Chương 5
Sắp đến thời gian thi Đại học, ôn tập và kiểm tra trở nên thường xuyên hơn, tuy mọi người đã được định hình, nhưng ra trận phải mài đao, không nhanh cũng sáng.
Từ sau lúc hôn môi đêm đó, quan hệ của Hàn Vũ Tình và Hàng Thanh Độ dường như lên một tầng lầu.
Cậu không hỏi cô có phải không say hay không, cô cũng không hỏi buổi sáng tỉnh lại cô về phòng thế nào.
Công việc của Hàn Vũ Tình bị chặn, các vụ án trong tay nhiều là vụ án nhỏ, trong văn phòng có một người phụ nữ mỹ diễm dựa vào việc ngủ cùng ôm đùi, vụ án vào tay tốt hơn cô quá nhiều.
Ngành sản xuất này, năng lực xuất chúng không đủ, cần phải hoa ngôn xảo ngữ (ăn nói dễ nghe, biết nịnh bợ), sẽ dễ làm việc.
Chẳng qua, cô không cần phải uể oải.
Cô làm tốt công việc của mình là được, không nghĩ đến công trạng có thể xuất sắc bao nhiêu, nơi này có ba mẹ của cô, tiền hưu kếch xù, có xe có phòng có tiền.
Đã tốt hơn người khác quá nhiều, không muốn làm việc, thì về nhà gặm lão.
Tuy nói mẹ cô lải nhải, thật sự cũng suy xét vì cô.
Nghe nói cô và giảng viên Đại học Kỳ Quân Sơn lại thất bại, Giả Lâm ào xuống mắng một trận, buổi chiều đã gửi nhóm xem mắt cho cô.
Phụ huynh bên trong khoe con trai, đều sẽ là đối tượng xem mắt của cô.
Nói đến cùng, ba năm trước cô bị giục kết hôn, ba năm sau vẫn bị giục kết hôn.
Ngày tháng trải qua là thật thảm.
[Con trai nhà tôi không tồi, viên chức công ty, thu nhập một tháng hai vạn, có xe có phòng, nhà ở bản địa]
[Bằng cấp của con trai nhà tôi hơi kém, nhân phẩm tốt, trông đẹp trai, tôi gửi ảnh cho cháu, cháu gái thích không?]
[Tôi, tôi, tôi, của nhà tôi tốt hơn]
…
Hàn Vũ Tình nhìn điện thoại không ngừng có tin nhắn, ném ở trên bàn.
Bên cạnh có người đưa một ly cà phê đến, tinh khiết và thơm nồng đậm.
Hàng Thanh Độ mặc một cái T-shirts màu trắng, quần đen, trên bàn để một bài thi màu vàng như cám và sách tham khảo, ngón tay kẹp cán bút dài, sườn mặt nghiêm túc, đường cong xương cằm hoàn toàn đi vào bên cổ, xương quai xanh, là hương vị thanh xuân đặc biệt của tuổi này.
18 tuổi, cậu mới 18 tuổi!
Trời ạ, cô còn muốn sống hay không!
Nhận thấy cô đang nhìn cậu, Hàng Thanh Độ hoàn hồn lại từ bài thi, nhìn lại: "Sao thế ạ?"
Xem em trẻ tuổi, cậu nhóc.
"Học tập cho tốt đi, cái gì cũng có thể lo lắng, thi không tốt, em làm thế nào?" Lời nói của Hàn Vũ Tình lạnh nhạt, nói xong tự giác không nói lời vô nghĩa nữa.
Thứ tự của Hàng Thanh Độ sẽ không ra khỏi top5.
Lý công tốt đẹp, lại chọn pháp luật.
"Em thật sự muốn chọn pháp luật? Em thích à?" Hàn Vũ Tình hỏi: "Em cũng nhìn thấy tính chất công việc này của chị rồi, mệt thành chó, áp lực lớn, chị đã già rồi."
Nói xong, giơ gương lên soi, cằm có một cục mụn.
Cực kỳ bi thảm!
Cô đứng dậy chạy vào trong phòng tắm, bôi thuốc bảo vệ da, nếu không thật sự thanh bà thím già.
Cậu biết cô có bệnh lo âu tuổi tác sao?
A a a a!
Hàng Thanh Độ dựa vào cánh cửa, xem cô rửa mặt, xé mặt nạ, đắp mặt nạ trắng lên mặt, cứng đờ nói với cô: "Chị đã là người em thấy đẹp nhất."
