Chương : 20
Đứng nhìn thi thể con Xích vĩ lục xà nằm rạp trên mặt đất, trên đầu, mắt, mũi, miệng còn đang tràn ra máu tươi, Long Huyền chẳng tỏ ra chút nào thương hại, giống loài đến ngay cả huynh đệ, tỷ muội còn chưa ra đời của mình cũng ăn, chết ngàn lần cũng không hết tội.
Đầu con lục xà bị bẻ ngược đến gập lại về phía sau, hiển nhiên một quyền cùng một chưởng ban nãy của Long Huyền đã làm xương cổ nó gãy nát mà chết. Ngay lúc này, chợt một khí thế như cuồng phong ập về phía Long Huyền đang đứng.
“Huyền tiểu tử, có nguy hiểm.”
Không cần Bạch lão nói, Long Huyền cũng đã thấy được từ phía cửa hang, một con đại mãng xà, đúng hơn là một con Xích vĩ lục xà cực lớn hiện ra. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là con mẹ đang nằm trong hang động ban nãy, lúc này nó hiện ra, Long Huyền mới hiểu lý do tại sao Bạch lão yên tâm để hắn cùng với con non giao chiến lâu như vậy, bởi lẽ con mẫu xà này hoàn toàn không có ý định can thiệp.
Mãi đến khi Long Huyền giết chết con của nó, mới khiến nó nổi giận mà lao ra. Giờ đây toàn thân trên dưới của con Xích vĩ mẫu xà kia chi chít vết thương, vảy trên người nhiều mảng đã bị rớt ra, do phẫn nộ lao ra nên thương thế trên người bị động đến, máu tươi lại tràn ra. Thảm nhất là phần đầu của nó, gần như đã bị dập nát, lộ ra vài chỗ xương trắng.
Cũng phải công nhận là sức sống của yêu thú vô cùng cường đại, cho nên dù con mẫu xà này bị thương nặng đến như vậy vẫn còn có thể sống được, gặp phải con người chịu một nửa thương thế như vậy sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.
Lại quay trở về tình huống nguy hiểm mà Long Huyền đang phải đối mặt, nói thì rất chậm nhưng sự việc xảy ra lại cực nhanh, ngay khi Long Huyền nhìn thấy thân ảnh của con Xích vĩ mẫu xà thì cái đuôi màu đỏ của nó đã nhanh chóng quét tới mang theo một luồng cuồng bạo khí xoáy, đập thẳng vào Long Huyền.
Chân phải Long Huyền ban nãy còn bị siết đến mất đi cảm giác, giờ đây máu vẫn chưa kịp lưu thông lại, cho nên hắn chỉ cảm thấy chân mình một mảnh tê liệt, sắc mặt Long Huyền khó coi vô cùng, không cách nào tránh né cái đuôi to như cột nhà đang lao đến, hắn cũng chỉ đành vận sức vào chân trái nhảy ngược về phía sau để giảm sức va chạm, đồng thời lấy hai tay làm thành hình chữ thập cản ở trước ngực.
“Bành.”
“Hự, phụt.”
Ăn trọn một cú quét đuôi của con mẫu xà, Long Huyền bay như diều đứt dây về phía xa, va thẳng vào một thân cây, khiến cho thân cây này cũng bật gốc mà lên, về phần Long Huyền thì lại lăn lộn thêm mấy vòng, sau đó miệng hộc ra máu tươi, cả người do va chạm mà thương thế đầy mình, hình như xương sườn cũng bị gãy vài cái, trong lúc nhất thời còn không có đứng dậy được.
“Hục hặc, hô hô hô…”
“Con mẹ nó… đau.. chết đi.. được.”
Khó khăn lau đi vệt máu sót lại trên môi, cố bật ra một câu chửi cho hả dạ, hai cánh tay của Long Huyền tê dại đi, hắn khó khăn tựa vai vào một thân cây rồi đứng dậy, đôi mắt vô cùng cảnh giác nhìn con mẫu xà. Phải nói là cả đời Long Huyền đều chưa từng bị thương nặng đến như vậy, kiếp trước sống trong thời hòa bình, tính cách Long Huyền lại không phải loại ngông nghênh, thích gây sự, do đó gần như chưa từng bị thương qua.
