Chương : 21
Hắn vội vàng bỏ qua nhiều con phố mà tiến nhanh đến vị trí của Thanh Nhi. Con tiểu long trong người cô ấy cứ như một nam châm chỉ đường cho hắn, hắn chỉ việc đi theo rung động hồn lực.
Một hồi sau, tiểu Hắc tử cảm giác Thanh Nhi đã ở rất gần, hắn mới chầm chậm bước đi, đến khi mà nhìn thấy Thanh Nhi và có thể nghe được thanh âm của nàng thì mới dừng lại. Nơi này đang có hai tên trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ, nhìn mặt vô cùng đê tiện, chúng đang cười đùa trêu chọc Thanh Nhi. Thấy vậy hắn mới nép vào một bên đường nghe ngóng.
- Ha ha, tiểu mỹ nhân, nàng đi đâu đây, á ha ha ha.
- Cái tên này câm miệng, làm vậy mỹ nhân sợ bây giờ.
Hai tên đứng trước mặt Thanh Nhi lớn tiếng cười đùa, khua tay múa chân. Thanh Nhi nép qua một bên định bước qua liền bị một tên chặn đường không cho qua.
- Ấy, tiểu nương tử, nàng định đi đâu, ha ha.
Thanh Nhi cố gắng né hết bên phải rồi qua bên trái, cố tìm đường thoát nhưng nàng muốn đi đâu cũng bị ngăn chặn. Hai tên này không cho nàng bước đi một bước nào. Tên mặc áo xanh định đưa tay vuốt tóc nàng, Thanh Nhi né qua một bên, lên tiếng.
- Xin hai vị công tử giữ tự trọng, xin tránh đường.
- Ây dà, giọng nói ngọt như vậy, thật là hay quá đi...
Tên áo đỏ cười lớn, giả vờ chảy nước dãi thèm thuồng. Khung cảnh này thật sự là hiếp đáp dân nữ, tội khó mà tha được, nhưng mà kì lạ một điều, dù thấy hai tên này làm bậy, người xung quanh cũng thờ ơ không thèm nói một câu.
- Tiểu nương tử à, ta nói nhỏ điều này cho nàng nghe...
Hắn ghé sát vào tai Thanh Nhi, giọng nói được thu nhỏ lại vừa đủ cho nàng nghe thấy.
- Ta là dược sư Tạ gia, nàng chỉ cần theo ta là hưởng vinh hoa phú quý.
Thanh Nhi nghe được câu nói này, đột ngột trấn tĩnh, nàng không còn vội vội vàng vàng né tránh hai tên này. Nàng biết, chỉ cần thu được tin tức này cho Lưu gia, nàng và Chấn Long sẽ được trọng thưởng như thế nào. Rồi một thanh âm êm dịu truyền xuống tâm thức của nàng.
- Đừng sợ, ta đang ở đây.
Giọng nói đó chính là giọng của hắn, nó được truyền qua con tiểu long đang bám vào thần hồn Thanh Nhi. Lúc đầu hắn định ra mặt giải vây cho Thanh Nhi, không ngờ được là biết được danh tính thực sự của hai tên dược sư Tạ gia. Trong Lưu gia hiện tại chỉ cần lấy được tin tức về hai tên này dù là rất nhỏ thôi cũng được trọng thưởng, còn bây giờ hắn và Thanh Nhi lại tận mắt gặp gỡ, mặt khác còn có cơ hội bắt sống, quả thực rất có lợi nên hắn không thèm về gấp nữa mà định chơi đùa với chúng một phen.
- Tiểu nha đầu, ngươi giả vờ ưng thuận hai tên, sau đó dắt chúng vào một hẻm nhỏ không có người, ta sẽ ra tay, còn nếu gặp nguy hiểm thì có ta đây, cứ yên tâm.
Dù không biết tại sao nghe được thanh âm của hắn nhưng chỉ cần nghe được là nàng thấy an tâm hơn rồi. Nàng hiểu ý đồ của hắn, nên thay vì ngượng ngùng gấp gáp, Thanh Nhi chợt đổi giọng.
- Quả thực là đại gia, tiểu nữ có mắt như mù. Chúng ta...
Thanh Nhi biến đổi một cách chóng mặt, tay trái nàng đưa lên vuốt vuốt lọn tóc bên trái, tay phải che miệng cười cười, quả thực là nét đẹp động lòng người. Bình thường ở Lưu gia, nàng ít khi chăm chút cho bản thân, nàng chỉ mặt vài bộ quần áo cũ kỹ của gia tộc (do hai người không có tiền), mặt mũi cũng để tự nhiên không son phấn gì, nhưng thật ra Thanh Nhi khá đẹp. Bởi vì nét đẹp tự nhiên, hữu xạ tự nhiên hương này của Thanh Nhi mà hai tên dược sư trẻ người non dạ này sắp trúng chiêu rồi.
