Chương 18
"Đại ca, chị dâu, tiểu Bắc." Lục Ân Nhị không nhịn xuống được sự hưng phấn trong lòng, anh hô lớn khiến Lục Đình Bắc giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Đại Cường thấy anh liền cười, Tô Uyên Vãn mỉm cười gật đầu:" Tới rồi sao. Mau tới đây ngồi, tiểu Bắc tới giờ cơm rồi. Bỏ điện thoại ra, chào chú đi."
Hắn vỗ ghế bên cạnh mình cho anh ngồi, anh đi ra ghế đã được kéo sẵn túi kẹo anh giấu đi để ghế cạnh. Hắn phát hiện:" Cái này?".
"Em có chút quà cho tiểu Bắc ấy mà."
Lục Đại Cường không phản đối, hắn biết anh rất thích trẻ con việc mua quà cho tiểu Bắc là việc dễ hiểu, hắn chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở:" Mua cũng được, nhưng lần sau đừng nhiều thế này. Tiểu Bắc đang trong chế độ giảm cân cùng Vãn Vãn rồi."
"Cái gì? Giảm cân? Chị dâu gầy như vậy mà vẫn giảm, tiểu Bắc còn nhỏ đây là thời điểm phát triển mà giảm cân sao được, thằng bé ăn được cứ để thằng bé ăn đi."
Lục Đại Cường có chút khó nói, hắn ngoắc ngón tay kêu cậu lại gần thì thầm bên tai:" Cậu không hiểu đâu, chị dâu cậu đang thích một chiếc váy nhưng mà vòng eo cô ấy có chút đầy đặn không mặc vừa nên cô ấy muốn giảm cân. Còn về tiểu Bắc thì cậu nhìn cái cổ ngấn thịt, tôi không có gì đâu nhưng chị dâu cậu nhất quyết cho thằng bé giảm cân. Sợ lớn lên thì khó."
Lục Ân Nhị tỏ vẻ hiểu ý, anh hạ giọng xuống thấp nhất có thể:" Anh không hiểu phong tình gì cả, anh thấy chị dâu hiện tại như thế nào? Có nhất thiết phải giảm cân không?".
"Không, vậy là hoàn hảo rồi." Hắn vuốt cằm nhận xét, vợ anh không cần giảm ở đâu cả căn bản là hoàn mĩ ngay từ đầu rồi.
Thấy hai người kia cứ chúm tụm lại vào nhau mà nói chuyện, Tô Uyên Vãn tịch thu điện thoại từ tiểu Bắc, cười như không cười:" Hai người kia, có gì nói thẳng không phải nhìn tôi rồi lén lút nói."
"Không có, chị dâu hiểu lầm rồi." Anh cố gắng giải thích, hắn lại né tránh ánh mắt tra hỏi của vợ mình.
"Tiểu Bắc, gọi một tiếng chú đi nào." Lục Đại Cường chỉ vào anh, hắn giọng nói uy nghiêm, nghiêm túc, khí thế đặc biệt cường, ánh mắt lạnh lẽo cùng sắc bén suýt chút nữa dọa thằng bé khóc. May là cô bên cạnh nhéo vào tay hắn khiến hắn thu liễm.
Lục Đình Bắc ngây ngô, đôi môi nhỏ hơi chu chu lên nhìn người đàn ông trước mặt mang vài phần giống cha mình nhưng anh lại là dạng phong lưu không giống hắn. Bờ môi mỏng hơi bấp bẹ phát ra tiếng:" Chú..."
Anh vô cùng hài lòng, khóe miệng cong lên một độ cung hoàn hảo lấy đi độ hảo cảm của trẻ con, ghi ấn tượng tốt trong lòng trẻ con.
"Thôi thế thôi, mau ăn cơm tí nữa ăn xong nói tiếp."
Bàn ăn tối nay thịnh soạn gần mười món, đồ ăn đa dạng đặc sắc từ trong nước lẫn ngoài nước. Bữa ăn hài hòa, mọi người không có thói quen nói chuyện trong lúc ăn nên rất nhanh đã kết thúc.
Lục Ân Nhị muốn đưa túi kẹo cho Lục Đình Bắc lại bị hắn cản lại đưa cho quản gia, anh hơi thắc mắc nhưng không hỏi lại. Làm vậy chắc đều có lý do.
Ngoài phòng khách, chỉ có mình tiểu Bắc chăm chú xem phim còn ba người lớn thì trò chuyện, Tô Uyên Vãn nhớ lại anh năm nay đã 27 tuổi rồi mà chưa thấy dắt bạn gái ra mắt về nhà bao giờ.
