Chương 2
Ba năm sau, Hàng Thanh Độ đã lên lớp 12.
Ngày mùa hè nóng bức, ánh nắng nướng đất, bóng râm sum suê, muỗi hoành hành ngang ngược.
Hàn Vũ Tình nhận một vụ án tố tụng dân sự, kiện tụng ly dị, nhân vật chính là một đôi phu thê ở nông thôn, ép duyên, người bỏ được kẻ thì không, cãi nhau tới tới lui lui, nói đến việc sinh con dưỡng cái, nói đến việc không có tiền hưu dưỡng lão, xử lý thành hai chữ "Không có tiền" (没钱).
Vì kế hoạch mở lâu thương cũ đổi phòng mới, một nhà một hộ chỉ có thể được phân một gian phòng, không ít người lợi dụng sơ hở ly hôn, chia nhà, lại thêm một sổ hộ khẩu, chỉ là để thêm một căn phòng mới.
Làm đến túi bụi, ly hôn giả cũng biến thành ly hôn thật.
Cuối cùng ly hôn hay không ly hôn? Muốn ly hôn lại không muốn ly hôn.
Cho nên cô hoà giải một buổi trưa, bón máu cho muỗi cả buổi trưa!
A.
Khó chịu muốn chết, mau!
Trên làn da trắng tinh tế nhô lên từng vệt đỏ, còn có các loại bọc sưng lên.
Hàn Vũ Tình vừa vào cửa, tùy tiện ném ly trà sữa vừa uống một nửa lên bàn, chất lỏng bắn một mảnh.
Cởi trang phục công sở ra, váy bao mông, áo khoác tây trang, nội y sơ mi trắng ném đầy đất, kéo cửa phòng tắm đi vào tắm rửa.
Tiếng nước tí tách tí tách mở ra, có một cỗ hương vị triền miên.
Hôm nay là thứ sáu, Hàng Thanh Độ trở về sớm, vào cửa thấy quần áo nữ rải đầy đất, mặt nóng lên thở hổn hển, cuối cùng là không nhìn nổi nữa.
Ngón tay trắng thon cầm từng bộ quần áo có u hương trộn với mùi mồ hôi lên, quy quy củ củ đặt trên sô pha phòng khách.
Không chờ cậu đứng dậy thu dọn trà sữa hỗn độn trên bàn, Hàn Vũ Tình đã đi ra.
Bọc một chiếc khăn tắm to, màu tuyết trắng nhạt, xương quai xanh giương cánh muốn bay, lưng nhô lên uốn lượn dụ hoặc, vai thẳng tắp.
Cô không đi giày, mũi chân màu đậu đỏ đặt lên mặt đất, thành một chút chu sa hơi sắc.
Thấy cậu, uyển chuyển cười: "Đã về rồi?"
Hàng Thanh Độ nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, tựa như bao hàm sự sủng nịch.
"Học tập thế nào rồi? Sắp đi Đại học, đừng lơi lỏng."
"Tốt ạ."
Hàn Vũ Tình đi chân đất, vải bố trắng khó khăn lắm mới có thể che đậy mông vểnh, đôi mắt hồ ly câu nhân đoạt xá.
Mở tủ lạnh lấy một lon Coca, "cạch" một tiếng, bọt khí nổi lên sinh động, rót vào sâu bên trong yết hầu.
Hương vị ngọt ngấy uống quá nhiều không có sức, uống xong mấy ngụm, cô đưa cho Hàng Thanh Độ: "Chị không uống hết, em giải quyết đi."
“Buổi tối chúng ta ăn cái gì? Chị làm cho.”
“Cái gì cũng được ạ.”
Ngón tay Hàng Thanh Độ ấn vào lãnh châu ở vách tường, nhận thấy mình đã nói sai, lại bỏ thêm câu: "Cà chua xào trứng, rau cần xào, rau trộn dưa leo."
