Chương : 20
- Hai... hai... hai người!
Thanh Nhi đỏ mặt, vội vàng đặt trái táo đang cầm trên tay lên giá rồi chạy thẳng một mạch. Hắn cùng Cúc thẩm nhìn theo cô ấy mà cười ngặt nghẽo, quả thật là Thanh Nhi quá ngây thơ và trong sáng, mới bị chọc ghẹo một chút đã bỏ chạy. Đặt lên kệ mấy chùm nho cuối cùng trong giỏ lớn, hắn mới cười nói với Cúc thẩm.
- Vậy là xong, ta đuổi theo nàng đây.
- Đa tạ, ngươi nhanh đuổi theo khéo tiểu nương tử chạy mất đấy, ha ha.
Cúc thẩm nở nụ cười, xách lên một số giỏ trái cây trống rỗng đi vào trong. Hắn cũng cười rồi bước theo hướng Thanh Nhi đã chạy. Lúc nãy tiểu Hắc đã gắn vào Thanh Nhi một con tiểu long phân hồn nên không cần nhìn hắn cũng biết nàng đang ở đâu. Một khi con gái đã xấu hổ, không cần phải vội, cứ để nàng một thời gian bình tĩnh lại. Vì thế hắn cứ thong dong dạo qua một vài dãy phố trong địa bàn Lưu gia.
Các dãy phố hắn đi qua hầu hết kinh doanh một số mặt hàng thường dùng như hoa quả, muối, đường, đan dược trị thương và một số món đồ linh tinh khác. Vì là nhu yếu phẩm nên có khá đông người dân chen chúc mua hàng, khung cảnh thật nhộn nhịp.
Ở Bạch Dương, muốn mua một món hàng, ngoài việc có thể thanh toán bằng vàng bạc thì còn nhiều phương thức thanh toán khác. Các phương pháp thanh toán cũng chia làm nhiều thứ tự ưu tiên khác nhau, thấp nhất là vàng bạc, rồi đến thiết khoáng, đổi vật đồng giá, đan dược... Ngày trước, hắn cao cao tại thượng, tu vi siêu phàm nên đâu có rảnh rỗi để ý mấy chuyện này, thậm chí hắn thích thứ gì thì có thể dùng thần hồn sai khiến người ta giao ra. Còn lúc này, sau khi bị Ngục Hồn Chú trói buộc, hắn còn không thể dùng thần hồn sai khiến linh khí được nữa chứ đừng nói là con người. Cũng may là hắn còn giữ được chiêu đọc hoạt động, ký ức của người khác.
Nhìn ngắm khung cảnh sinh hoạt bình thường của mọi người không khỏi khiến hắn thở dài.
- Tám mươi kiếp ta chu du cửu giới, tám mươi kiếp ta nguy hiểm từng giây, kể cũng đã lâu kể từ khi ta cảm thấy yên bình.
Rồi hắn tiếp tục rảo bước dạo vòng Bạch Dương trấn. Mục tiêu tiếp theo mà hắn cần phải quan sát là địa bàn của các gia tộc khác, đặc biệt là Tạ gia, gia tộc đứng đầu liên minh các gia tộc Bạch Dương trấn.
Tạ gia chiếm hơn hai phần thương nghiệp của Bạch Dương, tám phần kinh doanh đan dược, dược thảo. Họ chủ yếu đầu tư vào mặt hàng thảo dược và đan dược. Tuy tỷ trọng thấp hơn hẳn Lưu gia nhưng về độ quan trọng đối với cả trấn thì không hề thấp, dù là đối thủ nhưng vẫn phải công nhận một điều là Tạ gia là nhân tố lớn nhất thúc đẩy mảng đan dược của Bạch Dương trấn phát triển. Trong Tạ gia tàng trữ rất nhiều loại dược thảo, đan dược, thậm chí có tin đồn Tạ gia chủ Tạ Chiến Hùng đã chiêu mộ hai Nhất Tinh dược sư để thâu tóm toàn bộ ngành đan dược. Dù gì thì đó cũng là tinh đồn, không có bằng chứng cũng như không ai nghe đến danh tính hai dược sư kia.
Hắn che dấu tộc hiệu Lưu gia trên áo rồi nhắm thẳng dãy phố dược liệu, đan dược của Tạ gia mà đi. Hắn làm như vậy cũng là bình thường, thật sự thì không ai muốn đi dạo qua địa bàn của gia tộc khác vì dễ bị đả kích tập thể, thậm chí là bị đả thương. Nhưng thật ra vẫn có những người qua lại địa bàn của gia tộc khác, họ chủ yếu là đại diện gia tộc trao đổi, thực hiện các phi vụ làm ăn giữa các gia tộc. Lưu gia dù đối đầu với Tạ gia nhưng vẫn có nhiều khi phải đàm phán mua bán đan dược với Tạ gia. Hắn hôm nay không hề đại diện cho Lưu gia và cũng không muốn chuốc lấy phiền phức nên che dấu chính mình là tốt nhất.