Hàn Vũ Tình thầm nghĩ: Không biết nói lời an ủi thì không cần nói.
Lòng bàn tay kề mặt, ấn hết bọt khí, sau khi dán lên, cô nhìn chính mình trong gương, chải vuốt xương cổ, để ngừa sinh ra nếp nhăn.
Phụ nữ mệt mỏi quá, cô lao lực tâm tư bảo dưỡng như vậy mệt mỏi quá.
Sinh ra cảm xúc khổ sở, cô sẽ già trước cậu, việc này bi thương biết bao nhiêu.
Hàn Vũ Tình không vui.
-
Lời nói của Hàng Thanh Độ là thật lòng, cậu chỉ là không tìm được từ ngữ gì tốt, vẻ mặt buồn bực mấy ngày, Hàn Vũ Tình lại thành thái độ khiêu khích ban đầu.
Không phải đang tốt sao, do cô dung túng, cậu có thể làm chút hành động mập mờ.
Bài thi trên bàn bị gió thổi, mặt trời rực rỡ nhiệt liệt làm cậu buồn ngủ.
“Thanh Độ?”
“... Hàng Thanh Độ?”
Hàng Thanh Độ hoàn hồn, Lương Lâm Lâm đứng trước bàn, có chút ngượng ngùng lại vui sướng: "Thanh Độ, thầy giáo tìm cậu."
"Được, tôi biết rồi." Hàng Thanh Độ đứng dậy.
Lập tức trở thành bóng bao phủ trên người cô ta, Lương Lâm Lâm không dám nhìn cậu, thẹn thùng cúi đầu.
Hàng Thanh Độ không có ý nghĩ và không có phản ứng gì với cô ta, ra ngoài tìm giáo viên.
"Cô ta lại đến, Thanh Đô?... Thanh Độ? Kêu thật mềm mại." Nữ sinh tóc ngắn nghiêng ở phía sau dựa trên cửa sổ nói.
"Được rồi, cậu lại nói thế, đây không phải giao lưu bình thường sao?" Nữ sinh ngồi cùng bàn giơ sách, biếng nhác nói.
“Đơn thuần quá.”
Lương Lâm Lâm tức giận, nhấc chân đá một cái vào chân bàn của nữ sinh dựa vào lối đi nhỏ: "Các cậu có ý gì?"
Nữ sinh tóc ngắn cũng không vui vẻ: "Người ta không thích phản ứng với cậu, nhất định phải dán vào người ta, cậu có xấu hổ hay không."
"Có quan hệ chó gì với cậu, xen vào việc của người khác! Đứa hề xấu xí." Lương Lâm Lâm buồn bực, quăng lời nói xong là chạy.
Chạy ra khỏi thì khẩn trương, trốn vào trong một góc, dùng sức dậm chân: Vì sao Hàng Thanh Độ không thích cô ta chứ.
"Cậu đừng nói chị gái là thật sự xinh đẹp, tớ thấy rồi."
"Chị gái nào?"
"Bạn gái của Hàng Thanh Độ là một chị gái đó, tớ hỏi Trương Vũ rồi, Trương Vũ ấp úng không chịu nói thật, cậu ấy thành thật, sẽ không nói dối."
"Lúc nào cơ?"
"Chính là lúc tan học hôm thi lần trước ấy, tớ tận mắt nhìn thấy Hàng Thanh Độ đỡ bạn gái lên xe taxi, ai biết bọn họ đi làm gì, nói không chừng là ở cùng nhau."
"Cái này thật sự không biết được, cậu ấy là hộ khẩu ngoài tỉnh, không tìm một chị gái có tiền, cậu ấy có thể được đi học sao?"
“Đúng thế thật.”
Đợi hai nam sinh rời đi, Lương Lâm Lâm mới ló đầu ra, trong đôi mắt thu lệ chứa u sầu.
Hàng Thanh Độ không thích cô ta, là thích loại hình chị gái?
Chị gái nào? Cô ta chưa từng gặp.
Cậu thiếu tiền, nhưng cô ta có tiền.
-
Hàn Vũ Tình kết thúc công việc mỏi mệt, về đến nhà muốn nằm thoải mái dễ chịu, giày cao gót không để quy quy củ củ, áo khoác cũng thành vải rách bị vứt trên mặt đất.
Chờ cô lười nhác nắm hai chân, khi nhắm mắt chợp mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt đáng khinh kia của khách hàng.
"Làm kiện tụng, cô có thể lấy bao nhiêu tiền?"
"Trông xinh đẹp như vậy, đừng mai một sắc đẹp này."