Hàn Vũ Tình chỉ biết làm đồ ăn đơn giản, đổ dầu, thêm hành tỏi gia vị, đổ nguyên liệu nấu ăn vào, thêm nước tương, dấm, muối, quấy nguyên liệu, đổ ra bát.
Phức tạp: Ướp trước, ngâm rượu gia vị, hầm thịt chờ đợi, quá nhiều bước, cô không biết, cũng không muốn biết.
Quá dầu mỡ không tốt với thân thể.
Đặc biệt tuổi của cô đã sắp 30!
Nhiều chuyện phải lo lắng như vậy đấy.
Cô 27 tuổi, độc thân, không có con, không có tiền tiết kiệm!
Miệng ly tàn lưu hương vị miệng của người phụ nữ, Hàng Thanh Độ nhìn một cái, đưa lên môi uống một ngụm.
Hàn Vũ Tình liếc mắt thấy quần áo chỗ sườn chân cậu, vươn tay cho cậu: "Đưa quần áo cho chị."
Hàng Thanh Độ tùy tay cầm một cái, ngón tay vừa vặn có thể chạm vào mút áo ngực, đứng lên, dường như là nâng lên đưa cho cô.
Cao hơn cô nửa cái đầu, vóc dáng cao gầy, làn da màu nâu nhạt trải qua sự nuôi dưỡng của thành phố K có phong thủy tốt, trở nên trắng nõn, ánh mắt sắc nhọn, có một khí chất đàn ông không chịu thua cũng có nhu tình liếc mắt đưa tình với cô.
Hàn Vũ Tình không thèm để ý, cầm lấy, đầu ngón tay đụng đến làn da ngón tay của cậu
Tiến độ màn ảnh chậm rãi di chuyển, một giây hận không thể bẻ thành một trăm phần, động tác thong thả.
Là cô vô tình, cậu lại động lòng.
"Em đỏ mặt làm gì?"
“... Dạ?”
Hàn Vũ Tình dò hỏi, ánh mắt lưu chuyển theo cái nhìn chăm chú của cậu, dừng ở trên bộ ngực ẩn ẩn lộ ra nửa hình cung của chính mình, cười nhạt một cái.
Hàng Thanh Độ bị cô trêu đùa, sau khi xấu hổ trong chớp mắt, rũ mắt nhìn mặt đất.
Trong không khí có sự cay đắng thơm ngọt, nguyên nhân là trà sữa bắn tung toé trên bàn cà phê.
Hàng Thanh Độ im lặng thu mình, ở trường cũng không hay nói chuyện, tốn một khoảng thời gian mới hoà mình được với các bạn, cậu có cảm giác không hợp với nhóm rất sâu, dưới sự áp lực bức bách, cậu khắc khổ học tập, thành tích cầm cờ đi trước.
Đạt đến sự ưu tú người khác lao lực tốn tâm tư học bổ túc cũng không đạt được.
Hàn Vũ Tình không thích người chất phác, thích người hài hước thú vị, có thể dỗ cô, hiên nhiên cậu không làm được, có khi suy nghĩ đắn đo lời nói của mình có phù hợp tâm ý của cô hay không.
Loại không khí này nặng nề, trong lòng hiểu rõ không nói ra.
Đầu óc nóng đến mức khó chịu, cậu muốn chạy.
Hàng Thanh Độ tiến lên một bước, đôi tay cầm quần áo trong tay cô: "Em giặt giúp chị nhé?"
Hàn Vũ Tình dừng lại, kinh ngạc vì cậu có thể làm ra hành động này.
Khung xương mảnh khảnh là trái tim nóng như lửa, trái tim nóng như lửa…
"Chị là gì của em?" Ánh mắt nhu nhu của cô hàm chứa ý cười trêu chọc, trên gương mặt này rất khó nhìn ra sự ngây ngẩn khô khan.
