Chương 44: Nhà tù ác linh (15): Bảy tầng mê cung
Trần nhà nơi tiếp giáp giữa tầng sáu và tầng bảy vỡ vụn, thứ rơi xuống trên tầng bảy không phải là ai khác mà là chín tên giám ngục giống nhau như đúc.
Nhan Vi vô thức lùi lại một bước: “Chuyện gì thế? Chẳng phải bọn chúng ở ký túc xá tầng năm sao?”
“Ký túc xá tầng năm có lẽ chỉ là ngụy trang cho người chơi xem.” Mạnh Kình nói: “Bọn chúng không ở đó, dù sao bọn chúng cũng không phải giám ngục thật.”
Trên bãi tha ma ấy, đã xây dựng nhà tù núi hoang như hiện nay… Nhưng lũ quái vật vẫn chưa bị diệt trừ, chúng vẫn lang thang khắp nơi trong nhà tù, lợi dụng… gặm nhấm dần máu xương của người chết… Tù nhân bị tội ác che mờ lý trí, là tế phẩm tốt nhất cho người đã khuất, nhưng mà… Rèn vũ khí, mới có thể tiêu diệt được quái vật, do đó…
Cái gọi là quái vật, không phải ám chỉ những vong linh hành quyết tù nhân, thật ra chúng mới chính là giám ngục thật sự của nhà tù núi hoang.
Chúng bị quái vật hành hạ, giết chết, rồi bị quái vật khống chế, bằng cách hành quyết hàng loạt tù nhân quanh năm suốt tháng, chúng đã hấp thụ tội ác và tăng sức mạnh cho quái vật; còn bọn quái vật thì ngụy trang thành giám ngục, thay thế vị trí của chúng.
Moi trái tim của chúng, có thể giúp chúng giải thoát, nhờ đó rèn được vũ khí tiêu diệt quái vật.
Nói cách khác, chín tên giám ngục nói tiếng người nhưng không phải người mới chính là BOSS cuối cùng mà người chơi phải đối đầu.
Nói đúng ra, tiêu diệt vong linh của trưởng ngục tương đương với khởi động thử thách vượt ải cuối cùng.
Đây là điều mà Mạnh Kình không ngờ tới, cô luôn cho rằng giết trưởng ngục thật sẽ có thể rèn được vũ khí cao cấp, ai ngờ lại mở được cửa lên tầng bảy.
Không ngờ đối phương vừa chết, tiếng báo hiệu vang lên, không ai kịp đưa ra lựa chọn.
Ngay lập tức, chuông báo động vang lên khắp tòa nhà tù, tất cả các cửa phòng giam đều tự động mở ra, tất cả tù nhân đêm nay không bị xử tử đều được thả.
Khoảnh khắc bọn họ bước vào hành lang, căn phòng sau lưng lập tức biến mất, tầng bảy không có bất cứ cánh cửa nào, nhìn xung quanh chỉ có những bức tường liên miên bất tận, lối rẽ và cầu thang.
Trên bức tường ngay phía trước, ánh đèn nhấp nháy, chậm rãi hiện lên một dòng chữ máu:
【Tất cả vong linh đã nhận tế phẩm thành công.】
Bọn họ thậm chí không có thời gian hoảng hốt, cảnh tượng xung quanh bắt đầu vặn vẹo biến ảo, truyền tống mọi người đến những nơi khác nhau trong tòa nhà.
Nơi này đã trở thành mê cung trí mạng, nơi tràn ngập vong linh và quái vật đang ẩn nấp.
Một số người chơi có chuẩn bị chu đáo, giống như nhóm ba người Mạnh Kình, trước đó đã lấy được chìa khóa và gợi ý, bí mật rèn được vũ khí vào ban đêm; hoặc cũng có người đang chăm chỉ chờ giảm án, ai ngờ lại gặp phải cơ chế cực đoan vô nhân đạo như thế này.
Hễ có một người mở cửa tầng sáu, tức là tất cả vượt ngục, quy tắc thay đổi, không còn cơ hội để giảm án nữa.
Đây quả thật là kẻ mạnh thăng tiên, kẻ yếu tế thiên.