"Ngủ với tôi, một buổi tối là từng này số." Người đàn ông vươn năm ngón tay, ánh mắt không rời khỏi chân trần trụi của cô: "Dù sao vợ cũng muốn ly hôn với tôi, tôi có thể chia nửa tài sản cho cô ta, cô nói xem tôi cũng có vận may tốt, leo lên người phượng hoàng, đắc đạo thành tiên."
"Không phải mấy người phụ nữ thành phố K đều thích người bên ngoài sao?"
"Nghe nói chồng của cô không phải cũng là con rể đến ở rể sao?"
Oẹ, buồn nôn.
Hàn Vũ Tình không chờ bàn tay của anh ta chạm đến, cầm ly nước trên bàn đổ từ trên xuống.
“Anh có bệnh à?”
"Cho cô mặt mũi rồi, đường tưởng cô là một người phụ nữ, tôi không dám đánh cô! Là tôi tiêu tiền thuê cô!"
"Văn phòng luật của các người còn làm hay không? Tìm cấp trên của cô đến cho tôi! Tôi muốn kiện cô."
Trường hợp hỗn loạn, cô không nghĩ ra, chỉ nhớ mình bị ép đi xin lỗi, thành khẩn, thật cẩn thận, xương sống thẳng như trúc bị hiện thực ép cong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sự hạ lưu trong mắt người đó.
Cô nói nghỉ để về nhà gặm lão cũng chỉ là nói mà thôi, sao có thể làm thật, tay làm hàm nhai còn bị ba mẹ bắt xem mắt kết hôn, nếu thật sự không có thu nhập, phỏng chừng cũng bị đuổi ra khỏi cửa.
Thực tế, cô làm việc chưa được mấy năm, thành tích ở trường cũng bình thường, cũng không có chỗ xuất sắc, năng lực miễn miễn cưỡng cưỡng, có thể được văn phòng luật sư Cường Thịnh của thành phố K nhận vào đã không dễ dàng.
Không sai biệt lắm, hoàn thành KPI tháng này, còn có thể sống tạm đến tháng sau.
Chúng sinh đều khổ, thêm một người là cô.
Di động vang lên leng keng leng keng, trên ghi chú là: Nấu cơm.
Nấu cơm con mẹ nó, cô muốn làm một con cá mặn.
Hàn Vũ Tình cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cơm ngoài, cửa phòng mở ra, Hàng Thanh Độ đã trở về, trong tay xách theo bao nilon đựng thức ăn được bán ở chợ dưới lầu, bên trong đầy rau dưa, còn mang theo một hộp dưa hấu được bổ sẵn.
Cô ném điện thoại xuống, đầu dựa vào sô pha, mông đối diện với cậu.
Hàng Thanh Độ vừa nhìn thấy giày cao gót hình chữ bát trên mặt đất, đã biết tâm tình của cô không tốt.
Sửa lại giày, nhặt quần áo treo trên móc nối, buông rau xanh, để lại một ít đặt bên cạnh thớt, các loại còn lại đặt trong tủ lạnh.
Hàng Thanh Độ thay quần áo đồng phục ra, mặc quần đùi và áo ngắn tay ở nhà ra: "Tối nay, để em nấu cơm."
Đeo tạp dề, cắt miếng thịt đã nấu từ lâu ướp lạnh ra, thêm gia vị quấy đến sền sệt, tích dầu, nhấc nồi đun dầu, cho gia vị hành gừng tỏi xào ra mùi hương, lại thêm nước cốt lẩu, thêm nước trong, cho nước tương và xì dầu thêm màu, cho lát thịt vào, tưới dầu sặc ra mùi hương.
Thịt xối mỡ thơm ngào ngạt đã nấu xong, Hàng Thanh Độ cầm lấy chiếc đũa muốn nếm thử.
Không biết đột nhiên có người đứng ở sau lưng từ khi nào, ôm lấy eo cậu, gương mặt dán trên sống lưng của cậu.
Hương thơm mềm mại của người phụ nữ, là một cục bông, nóng hừng hực.
Đây xem như là tỏ tình sao?
Hàng Thanh Độ buông đũa, xoay người vươn tay, Hàn Vũ Tình lại nhẹ nhàng quăng tay, trốn về phía sau, không cho cậu nắm lấy.
Ngẩng cằm nhỏ, chạy vào trong phòng, đóng cửa lại.
Hàng Thanh Độ bị chọc bất ổn, muốn nói lại thôi, bước đi gian nan.