Hàng Thanh Độ ôm quần áo ở trong ngực mình, mồ hôi mang theo nhiệt độ cơ thể tồn tại trên đầu ngón tay cậu, nhào vào lồng ngực, một trận kích động vui sướng, cậu như hít thuốc phiện, trước sau ghét bỏ không hít đủ.
Cậu không trả lời vấn đề xưng hô, cứng đờ chuyển đề tài: "Công việc gần đây của chị có ổn không? Có chuyện gì không thoải mái có thể nói với em."
Thật đúng là trẻ con.
Hàn Vũ Tình nhìn cậu mấy lần, ý cười chưa giảm, nổi lên tâm tư trêu đùa: "Chị mới có một người bạn trai, có chuyện không thoải mái sẽ nói với anh ấy."
Hàng Thanh Độ kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin tưởng.
Hàn Vũ Tình khẽ cười: "Chị đã thủ tiết ba năm rồi, tìm một người đàn ông mà thôi, biểu cảm này của em là gì."
“... A, em… Em…” Cậu không thể nói một câu hoàn chỉnh, tránh cô đi vào phòng tắm, đụng phải vai cô, xương cốt đụng vào nhau.
Hàng Thanh Độ không nói xin lỗi, đóng cửa.
Hàn Vũ Tình rõ ràng cảm thấy được cậu cậu khẩn trương vô thố, cảm nhận được cậu co quắp khổ sở.
Thật, thú vị, đứa nhỏ này.
-
Buổi tối lúc ăn cơm, Hàn Dịch Kim và Giả Lâm mang theo không ít rau dưa trái cây đến tìm Hàn Vũ Tình.
Nghe nói cô tìm một người bạn trai là giáo sư Đại học, hưng phấn không thôi, con gái cuối cùng cũng có chỗ dựa tốt, vội vàng đến hỏi thăm tin tức.
"Bạn trai kia của con, là người thế nào? Người ta là thành phần trí thức cao cấp, bằng cấp cao, con cũng đừng kén chọn, chọn cậu ấy đi." Giả Lâm thúc giục.
Đẩy chồng mình một cái: "Ông cũng nói một câu đi!"
"Người ta không chê con có một đời chồng, còn mang theo một người kéo chân sau." Giả Lâm hung hăng liếc xéo nhìn Hàng Thanh Độ một cái: "Đã rất không tồi rồi!"
"Lại kén chọn lại chờ nữa, đời này con đều không gả đi được nữa."
Hàn Vũ Tình nghe tai này ra tai kia, lúc trước cô xem mắt với Hàng Xuân Úc ba tháng rồi kết hôn vội, còn không phải là nghe lời của bà ấy, đến ở rể, cũng đủ văn hóa, công việc không tồi, người cũng thành thật, gả đi mà thôi, gả ai mà không giống nhau?
Bây giờ động cái là nói: Cô già rồi, ánh mắt cao, không ai muốn, từng kết hôn.
Hàng Thanh Độ trầm mặc, múc một bát cháo tôm thịt cho cô.
Hàn Vũ Tình bị cậu chăm sóc quen rồi, cầm muỗng lên ăn, cầm đũa muốn gặp đậu phộng ở phía xa, Hàng Thanh Độ cầm một cái muỗng múc vào mâm đồ ăn của cô.
Giả Lâm lải nhải, Hàn Dịch Kim an ủi vợ, không phát hiện cậu bé ân cần và chu đáo quá mức.
"Mấy ngày nữa các bác đến núi Thúy Phong của thành phố bên cạnh chơi, Thanh Độ thi Đại học xong thì đi cùng các bác đi." Hàn Dịch Kim cả đêm không nói chuyện vỗ vỗ vai Hàng Thanh Độ, mời nhiệt liệt.
Hàn Dịch Kim là giáo sư khoa pháp luật của Đại học Giao thông, bây giờ đương nhiệm chủ nhiệm khoa, nghe nói mục tiêu của Hàng Thanh Độ là học luật, kiệt lực kéo cậu đến Đại học Giao Thông.
Hàng Thanh Độ gật đầu, đưa bọn họ xuống lầu, lên xe.