Theo dòng chữ nhắc nhở viết bằng máu trên tường vừa rồi, trên đường vượt qua mê cung, người chơi vẫn có cơ hội moi tim vong linh để gấp rút rèn vũ khí, điều kiện tiên quyết là trong tay phải có ít nhất một thứ có thể gọi là vũ khí.
Chỉ có rèn vũ khí mới có thể giết quái vật, nếu không giết được quái vật, sẽ rất khó tìm được lối thoát ra khỏi tòa nhà, trên đường đi có thể sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Đương nhiên, có thể sẽ có một số rất ít người chơi có thể tránh được công kích của quái vật, may mắn tìm được lối thoát, nhưng hy vọng này cực kỳ mong manh.
Nhiều người sắp phải đối mặt với tình thế tuyệt vọng không lối thoát.
Những người mới có thể may mắn sống sót sau ván này, sau khi vượt ải bọn họ sẽ hiểu sâu hơn về trò chơi Thần Linh một chút.
Tư tưởng và tâm tính của bọn họ sẽ được thay đổi sau ván này.
*
Mạnh Kình, Địch Tử Uyên và Nhan Vi cứ như thế chẳng hiểu sao bị không gian vặn vẹo truyền tống đến những nơi khác nhau trong nhà tù, thậm chí còn không có thời gian nói với nhau một câu nào.
Sau một hồi hỗn loạn, Mạnh Kình bình tĩnh mở mắt ra, tầm nhìn đã rõ ràng lại, cô phát hiện vị trí của mình dường như không khác gì vị trí cũ.
Chẳng qua chỉ là một phần của mê cung bảy tầng mà thôi.
Tất cả căn phòng đã biến mất, cánh cửa duy nhất trong mê cung này chính là lối thoát.
Không còn nghi ngờ nữa, hiện tại cô phải tìm lối thoát.
…… Nhân tiện, cô còn phải tìm đồng đội ngốc nghếch bị thất lạc của mình.
Cô nắm chặt cốt mâu trong tay, đi được vài bước thì thấy một người chơi nữ ở ngã ba phía trước, cô ta cầm dao phay đang đánh nhau với một vong linh người đầy đinh thép.
Rõ ràng cô gái kia cũng hiểu hàm ý của gợi ý, lúc trước từng lấy vũ khí từ nhà ăn, nhưng sức của cô ta có hạn, vong linh đinh thép cũng rất khó đối phó, trong chốc lát chẳng những không giết được đối phương, thậm chí còn bị hất ngã xuống đất.
Cô ta phát hiện ra Mạnh Kình, lo lắng cầu cứu: “Mau tới giúp tôi! Xin cô, giúp tôi một chút!”
Không cần thiết phải làm những chuyện không có lợi, chứ đừng nói đến tình hình căng thẳng như thế này.
Mạnh Kình thu hồi tầm mắt, không hề dừng lại, quả quyết xoay người đi đường khác.
Cô không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu hành lang, lên xuống cầu thang bao nhiêu lần, gặp bao nhiêu ngõ cụt.
Để tiết kiệm thời gian và không đi lại đường sai, cách một khoảng cách cô thường dùng dao khắc hình một con cá và dấu gạch chéo.
Cá = Cá voi (*), dấu gạch chéo = đừng tiến lên phía trước.
(*) Chữ ‘Kình’ trong ‘Mạnh Kình’ có nghĩa là ‘cá voi’.
Cô cảm thấy với mạch não kỳ lạ của Địch Tử Uyên, có thể anh sẽ hiểu được.
Sau đó ở ngã rẽ cầu thang nào đó, lần đầu tiên cô quái vật thật sự – bản thể thật của bọn giám ngục giả.
Con quái vật kia cao chừng ba mét, mặt xanh nanh vàng (*), mắt to như chuông đồng, phần giữa hộp sọ được mở ra, bên trong thò ra vô số xúc tu màu đen, mỗi cái xúc tu đều đầy móc câu mảnh và sắc bén.
(*) 青面獠牙: Miêu tả kẻ có mặt mũi hung dữ.