Tô Uyên Vãn:" Tiểu Nhị, nếu cậu thích trẻ con sao không cưới vợ có một đứa không phải tốt sao? Bây giờ vẫn chưa thấy dắt ai về nhà là thế nào? Cha mẹ cũng rất mong ngóng có một người con dâu từ cậu đấy."
Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng không phải là anh không có mà là anh cách đây không lâu bị cắm sừng giờ chẳng muốn yêu đương nữa, nhắc lại lòng anh có chút xao động nhớ tới Cố Tiểu Mẫn. Tiêu Hoa Phong bảo từ ngày phát hiện cô ta quen biết cả hai, Trương Tư Nam cũng không liên lạc được. Có vẻ từ bỏ tình bạn này để đến với tình yêu rồi. Nói không còn tình cảm là nói dối, trái tim anh có chút đau lòng. Vẻ mặt thoáng buồn rầu vô tình để hai người kia bắt gặp.
Tô Uyên Vãn:" Cậu làm sao vậy? Có phải thất tình không? Chị đây lại không tin cậu thất tình, chẳng có người con gái nào không thích cậu cả. Nhất là khi cậu còn biết lãng mạn, hiểu lòng con gái hơn ai đó." Một chút xéo sắc lướt qua Lục Đại Cường. Hắn xụ mặt xuống, oan ức.
Lục Ân Nhị thở dài, chuyện đã qua anh không muốn nhắc lại:" Không có gì, em chỉ là đang muốn tập trung vào công việc chưa muốn yêu đương, 30 lấy vợ cũng không muộn mà."
"Cậu không muộn, không vội nhưng cha mẹ thì có đấy. Hai người họ chờ mong có cháu bế từ cậu lâu rồi." Chị dâu nói cũng đúng, cha mẹ năm nay cũng bước sang tuổi được gọi là gần già, hai người suốt ngày đi chơi đây đó để mà nói mong anh thì có khi họ mong ngày mai thời tiết tốt để cho họ đi chơi.
Lục Ân Nhị:" Tình yêu không phải muốn đến là được, em cũng không cưỡng cầu. Đợi thời gian thôi, giờ em muốn cống hiến hết mình cho công ty."
Lục Đại Cường vỗ vai anh:" Nghe được đấy."
"Hành hạ thằng bé ít thôi, đừng có suốt ngày cắm mặt vào công việc quên đi còn người ở nhà." Tô Uyên Vãn nói xong trừng mắt về phía hắn, nụ cười mới tươi ngay lập tức lại héo.
"Chị dâu yên tâm, em có chừng mực."
Lục Đại Cường thấy anh liền cười, Tô Uyên Vãn mỉm cười gật đầu:" Tới rồi sao. Mau tới đây ngồi, tiểu Bắc tới giờ cơm rồi. Bỏ điện thoại ra, chào chú đi."
Hắn vỗ ghế bên cạnh mình cho anh ngồi, anh đi ra ghế đã được kéo sẵn túi kẹo anh giấu đi để ghế cạnh. Hắn phát hiện:" Cái này?".
"Em có chút quà cho tiểu Bắc ấy mà."
Lục Đại Cường không phản đối, hắn biết anh rất thích trẻ con việc mua quà cho tiểu Bắc là việc dễ hiểu, hắn chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở:" Mua cũng được, nhưng lần sau đừng nhiều thế này. Tiểu Bắc đang trong chế độ giảm cân cùng Vãn Vãn rồi."
"Cái gì? Giảm cân? Chị dâu gầy như vậy mà vẫn giảm, tiểu Bắc còn nhỏ đây là thời điểm phát triển mà giảm cân sao được, thằng bé ăn được cứ để thằng bé ăn đi."
Lục Đại Cường có chút khó nói, hắn ngoắc ngón tay kêu cậu lại gần thì thầm bên tai:" Cậu không hiểu đâu, chị dâu cậu đang thích một chiếc váy nhưng mà vòng eo cô ấy có chút đầy đặn không mặc vừa nên cô ấy muốn giảm cân. Còn về tiểu Bắc thì cậu nhìn cái cổ ngấn thịt, tôi không có gì đâu nhưng chị dâu cậu nhất quyết cho thằng bé giảm cân. Sợ lớn lên thì khó."
Lục Ân Nhị tỏ vẻ hiểu ý, anh hạ giọng xuống thấp nhất có thể:" Anh không hiểu phong tình gì cả, anh thấy chị dâu hiện tại như thế nào? Có nhất thiết phải giảm cân không?".
"Không, vậy là hoàn hảo rồi." Hắn vuốt cằm nhận xét, vợ anh không cần giảm ở đâu cả căn bản là hoàn mĩ ngay từ đầu rồi.
