Chương 4: (Hơi hơi hơi hơi H)
Khí phách của Hàn Vũ Tình hiên ngang, là một con khổng tước màu đen, hoặc là xoè đuôi, váy đuôi cá xinh đẹp.
Hàng Thanh Độ vì cô không giải thích, ẩn ẩn có niềm vui, đợi cô tiến vào một quán lẩu, tình tố bị đả kích hết sạch.
Trên chỗ ngồi đã sớm có người, quần áo cầm thú, bạn trai cô vừa mới kết giao, Kỳ Quân Sơn.
Giảng viên Đại học Châu Á, chủ khoa vật lý, công trạng xuất sắc, cao nhân giới giáo dục.
Chờ Kỳ Quân Sơn đứng lên, anh ta mới viết được vì sao Hàn Vũ Tình không đi cao gót, chiều cao này không sai biệt lắm với cô.
“Vũ Tình, đến rồi?”
"Vâng, đúng vậy, đây chính là người em nói với anh, em trai em, Hàng Thanh Độ."
Lúc này Hàng Thanh Độ mới biết, cái gì là vạn tiễn xuyên tim, máu vẩy vào mắt, thâm trầm trong mắt xuất hiện gần như táo bạo tàn ngược.
Một bữa cơm ăn như nhai sáp, cậu muốn vội vàng rời đi, nhưng Hàn Vũ Tình uống rượu quá độ.
Trộn lẫn vị chua của chanh, thêm vị ngọt của nho, uống rượu mạnh, cô không thu liễm, ngồi song song với Hàng Thanh Độ.
Kỳ Quân Sơn đối diện khuyên cũng vô dụng, chỉ thấy cô hung dữ nói: "Anh không cần lo cho em."
Cơm nước xong, anh ta muốn tính tiền, Hàn Vũ Tình sắp bất tỉnh nhân sự, đầu ngả trên vai Hàng Thanh Độ.
Hơi thở đều mang theo mùi rượu, chạm đến trở thành việc có được dễ như trở bàn tay, gương mặt kia chui ở cổ cậu.
Hàng Thanh Độ đặt tay trên đùi, toát mồ hôi nắm chặt, xoang mũi tinh tế bắt được mùi tóc, ấm áp, mềm mại quen thuộc kia.
Tim đập nhảy lên kịch liệt, cậu không thể tức giận với cô.
Cho dù cậu làm con giáp thứ mười ba ái muội cũng không sao, chỉ cần cô vui vẻ.
"Thanh Độ, đúng không?" Kỳ Quân Sơn thắt cà vạt, cảm giác tinh anh cao cấp nhất phái.
"Anh tạm thời có chút việc, anh đi trước, cậu giúp anh đưa chị dâu cậu về nhà, có thể chứ?"
"Gần đây cô ấy khá phiền lòng với chuyện công việc, cho nên ra ngoài mượn rượu giải sầu, vừa lúc cậu ấy ở đây, cậu về thì khuyên nhủ một chút."
“Anh có việc, phải đi trước.” Kỳ Quân Sơn muốn sờ sờ trán Hàn Vũ Tình.
Động tác của Hàng Thanh Độ nhanh hơn so với anh ta, ôm eo nhỏ, ôm vào trong ngực, tránh thoát khỏi sự đụng chạm của anh ta.
"Được, tôi sẽ đưa chị ấy về nhà, anh không cần lo lắng."
"Ai, được." Kỳ Quân Sơn không để trong lòng, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Hàng Thanh Độ đặt tay trên eo cô, buộc chặt, cô đang nóng lên, nóng đến mức ngực của cậu xuất hiện sẹo đen.
Đặt xe, ra ngoài.
Rõ ràng nghe thấy tiếng dỗ dành của đàn ông: "Cục cưng, anh lập tức về ngay, anh chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm."
"Tức giận gì chứ, anh chỉ hợp tác một vụ án với cô ta thôi, tình duyên sương sớm mà thôi, anh yêu em nhất."
"Cái gì mà người yêu? Chúng ta còn chưa xác định quan hệ, chỉ là đang mập mờ thôi."
…
Hàng Thanh Độ hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc người đẹp trên vai, cắn răng cười lạnh: "Chị nhìn xem chị coi trọng người gì vậy, người đàn ông ngoại tình."
Đôi tay Hàn Vũ Tình đặt trên vai cậu, mềm ngực mang đệm kia cọ vào ngực trẻ tuổi của cậu.
Hàng Thanh Độ mềm mại, sự lương bạc trong mắt tràn đầy thương tiếc.
-
Về đến nhà, Hàn Vũ Tình đã ngủ rồi, cậu đã không ôm được, đổi thành cái ôm công chúa, vào nhà, cho dù mỏi tay, vẫn ổn định vững chắc đặt cô xuống giường trong phòng.