Nó đi bằng bốn chân, những xúc tu đó thò ra thăm dò bốn phương tám hướng không góc chết, có thể tượng tưởng được hậu quả khi bị nó quấn lấy.
Khi đó cô không ở trong tầm mắt của quái vật, quái vật đang bận truy kích hai người chơi nam, một người chơi nam chạy chậm và không có vũ khí, bị xúc tu quấn lấy, đến khi xúc tu nới lỏng, thi thể rơi xuống đất, gần như biến thành quả bầu máu, da thịt trên cơ thể không có chỗ nào nguyên vẹn.
Một người chơi nam khác thấy mình sắp bị đuổi kịp, trong tình thế cấp bách, anh ta ném cây côn ngắn màu đen bóng về phía quái vật.
Cây côn thoạt nhìn hơi quen mắt, hình như là một chân ghế được bẻ ra từ chiếc ghế trong phòng giam, không ngờ nó có thể được rèn làm vũ khí.
Cây côn ngắn đánh trúng đôi mắt to như chuông đồng của quái vật, đồng thời một chiếc gai gỗ trùng hợp đâm xuyên qua vùng da quanh mắt của quái vật, thoạt nhìn như không gây ra tổn hại nghiêm trọng nào, nhưng, kỳ tích đã xảy ra.
Ám quang chợt lóe lên, bề mặt bị cây côn ngắn chạm vào của con quái vật nhanh chóng thối rữa cứ như bị tạt axit sulfuric, hốc mắt của nó sụp xuống, nhãn cầu bị hòa tan, chất nhầy văng tung tóe.
Tiến độ thối rữa không hề dừng lại, cước bộ truy kích của con quái vật nọ dần chậm lại, những xúc tu như dây leo mất đi chất dinh dưỡng, từ từ héo rũ rút vào trong hộp sọ.
Cuối cùng nó ngã ầm xuống, biến thành một vũng nước tanh hôi bốc mùi.
Ồ, hóa ra là thế, quái vật mạnh thì mạnh thật, nhưng yếu thì cũng rất yếu.
Chỉ cần sử dụng vũ khí đã được tôi luyện gây ra chút sát thương cho quái vật, sẽ giống như một cây kim đâm vào bong bóng, khiến bong bóng nổ tung.
…… Nhưng vấn đề là để tạo ra tổn thương cho quái vật, trước tiên phải chạm vào nó, trong quá trình ấy phải thật cẩn thận, để tránh bị nó giết chết trước khi mình ra tay.
Lý thuyết thì đơn giản nhưng rủi ro thực tế thì không thể nào lường được.
Mạnh Kình tận mắt nhìn thấy một làn sương xanh lá tách ra khỏi vũng nước nơi quái vật tan biến, chui vào trong đồng hồ của người chơi nam.
Người chơi nam xem đồng hồ, bỗng trở nên vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn quanh xác định phương hướng.
Phân tích từ hành động của anh ta, có lẽ sau khi giết quái vật sẽ có thưởng, phần thưởng rất có thể là bản đồ của mê cung.
Cô trầm mặc một lát, sau đó tiến lên phía trước, nhặt cây côn ngắn trong vũng nước thối rữa, lau sạch bằng đồng phục tù nhân của mình, rồi đưa cho đối phương.
“Anh à.” Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật giỏi, tôi có thể đi cùng anh không?”
Số của người chơi nam nọ là số 2, hiển nhiên anh ta còn chưa hoàn hồn, khó hiểu nhìn cô: “Đi cùng tôi?”
“Đúng vậy, hai người đi chung sẽ an toàn hơn.” Cô suy nghĩ một chút, sau đó chân thành bổ sung: “Hơn nữa tôi cũng rèn được vũ khí, hai ta có thể hợp tác, anh không lỗ đâu.”
Anh ta nhắm trúng thanh cốt mâu của cô, đôi mắt sáng lên, thế là bắt đầu dõng dạc ra điều kiện.
“Cô em muốn tôi dẫn cô em vượt ải thì cứ nói thẳng, được thì cũng được đấy, nhưng cô phải đưa cho tôi cây mâu của cô.”
