Chương : 19
Lại nói về Long Huyền, hắn vẫn đang hứng chí bừng bừng ra khỏi thành, nhanh chóng đi đến địa điểm nơi động thiên lần trước hắn tình cờ tìm ra rồi đả thông kinh mạch, hắn quyết định sẽ lấy chỗ này làm cột mốc để dần dần đi sâu hơn vào trong sơn mạch tìm yêu thú luyện tập.
Lý do tại sao Long Huyền lại chọn nơi đây để làm điểm mốc, thực ra rất đơn giản, hắn cảm thấy nơi này tương đối an toàn, lần trước ở lại lâu như vậy cũng không thấy yêu thú nào lởn vởn quanh đây.
Nhưng mà ngay lúc này, giọng nói của Bạch lão lại vang lên bên tai hắn.
“Tiểu tử, đừng đi vào bên trong, lấy mảnh vải che lại mũi và miệng, cẩn thận dò xét một chút.”
Long Huyền có chút khó hiểu, nơi này lần trước tới đã từng đi qua a, bên trong chỉ là một cái hang động cùng một khe suối, có gì mà phải dò xét nữa.
Bất quá dù nghĩ như thế, Long Huyền vẫn vâng lời Bạch lão, hắn biết rõ Bạch lão sẽ không tự nhiên mà nói ra lời như vậy. Dùng một miếng vải nhỏ, đeo lên mặt, Long Huyền có chút cảm giác nhớ lại cái khẩu trang ở kiếp trước, đã từng có một đoạn thời gian khi đại dịch Covid tới, khẩu trang trở nên rất đắt giá và quý hiếm, phải nói là người người chạy theo như vịt để có thể mua được nó.
Nhẹ nhàng đi lên gần cửa động, tách nhẹ lớp dây leo ở miệng hang ra, Long Huyền lập tức thấy được một thân ảnh vô cùng to lớn. Bao quanh thân từng miếng vảy lớn như bàn tay, từ miệng hang chỉ thấy được một phần thân hình của nó, khắp một mảng đều là màu xanh lục.
Là một kẻ có thể nói là fan cuồng những loài có nọc độc, Long Huyền nhanh chóng nhận ra được, đây chắc chắn là một con mãng xà, hơn nữa là một con mãng xà cực kì to lớn mà hắn không cách nào đối phó được.
Long Huyền nín thở, ngưng thần dần dần lùi về sau, trong lúc nguy hiểm cận kề này, hắn nhớ lại kiếp trước, loài rắn đánh hơi bằng lưỡi và có thể cảm biến nhiệt, khi động vật hô hấp tạo ra khí tức lẫn vào không khí, từ đó lưỡi rắn sẽ bắt được và định vị con mồi.
Giờ khắc này, Long Huyền muốn nín thở thật lâu, ít nhất là tránh thật xa hang động này mới dám hít thở lại, hắn bây giờ là tu luyện giả, tuy là không học qua liễm tức thuật nhưng cố gắng vẫn có thể nín thở lâu hơn người bình thường nhiều.
Ngay khi hắn lui ra phía sau, lúc sắp rời khỏi phạm vi cửa hang, thì đúng lúc này bên tai hắn nghe được mấy tiếng âm thanh kì lạ đang ở gần kề phát ra.
“Xè, xè, xè….”
Tóc gáy dựng ngược, Long Huyền quay đầu qua bên phải, liếc nhìn một cái, đập vào mắt hắn chính là một cái đầu rắn thật lớn, hai con mắt dọc nhìn hắn chằm chằm, lưỡi đang liên tục thò ra thụt vào.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Long Huyền vội vã đạp mạnh một cái vào cửa động, dùng phản lực bay ngược ra sau, cùng lúc đó con đại xà kia cũng há to miệng cắn xuống chỗ Long Huyền vừa đứng.
Bạch lão đang định ra tay lúc này liền ngừng lại, trong mắt hắn hiện lên chút vui vẻ, tiểu tử này phản ứng cũng rất khá. Hiển nhiên là Bạch lão sớm đã biết được con yêu thú đang trốn trong hang này là loài nào, cùng với việc có một con rắn khác xuất hiện sau lưng của Long Huyền nữa.
“Huyền nhi không cần vội, đây chính là Xích vĩ lục xà, con trước mặt chẳng qua là con non vừa ra đời mà thôi.”
Long Huyền nhìn chằm chằm con rắn toàn thân màu lục kia, không đúng, phải nói là thân màu lục nhưng đuôi lại có màu đỏ như máu. Thảo nào có tên là Xích vĩ lục xà, Long Huyền càng nhìn càng cảm thấy da đầu hơi tê.
