Chương 1: Hoa đào nát
Ngày Hạng Xuân Úc hạ táng, đúng là mùa mưa liên miên ngắn ngủi ngừng lại, hiện ra một lát bình an.
Hàn Vũ Tình dậm tro bụi như có như không trên chân, đứng ở giữa, tay nâng di ảnh của vong phu, lạnh lùng nhìn những người đàn ông trai tráng trong thôn đào huyệt.
Mọi người mặc áo trắng không trang điểm, sắc mặt nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Trong đội đột nhiên có một người phụ nữ tóc bạc chạy ra, khóc lớn: "Con của tôi…"
Bên cạnh có một cậu bé cao ráo tuấn tú đỏ mắt đỡ người, bắt lấy tay người phụ nữ, canh phòng nghiêm ngặt sợ bà ấy nhào qua không chịu nổi, ngất ngay tại chỗ.
Trong miệng Hàn Vũ Tình đắng ngắt, trong mắt mỉa mai, liếc qua không muốn nhìn bọn họ.
"Thật là thảm, sinh viên thôn chúng ta nuôi lớn thật vất vả, cứ như vậy mà đi rồi."
"Cậu ta đáng thương? Vợ mới kết hôn một tháng không còn chồng, mới đáng thương đó."
"Ai biết cậu ta có thể làm ra chuyện này, vợ xinh đẹp như vậy, người đẹp của thành phố lớn, cậu ta thật là… không thể nói nổi."
“Làm cái gì?”
"Cậu ta ngoại tình! Chết đột ngột!"
“A?”
…
Kết thúc lễ tang, Hàn Vũ Tình cởi áo bào trắng, không muốn uống ngụm nước nào, phải rời khỏi Nam Lăng, tay cầm tay lái, xe hơi dừng trước cửa nhà không vững chắc như vậy.
Mở một nửa cửa sổ, không có sức nói chuyện, gọi vào bên trong: "Hàng Thanh Độ, xong chưa?"
Tiếng nói vừa ra, tường gạch xanh cỏ xanh, cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, có một cậu bé chạy ra.
Người cao gầy như cây cọ, đồng phục trắng xanh, cánh tay thanh gầy, xương ngón tay rõ ràng, xách theo một chiếc cặp sách nặng nề.
Nhìn thấy cô, đôi mắt lo sợ không yên dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, nhỏ giọng gọi: "... Chị dâu."
"Lên xe, chị về nhà còn phải xử lý công việc." Trong miệng Hàn Vũ Tình nhai kẹo cao su vị cam, thơm ngọt làm bớt chua xót, nhân dịp tâm tình cô còn đang tốt.
Hàng Thanh Độ gật đầu, kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra.
Người phụ nữ khóc thút thít và ông chồng già ra tiễn người: "Thanh Độ, nhất định phải nghe lời chị dâu con."
"Vũ Tình, con lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
Hàn Vũ Tình biến hoá từ mặt không biểu cảm thành nụ cười tươi ôn hoà, mở cửa, xuống xe phất tay: "Được, con biết rồi, có việc thì liên hệ điện thoại cho con, con thật sự có việc, đi trước ạ."
Cô không thể gọi được hai chữ ba, mẹ.
Hai người nói: "... Được."
Câu nói nồng đậm không nỡ này, nên nói với đứa con trai còn lại của bọn họ đi.
Sau khi hàn huyên đơn giản, khởi động xe, đường không phẳng, tiếng xe kẽo kẹt, ngừng trong tai làm người ta bực bội.
"Thắt chặt dây an toàn." Mắt Hàn Vũ Tình nhìn phía trước nói.
Hàng Thanh Độ không ngồi xe mấy lần, sờ đến dây an toàn lại không tìm chỗ cài, bực bội.
Đột nhiên, xoẹt một tiếng, cài vào.
Cánh tay lạnh lẽo hơi ẩm đè trên mu bàn tay anh, sau khi cài chặt lập tức buông ra.
Xúc cảm giống như kiến bò đi bò lại, rất lâu mới tiêu tán, là phản ứng trên làn da của cậu quá chậm?
Vừa mới lên đường cao tốc, đã có mưa bụi tinh tế dính dính rơi xuống, rơi xuống cửa sổ xe, cần gạt nước quét qua quét lại.
Hàn Vũ Tình hừ lạnh: "Người chết có linh?"
Thế hệ trước đều nói: Mưa xối mộ mới, tất có quý nhân, mưa đánh trên mộ, phú quý đời đời.
"Là có ý nói sau này em là phú hào?" Hàn Vũ Tình đánh vỡ không khí xấu hổ, nói với cậu.
Hàng Thanh Độ thông minh số một số hai, tiếp lời: "Đừng mê tín."
Hàn Vũ Tình "a" một tiếng, hai người lại im lặng.