- Chúng ta, chúng ta làm sao hả tiểu mỹ nhân.
Tên áo đỏ mặt mày dãn ra cười nói, hắn đang rất khoái chí khi Thanh Nhi không phản kháng nữa mà còn sắp ra một đề nghị gì đó. Hắn đã từng qua lại với nhiều nữ tử nhưng hắn chưa thấy loại nữ tử nào không dùng son phấn, quần là áo lụa mà vẫn đẹp rạng ngời như Thanh Nhi, cho nên hắn phải chiếm được bằng mọi giá.
-... Chúng ta, đi đâu đó ít người đi, ở đây đông lắm... Và muội là Thanh Nhi.
Tên áo xanh cười dâm dê, mắt hắn nhắm tịt cả lại, hắn nói với tên áo đỏ.
- Huynh thấy chưa, nghe đến hai anh em ta là bọn con gái cúi đầu ngay, há há há.
Rồi hắn nắm tay Thanh Nhi dẫn nàng đi, tên áo đỏ cũng bước theo.
- Nào nào, Thanh Nhi yêu dấu của ta, chúng ta tìm hẻm nào vắng người nhé, há há há...
Trong lòng nàng lúc này thật sự ghê tởm loại người này, nếu bây giờ cho nàng chín chín tám mốt cái xô để nàng ói thì nàng cũng lấp đầy hết. Nhưng vì gia tộc, vì hắn, và vì cả tương lai của nàng nên không thể phá hư kế hoạch được. Nếu để Chấn Long bắt được hai tên này, hai người sẽ khấm khá hơn rất là nhiều, có thể mua quần áo mới, một ít đồ trang sức nhẹ và nhiều thứ khác. Nghĩ về viễn cảnh không còn phải mặc cảm với lũ bạn hầu hạ thiếu gia khác, nàng chợt nở một nụ cười mỉm đầy tâm đắc. Vốn nụ cười đó là ngoài ý muốn, nhưng nó lại làm hai tên dược sư dâm dê kia thêm mê mẩn nàng.
Nhìn thấy ba người rời khỏi, Chấn Long hắn cũng rời bước bám theo nhưng vẫn giữ khoảng cách để không bị nghi ngờ. Kế hoạch của hắn sắp thành công rồi.
Một hồi sau, tiểu Hắc tử cảm giác Thanh Nhi đã ở rất gần, hắn mới chầm chậm bước đi, đến khi mà nhìn thấy Thanh Nhi và có thể nghe được thanh âm của nàng thì mới dừng lại. Nơi này đang có hai tên trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ, nhìn mặt vô cùng đê tiện, chúng đang cười đùa trêu chọc Thanh Nhi. Thấy vậy hắn mới nép vào một bên đường nghe ngóng.
- Ha ha, tiểu mỹ nhân, nàng đi đâu đây, á ha ha ha.
- Cái tên này câm miệng, làm vậy mỹ nhân sợ bây giờ.
Hai tên đứng trước mặt Thanh Nhi lớn tiếng cười đùa, khua tay múa chân. Thanh Nhi nép qua một bên định bước qua liền bị một tên chặn đường không cho qua.
- Ấy, tiểu nương tử, nàng định đi đâu, ha ha.
Thanh Nhi cố gắng né hết bên phải rồi qua bên trái, cố tìm đường thoát nhưng nàng muốn đi đâu cũng bị ngăn chặn. Hai tên này không cho nàng bước đi một bước nào. Tên mặc áo xanh định đưa tay vuốt tóc nàng, Thanh Nhi né qua một bên, lên tiếng.
- Xin hai vị công tử giữ tự trọng, xin tránh đường.
- Ây dà, giọng nói ngọt như vậy, thật là hay quá đi...
Tên áo đỏ cười lớn, giả vờ chảy nước dãi thèm thuồng. Khung cảnh này thật sự là hiếp đáp dân nữ, tội khó mà tha được, nhưng mà kì lạ một điều, dù thấy hai tên này làm bậy, người xung quanh cũng thờ ơ không thèm nói một câu.
- Tiểu nương tử à, ta nói nhỏ điều này cho nàng nghe...
Hắn ghé sát vào tai Thanh Nhi, giọng nói được thu nhỏ lại vừa đủ cho nàng nghe thấy.
- Ta là dược sư Tạ gia, nàng chỉ cần theo ta là hưởng vinh hoa phú quý.