Lần đầu tiên gặp đại nạn ở kiếp trước cũng là lúc hắn nhắm mắt xuôi tay mà đến thế giới này. Do lúc đó hắn chết ngay lập tức nên cũng không có cảm thấy quá mức đau đớn. Giờ đây cảm nhận được cơn đau dữ dội từ trong ngực truyền đến, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong cơ thể, khuôn mặt của Long Huyền khó coi vô cùng, đến thở mạnh cũng không làm được.
Ngay lúc này, hắn nghe được một âm thanh vang lên bên tai, làm cho hắn đang cố vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết để khôi phục một chút sức lực liền kém chút tức đến hộc máu lần nữa.
“Huyền nhi, nhanh đánh trả, làm gì mà yếu đuối như con gái vậy, con rắn này chỉ mạnh ngang thất tinh nhập vi hậu kì mà thôi, làm thịt nó ngươi liền phát tài a.”
Khuôn mặt như quả mướp đắng, Long Huyền khó khăn nhìn về phía Bạch lão. Không sai, âm thanh mang theo chút châm chọc kia chính là từ miệng sư phụ của Long Huyền nói ra.
“Sư phụ, người còn biết nó có sức mạnh ngang tu sĩ nhập vi hậu kì, sao không bảo ta chạy cho nhanh, may mắn là vẫn chưa chết, nhìn đệ tử của mình bị ngược thảm như vậy, người đành lòng sao?”
Vẻ mặt Long Huyền đang cười mà như khóc, hắn giận a, nếu không phải đánh không lại tên sư phụ này, hắn đã sớm lao lên liều mạng cũng muốn đem cái kẻ mặt trắng trước mắt đánh thành đầu heo.
“Vi sư đương nhiên cũng muốn giúp ngươi, nhưng ta đánh không lại con rắn này a, yên tâm đi, ngươi lại đánh nó một chưởng đảm bảo con rắn này chết chắc, nó sớm đã trọng thương chỉ còn lại một hơi, lực công kích mười không còn một, nếu không một tên nhập vi nhị tinh như ngươi làm sao sống được tới bây giờ.”
“Phải biết là không có cơ hội này, ngươi muốn giết chết một con yêu thú nhất giai hậu kì là không thể nào, nhớ kĩ, cẩn thận độc phấn gây ảo giác từ đuôi của nó, nếu không ngươi có lẽ sẽ chết thêm một lần nữa đó nha.”
Nghe mấy lời ba hoa của Bạch lão, Long Huyền có ngu mới tin y đánh không lại con rắn này, thế nhưng Long Huyền hiểu đây là Bạch lão cố ý để hắn có cơ hội lịch luyện, liều mạng chém giết kẻ địch mạnh hơn mình.
Đúng thật là con mẫu xà bị thương vô cùng nặng, sau khi quất ra một đuôi kia, nó như đã kiệt sức, tình cảnh cũng không tốt hơn Long Huyền bao nhiêu, vốn là máu của nó phần nhiều đã cho con non nuốt gần hết, giờ đây lại chảy ra thêm rất nhiều, thấm đỏ tươi cả một vùng trên mặt đất.
Nó chầm chậm bò về phía Long Huyền, nhìn con mãng xà to lớn đang tiến tới, Long Huyền không quan tâm mà điên cuồng vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết. Tuy rằng ban nãy phân tâm nói chuyện với Bạch lão, nhưng Long Huyền sớm vận chuyển tới chu thiên thứ năm của Luân Hồi Đạo Quyết rồi.
Thần kì là Luân Hồi Đạo Quyết đối với chữa lành thương thế lại hiệu quả vô cùng, tuy xương sườn vẫn bị gãy, nhưng những vết thương ngoài da của hắn nhanh chóng ngừng chảy máu, khí huyết trong cánh tay cùng chân phải cũng thông thuận hơn, tuy hai tay còn hơi đau nhưng đã có thể cử động lại được rồi.