Cô nói mấy câu, mấy chữ, bị Hàng Thanh Độ nhấm nuốt trong miệng, trong đầu lặp đi lặp lại, đôi tay quy quy củ củ nắm lấy nhau đặt trên bụng.
"Đến thành phố K, học tập cho tốt, em cũng biết, anh em ngoại tình, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc này cũng đủ để chị ly hôn với anh ta, không nghĩ đến mệnh của anh ta không tốt, ngoại tình một lần người đã mất rồi, chị đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, nhiều lắm thì giúp em học xong Đại học, thành công sẽ rời đi."
"Ba mẹ em khóc lóc xin chị, em là trụ cột trong nhà, nên được giáo dục tốt, đừng mai một trí năng của em, chị đồng ý việc này với ba mẹ em rồi."
Một câu một cái ba mẹ em.
Cũng đúng, chuyện anh cậu làm, không đúng.
Bọn họ mới kết hôn chưa lâu.
Ba mẹ hai bên còn chưa quá thân quen.
Sau khi Hàn Vũ Tình tốt nghiệp Đại học, vào làm cho một văn phòng luật sư, tiền lương chưa tính là rất cao, cũng may ba mẹ là người thành phố K, tân hôn mua phòng mua xe cho, để Hàng Xuân Úc về ở rể, đủ tiền.
Xảy ra chuyện này, ba mẹ Hàn Vũ Tình đã không muốn cô quản chuyện nhà họ Hàng nhiều, việc này dơ bẩn bao nhiêu.
Con gái của bọn họ vừa mới tân hôn, chồng đã chết, còn là ngoại tình phấn khởi mà chết.
Hai giáo sư Đại học cảm thấy mất mặt! Mất mặt chết rồi!
Hàn Vũ Tình còn xử lý hậu sự của anh ta, an trí em trai của anh ta thoả đáng, bỏ tiền giúp đỡ, hai ông bà trong nhà cãi nhau với cô, vài ngày cũng chưa nói chuyện.
Bây giờ nghĩ con gái đang trên đường trở về, lại là ngày mưa, sốt ruột nên gọi điện thoại đến.
"Mấy giờ con về?" Mẹ cô - Giả Lâm hung dữ hỏi.
Hàn Vũ Tình ngáp một cái: "Nhanh thôi ạ, con trực tiếp mang Thanh Độ về Bích Viên, hôm nào lại đến thăm hai người."
"Ông nhìn một cái đi, đứa con không có lương tâm này! Con gái như này phí công nuôi dưỡng!" Giả Lâm vội vội vàng vàng nói với ba cô - Hàn Dịch Kim.
Đúng rồi, Bích Viên là phòng tân hôn của cô.
"Cái phòng ở Bích Viên bán nhanh đi thôi, về đó ở làm gì? Con cũng không chê bẩn!"
Hàn Vũ Tình kiên trì: "Cách chỗ con đi làm gần, mười lăm phút là đến, con sẽ không bán đâu."
"Tùy con, tùy con! Thích về thì về không thì thôi! Em trai nó không phải có ba có mẹ hay sao? Nhất định phải để con chăm sóc! Ngốc nghếch!" Giả Lâm hận sắt không thành thép, lách cách một tiếng cúp máy.
Tiếng nói quá lớn, cậu nghe thấy rõ ràng.
Hàng Thanh Độ quay đầu nhìn về phía cô, thấy rõ dấu vết ô thanh dưới hai tròng mắt mỹ lệ, đuôi lông mi kéo dài, màu da trắng nõn tinh tế, màu môi cam hồng, là lá phong rơi xuống vào mùa thu.
Cô trông như một con hồ ly, cũng có phong độ trí thức nhàn nhạt, yêu mị tà tứ kết hợp với sự ngây thơ trong sáng, thoạt nhìn không phải một người phụ nữ tốt.
Hàn Vũ Tình nhìn lướt qua cậu, hiểu rõ.
Bộ dáng này của cô, chọc một đống đào hoa nát, không giống người chính chuyên.
"Phụ nữ xinh đẹp ở thành phố K có rất nhiều, em sẽ nhìn thấy nhiều hơn."
"Ai, chờ em lớn lên, chị cũng đã là bà thím trung niên rồi."
Hàng Thanh Độ trầm mặc, ngực giống như bị câu nói đẩy cậu cho người khác làm tổn thương, như bị ong mật châm cho một cái.
Ong mật rõ ràng là hái mật hoa, châm người còn rất đau.
Hiếm khi cậu cố chấp nói: "Chị không già, chị vĩnh viễn đều sẽ xinh đẹp."
Hàn Vũ Tình giống như nghe thấy chuyện cười, không nhịn được mà cười.
Đứa nhỏ ngốc, chưa từng có người nào sẽ không già đi.