“Cây mâu này không thể cho anh, nhưng tôi vẫn còn một con dao.” Mạnh Kình lấy ra con dao giắt bên hông, mỉm cười đưa cho anh ta: “Anh lấy cái này, xem như thành ý hợp tác của tôi.”
Người chơi số 2 thấy con dao chặt xương cũng sắc bén, cho nên không gây khó dễ nữa mà hơi hưng phấn chộp lấy.
“Chậc, không ngờ một cô bé như cô lại có tài thu thập đồ vật.”
Mạnh Kình dùng giọng êm dịu nhỏ nhẹ khen ngợi: “Tôi chỉ biết thu thập đồ vật, không dám giết quái vật, lại còn mù đường, cho nên đành phải tìm một đồng đội tốt giúp đỡ, gặp được anh là may mắn của tôi.”
Anh ta được khen nên hơi lâng lâng: “Không thành vấn đề, đi cùng tôi, tôi biết đường!”
“Ồ, vậy chúng ta đi lối nào đây?”
Anh ta quay một vòng, cuối cùng nhìn về phía hành lang bên phải: “Lối này, từ lối này lên lầu, theo sát tôi!”
“Vâng~”
……
Có định vị bản đồ trên đồng hồ, việc tìm đường trở nên dễ dàng hơn nhiều, nhưng bản đồ cho thấy hai người cách lối thoát khá xa, đồng nghĩa với tỉ lệ gặp rắc rối trên đường khá cao.
Mà sự thật cũng đúng như thế.
Mạnh Kình vừa âm thầm khắc một con cá và một dấu tích trên tường, để ám chỉ đường chính xác cho Địch Tử Uyên, khi cô ngẩng đầu lên, thì trông thấy phía trước có một con quái vật.
Không khéo ở đây không có lối rẽ để trốn, oan gia ngõ hẹp, trừ phi giết chết quái vật, nếu không sớm muộn gì cũng bị đối phương đuổi kịp.
Hai bên giằng co, trên đỉnh đầu quái vật có cặp mắt cao cao, rất giống một con cua biến dị, hai chiếc kìm sắc bén bên trái và bên phải có thể dễ dàng xé toạc toàn bộ làn da của người chơi.
Quỷ nam lột da khi còn sống chắc hẳn đã bị tra tấn và giết chết như thế này.
Tình thế cấp bách, Mạnh Kình thúc giục người chơi số 2: “Anh trai à, anh làm được mà, dao đã cho anh rồi, anh mau lên đi.”
Người chơi số 2 run cầm cập, nhưng không dám chạy, anh ta biết chỉ cần mình chạy, quái vật sẽ lập tức đuổi theo.
Anh ta tỏ ý muốn trốn sau lưng cô: “Tôi không làm được, hay là cô em thử đi?”
“Anh đang nói gì thế? Lúc nãy một mình anh giết được một con mà.”
“Chỉ là trùng hợp thôi mà. Chỉ vô tình đập trúng, nếu không đập trúng thì tôi chết lâu rồi!”
Cô thở dài, thuận thế lấy con dao chặt xương trong tay anh ta.
“Thế này đi, để báo đáp ơn dẫn đường của anh, tôi giúp anh chặn đường, anh mau chạy đi.”
Nhan Vi vô thức lùi lại một bước: “Chuyện gì thế? Chẳng phải bọn chúng ở ký túc xá tầng năm sao?”
“Ký túc xá tầng năm có lẽ chỉ là ngụy trang cho người chơi xem.” Mạnh Kình nói: “Bọn chúng không ở đó, dù sao bọn chúng cũng không phải giám ngục thật.”
Trên bãi tha ma ấy, đã xây dựng nhà tù núi hoang như hiện nay… Nhưng lũ quái vật vẫn chưa bị diệt trừ, chúng vẫn lang thang khắp nơi trong nhà tù, lợi dụng… gặm nhấm dần máu xương của người chết… Tù nhân bị tội ác che mờ lý trí, là tế phẩm tốt nhất cho người đã khuất, nhưng mà… Rèn vũ khí, mới có thể tiêu diệt được quái vật, do đó…
Cái gọi là quái vật, không phải ám chỉ những vong linh hành quyết tù nhân, thật ra chúng mới chính là giám ngục thật sự của nhà tù núi hoang.