Các con phố của Tạ gia cũng khá giống với của Lưu gia, cũng khá nhộn nhịp với nhiều người ra vào các cửa hàng đan dược, có người còn cầm cả một gốc thảo dược to bước vào hàng thảo dược. Quanh đó chợt vang lên một số tiếng nói được cường hóa nguyên lực.
- Hôm nay Trị Thương Đan số lượng một trăm viên, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết.
- Ngươi nói sao? Gốc Ngưng Huyết thảo này mà người đòi ba mươi lượng? Ngươi có bị điên không?
- Này này, viên Bồi Nguyên Đan này do ta đặt trước nhé, ngươi cút ra cho ta.
Đó là một vài câu mà hắn nghe được, quả thật thị trường dược thảo, đan dược của Tạ gia là một miếng mồi rất béo, sinh khí cũng rất là dồi dào. Tuy là béo là thơm như vậy nhưng khó ai mà đớp được miếng mồi này. Tạ gia chỉ thua kém một mình Lưu gia và cũng chỉ có Lưu gia mới hạ nổi Tạ gia. Ngoài mảng đan dược, thiếu niên Tạ gia cũng là những hạt giống chất lượng cao, trong Bạch Dương Ngũ Kiệt luôn chiếm cho mình một hai ghế. Vì vậy nếu phát triển thêm một chút nữa Tạ gia hoàn toàn có thể thoát li khỏi liên minh các gia tộc Bạch Dương mà trở thành một thế lực mới, tạo thành thế chân vạc cho Bạch Dương trấn, hoặc thậm chí là độc chiếm đan dược lưu hành trong trấn. Nhưng Lưu gia biết điều đó, các gia tộc khác biết điều đó nên luôn luôn tạo sức ép cho Tạ gia, không cho Tạ gia bành trướng thêm nữa.
Chợt con tiểu long phân hồn đam bám vào Thanh Nhi rung động một chút truyền về cho bản thể của hắn một chút thông tin của nàng.
- Thanh Nhi đang ở gần đây ư? Nhưng hai tên kia là ai, tiểu nha đầu ấy đâu có quen biết ai ở đây? Đến xem chút.
Thanh Nhi đỏ mặt, vội vàng đặt trái táo đang cầm trên tay lên giá rồi chạy thẳng một mạch. Hắn cùng Cúc thẩm nhìn theo cô ấy mà cười ngặt nghẽo, quả thật là Thanh Nhi quá ngây thơ và trong sáng, mới bị chọc ghẹo một chút đã bỏ chạy. Đặt lên kệ mấy chùm nho cuối cùng trong giỏ lớn, hắn mới cười nói với Cúc thẩm.
- Vậy là xong, ta đuổi theo nàng đây.
- Đa tạ, ngươi nhanh đuổi theo khéo tiểu nương tử chạy mất đấy, ha ha.
Cúc thẩm nở nụ cười, xách lên một số giỏ trái cây trống rỗng đi vào trong. Hắn cũng cười rồi bước theo hướng Thanh Nhi đã chạy. Lúc nãy tiểu Hắc đã gắn vào Thanh Nhi một con tiểu long phân hồn nên không cần nhìn hắn cũng biết nàng đang ở đâu. Một khi con gái đã xấu hổ, không cần phải vội, cứ để nàng một thời gian bình tĩnh lại. Vì thế hắn cứ thong dong dạo qua một vài dãy phố trong địa bàn Lưu gia.
Các dãy phố hắn đi qua hầu hết kinh doanh một số mặt hàng thường dùng như hoa quả, muối, đường, đan dược trị thương và một số món đồ linh tinh khác. Vì là nhu yếu phẩm nên có khá đông người dân chen chúc mua hàng, khung cảnh thật nhộn nhịp.
Ở Bạch Dương, muốn mua một món hàng, ngoài việc có thể thanh toán bằng vàng bạc thì còn nhiều phương thức thanh toán khác. Các phương pháp thanh toán cũng chia làm nhiều thứ tự ưu tiên khác nhau, thấp nhất là vàng bạc, rồi đến thiết khoáng, đổi vật đồng giá, đan dược... Ngày trước, hắn cao cao tại thượng, tu vi siêu phàm nên đâu có rảnh rỗi để ý mấy chuyện này, thậm chí hắn thích thứ gì thì có thể dùng thần hồn sai khiến người ta giao ra. Còn lúc này, sau khi bị Ngục Hồn Chú trói buộc, hắn còn không thể dùng thần hồn sai khiến linh khí được nữa chứ đừng nói là con người. Cũng may là hắn còn giữ được chiêu đọc hoạt động, ký ức của người khác.