Hắn tuy là cuồng các loại có nọc độc, nhưng không có nghĩa hắn muốn chơi trò kích thích như thế này, nhìn con rắn ở trước mặt, toàn thân chỉ có hai màu nhưng lại sặc sỡ vô cùng, điều này nói lên cái gì, độc a, vô cùng độc.
“Con tiểu xà này còn non lắm, có lẽ là mới ra đời cách đây không lâu, sức mạnh hẳn là nhất giai sơ kì, chuẩn bị tiến hóa lên nhất giai trung kì đi.”
Long Huyền nghe vậy thì hắn càng là không nhịn được, con rắn kia đã to ngang bắp đùi của hắn rồi, thân hình dài đến tận hai mét, có khi còn dài hơn, nào có giống con non mới nở đâu? Hắn chỉ biết há mồm quay sang Bạch lão mà hỏi.
“Vừa sinh ra đã là nhất giai sơ kì đỉnh phong, lại sắp đột phá lên nhất giai trung kì, loài Xích vĩ độc xà này kinh khủng đến mức nào hả sư phụ?”
Phải biết là yêu thú vốn cũng có cảnh giới phân chia, từ nhất giai đến cửu giai hơn nữa so với nhân tộc, cảnh giới của chúng còn chặt chẽ hơn nhiều, tiến cảnh rất chậm chạp. Nhưng bù lại yêu thú vốn mạnh hơn xa con người, cũng không nên coi thường nhất giai sơ kì đỉnh phong, đây là tương đương với cảnh giới nhập vi tam tinh đỉnh phong của nhân loại. Yêu thú lại so với nhân tộc có lợi thế hơn nhiều về sức mạnh thân thể, Long Huyền thua hẳn một tiểu cảnh giới, làm sao mà đấu.
Bạch lão lúc này mới lắc đầu nói.
“Loài Xích vĩ lục xà này cũng không tính là nổi danh gì, yêu thú cường đại nhất là ở huyết mạch, chỉ có huyết mạch đủ mạnh mới có thể tiến giai càng cao. Con non trước mặt này sở dĩ có thể vừa sinh ra đã đạt cảnh giới cao như vậy, hẳn là do uống máu của con mẫu xà trong động kia, cùng với ăn sạch những quả trứng khác mà hấp thu tinh hoa từ đó.”
Long Huyền nghe vậy thì liền cảm thấy một loại chán ghét từ từ dâng lên, hừ, dùng tính mạng của anh chị em cùng máu tươi của mẫu thân mà tiến giai, loài này giết đi không đáng tiếc.
Như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Long Huyền, Bạch lão nói.
“Không cần quá bất ngờ, con mẫu xà kia hẳn là đã trọng thương, tinh huyết chảy ra nó đem dùng để nuôi con, về phần loài này khi sinh nở chỉ đẻ ra ba trứng, khi đó con nào ra đời trước sẽ ngay lập tức nuốt trứng đồng loại để nhanh chóng tăng lên cảnh giới bản thân.”
Nghe giải thích cũng chỉ làm cho Long Huyền càng muốn giết con vật trước mặt, thế nhưng là mặt hắn chỉ có ngưng trọng mà nói.
“Nhưng sư phụ, nó cao hơn ta cả một tiểu cảnh giới, yêu thú đồng cấp vẫn mạnh hơn con người, ta làm sao đối đầu được với nó?”
Hai người trao đổi cực nhanh, con độc xà kia hiển nhiên là đã khóa chặt mục tiêu vào Long Huyền, may mắn thay là con mẫu xà không hề có ý định đi ra tấn công Long Huyền.
Lúc này Bạch lão lại nói.
“Không có gì đáng lo, con yêu xà này dùng lối tắt tăng lên tu vi, nó còn chưa kịp tiêu hóa hết được đống tinh hoa mà nó nuốt vào, thân thể giờ đây giống như một đứa bé sơ sinh vậy, dù ngươi có là con kiến đi nữa vẫn có thể cắn nó đau khóc thét, thậm chí giết nó. Huống hồ ngươi bây giờ mạnh hơn con kiến rất nhiều, nó tuy không hoàn toàn yếu như trẻ sơ sinh nhưng cũng không khá hơn là mấy.”
Nghe đến đây Long Huyền cũng không còn sợ hãi nữa, hắn bắt đầu đi vòng quanh con rắn, rồi tìm cơ hội tấn công. Bạch lão cũng có chỗ giữ lại mà không nói ra hết, phải biết lực công kích của Ba động chưởng do Long Huyền đánh ra có sức mạnh lên tới hơn 400 cân, so về sức mạnh Long Huyền chẳng sợ gì con Xích vỹ lục xà mới nở này, có chăng là cần cẩn thận với nọc độc của nó mà thôi.