Mưa bụi liên miên ngoài cửa sổ, đường giữa hai bên núi xanh, một chiếc xe hơi xuyên qua đường gió, lái đến tương lai.
Hàn Vũ Tình dậm tro bụi như có như không trên chân, đứng ở giữa, tay nâng di ảnh của vong phu, lạnh lùng nhìn những người đàn ông trai tráng trong thôn đào huyệt.
Mọi người mặc áo trắng không trang điểm, sắc mặt nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Trong đội đột nhiên có một người phụ nữ tóc bạc chạy ra, khóc lớn: "Con của tôi…"
Bên cạnh có một cậu bé cao ráo tuấn tú đỏ mắt đỡ người, bắt lấy tay người phụ nữ, canh phòng nghiêm ngặt sợ bà ấy nhào qua không chịu nổi, ngất ngay tại chỗ.
Trong miệng Hàn Vũ Tình đắng ngắt, trong mắt mỉa mai, liếc qua không muốn nhìn bọn họ.
"Thật là thảm, sinh viên thôn chúng ta nuôi lớn thật vất vả, cứ như vậy mà đi rồi."
"Cậu ta đáng thương? Vợ mới kết hôn một tháng không còn chồng, mới đáng thương đó."
"Ai biết cậu ta có thể làm ra chuyện này, vợ xinh đẹp như vậy, người đẹp của thành phố lớn, cậu ta thật là… không thể nói nổi."
“Làm cái gì?”
"Cậu ta ngoại tình! Chết đột ngột!"
“A?”
…
Kết thúc lễ tang, Hàn Vũ Tình cởi áo bào trắng, không muốn uống ngụm nước nào, phải rời khỏi Nam Lăng, tay cầm tay lái, xe hơi dừng trước cửa nhà không vững chắc như vậy.
Mở một nửa cửa sổ, không có sức nói chuyện, gọi vào bên trong: "Hàng Thanh Độ, xong chưa?"
Tiếng nói vừa ra, tường gạch xanh cỏ xanh, cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, có một cậu bé chạy ra.
Người cao gầy như cây cọ, đồng phục trắng xanh, cánh tay thanh gầy, xương ngón tay rõ ràng, xách theo một chiếc cặp sách nặng nề.
Nhìn thấy cô, đôi mắt lo sợ không yên dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, nhỏ giọng gọi: "... Chị dâu."
"Lên xe, chị về nhà còn phải xử lý công việc." Trong miệng Hàn Vũ Tình nhai kẹo cao su vị cam, thơm ngọt làm bớt chua xót, nhân dịp tâm tình cô còn đang tốt.
Hàng Thanh Độ gật đầu, kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra.
Người phụ nữ khóc thút thít và ông chồng già ra tiễn người: "Thanh Độ, nhất định phải nghe lời chị dâu con."
"Vũ Tình, con lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
Hàn Vũ Tình biến hoá từ mặt không biểu cảm thành nụ cười tươi ôn hoà, mở cửa, xuống xe phất tay: "Được, con biết rồi, có việc thì liên hệ điện thoại cho con, con thật sự có việc, đi trước ạ."
Cô không thể gọi được hai chữ ba, mẹ.
Hai người nói: "... Được."
Câu nói nồng đậm không nỡ này, nên nói với đứa con trai còn lại của bọn họ đi.
Sau khi hàn huyên đơn giản, khởi động xe, đường không phẳng, tiếng xe kẽo kẹt, ngừng trong tai làm người ta bực bội.
"Thắt chặt dây an toàn." Mắt Hàn Vũ Tình nhìn phía trước nói.
Hàng Thanh Độ không ngồi xe mấy lần, sờ đến dây an toàn lại không tìm chỗ cài, bực bội.
Đột nhiên, xoẹt một tiếng, cài vào.
Cánh tay lạnh lẽo hơi ẩm đè trên mu bàn tay anh, sau khi cài chặt lập tức buông ra.
Xúc cảm giống như kiến bò đi bò lại, rất lâu mới tiêu tán, là phản ứng trên làn da của cậu quá chậm?
Vừa mới lên đường cao tốc, đã có mưa bụi tinh tế dính dính rơi xuống, rơi xuống cửa sổ xe, cần gạt nước quét qua quét lại.
Hàn Vũ Tình hừ lạnh: "Người chết có linh?"
Thế hệ trước đều nói: Mưa xối mộ mới, tất có quý nhân, mưa đánh trên mộ, phú quý đời đời.
"Là có ý nói sau này em là phú hào?" Hàn Vũ Tình đánh vỡ không khí xấu hổ, nói với cậu.
Hàng Thanh Độ thông minh số một số hai, tiếp lời: "Đừng mê tín."
Hàn Vũ Tình "a" một tiếng, hai người lại im lặng.
Cô nói mấy câu, mấy chữ, bị Hàng Thanh Độ nhấm nuốt trong miệng, trong đầu lặp đi lặp lại, đôi tay quy quy củ củ nắm lấy nhau đặt trên bụng.