Ngày mùa hè nóng bức, ánh nắng nướng đất, bóng râm sum suê, muỗi hoành hành ngang ngược.
Hàn Vũ Tình nhận một vụ án tố tụng dân sự, kiện tụng ly dị, nhân vật chính là một đôi phu thê ở nông thôn, ép duyên, người bỏ được kẻ thì không, cãi nhau tới tới lui lui, nói đến việc sinh con dưỡng cái, nói đến việc không có tiền hưu dưỡng lão, xử lý thành hai chữ "Không có tiền" (没钱).
Vì kế hoạch mở lâu thương cũ đổi phòng mới, một nhà một hộ chỉ có thể được phân một gian phòng, không ít người lợi dụng sơ hở ly hôn, chia nhà, lại thêm một sổ hộ khẩu, chỉ là để thêm một căn phòng mới.
Làm đến túi bụi, ly hôn giả cũng biến thành ly hôn thật.
Cuối cùng ly hôn hay không ly hôn? Muốn ly hôn lại không muốn ly hôn.
Cho nên cô hoà giải một buổi trưa, bón máu cho muỗi cả buổi trưa!
A.
Khó chịu muốn chết, mau!
Trên làn da trắng tinh tế nhô lên từng vệt đỏ, còn có các loại bọc sưng lên.
Hàn Vũ Tình vừa vào cửa, tùy tiện ném ly trà sữa vừa uống một nửa lên bàn, chất lỏng bắn một mảnh.
Cởi trang phục công sở ra, váy bao mông, áo khoác tây trang, nội y sơ mi trắng ném đầy đất, kéo cửa phòng tắm đi vào tắm rửa.
Tiếng nước tí tách tí tách mở ra, có một cỗ hương vị triền miên.
Hôm nay là thứ sáu, Hàng Thanh Độ trở về sớm, vào cửa thấy quần áo nữ rải đầy đất, mặt nóng lên thở hổn hển, cuối cùng là không nhìn nổi nữa.
Ngón tay trắng thon cầm từng bộ quần áo có u hương trộn với mùi mồ hôi lên, quy quy củ củ đặt trên sô pha phòng khách.
Không chờ cậu đứng dậy thu dọn trà sữa hỗn độn trên bàn, Hàn Vũ Tình đã đi ra.
Bọc một chiếc khăn tắm to, màu tuyết trắng nhạt, xương quai xanh giương cánh muốn bay, lưng nhô lên uốn lượn dụ hoặc, vai thẳng tắp.
Cô không đi giày, mũi chân màu đậu đỏ đặt lên mặt đất, thành một chút chu sa hơi sắc.
Thấy cậu, uyển chuyển cười: "Đã về rồi?"
Hàng Thanh Độ nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, tựa như bao hàm sự sủng nịch.
"Học tập thế nào rồi? Sắp đi Đại học, đừng lơi lỏng."
"Tốt ạ."
Hàn Vũ Tình đi chân đất, vải bố trắng khó khăn lắm mới có thể che đậy mông vểnh, đôi mắt hồ ly câu nhân đoạt xá.
Mở tủ lạnh lấy một lon Coca, "cạch" một tiếng, bọt khí nổi lên sinh động, rót vào sâu bên trong yết hầu.
Hương vị ngọt ngấy uống quá nhiều không có sức, uống xong mấy ngụm, cô đưa cho Hàng Thanh Độ: "Chị không uống hết, em giải quyết đi."
“Buổi tối chúng ta ăn cái gì? Chị làm cho.”
“Cái gì cũng được ạ.”
Ngón tay Hàng Thanh Độ ấn vào lãnh châu ở vách tường, nhận thấy mình đã nói sai, lại bỏ thêm câu: "Cà chua xào trứng, rau cần xào, rau trộn dưa leo."