Thanh Nhi nghe được câu nói này, đột ngột trấn tĩnh, nàng không còn vội vội vàng vàng né tránh hai tên này. Nàng biết, chỉ cần thu được tin tức này cho Lưu gia, nàng và Chấn Long sẽ được trọng thưởng như thế nào. Rồi một thanh âm êm dịu truyền xuống tâm thức của nàng.
- Đừng sợ, ta đang ở đây.
Giọng nói đó chính là giọng của hắn, nó được truyền qua con tiểu long đang bám vào thần hồn Thanh Nhi. Lúc đầu hắn định ra mặt giải vây cho Thanh Nhi, không ngờ được là biết được danh tính thực sự của hai tên dược sư Tạ gia. Trong Lưu gia hiện tại chỉ cần lấy được tin tức về hai tên này dù là rất nhỏ thôi cũng được trọng thưởng, còn bây giờ hắn và Thanh Nhi lại tận mắt gặp gỡ, mặt khác còn có cơ hội bắt sống, quả thực rất có lợi nên hắn không thèm về gấp nữa mà định chơi đùa với chúng một phen.
- Tiểu nha đầu, ngươi giả vờ ưng thuận hai tên, sau đó dắt chúng vào một hẻm nhỏ không có người, ta sẽ ra tay, còn nếu gặp nguy hiểm thì có ta đây, cứ yên tâm.
Dù không biết tại sao nghe được thanh âm của hắn nhưng chỉ cần nghe được là nàng thấy an tâm hơn rồi. Nàng hiểu ý đồ của hắn, nên thay vì ngượng ngùng gấp gáp, Thanh Nhi chợt đổi giọng.
- Quả thực là đại gia, tiểu nữ có mắt như mù. Chúng ta...
Thanh Nhi biến đổi một cách chóng mặt, tay trái nàng đưa lên vuốt vuốt lọn tóc bên trái, tay phải che miệng cười cười, quả thực là nét đẹp động lòng người. Bình thường ở Lưu gia, nàng ít khi chăm chút cho bản thân, nàng chỉ mặt vài bộ quần áo cũ kỹ của gia tộc (do hai người không có tiền), mặt mũi cũng để tự nhiên không son phấn gì, nhưng thật ra Thanh Nhi khá đẹp. Bởi vì nét đẹp tự nhiên, hữu xạ tự nhiên hương này của Thanh Nhi mà hai tên dược sư trẻ người non dạ này sắp trúng chiêu rồi.
- Chúng ta, chúng ta làm sao hả tiểu mỹ nhân.
Tên áo đỏ mặt mày dãn ra cười nói, hắn đang rất khoái chí khi Thanh Nhi không phản kháng nữa mà còn sắp ra một đề nghị gì đó. Hắn đã từng qua lại với nhiều nữ tử nhưng hắn chưa thấy loại nữ tử nào không dùng son phấn, quần là áo lụa mà vẫn đẹp rạng ngời như Thanh Nhi, cho nên hắn phải chiếm được bằng mọi giá.
-... Chúng ta, đi đâu đó ít người đi, ở đây đông lắm... Và muội là Thanh Nhi.
Tên áo xanh cười dâm dê, mắt hắn nhắm tịt cả lại, hắn nói với tên áo đỏ.
- Huynh thấy chưa, nghe đến hai anh em ta là bọn con gái cúi đầu ngay, há há há.
Rồi hắn nắm tay Thanh Nhi dẫn nàng đi, tên áo đỏ cũng bước theo.
- Nào nào, Thanh Nhi yêu dấu của ta, chúng ta tìm hẻm nào vắng người nhé, há há há...
Trong lòng nàng lúc này thật sự ghê tởm loại người này, nếu bây giờ cho nàng chín chín tám mốt cái xô để nàng ói thì nàng cũng lấp đầy hết. Nhưng vì gia tộc, vì hắn, và vì cả tương lai của nàng nên không thể phá hư kế hoạch được. Nếu để Chấn Long bắt được hai tên này, hai người sẽ khấm khá hơn rất là nhiều, có thể mua quần áo mới, một ít đồ trang sức nhẹ và nhiều thứ khác. Nghĩ về viễn cảnh không còn phải mặc cảm với lũ bạn hầu hạ thiếu gia khác, nàng chợt nở một nụ cười mỉm đầy tâm đắc. Vốn nụ cười đó là ngoài ý muốn, nhưng nó lại làm hai tên dược sư dâm dê kia thêm mê mẩn nàng.
Nhìn thấy ba người rời khỏi, Chấn Long hắn cũng rời bước bám theo nhưng vẫn giữ khoảng cách để không bị nghi ngờ. Kế hoạch của hắn sắp thành công rồi.