"Đến thành phố K, học tập cho tốt, em cũng biết, anh em ngoại tình, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc này cũng đủ để chị ly hôn với anh ta, không nghĩ đến mệnh của anh ta không tốt, ngoại tình một lần người đã mất rồi, chị đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, nhiều lắm thì giúp em học xong Đại học, thành công sẽ rời đi."
"Ba mẹ em khóc lóc xin chị, em là trụ cột trong nhà, nên được giáo dục tốt, đừng mai một trí năng của em, chị đồng ý việc này với ba mẹ em rồi."
Một câu một cái ba mẹ em.
Cũng đúng, chuyện anh cậu làm, không đúng.
Bọn họ mới kết hôn chưa lâu.
Ba mẹ hai bên còn chưa quá thân quen.
Sau khi Hàn Vũ Tình tốt nghiệp Đại học, vào làm cho một văn phòng luật sư, tiền lương chưa tính là rất cao, cũng may ba mẹ là người thành phố K, tân hôn mua phòng mua xe cho, để Hàng Xuân Úc về ở rể, đủ tiền.
Xảy ra chuyện này, ba mẹ Hàn Vũ Tình đã không muốn cô quản chuyện nhà họ Hàng nhiều, việc này dơ bẩn bao nhiêu.
Con gái của bọn họ vừa mới tân hôn, chồng đã chết, còn là ngoại tình phấn khởi mà chết.
Hai giáo sư Đại học cảm thấy mất mặt! Mất mặt chết rồi!
Hàn Vũ Tình còn xử lý hậu sự của anh ta, an trí em trai của anh ta thoả đáng, bỏ tiền giúp đỡ, hai ông bà trong nhà cãi nhau với cô, vài ngày cũng chưa nói chuyện.
Bây giờ nghĩ con gái đang trên đường trở về, lại là ngày mưa, sốt ruột nên gọi điện thoại đến.
"Mấy giờ con về?" Mẹ cô - Giả Lâm hung dữ hỏi.
Hàn Vũ Tình ngáp một cái: "Nhanh thôi ạ, con trực tiếp mang Thanh Độ về Bích Viên, hôm nào lại đến thăm hai người."
"Ông nhìn một cái đi, đứa con không có lương tâm này! Con gái như này phí công nuôi dưỡng!" Giả Lâm vội vội vàng vàng nói với ba cô - Hàn Dịch Kim.
Đúng rồi, Bích Viên là phòng tân hôn của cô.
"Cái phòng ở Bích Viên bán nhanh đi thôi, về đó ở làm gì? Con cũng không chê bẩn!"
Hàn Vũ Tình kiên trì: "Cách chỗ con đi làm gần, mười lăm phút là đến, con sẽ không bán đâu."
"Tùy con, tùy con! Thích về thì về không thì thôi! Em trai nó không phải có ba có mẹ hay sao? Nhất định phải để con chăm sóc! Ngốc nghếch!" Giả Lâm hận sắt không thành thép, lách cách một tiếng cúp máy.
Tiếng nói quá lớn, cậu nghe thấy rõ ràng.
Hàng Thanh Độ quay đầu nhìn về phía cô, thấy rõ dấu vết ô thanh dưới hai tròng mắt mỹ lệ, đuôi lông mi kéo dài, màu da trắng nõn tinh tế, màu môi cam hồng, là lá phong rơi xuống vào mùa thu.
Cô trông như một con hồ ly, cũng có phong độ trí thức nhàn nhạt, yêu mị tà tứ kết hợp với sự ngây thơ trong sáng, thoạt nhìn không phải một người phụ nữ tốt.
Hàn Vũ Tình nhìn lướt qua cậu, hiểu rõ.
Bộ dáng này của cô, chọc một đống đào hoa nát, không giống người chính chuyên.
"Phụ nữ xinh đẹp ở thành phố K có rất nhiều, em sẽ nhìn thấy nhiều hơn."
"Ai, chờ em lớn lên, chị cũng đã là bà thím trung niên rồi."
Hàng Thanh Độ trầm mặc, ngực giống như bị câu nói đẩy cậu cho người khác làm tổn thương, như bị ong mật châm cho một cái.
Ong mật rõ ràng là hái mật hoa, châm người còn rất đau.
Hiếm khi cậu cố chấp nói: "Chị không già, chị vĩnh viễn đều sẽ xinh đẹp."
Hàn Vũ Tình giống như nghe thấy chuyện cười, không nhịn được mà cười.
Đứa nhỏ ngốc, chưa từng có người nào sẽ không già đi.
Mưa bụi liên miên ngoài cửa sổ, đường giữa hai bên núi xanh, một chiếc xe hơi xuyên qua đường gió, lái đến tương lai.