Hàn Vũ Tình chỉ biết làm đồ ăn đơn giản, đổ dầu, thêm hành tỏi gia vị, đổ nguyên liệu nấu ăn vào, thêm nước tương, dấm, muối, quấy nguyên liệu, đổ ra bát.
Phức tạp: Ướp trước, ngâm rượu gia vị, hầm thịt chờ đợi, quá nhiều bước, cô không biết, cũng không muốn biết.
Quá dầu mỡ không tốt với thân thể.
Đặc biệt tuổi của cô đã sắp 30!
Nhiều chuyện phải lo lắng như vậy đấy.
Cô 27 tuổi, độc thân, không có con, không có tiền tiết kiệm!
Miệng ly tàn lưu hương vị miệng của người phụ nữ, Hàng Thanh Độ nhìn một cái, đưa lên môi uống một ngụm.
Hàn Vũ Tình liếc mắt thấy quần áo chỗ sườn chân cậu, vươn tay cho cậu: "Đưa quần áo cho chị."
Hàng Thanh Độ tùy tay cầm một cái, ngón tay vừa vặn có thể chạm vào mút áo ngực, đứng lên, dường như là nâng lên đưa cho cô.
Cao hơn cô nửa cái đầu, vóc dáng cao gầy, làn da màu nâu nhạt trải qua sự nuôi dưỡng của thành phố K có phong thủy tốt, trở nên trắng nõn, ánh mắt sắc nhọn, có một khí chất đàn ông không chịu thua cũng có nhu tình liếc mắt đưa tình với cô.
Hàn Vũ Tình không thèm để ý, cầm lấy, đầu ngón tay đụng đến làn da ngón tay của cậu
Tiến độ màn ảnh chậm rãi di chuyển, một giây hận không thể bẻ thành một trăm phần, động tác thong thả.
Là cô vô tình, cậu lại động lòng.
"Em đỏ mặt làm gì?"
“... Dạ?”
Hàn Vũ Tình dò hỏi, ánh mắt lưu chuyển theo cái nhìn chăm chú của cậu, dừng ở trên bộ ngực ẩn ẩn lộ ra nửa hình cung của chính mình, cười nhạt một cái.
Hàng Thanh Độ bị cô trêu đùa, sau khi xấu hổ trong chớp mắt, rũ mắt nhìn mặt đất.
Trong không khí có sự cay đắng thơm ngọt, nguyên nhân là trà sữa bắn tung toé trên bàn cà phê.
Hàng Thanh Độ im lặng thu mình, ở trường cũng không hay nói chuyện, tốn một khoảng thời gian mới hoà mình được với các bạn, cậu có cảm giác không hợp với nhóm rất sâu, dưới sự áp lực bức bách, cậu khắc khổ học tập, thành tích cầm cờ đi trước.
Đạt đến sự ưu tú người khác lao lực tốn tâm tư học bổ túc cũng không đạt được.
Hàn Vũ Tình không thích người chất phác, thích người hài hước thú vị, có thể dỗ cô, hiên nhiên cậu không làm được, có khi suy nghĩ đắn đo lời nói của mình có phù hợp tâm ý của cô hay không.
Loại không khí này nặng nề, trong lòng hiểu rõ không nói ra.
Đầu óc nóng đến mức khó chịu, cậu muốn chạy.
Hàng Thanh Độ tiến lên một bước, đôi tay cầm quần áo trong tay cô: "Em giặt giúp chị nhé?"
Hàn Vũ Tình dừng lại, kinh ngạc vì cậu có thể làm ra hành động này.
Khung xương mảnh khảnh là trái tim nóng như lửa, trái tim nóng như lửa…
"Chị là gì của em?" Ánh mắt nhu nhu của cô hàm chứa ý cười trêu chọc, trên gương mặt này rất khó nhìn ra sự ngây ngẩn khô khan.
Hàng Thanh Độ ôm quần áo ở trong ngực mình, mồ hôi mang theo nhiệt độ cơ thể tồn tại trên đầu ngón tay cậu, nhào vào lồng ngực, một trận kích động vui sướng, cậu như hít thuốc phiện, trước sau ghét bỏ không hít đủ.