Chúng bị quái vật hành hạ, giết chết, rồi bị quái vật khống chế, bằng cách hành quyết hàng loạt tù nhân quanh năm suốt tháng, chúng đã hấp thụ tội ác và tăng sức mạnh cho quái vật; còn bọn quái vật thì ngụy trang thành giám ngục, thay thế vị trí của chúng.
Moi trái tim của chúng, có thể giúp chúng giải thoát, nhờ đó rèn được vũ khí tiêu diệt quái vật.
Nói cách khác, chín tên giám ngục nói tiếng người nhưng không phải người mới chính là BOSS cuối cùng mà người chơi phải đối đầu.
Nói đúng ra, tiêu diệt vong linh của trưởng ngục tương đương với khởi động thử thách vượt ải cuối cùng.
Đây là điều mà Mạnh Kình không ngờ tới, cô luôn cho rằng giết trưởng ngục thật sẽ có thể rèn được vũ khí cao cấp, ai ngờ lại mở được cửa lên tầng bảy.
Không ngờ đối phương vừa chết, tiếng báo hiệu vang lên, không ai kịp đưa ra lựa chọn.
Ngay lập tức, chuông báo động vang lên khắp tòa nhà tù, tất cả các cửa phòng giam đều tự động mở ra, tất cả tù nhân đêm nay không bị xử tử đều được thả.
Khoảnh khắc bọn họ bước vào hành lang, căn phòng sau lưng lập tức biến mất, tầng bảy không có bất cứ cánh cửa nào, nhìn xung quanh chỉ có những bức tường liên miên bất tận, lối rẽ và cầu thang.
Trên bức tường ngay phía trước, ánh đèn nhấp nháy, chậm rãi hiện lên một dòng chữ máu:
【Tất cả vong linh đã nhận tế phẩm thành công.】
Bọn họ thậm chí không có thời gian hoảng hốt, cảnh tượng xung quanh bắt đầu vặn vẹo biến ảo, truyền tống mọi người đến những nơi khác nhau trong tòa nhà.
Nơi này đã trở thành mê cung trí mạng, nơi tràn ngập vong linh và quái vật đang ẩn nấp.
Một số người chơi có chuẩn bị chu đáo, giống như nhóm ba người Mạnh Kình, trước đó đã lấy được chìa khóa và gợi ý, bí mật rèn được vũ khí vào ban đêm; hoặc cũng có người đang chăm chỉ chờ giảm án, ai ngờ lại gặp phải cơ chế cực đoan vô nhân đạo như thế này.
Hễ có một người mở cửa tầng sáu, tức là tất cả vượt ngục, quy tắc thay đổi, không còn cơ hội để giảm án nữa.
Đây quả thật là kẻ mạnh thăng tiên, kẻ yếu tế thiên.
Theo dòng chữ nhắc nhở viết bằng máu trên tường vừa rồi, trên đường vượt qua mê cung, người chơi vẫn có cơ hội moi tim vong linh để gấp rút rèn vũ khí, điều kiện tiên quyết là trong tay phải có ít nhất một thứ có thể gọi là vũ khí.
Chỉ có rèn vũ khí mới có thể giết quái vật, nếu không giết được quái vật, sẽ rất khó tìm được lối thoát ra khỏi tòa nhà, trên đường đi có thể sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Đương nhiên, có thể sẽ có một số rất ít người chơi có thể tránh được công kích của quái vật, may mắn tìm được lối thoát, nhưng hy vọng này cực kỳ mong manh.
Nhiều người sắp phải đối mặt với tình thế tuyệt vọng không lối thoát.
Những người mới có thể may mắn sống sót sau ván này, sau khi vượt ải bọn họ sẽ hiểu sâu hơn về trò chơi Thần Linh một chút.
Tư tưởng và tâm tính của bọn họ sẽ được thay đổi sau ván này.