Nhìn thấy con mẫu xà đã đến đủ gần, Long Huyền biết nó chỉ còn thủ đoạn tấn công duy nhất là dùng đuôi cùng độc phấn ở trên đó, vì đầu của nó đã gần như nát bét từ trước rồi.
Thình lình, con mẫu xà lại lần nữa dùng đuôi quét tới, may là xung quanh có mấy cái cây ngăn cản một chút nên lần này tốc độ của cái đuôi này không quá nhanh như lần trước, Long Huyền nhanh chóng nín thở, khi xích vĩ quét tới chỗ hắn đứng thì vừa vặn là lúc Long Huyền vận chuyển xong chu thiên thứ mười của Luân Hồi Đạo Quyết, thể lực cùng linh lực hồi phục lại miễn cưỡng vừa đủ để Long Huyền thi triển ra Ba động chưởng.
Long Huyền cũng không ngu ngốc mà đứng tại chỗ xuất chưởng, hắn biết rõ đánh trúng một chưởng này có thể sẽ giết được con rắn, nhưng nếu hắn cũng dính chiêu thì tại đây sẽ có thêm một xác người chết là hắn. Cho nên hắn lẻn ra sau thân cây sau đó lại cố nhịn đau đạp một cái, nhảy lên một đoạn, nín thở tránh độc khí rồi từ phía trên xuất chưởng áp xuống đuôi của con mẫu xà.
“Ba động chưởng—”
Vốn cả nửa trên thân hình đã thương thế chồng chất, giờ phần đuôi lại trực tiếp ăn phải một chiêu Ba động chưởng khiến nó đứt lìa ra. Con xích vĩ mẫu xà tru thảm một tiếng, dãy dụa vô lực vài lần, rồi cũng chết đi. Long Huyền ở trên không trung thì rơi vào tình trạng vô lực mà ngã xuống, ngay lúc hắn nhắm mắt chuẩn bị đập cả khuôn mặt vào trên đất, nhưng mãi vẫn không thấy cơn đau xuất hiện.
Hé con mắt ra nhìn mặt đất gần sát trước mắt, hắn thở nhẹ một hơi, hóa ra là Bạch lão thấy Long Huyền rơi xuống, không đành lòng nên đỡ hắn một cái, nhưng rồi chợt buông tay.
Long Huyền cuối cùng vẫn phải chịu cảnh mồm cạp đất, cũng may là không phải từ trên cao cắm thẳng mặt xuống, nhìn hắn thảm không nói nổi nhưng chung quy là chưa chết được.
Nằm nghỉ ngơi một lát, đột nhiên lúc này trên người của Long Huyền, một ánh sáng lóe lên, một viên hắc bạch ngọc châu xuất hiện, ngay lập tức Long Huyền thấy một màn vô cùng thần kì phát sinh.
Một đoàn khí đen từ trên thân thể con Xích vỹ mẫu xà lao vào bên trong viên châu, sau đó cả thân hình vốn rất to lớn của nó dần khô héo rồi tan rã thành cát bụi. Long Huyền trợn mắt ngoác mồm, rất lâu rồi hắn không thể gọi ra viên châu này, thế nhưng hôm nay lại chủ động lao đi ra, hơn nữa còn tự ý phá hủy chiến lợi phẩm của hắn.
Rất nhanh khi đã hút cạn đám hắc khí từ trên thân con rắn, viên ngọc châu lại lóe lên mà chui vào trong cơ thể Long Huyền.
Long Huyền có chút không vui, ngươi nha, sống nhờ trong cơ thể ta, thích ra thì ra, thích vào thì vào, giờ lại tự ý hành động, thât sự coi ta không ra cái gì cả mà. Long Huyền cũng có chút chán nản, bất lực với viên châu này, hắn đang định hỏi Bạch lão tại sao hắc bạch ngọc châu lại hiện ra, cùng đám hắc khí kia là gì thì lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được trong cơ thể phát sinh biến hóa.