Cậu biết: Hàn Vũ Tình nhất định là người phụ nữ khó thu phục nhất trên thế giới.
Từ sau lúc hôn môi đêm đó, quan hệ của Hàn Vũ Tình và Hàng Thanh Độ dường như lên một tầng lầu.
Cậu không hỏi cô có phải không say hay không, cô cũng không hỏi buổi sáng tỉnh lại cô về phòng thế nào.
Công việc của Hàn Vũ Tình bị chặn, các vụ án trong tay nhiều là vụ án nhỏ, trong văn phòng có một người phụ nữ mỹ diễm dựa vào việc ngủ cùng ôm đùi, vụ án vào tay tốt hơn cô quá nhiều.
Ngành sản xuất này, năng lực xuất chúng không đủ, cần phải hoa ngôn xảo ngữ (ăn nói dễ nghe, biết nịnh bợ), sẽ dễ làm việc.
Chẳng qua, cô không cần phải uể oải.
Cô làm tốt công việc của mình là được, không nghĩ đến công trạng có thể xuất sắc bao nhiêu, nơi này có ba mẹ của cô, tiền hưu kếch xù, có xe có phòng có tiền.
Đã tốt hơn người khác quá nhiều, không muốn làm việc, thì về nhà gặm lão.
Tuy nói mẹ cô lải nhải, thật sự cũng suy xét vì cô.
Nghe nói cô và giảng viên Đại học Kỳ Quân Sơn lại thất bại, Giả Lâm ào xuống mắng một trận, buổi chiều đã gửi nhóm xem mắt cho cô.
Phụ huynh bên trong khoe con trai, đều sẽ là đối tượng xem mắt của cô.
Nói đến cùng, ba năm trước cô bị giục kết hôn, ba năm sau vẫn bị giục kết hôn.
Ngày tháng trải qua là thật thảm.
[Con trai nhà tôi không tồi, viên chức công ty, thu nhập một tháng hai vạn, có xe có phòng, nhà ở bản địa]
[Bằng cấp của con trai nhà tôi hơi kém, nhân phẩm tốt, trông đẹp trai, tôi gửi ảnh cho cháu, cháu gái thích không?]
[Tôi, tôi, tôi, của nhà tôi tốt hơn]
…
Hàn Vũ Tình nhìn điện thoại không ngừng có tin nhắn, ném ở trên bàn.
Bên cạnh có người đưa một ly cà phê đến, tinh khiết và thơm nồng đậm.
Hàng Thanh Độ mặc một cái T-shirts màu trắng, quần đen, trên bàn để một bài thi màu vàng như cám và sách tham khảo, ngón tay kẹp cán bút dài, sườn mặt nghiêm túc, đường cong xương cằm hoàn toàn đi vào bên cổ, xương quai xanh, là hương vị thanh xuân đặc biệt của tuổi này.
18 tuổi, cậu mới 18 tuổi!
Trời ạ, cô còn muốn sống hay không!
Nhận thấy cô đang nhìn cậu, Hàng Thanh Độ hoàn hồn lại từ bài thi, nhìn lại: "Sao thế ạ?"
Xem em trẻ tuổi, cậu nhóc.
"Học tập cho tốt đi, cái gì cũng có thể lo lắng, thi không tốt, em làm thế nào?" Lời nói của Hàn Vũ Tình lạnh nhạt, nói xong tự giác không nói lời vô nghĩa nữa.
Thứ tự của Hàng Thanh Độ sẽ không ra khỏi top5.
Lý công tốt đẹp, lại chọn pháp luật.
"Em thật sự muốn chọn pháp luật? Em thích à?" Hàn Vũ Tình hỏi: "Em cũng nhìn thấy tính chất công việc này của chị rồi, mệt thành chó, áp lực lớn, chị đã già rồi."
Nói xong, giơ gương lên soi, cằm có một cục mụn.
Cực kỳ bi thảm!
Cô đứng dậy chạy vào trong phòng tắm, bôi thuốc bảo vệ da, nếu không thật sự thanh bà thím già.
Cậu biết cô có bệnh lo âu tuổi tác sao?
A a a a!
Hàng Thanh Độ dựa vào cánh cửa, xem cô rửa mặt, xé mặt nạ, đắp mặt nạ trắng lên mặt, cứng đờ nói với cô: "Chị đã là người em thấy đẹp nhất."
Hàn Vũ Tình thầm nghĩ: Không biết nói lời an ủi thì không cần nói.