Vòng eo tinh tế mềm mại, mu bàn tay dán trên trán, hiện ra sự mệt mỏi.
Đây là lúc cô cần được chăm sóc, Hàng Thanh Độ rót một chén nước, ngồi trên chiếc giường mềm mại của cô, hỏi: "Chị uống nước không?"
Hàn Vũ Tình khó chịu, đôi mắt híp lại, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh câu lấy cậu.
Hàng Thanh Độ không nhúc nhích, cho đến khi men say mông lung, cô hàm hàm hồ hồ nói với cậu: "Ôm chị một cái."
Vươn hai tay, mắt chứa sự khẩn cầu.
Hàng Thanh Độ cảm thấy trái tim nhảy ra khỏi người, cậu sắp mất mạng.
Cậu nhào qua, đè ở đầu vai của cô, chóp mũi đụng đến cái cổ mềm ấm, ngửi chút hương thơm ấm áp dịu dàng.
Không có tà niệm, chỉ là đơn giản ôm một cái, tình cảm mãnh liệt cũng bắn ra bốn phía.
Cánh môi Hàn Vũ Tình tìm cái gì, Hàng Thanh Độ ngẩng đầu.
Chạm vào nhau.
Ấm áp, say lòng người.
Cô rất khát, đầu lưỡi có chút chua xót.
Hàng Thanh Độ khắc chế chính mình rời đi, phát hiện cô trợn tròn mắt, mặt dường như đã say rồi.
Cô đang làm cái gì?
Cô muốn làm cái gì.
Cậu sắp điên mất.
“... Vũ Tình.” Cậu oa oa kêu to, giống như ấu thú.
Hàn Vũ Tình thò lại gần, mở miệng ra, vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm, nhưng cậu không phải vậy, đảo khách thành chủ, quấn lấy môi lưỡi, nuốt cắn vào bụng.
Cậu chưa từng hôn ai, không biết làm thế nào, sức lực hơi mạnh, nắm chặt đầu vai của cô, ngoài miệng dùng sức sâu hơn, thật sự biến thành một con sư tử.
Đoạt lấy rồi dây dưa, cảm xúc áp lực lâu dài thành lũ bất ngờ bùng nổ.
Cậu yêu, cậu muốn.
Ánh mắt tan rã, Hàn Vũ Tình hàm hồ mở chân ra, nhưng váy chặt, cô không có cách nào, chỉ có thể gãi lưng cậu.
Thân thể có sức sống, kiên có, trong miệng là vị thoải mái thanh tân, nước bọt dính liền, hô hấp tăng thêm cùng với sự cọ xát thân thể.
Đầu lưỡi cuồng nhiệt tìm kiếm, nơi này cũng ngốc không chịu được, nơi đó cũng ngốc không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng sờ soạng rõ ràng toàn bộ cấu tạo của khoang miệng.
Hàng Thanh Độ không nghĩ đến mình có thể mất khống chế đến như vậy.
Không được.
Cậu đang chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng cậu không nhịn nổi, cậu nghĩ, vẫn luôn muốn yêu đương với cô.
Tóc dài màu đen lộn xộn trải trên giường màu hồng nhạt, hai người trên giường lộn xộn, vuốt ve.
Cậu không dám cởi quần áo của cô, cũng không dám sờ, chỉ có thể bắt lấy thịt đầu vai của cô, véo một cái.
Thành một chiếc kẹp gắp than, cậu không khống chế được mà dùng sức.
Hàn Vũ Tình lại lớn mật, xoa cậu liếm cậu, ngón tay ấn trên đũng quần cương cứng.
Cô có thể phân rõ không?
Cô có thể phân rõ cô đang hôn ai không?
Cô có thể không?
Cậu không thể, cô có thể sờ, cậu chỉ quyết tâm hôn, hôn đến thiên hoang địa lão, cho đến khi yết hầu thiếu nước phát ngứa, sự khát nước tràn đầy trong khoang miệng, lúc uy hiếp sinh mạng thì dừng lại.
Tay Hàn Vũ Tình chui vào đũng quần của cậu.
Cảm giác bị chạm vào rất tốt, Hàng Thanh Độ như bị ninja nhập, đẩy cô ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Hàn Vũ Tình bị ném trên giường sững sờ.
Trên môi còn có chất lỏng như mật mía, cô chậm rãi vươn tay sờ đến giữa hai chân mình, ướt đẫm.
Ánh trăng sáng tỏ, đốt sáng nửa bên giường, trên mặt đất là quầng sáng nhỏ.
Cô gặp được một người, tốt sao.