Cố gắng ngồi dậy nhanh chóng vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết, Long Huyền phát hiện bản thân lần này vậy mà có thể liên kết được với viên hắc bạch ngọc châu. Khi nó tiến vào trong cơ thể mình, lúc này từ viên châu có một đoàn khí màu trắng phát ra, sau đó dung nhập vào cơ thể của Long Huyền.
Đoàn khí này tràn đầy sức sống và năng lượng, Long Huyền có thể cảm nhận được các vết thương đang nhanh chóng khôi phục, tổn thương nặng nhất là gãy xương ở ngực cũng dần liền lại. Quá trình kéo dài như vậy suốt một khắc thời gian, lúc này khí thế quanh thân Long Huyền cũng dần tăng lên, linh khí xung quanh bị Luân Hồi Đạo Quyết hấp dẫn tới dung nhập vào trong thân thể Long Huyền, liên tục trùng kích lên kinh mạch của hắn, một trận vừa đau đớn vừa sảng khoái truyền đến, Long Huyền hiển nhiên biết đây là đang xảy ra chuyện gì.
So với bị gãy xương lúc nãy thì cơn đau bây giờ chẳng đáng là gì, hơn nữa, đây là dấu hiệu hắn sắp đột phá đến tam tinh nhập vi kỳ. Long Huyền hiển nhiên là ngoài ý muốn, quả nhiên thực chiến là cách tăng lên tu vi nhanh nhất, lại nói tới, không ngờ hắc bạch ngọc châu còn có tác dụng chữa thương cùng tăng tiến tu vi. Nghĩ đến sự kì diệu của đoàn bạch khí, Long Huyền lúc này mới thấy để cho hắc bạch ngọc châu tự tiện một chút cũng không tệ lắm.
Lúc này Long Huyền mở mắt ra, quanh người hắn có ba ngôi sao màu trắng đang hiện lên, hiển nhiên đã thành công đột phá một tiểu cảnh giới đạt đến tam tinh nhập vi kì.
“Làm sao, thấy rõ diệu dụng của ngọc châu rồi chứ?”
Tiếng nói của Bạch lão vừa lúc vang lên, hiển nhiên hắn biết Long Huyền có thể nhờ hắc bạch ngọc châu để nhanh chóng khôi phục thương thế, cho nên trước đó dù Long Huyền có bị thương thảm trọng cũng không ra tay giúp đỡ.
“Sư phụ, luồng hắc khí cùng bạch khí kia là gì, sao lại thần kỳ như vậy?”
“Hắc khí kia chính là tử vong chi khí, khi sinh linh chết đi linh hồn của nó sẽ tồn tại trong thời gian ngắn mà không tiêu tán, cùng với đó sẽ có tử vong chi khí thoát ra, vừa lúc hắc bạch ngọc châu có thể hấp thu tử vong chi khí cùng hồn lực này chuyển thành sinh mệnh chi khí màu trắng kia. Còn về tác dụng thần kỳ của sinh mệnh chi khí chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi.”
“Đúng là bảo vật, vậy chẳng phải ta có nó liền trở nên bất tử, tu vi tăng nhanh chóng?”
Long Huyền có chút vui sướng nói ra. Bạch lão có chút khinh bỉ nhìn qua.
“Ngươi ngu sao, muốn có được sinh mệnh chi khí thì cần phải hấp thu tử vong chi khí để chuyển đổi. Bây giờ chỉ là gãy vài cái xương cùng đột phát tam tinh nhập vi kì, người đã cần giết một con yêu thú nhất giai hậu kì, sau này đột phá cảnh giới càng cao, sinh mệnh chi khí cần càng nhiều, muốn tu vi tiến nhanh cùng bất tử, ngươi làm nổi sao?”
Nghe vậy Long Huyền cũng tỏ ra xấu hổ, cười hề hề vài tiếng, hắn cũng hiểu được, hắc bạch ngọc châu chính xác là có thể dùng để phụ trợ cho tu luyện cùng chữa thương, nhưng nếu nghĩ rằng chỉ cần nhờ nó liền không cần cố gắng gì mà tu vi vẫn tăng nhanh là chuyện không thể nào. Quả thật không làm mà muốn ăn thì chỉ có ăn “xxx” thôi a.
…