Bạch lão lúc này cũng nhắc nhở.
“Xích vĩ lục xà không có nhiều điểm mạnh, chủ yếu nhất là đuôi của nó, không phải tự dưng mà nó có màu đỏ, cái đuôi này có tác dụng để dụ dỗ con mồi từ xa, khi tiến lại gần liền sẽ phát ra mê hương phấn làm cho con mồi dần dần sinh ảo giác mất đi sức tấn công, do đó phải cẩn thận khi đánh nhau với nó. Đừng để hít phải khí độc.”
Long Huyền nghe vậy liền hỏi.
“Sư phụ nó có còn điểm mạnh nào khác không?”
“Lực siết của loài này rất khủng khiếp, dù cho nó chỉ mạnh ngang tam tinh nhập vi, nhưng nếu con mồi bị nó bắt được, cuốn lại để siết chặt, thì cho dù là ngũ tinh nhập vi cũng chỉ có nuốt hận mà chết.”
Nghe tới đây sắc mặt Long Huyền càng trở nên ngưng trọng, phần đầu thì có nanh độc, thân có lực siết kinh người, đuôi có ám hương phấn làm đối thủ phải phòng bị, đánh vào đâu bây giờ?
Suy nghĩ nhanh chóng luân chuyển, Long Huyền nhớ lại những tập tính của loài rắn mà hắn biết ở kiếp trước, chỉ cần không tiến lại quá gần, giữ khoảng cách an toàn thì rắn muốn tấn công trúng hắn cũng không dễ. Long Huyền lúc này đang đứng cách con lục xà khoảng hơn hai mét, hắn vòng quanh, vây con rắn vào giữa, vẫn đang tìm đối sách. Hắn nhận thấy được bản thân lúc này thiếu thứ gì, hắn thiếu chính là vũ khí.
Có câu đánh rắn đánh dập đầu, dù cho kiếp trước một con rắn có nguy hiểm đến mức nào, nếu như khống chế được phần đầu, thì nó liền vô dụng, tình cảnh của Long Huyền bây giờ cũng là như vậy, hắn chỉ cần tránh được một táp từ miệng con Xích vĩ lục xà, có khoảng trống để đánh ra công kích lên người con rắn thì ngay lập tức sẽ chiến thắng, dù sao như Bạch lão nói, con lục xà này chỉ mới nở, lại dùng lối tắt tăng lên tu vi, thân thể còn chưa cứng cáp được như tu vi của nó.
Nghĩ liền làm, Long Huyền quay người nhặt lên mấy viên đá to bằng nắm tay, sau đó nhảy lên một thân cây, đánh ra một quyền.
“Răng rắc.”
Một cành cây dài tầm mét rưỡi bị Long Huyền bẻ xuống, làm thành một cây gậy, không sai, mấy viên đá cùng nhánh cây này chính là vũ khí mà Long Huyền muốn sử dụng để đối phó với Xích vĩ lục xà.
Bạch lão thấy thế cũng gật gật đầu, Long Huyền có thể nghĩ ra cách ứng phó an toàn khiến hắn rất hài lòng, nếu như tiểu tử này mà thực sự ngu ngốc dùng tay không lao lên đối kháng với kẻ địch biết dùng độc thì đúng là hết thuốc chữa.
Long Huyền lúc này cũng đã ngừng lại, trên tay phát lực ném một viên đá thật mạnh về phía con lục xà, khoảng cách chỉ có hơn hai mét, lực ném của Long Huyền giờ đây là hơn 400 cân, dù cho con rắn có nhanh cách mấy cũng phải dính đòn.
“Vèo, phụp—”
“Xàaaaaa”
Dù đã cố né tránh nhưng viên đá vẫn đập thẳng lên trên thân của con lục xà, viên đá vỡ nát ra, để lại một vết lõm bầm tím trên thân con rắn, một chút máu tươi từ miệng vết thương chảy ra. Con rắn bị thương liền trở nên nổi giận, nó lập tức lao thẳng về phía Long Huyền, đôi mắt dọc của nó như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.
“Hừm, tuy lực công kích có thể làm cho con lục xà bị thương, nhưng mà mấy viên đá này lại không đủ cứng để trọng thương được nó.”
Long Huyền lẩm bẩm một câu, bất quá cũng không sao, viên đá còn không lớn hơn nắm tay của hắn có thể làm con Xích vĩ lục xà có thân hình to như bắp đùi trước mặt trọng thương mới là lạ. Vốn từ ban đầu hắn chỉ định dùng những viên đá này để chọc tức con rắn mà thôi, tự bản thân hắn lao lại gần thì sẽ nguy hiểm nhưng nếu đứng từ xa công kích buộc con rắn chủ động tiến tới, hắn mới có cơ hội dứt điểm.