Cậu không trả lời vấn đề xưng hô, cứng đờ chuyển đề tài: "Công việc gần đây của chị có ổn không? Có chuyện gì không thoải mái có thể nói với em."
Thật đúng là trẻ con.
Hàn Vũ Tình nhìn cậu mấy lần, ý cười chưa giảm, nổi lên tâm tư trêu đùa: "Chị mới có một người bạn trai, có chuyện không thoải mái sẽ nói với anh ấy."
Hàng Thanh Độ kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin tưởng.
Hàn Vũ Tình khẽ cười: "Chị đã thủ tiết ba năm rồi, tìm một người đàn ông mà thôi, biểu cảm này của em là gì."
“... A, em… Em…” Cậu không thể nói một câu hoàn chỉnh, tránh cô đi vào phòng tắm, đụng phải vai cô, xương cốt đụng vào nhau.
Hàng Thanh Độ không nói xin lỗi, đóng cửa.
Hàn Vũ Tình rõ ràng cảm thấy được cậu cậu khẩn trương vô thố, cảm nhận được cậu co quắp khổ sở.
Thật, thú vị, đứa nhỏ này.
-
Buổi tối lúc ăn cơm, Hàn Dịch Kim và Giả Lâm mang theo không ít rau dưa trái cây đến tìm Hàn Vũ Tình.
Nghe nói cô tìm một người bạn trai là giáo sư Đại học, hưng phấn không thôi, con gái cuối cùng cũng có chỗ dựa tốt, vội vàng đến hỏi thăm tin tức.
"Bạn trai kia của con, là người thế nào? Người ta là thành phần trí thức cao cấp, bằng cấp cao, con cũng đừng kén chọn, chọn cậu ấy đi." Giả Lâm thúc giục.
Đẩy chồng mình một cái: "Ông cũng nói một câu đi!"
"Người ta không chê con có một đời chồng, còn mang theo một người kéo chân sau." Giả Lâm hung hăng liếc xéo nhìn Hàng Thanh Độ một cái: "Đã rất không tồi rồi!"
"Lại kén chọn lại chờ nữa, đời này con đều không gả đi được nữa."
Hàn Vũ Tình nghe tai này ra tai kia, lúc trước cô xem mắt với Hàng Xuân Úc ba tháng rồi kết hôn vội, còn không phải là nghe lời của bà ấy, đến ở rể, cũng đủ văn hóa, công việc không tồi, người cũng thành thật, gả đi mà thôi, gả ai mà không giống nhau?
Bây giờ động cái là nói: Cô già rồi, ánh mắt cao, không ai muốn, từng kết hôn.
Hàng Thanh Độ trầm mặc, múc một bát cháo tôm thịt cho cô.
Hàn Vũ Tình bị cậu chăm sóc quen rồi, cầm muỗng lên ăn, cầm đũa muốn gặp đậu phộng ở phía xa, Hàng Thanh Độ cầm một cái muỗng múc vào mâm đồ ăn của cô.
Giả Lâm lải nhải, Hàn Dịch Kim an ủi vợ, không phát hiện cậu bé ân cần và chu đáo quá mức.
"Mấy ngày nữa các bác đến núi Thúy Phong của thành phố bên cạnh chơi, Thanh Độ thi Đại học xong thì đi cùng các bác đi." Hàn Dịch Kim cả đêm không nói chuyện vỗ vỗ vai Hàng Thanh Độ, mời nhiệt liệt.
Hàn Dịch Kim là giáo sư khoa pháp luật của Đại học Giao thông, bây giờ đương nhiệm chủ nhiệm khoa, nghe nói mục tiêu của Hàng Thanh Độ là học luật, kiệt lực kéo cậu đến Đại học Giao Thông.
Hàng Thanh Độ gật đầu, đưa bọn họ xuống lầu, lên xe.