhan anh không rành quá mấy vấn đề tặng quà nhất là bé gái, anh sợ anh tặng con bé sẽ không thích cũng không thể tặng nhiều nếu không cậu sẽ từ chối. Mấy lần tiếp xúc gần đây anh phát hiện cậu không thích mắc nợ người khác.
Lục Ân Nhị trên con đường vắng tanh một màu đèn đỏ vọt qua trong đêm. Làn khói trắng của hơi nước bao phủ lấy toàn bộ cơ thể anh, từng đường nét săn chắc của cơ thể được thể hiện qua chiếc gương bám hơi mờ ảo, tóc mái vuốt ra sau để lộ đôi mắt sắc bén, từng ngũ quan hài hòa, sắc nét như được những người thợ thủ công dần hết công sức vào điều khắc nên một bức tượng tuyệt đẹp có linh hồn.
Từng thớ thịt săn chắc tiếp nối chồng lên nhau, những giọt nước ấm từ vòi chạy xuống bám chặt lên người anh. Lục Ân Nhị choàng theo khăn tắm bước chân thả nhẹ dẫm lên khăn chải thềm mềm mại bước ra ngoài, mái tóc được anh lau khô, trên người anh mang áo choàng tắm màu đen trong tay cầm theo ly rượu nho lắc lư, rượu bên trong gợn lên như những cơn sóng bám vào thành ly thả mình chảy xuống.
Điện thoại trong tay màn hình phát sáng, là trang web mua hàng, anh nhấn vào dòng tìm kiếm tra món đồ chơi bé gái yêu thích, cũng kha khá kết quả nhưng đều là món rẻ tiền, anh trông qua hàng không chất lượng chỉ là tham khảo.
Nếu là tiểu Bắc anh sẽ biết ngay thằng bé thích gì ngoài kẹo với món đồ chơi siêu nhân nhưng tiểu Nhan thì khác, khi ở nhà cậu anh chưa từng thấy một món đồ chơi nào của con bé. Chả lẽ cậu lại không mua cho con gái, điều đó lập tức bị anh bác bỏ. Có khả năng là con bé không thích, ngoài trừ tặng bánh kẹo quá đại trà.
2:00 am
Lục Ân Nhị ngáp ngủ, đặt ly rượu trên bàn mò mẫm lên giường, màn hình điện thoại vẫn sáng trưng đang hiện chính là trang web của cửa hàng trang sức.
Ánh sáng bên ngoài len lỏi qua kẽ rèm không kéo hết chiếu thẳng lên mắt anh, anh khó khăn bật dậy phía dưới đôi mắt như ẩn như hiện lên một quầng thâm mệt mỏi. Anh ngáp một cái thật lớn, vào phòng vệ sinh chải chuốt lại bản thân, sáng sớm chưa kịp ăn đã trực tiếp tới công ty.
Đường nhà Lục Ân Nhị có ghé qua đường nhà cậu, anh mở cửa sổ cho thoáng khí chờ đèn đỏ, bỗng nhiên ánh mắt nhìn đường vô tình chạm phải thân hình hai cha con đang đứng chờ xe.
Triệu Thành Quân vẫn mặc bộ đồ công sở vest đen, dáng người mảnh mai làm anh nhớ lại trước kia cậu từng bị đem ra so đo với bọn con gái. Anh không quan tâm điều đó, xe cẩn thận lùi lại chạy sang bên đường.
Cậu đứng đợi xe, có chút gấp rút tối hôm qua ngủ muộn thành ra sáng nay dậy muộn vội vàng đưa tiểu Nhan đi học nhưng chờ xe vẫn chưa thấy tới, lòng cậu bồn chồn, gấp rút không yên. Từ xa có một chiếc xe đỏ chạy lại, cậu cảm thấy có chút quen mắt còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã dừng lại đây, cửa xe kéo xuống là một gương mặt vô cùng thân quen đang nở nụ cười niềm nở chào đón hai cha con cậu.
"Xin chào."
"Chú Lục."
Triệu Tiểu Nhan bất ngờ, con bé đang nắm tay cậu liền thả tay ra chạy tới cửa xe cùng anh chào hỏi, hai mày của cậu khẽ nhíu chặt, trùng hợp đến vậy sao?
"Trùng hợp nha tiểu Nhan, không ngờ lại gặp nhau nữa rồi."
"Chú Lục nhà gần đây sao?".
"Tất nhiên, chúng ta cùng đường đó."
Lục Ân Nhị đôi mắt híp tay, tay đưa ra ngoài xoa má tiểu Nhan, con bé mặc bộ đồng phục của trường mang tới cảm giác hồn nhiên, chút tinh nghịch. Triệu Thành Quân từ từ đi tới.
Lục Ân Nhị tay vỗ vào ghế phụ, nơi mà tối qua cậu với con gái mới ngồi tới:" Hai người đang chờ xe sao? Không bằng tiện đường lên xe tôi chở hai người một đoạn cũng được."
"Thế thì không hay, đi nhờ cậu như vậy không tốt lắm."
"Có gì đâu, lên xe đi. Tôi chờ hai người đi."
"Đi đi, cha." Triệu Tiểu Nhan nắm lấy ngón tay cậu lắc lư.
Trước lời mời gọi nhiệt tình của anh và thỉnh cầu của con gái, cậu đành phải buông xuống sự không muốn mà đồng ý, con bé có vẻ đã quen chờ cậu vào trước giơ tay lên để cậu ôm vào, tiểu Nhan ngồi lên đùi cậu vẻ mặt hưng phấn.
Lục Ân Nhị:" Hai người đã ăn sáng chưa?".
Triệu Tiểu Nhan nhanh chóng đáp lại:" Còn mỗi cha cháu là chưa ăn."
Anh mỉm cười:" Sao lại chưa ăn?".
Triệu Thành Quân thả nhẹ âm lượng, nói có chút nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ:" Sáng nay, dậy có chút muộn."
"Tiểu Nhan sáng nay ăn gì rồi?".
Anh không muốn bầu không khí rơi vào bế tắc, quay sang hỏi con bé, cậu tay lại chống cằm hướng cặp mắt qua cửa kính nhìn dòng xe chảy xiết như dòng thác, ai cũng bận rộn, gió thổi qua khiến làn cát dưới đất bị cuốn lên chắn đi tầm nhìn của người khác.