“Vèo, vèo”
Lại ném thêm hai viên đá khác nhắm thẳng vào đầu con lục xà đang lao tới, con rắn kia đang ở trước mặt Long Huyền thấy vậy liền né tránh được một viên, viên còn lại thì xẹt qua một con mắt của nó, máu tươi tràn ra, con rắn càng trở nên điên cuồng.
“Đáng tiếc chỉ phế được một mắt, nhưng không sao, mục đích đã thành công, giờ thì ngươi chuẩn bị mà chết đi.”
Con Xích vĩ lục xà lúc này đã tới bên cạnh Long Huyền, nhanh chóng lộ ra hai cái nanh độc hướng về hắn cắn tới, Long Huyền lách ngang sang một bên để tránh né, hướng mà hắn nhảy chính là bên mắt vừa bị phế của lục xà, Long Huyền muốn lợi dụng điểm mù này để phản công. Tránh được một cú táp từ miệng của con lục xà, lúc này Long Huyền vận lực vào cả hai tay, cầm nhánh cây hướng vào đầu con lục xà mà vụt xuống.
“Nếm mùi lợi hại của đả xà bổng đi.”
“Bụp.”
Nhánh cây đập mạnh một phát vào giữa đầu con rắn, tuy là không gây được tổn thương gì lớn, nhưng ý định của Long Huyền chính là muốn dùng cây gậy này để đè đầu con rắn xuống. Đúng lúc Long Huyền đang định rút tay phải ra để xuất chưởng kết liễu thì Xích vỹ của con lục xà đã cuốn lấy một chân của hắn.
Tình thế biến đổi trong nháy mắt, chân phải Long Huyền đã bị quấn chặt lại bởi đuôi của lục xà, tuy là đuôi không có lực siết mạnh như toàn thân nhưng cũng rất mạnh, càng nguy hiểm hơn nữa là đầu của Xích vĩ lục xà đang dãy dụa vô cùng điên cuồng, Long Huyền lại không thể dùng tay với tới đầu nó để đè xuống được, chỉ đành ấn thêm sức vào trên cây gậy.
“Rắc rắc.”
Long Huyền thầm nói, “Thôi xong, ăn xx rồi”, chân phải bị siết đến đau không thể tả, Long Huyền chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hai tiếng răng rắc ban nãy kêu lên cũng không phải là xương chân Long Huyền bị siết gãy, nhưng Long Huyền cũng chẳng vui vẻ gì, thứ đang gãy là cái mà hắn gọi là đả xà bổng a.
Ngay khi nhánh cây bị sức mạnh của Long Huyền cùng lục xà bẻ gãy, con rắn ngay lập tức quay đầu táp tới Long Huyền. Chân bị chế trụ không cách nào tránh né, Long Huyền trong lúc nguy cấp chỉ có thể dùng nửa nhánh cây còn lại chắn ngang trước mặt, miệng con lục xà bị cản lại trên không trung, 2 cây nanh độc lộ ra vừa dài vừa nhọn như 2 cái móc câu, trên đó chảy ra 2 giọt độc dịch rơi xuống đất ngay trước mặt Long Huyền, từng đám cỏ dại dưới chân liền héo khô ngay lập tức, có thể thấy chất độc này ghê gớm như thế nào.
Nhịn lấy cơn đau từ chân phải, Long Huyền dồn trọng tâm về đó, nhấc chân trái đá thẳng lên trời, đánh bật đầu con lục xà văng ra. Trong nháy mắt đó, vẻ mặt hắn băng lãnh, trong mắt hiện lên sát khí, tay trái trước tiên xuất ra thất liên quyền, bàn tay phải dồn sức tám thành công lực đánh bồi thêm một chiêu Ba động chưởng vào phía dưới cổ con rắn.
“Cờ rắc…”
Đầu con lục xà rốt cuộc gục xuống, dưới cổ hiện lên một đạo quyền ấn cùng một huyết chưởng hằn sâu vào. Xích vĩ cũng đã nới lỏng ra, trên mũi, miệng của con lục xà cũng là máu tươi tràn ra lênh láng, hiển nhiên đã chết đến mức không thể chết lại.
…
Ps: 3000 chữ a các đạo hữu, mong rằng các ngươi thấy hài lòng với màn solo đầu tiên của Long Huyền tại thế giới mới này. Hẳn một số bạn đã đoán ra Xích vĩ lục xà là do ta lấy hình tượng từ rắn lục đuôi đỏ. Nhưng vì là chế ra cho vào truyện huyền huyễn nên có những chi tiết là ta tự chế, xin đừng ném đá! Đạ tạ các đạo hữu đã theo dõi Luân Hồi truyện ^_^ !!