Túm đai lưng xuống, vệt đỏ năm ngón tay dừng trên làn da tuyết trắng.
Đây là tình dục.
Hàng Thanh Độ vì cô không giải thích, ẩn ẩn có niềm vui, đợi cô tiến vào một quán lẩu, tình tố bị đả kích hết sạch.
Trên chỗ ngồi đã sớm có người, quần áo cầm thú, bạn trai cô vừa mới kết giao, Kỳ Quân Sơn.
Giảng viên Đại học Châu Á, chủ khoa vật lý, công trạng xuất sắc, cao nhân giới giáo dục.
Chờ Kỳ Quân Sơn đứng lên, anh ta mới viết được vì sao Hàn Vũ Tình không đi cao gót, chiều cao này không sai biệt lắm với cô.
“Vũ Tình, đến rồi?”
"Vâng, đúng vậy, đây chính là người em nói với anh, em trai em, Hàng Thanh Độ."
Lúc này Hàng Thanh Độ mới biết, cái gì là vạn tiễn xuyên tim, máu vẩy vào mắt, thâm trầm trong mắt xuất hiện gần như táo bạo tàn ngược.
Một bữa cơm ăn như nhai sáp, cậu muốn vội vàng rời đi, nhưng Hàn Vũ Tình uống rượu quá độ.
Trộn lẫn vị chua của chanh, thêm vị ngọt của nho, uống rượu mạnh, cô không thu liễm, ngồi song song với Hàng Thanh Độ.
Kỳ Quân Sơn đối diện khuyên cũng vô dụng, chỉ thấy cô hung dữ nói: "Anh không cần lo cho em."
Cơm nước xong, anh ta muốn tính tiền, Hàn Vũ Tình sắp bất tỉnh nhân sự, đầu ngả trên vai Hàng Thanh Độ.
Hơi thở đều mang theo mùi rượu, chạm đến trở thành việc có được dễ như trở bàn tay, gương mặt kia chui ở cổ cậu.
Hàng Thanh Độ đặt tay trên đùi, toát mồ hôi nắm chặt, xoang mũi tinh tế bắt được mùi tóc, ấm áp, mềm mại quen thuộc kia.
Tim đập nhảy lên kịch liệt, cậu không thể tức giận với cô.
Cho dù cậu làm con giáp thứ mười ba ái muội cũng không sao, chỉ cần cô vui vẻ.
"Thanh Độ, đúng không?" Kỳ Quân Sơn thắt cà vạt, cảm giác tinh anh cao cấp nhất phái.
"Anh tạm thời có chút việc, anh đi trước, cậu giúp anh đưa chị dâu cậu về nhà, có thể chứ?"
"Gần đây cô ấy khá phiền lòng với chuyện công việc, cho nên ra ngoài mượn rượu giải sầu, vừa lúc cậu ấy ở đây, cậu về thì khuyên nhủ một chút."
“Anh có việc, phải đi trước.” Kỳ Quân Sơn muốn sờ sờ trán Hàn Vũ Tình.
Động tác của Hàng Thanh Độ nhanh hơn so với anh ta, ôm eo nhỏ, ôm vào trong ngực, tránh thoát khỏi sự đụng chạm của anh ta.
"Được, tôi sẽ đưa chị ấy về nhà, anh không cần lo lắng."
"Ai, được." Kỳ Quân Sơn không để trong lòng, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Hàng Thanh Độ đặt tay trên eo cô, buộc chặt, cô đang nóng lên, nóng đến mức ngực của cậu xuất hiện sẹo đen.
Đặt xe, ra ngoài.
Rõ ràng nghe thấy tiếng dỗ dành của đàn ông: "Cục cưng, anh lập tức về ngay, anh chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm."
"Tức giận gì chứ, anh chỉ hợp tác một vụ án với cô ta thôi, tình duyên sương sớm mà thôi, anh yêu em nhất."
"Cái gì mà người yêu? Chúng ta còn chưa xác định quan hệ, chỉ là đang mập mờ thôi."
…
Hàng Thanh Độ hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc người đẹp trên vai, cắn răng cười lạnh: "Chị nhìn xem chị coi trọng người gì vậy, người đàn ông ngoại tình."
Đôi tay Hàn Vũ Tình đặt trên vai cậu, mềm ngực mang đệm kia cọ vào ngực trẻ tuổi của cậu.
Hàng Thanh Độ mềm mại, sự lương bạc trong mắt tràn đầy thương tiếc.
-
Về đến nhà, Hàn Vũ Tình đã ngủ rồi, cậu đã không ôm được, đổi thành cái ôm công chúa, vào nhà, cho dù mỏi tay, vẫn ổn định vững chắc đặt cô xuống giường trong phòng.