Nhìn ngắm khung cảnh sinh hoạt bình thường của mọi người không khỏi khiến hắn thở dài.
- Tám mươi kiếp ta chu du cửu giới, tám mươi kiếp ta nguy hiểm từng giây, kể cũng đã lâu kể từ khi ta cảm thấy yên bình.
Rồi hắn tiếp tục rảo bước dạo vòng Bạch Dương trấn. Mục tiêu tiếp theo mà hắn cần phải quan sát là địa bàn của các gia tộc khác, đặc biệt là Tạ gia, gia tộc đứng đầu liên minh các gia tộc Bạch Dương trấn.
Tạ gia chiếm hơn hai phần thương nghiệp của Bạch Dương, tám phần kinh doanh đan dược, dược thảo. Họ chủ yếu đầu tư vào mặt hàng thảo dược và đan dược. Tuy tỷ trọng thấp hơn hẳn Lưu gia nhưng về độ quan trọng đối với cả trấn thì không hề thấp, dù là đối thủ nhưng vẫn phải công nhận một điều là Tạ gia là nhân tố lớn nhất thúc đẩy mảng đan dược của Bạch Dương trấn phát triển. Trong Tạ gia tàng trữ rất nhiều loại dược thảo, đan dược, thậm chí có tin đồn Tạ gia chủ Tạ Chiến Hùng đã chiêu mộ hai Nhất Tinh dược sư để thâu tóm toàn bộ ngành đan dược. Dù gì thì đó cũng là tinh đồn, không có bằng chứng cũng như không ai nghe đến danh tính hai dược sư kia.
Hắn che dấu tộc hiệu Lưu gia trên áo rồi nhắm thẳng dãy phố dược liệu, đan dược của Tạ gia mà đi. Hắn làm như vậy cũng là bình thường, thật sự thì không ai muốn đi dạo qua địa bàn của gia tộc khác vì dễ bị đả kích tập thể, thậm chí là bị đả thương. Nhưng thật ra vẫn có những người qua lại địa bàn của gia tộc khác, họ chủ yếu là đại diện gia tộc trao đổi, thực hiện các phi vụ làm ăn giữa các gia tộc. Lưu gia dù đối đầu với Tạ gia nhưng vẫn có nhiều khi phải đàm phán mua bán đan dược với Tạ gia. Hắn hôm nay không hề đại diện cho Lưu gia và cũng không muốn chuốc lấy phiền phức nên che dấu chính mình là tốt nhất.
Các con phố của Tạ gia cũng khá giống với của Lưu gia, cũng khá nhộn nhịp với nhiều người ra vào các cửa hàng đan dược, có người còn cầm cả một gốc thảo dược to bước vào hàng thảo dược. Quanh đó chợt vang lên một số tiếng nói được cường hóa nguyên lực.
- Hôm nay Trị Thương Đan số lượng một trăm viên, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết.
- Ngươi nói sao? Gốc Ngưng Huyết thảo này mà người đòi ba mươi lượng? Ngươi có bị điên không?
- Này này, viên Bồi Nguyên Đan này do ta đặt trước nhé, ngươi cút ra cho ta.
Đó là một vài câu mà hắn nghe được, quả thật thị trường dược thảo, đan dược của Tạ gia là một miếng mồi rất béo, sinh khí cũng rất là dồi dào. Tuy là béo là thơm như vậy nhưng khó ai mà đớp được miếng mồi này. Tạ gia chỉ thua kém một mình Lưu gia và cũng chỉ có Lưu gia mới hạ nổi Tạ gia. Ngoài mảng đan dược, thiếu niên Tạ gia cũng là những hạt giống chất lượng cao, trong Bạch Dương Ngũ Kiệt luôn chiếm cho mình một hai ghế. Vì vậy nếu phát triển thêm một chút nữa Tạ gia hoàn toàn có thể thoát li khỏi liên minh các gia tộc Bạch Dương mà trở thành một thế lực mới, tạo thành thế chân vạc cho Bạch Dương trấn, hoặc thậm chí là độc chiếm đan dược lưu hành trong trấn. Nhưng Lưu gia biết điều đó, các gia tộc khác biết điều đó nên luôn luôn tạo sức ép cho Tạ gia, không cho Tạ gia bành trướng thêm nữa.
Chợt con tiểu long phân hồn đam bám vào Thanh Nhi rung động một chút truyền về cho bản thể của hắn một chút thông tin của nàng.
- Thanh Nhi đang ở gần đây ư? Nhưng hai tên kia là ai, tiểu nha đầu ấy đâu có quen biết ai ở đây? Đến xem chút.