Lòng bàn tay kề mặt, ấn hết bọt khí, sau khi dán lên, cô nhìn chính mình trong gương, chải vuốt xương cổ, để ngừa sinh ra nếp nhăn.
Phụ nữ mệt mỏi quá, cô lao lực tâm tư bảo dưỡng như vậy mệt mỏi quá.
Sinh ra cảm xúc khổ sở, cô sẽ già trước cậu, việc này bi thương biết bao nhiêu.
Hàn Vũ Tình không vui.
-
Lời nói của Hàng Thanh Độ là thật lòng, cậu chỉ là không tìm được từ ngữ gì tốt, vẻ mặt buồn bực mấy ngày, Hàn Vũ Tình lại thành thái độ khiêu khích ban đầu.
Không phải đang tốt sao, do cô dung túng, cậu có thể làm chút hành động mập mờ.
Bài thi trên bàn bị gió thổi, mặt trời rực rỡ nhiệt liệt làm cậu buồn ngủ.
“Thanh Độ?”
“... Hàng Thanh Độ?”
Hàng Thanh Độ hoàn hồn, Lương Lâm Lâm đứng trước bàn, có chút ngượng ngùng lại vui sướng: "Thanh Độ, thầy giáo tìm cậu."
"Được, tôi biết rồi." Hàng Thanh Độ đứng dậy.
Lập tức trở thành bóng bao phủ trên người cô ta, Lương Lâm Lâm không dám nhìn cậu, thẹn thùng cúi đầu.
Hàng Thanh Độ không có ý nghĩ và không có phản ứng gì với cô ta, ra ngoài tìm giáo viên.
"Cô ta lại đến, Thanh Đô?... Thanh Độ? Kêu thật mềm mại." Nữ sinh tóc ngắn nghiêng ở phía sau dựa trên cửa sổ nói.
"Được rồi, cậu lại nói thế, đây không phải giao lưu bình thường sao?" Nữ sinh ngồi cùng bàn giơ sách, biếng nhác nói.
“Đơn thuần quá.”
Lương Lâm Lâm tức giận, nhấc chân đá một cái vào chân bàn của nữ sinh dựa vào lối đi nhỏ: "Các cậu có ý gì?"
Nữ sinh tóc ngắn cũng không vui vẻ: "Người ta không thích phản ứng với cậu, nhất định phải dán vào người ta, cậu có xấu hổ hay không."
"Có quan hệ chó gì với cậu, xen vào việc của người khác! Đứa hề xấu xí." Lương Lâm Lâm buồn bực, quăng lời nói xong là chạy.
Chạy ra khỏi thì khẩn trương, trốn vào trong một góc, dùng sức dậm chân: Vì sao Hàng Thanh Độ không thích cô ta chứ.
"Cậu đừng nói chị gái là thật sự xinh đẹp, tớ thấy rồi."
"Chị gái nào?"
"Bạn gái của Hàng Thanh Độ là một chị gái đó, tớ hỏi Trương Vũ rồi, Trương Vũ ấp úng không chịu nói thật, cậu ấy thành thật, sẽ không nói dối."
"Lúc nào cơ?"
"Chính là lúc tan học hôm thi lần trước ấy, tớ tận mắt nhìn thấy Hàng Thanh Độ đỡ bạn gái lên xe taxi, ai biết bọn họ đi làm gì, nói không chừng là ở cùng nhau."
"Cái này thật sự không biết được, cậu ấy là hộ khẩu ngoài tỉnh, không tìm một chị gái có tiền, cậu ấy có thể được đi học sao?"
“Đúng thế thật.”
Đợi hai nam sinh rời đi, Lương Lâm Lâm mới ló đầu ra, trong đôi mắt thu lệ chứa u sầu.
Hàng Thanh Độ không thích cô ta, là thích loại hình chị gái?
Chị gái nào? Cô ta chưa từng gặp.
Cậu thiếu tiền, nhưng cô ta có tiền.
-
Hàn Vũ Tình kết thúc công việc mỏi mệt, về đến nhà muốn nằm thoải mái dễ chịu, giày cao gót không để quy quy củ củ, áo khoác cũng thành vải rách bị vứt trên mặt đất.
Chờ cô lười nhác nắm hai chân, khi nhắm mắt chợp mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt đáng khinh kia của khách hàng.
"Làm kiện tụng, cô có thể lấy bao nhiêu tiền?"
"Trông xinh đẹp như vậy, đừng mai một sắc đẹp này."