Vòng eo tinh tế mềm mại, mu bàn tay dán trên trán, hiện ra sự mệt mỏi.
Đây là lúc cô cần được chăm sóc, Hàng Thanh Độ rót một chén nước, ngồi trên chiếc giường mềm mại của cô, hỏi: "Chị uống nước không?"
Hàn Vũ Tình khó chịu, đôi mắt híp lại, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh câu lấy cậu.
Hàng Thanh Độ không nhúc nhích, cho đến khi men say mông lung, cô hàm hàm hồ hồ nói với cậu: "Ôm chị một cái."
Vươn hai tay, mắt chứa sự khẩn cầu.
Hàng Thanh Độ cảm thấy trái tim nhảy ra khỏi người, cậu sắp mất mạng.
Cậu nhào qua, đè ở đầu vai của cô, chóp mũi đụng đến cái cổ mềm ấm, ngửi chút hương thơm ấm áp dịu dàng.
Không có tà niệm, chỉ là đơn giản ôm một cái, tình cảm mãnh liệt cũng bắn ra bốn phía.
Cánh môi Hàn Vũ Tình tìm cái gì, Hàng Thanh Độ ngẩng đầu.
Chạm vào nhau.
Ấm áp, say lòng người.
Cô rất khát, đầu lưỡi có chút chua xót.
Hàng Thanh Độ khắc chế chính mình rời đi, phát hiện cô trợn tròn mắt, mặt dường như đã say rồi.
Cô đang làm cái gì?
Cô muốn làm cái gì.
Cậu sắp điên mất.
“... Vũ Tình.” Cậu oa oa kêu to, giống như ấu thú.
Hàn Vũ Tình thò lại gần, mở miệng ra, vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm, nhưng cậu không phải vậy, đảo khách thành chủ, quấn lấy môi lưỡi, nuốt cắn vào bụng.
Cậu chưa từng hôn ai, không biết làm thế nào, sức lực hơi mạnh, nắm chặt đầu vai của cô, ngoài miệng dùng sức sâu hơn, thật sự biến thành một con sư tử.
Đoạt lấy rồi dây dưa, cảm xúc áp lực lâu dài thành lũ bất ngờ bùng nổ.
Cậu yêu, cậu muốn.
Ánh mắt tan rã, Hàn Vũ Tình hàm hồ mở chân ra, nhưng váy chặt, cô không có cách nào, chỉ có thể gãi lưng cậu.
Thân thể có sức sống, kiên có, trong miệng là vị thoải mái thanh tân, nước bọt dính liền, hô hấp tăng thêm cùng với sự cọ xát thân thể.
Đầu lưỡi cuồng nhiệt tìm kiếm, nơi này cũng ngốc không chịu được, nơi đó cũng ngốc không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng sờ soạng rõ ràng toàn bộ cấu tạo của khoang miệng.
Hàng Thanh Độ không nghĩ đến mình có thể mất khống chế đến như vậy.
Không được.
Cậu đang chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng cậu không nhịn nổi, cậu nghĩ, vẫn luôn muốn yêu đương với cô.
Tóc dài màu đen lộn xộn trải trên giường màu hồng nhạt, hai người trên giường lộn xộn, vuốt ve.
Cậu không dám cởi quần áo của cô, cũng không dám sờ, chỉ có thể bắt lấy thịt đầu vai của cô, véo một cái.
Thành một chiếc kẹp gắp than, cậu không khống chế được mà dùng sức.
Hàn Vũ Tình lại lớn mật, xoa cậu liếm cậu, ngón tay ấn trên đũng quần cương cứng.
Cô có thể phân rõ không?
Cô có thể phân rõ cô đang hôn ai không?
Cô có thể không?
Cậu không thể, cô có thể sờ, cậu chỉ quyết tâm hôn, hôn đến thiên hoang địa lão, cho đến khi yết hầu thiếu nước phát ngứa, sự khát nước tràn đầy trong khoang miệng, lúc uy hiếp sinh mạng thì dừng lại.
Tay Hàn Vũ Tình chui vào đũng quần của cậu.
Cảm giác bị chạm vào rất tốt, Hàng Thanh Độ như bị ninja nhập, đẩy cô ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Hàn Vũ Tình bị ném trên giường sững sờ.
Trên môi còn có chất lỏng như mật mía, cô chậm rãi vươn tay sờ đến giữa hai chân mình, ướt đẫm.
Ánh trăng sáng tỏ, đốt sáng nửa bên giường, trên mặt đất là quầng sáng nhỏ.
Cô gặp được một người, tốt sao.
Túm đai lưng xuống, vệt đỏ năm ngón tay dừng trên làn da tuyết trắng.
Đây là tình dục.