Thấy hai người kia cứ chúm tụm lại vào nhau mà nói chuyện, Tô Uyên Vãn tịch thu điện thoại từ tiểu Bắc, cười như không cười:" Hai người kia, có gì nói thẳng không phải nhìn tôi rồi lén lút nói."
"Không có, chị dâu hiểu lầm rồi." Anh cố gắng giải thích, hắn lại né tránh ánh mắt tra hỏi của vợ mình.
"Tiểu Bắc, gọi một tiếng chú đi nào." Lục Đại Cường chỉ vào anh, hắn giọng nói uy nghiêm, nghiêm túc, khí thế đặc biệt cường, ánh mắt lạnh lẽo cùng sắc bén suýt chút nữa dọa thằng bé khóc. May là cô bên cạnh nhéo vào tay hắn khiến hắn thu liễm.
Lục Đình Bắc ngây ngô, đôi môi nhỏ hơi chu chu lên nhìn người đàn ông trước mặt mang vài phần giống cha mình nhưng anh lại là dạng phong lưu không giống hắn. Bờ môi mỏng hơi bấp bẹ phát ra tiếng:" Chú..."
Anh vô cùng hài lòng, khóe miệng cong lên một độ cung hoàn hảo lấy đi độ hảo cảm của trẻ con, ghi ấn tượng tốt trong lòng trẻ con.
"Thôi thế thôi, mau ăn cơm tí nữa ăn xong nói tiếp."
Bàn ăn tối nay thịnh soạn gần mười món, đồ ăn đa dạng đặc sắc từ trong nước lẫn ngoài nước. Bữa ăn hài hòa, mọi người không có thói quen nói chuyện trong lúc ăn nên rất nhanh đã kết thúc.
Lục Ân Nhị muốn đưa túi kẹo cho Lục Đình Bắc lại bị hắn cản lại đưa cho quản gia, anh hơi thắc mắc nhưng không hỏi lại. Làm vậy chắc đều có lý do.
Ngoài phòng khách, chỉ có mình tiểu Bắc chăm chú xem phim còn ba người lớn thì trò chuyện, Tô Uyên Vãn nhớ lại anh năm nay đã 27 tuổi rồi mà chưa thấy dắt bạn gái ra mắt về nhà bao giờ.
Tô Uyên Vãn:" Tiểu Nhị, nếu cậu thích trẻ con sao không cưới vợ có một đứa không phải tốt sao? Bây giờ vẫn chưa thấy dắt ai về nhà là thế nào? Cha mẹ cũng rất mong ngóng có một người con dâu từ cậu đấy."
Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng không phải là anh không có mà là anh cách đây không lâu bị cắm sừng giờ chẳng muốn yêu đương nữa, nhắc lại lòng anh có chút xao động nhớ tới Cố Tiểu Mẫn. Tiêu Hoa Phong bảo từ ngày phát hiện cô ta quen biết cả hai, Trương Tư Nam cũng không liên lạc được. Có vẻ từ bỏ tình bạn này để đến với tình yêu rồi. Nói không còn tình cảm là nói dối, trái tim anh có chút đau lòng. Vẻ mặt thoáng buồn rầu vô tình để hai người kia bắt gặp.
Tô Uyên Vãn:" Cậu làm sao vậy? Có phải thất tình không? Chị đây lại không tin cậu thất tình, chẳng có người con gái nào không thích cậu cả. Nhất là khi cậu còn biết lãng mạn, hiểu lòng con gái hơn ai đó." Một chút xéo sắc lướt qua Lục Đại Cường. Hắn xụ mặt xuống, oan ức.
Lục Ân Nhị thở dài, chuyện đã qua anh không muốn nhắc lại:" Không có gì, em chỉ là đang muốn tập trung vào công việc chưa muốn yêu đương, 30 lấy vợ cũng không muộn mà."
"Cậu không muộn, không vội nhưng cha mẹ thì có đấy. Hai người họ chờ mong có cháu bế từ cậu lâu rồi." Chị dâu nói cũng đúng, cha mẹ năm nay cũng bước sang tuổi được gọi là gần già, hai người suốt ngày đi chơi đây đó để mà nói mong anh thì có khi họ mong ngày mai thời tiết tốt để cho họ đi chơi.
Lục Ân Nhị:" Tình yêu không phải muốn đến là được, em cũng không cưỡng cầu. Đợi thời gian thôi, giờ em muốn cống hiến hết mình cho công ty."
Lục Đại Cường vỗ vai anh:" Nghe được đấy."
"Hành hạ thằng bé ít thôi, đừng có suốt ngày cắm mặt vào công việc quên đi còn người ở nhà." Tô Uyên Vãn nói xong trừng mắt về phía hắn, nụ cười mới tươi ngay lập tức lại héo.
"Chị dâu yên tâm, em có chừng mực."