"Ngủ với tôi, một buổi tối là từng này số." Người đàn ông vươn năm ngón tay, ánh mắt không rời khỏi chân trần trụi của cô: "Dù sao vợ cũng muốn ly hôn với tôi, tôi có thể chia nửa tài sản cho cô ta, cô nói xem tôi cũng có vận may tốt, leo lên người phượng hoàng, đắc đạo thành tiên."
"Không phải mấy người phụ nữ thành phố K đều thích người bên ngoài sao?"
"Nghe nói chồng của cô không phải cũng là con rể đến ở rể sao?"
Oẹ, buồn nôn.
Hàn Vũ Tình không chờ bàn tay của anh ta chạm đến, cầm ly nước trên bàn đổ từ trên xuống.
“Anh có bệnh à?”
"Cho cô mặt mũi rồi, đường tưởng cô là một người phụ nữ, tôi không dám đánh cô! Là tôi tiêu tiền thuê cô!"
"Văn phòng luật của các người còn làm hay không? Tìm cấp trên của cô đến cho tôi! Tôi muốn kiện cô."
Trường hợp hỗn loạn, cô không nghĩ ra, chỉ nhớ mình bị ép đi xin lỗi, thành khẩn, thật cẩn thận, xương sống thẳng như trúc bị hiện thực ép cong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sự hạ lưu trong mắt người đó.
Cô nói nghỉ để về nhà gặm lão cũng chỉ là nói mà thôi, sao có thể làm thật, tay làm hàm nhai còn bị ba mẹ bắt xem mắt kết hôn, nếu thật sự không có thu nhập, phỏng chừng cũng bị đuổi ra khỏi cửa.
Thực tế, cô làm việc chưa được mấy năm, thành tích ở trường cũng bình thường, cũng không có chỗ xuất sắc, năng lực miễn miễn cưỡng cưỡng, có thể được văn phòng luật sư Cường Thịnh của thành phố K nhận vào đã không dễ dàng.
Không sai biệt lắm, hoàn thành KPI tháng này, còn có thể sống tạm đến tháng sau.
Chúng sinh đều khổ, thêm một người là cô.
Di động vang lên leng keng leng keng, trên ghi chú là: Nấu cơm.
Nấu cơm con mẹ nó, cô muốn làm một con cá mặn.
Hàn Vũ Tình cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cơm ngoài, cửa phòng mở ra, Hàng Thanh Độ đã trở về, trong tay xách theo bao nilon đựng thức ăn được bán ở chợ dưới lầu, bên trong đầy rau dưa, còn mang theo một hộp dưa hấu được bổ sẵn.
Cô ném điện thoại xuống, đầu dựa vào sô pha, mông đối diện với cậu.
Hàng Thanh Độ vừa nhìn thấy giày cao gót hình chữ bát trên mặt đất, đã biết tâm tình của cô không tốt.
Sửa lại giày, nhặt quần áo treo trên móc nối, buông rau xanh, để lại một ít đặt bên cạnh thớt, các loại còn lại đặt trong tủ lạnh.
Hàng Thanh Độ thay quần áo đồng phục ra, mặc quần đùi và áo ngắn tay ở nhà ra: "Tối nay, để em nấu cơm."
Đeo tạp dề, cắt miếng thịt đã nấu từ lâu ướp lạnh ra, thêm gia vị quấy đến sền sệt, tích dầu, nhấc nồi đun dầu, cho gia vị hành gừng tỏi xào ra mùi hương, lại thêm nước cốt lẩu, thêm nước trong, cho nước tương và xì dầu thêm màu, cho lát thịt vào, tưới dầu sặc ra mùi hương.
Thịt xối mỡ thơm ngào ngạt đã nấu xong, Hàng Thanh Độ cầm lấy chiếc đũa muốn nếm thử.
Không biết đột nhiên có người đứng ở sau lưng từ khi nào, ôm lấy eo cậu, gương mặt dán trên sống lưng của cậu.
Hương thơm mềm mại của người phụ nữ, là một cục bông, nóng hừng hực.
Đây xem như là tỏ tình sao?
Hàng Thanh Độ buông đũa, xoay người vươn tay, Hàn Vũ Tình lại nhẹ nhàng quăng tay, trốn về phía sau, không cho cậu nắm lấy.
Ngẩng cằm nhỏ, chạy vào trong phòng, đóng cửa lại.
Hàng Thanh Độ bị chọc bất ổn, muốn nói lại thôi, bước đi gian nan.
Cậu biết: Hàn Vũ Tình nhất định là người phụ nữ khó thu phục nhất trên thế giới.