*
Mạnh Kình, Địch Tử Uyên và Nhan Vi cứ như thế chẳng hiểu sao bị không gian vặn vẹo truyền tống đến những nơi khác nhau trong nhà tù, thậm chí còn không có thời gian nói với nhau một câu nào.
Sau một hồi hỗn loạn, Mạnh Kình bình tĩnh mở mắt ra, tầm nhìn đã rõ ràng lại, cô phát hiện vị trí của mình dường như không khác gì vị trí cũ.
Chẳng qua chỉ là một phần của mê cung bảy tầng mà thôi.
Tất cả căn phòng đã biến mất, cánh cửa duy nhất trong mê cung này chính là lối thoát.
Không còn nghi ngờ nữa, hiện tại cô phải tìm lối thoát.
…… Nhân tiện, cô còn phải tìm đồng đội ngốc nghếch bị thất lạc của mình.
Cô nắm chặt cốt mâu trong tay, đi được vài bước thì thấy một người chơi nữ ở ngã ba phía trước, cô ta cầm dao phay đang đánh nhau với một vong linh người đầy đinh thép.
Rõ ràng cô gái kia cũng hiểu hàm ý của gợi ý, lúc trước từng lấy vũ khí từ nhà ăn, nhưng sức của cô ta có hạn, vong linh đinh thép cũng rất khó đối phó, trong chốc lát chẳng những không giết được đối phương, thậm chí còn bị hất ngã xuống đất.
Cô ta phát hiện ra Mạnh Kình, lo lắng cầu cứu: “Mau tới giúp tôi! Xin cô, giúp tôi một chút!”
Không cần thiết phải làm những chuyện không có lợi, chứ đừng nói đến tình hình căng thẳng như thế này.
Mạnh Kình thu hồi tầm mắt, không hề dừng lại, quả quyết xoay người đi đường khác.
Cô không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu hành lang, lên xuống cầu thang bao nhiêu lần, gặp bao nhiêu ngõ cụt.
Để tiết kiệm thời gian và không đi lại đường sai, cách một khoảng cách cô thường dùng dao khắc hình một con cá và dấu gạch chéo.
Cá = Cá voi (*), dấu gạch chéo = đừng tiến lên phía trước.
(*) Chữ ‘Kình’ trong ‘Mạnh Kình’ có nghĩa là ‘cá voi’.
Cô cảm thấy với mạch não kỳ lạ của Địch Tử Uyên, có thể anh sẽ hiểu được.
Sau đó ở ngã rẽ cầu thang nào đó, lần đầu tiên cô quái vật thật sự – bản thể thật của bọn giám ngục giả.
Con quái vật kia cao chừng ba mét, mặt xanh nanh vàng (*), mắt to như chuông đồng, phần giữa hộp sọ được mở ra, bên trong thò ra vô số xúc tu màu đen, mỗi cái xúc tu đều đầy móc câu mảnh và sắc bén.
(*) 青面獠牙: Miêu tả kẻ có mặt mũi hung dữ.
Nó đi bằng bốn chân, những xúc tu đó thò ra thăm dò bốn phương tám hướng không góc chết, có thể tượng tưởng được hậu quả khi bị nó quấn lấy.
Khi đó cô không ở trong tầm mắt của quái vật, quái vật đang bận truy kích hai người chơi nam, một người chơi nam chạy chậm và không có vũ khí, bị xúc tu quấn lấy, đến khi xúc tu nới lỏng, thi thể rơi xuống đất, gần như biến thành quả bầu máu, da thịt trên cơ thể không có chỗ nào nguyên vẹn.
Một người chơi nam khác thấy mình sắp bị đuổi kịp, trong tình thế cấp bách, anh ta ném cây côn ngắn màu đen bóng về phía quái vật.
Cây côn thoạt nhìn hơi quen mắt, hình như là một chân ghế được bẻ ra từ chiếc ghế trong phòng giam, không ngờ nó có thể được rèn làm vũ khí.
Cây côn ngắn đánh trúng đôi mắt to như chuông đồng của quái vật, đồng thời một chiếc gai gỗ trùng hợp đâm xuyên qua vùng da quanh mắt của quái vật, thoạt nhìn như không gây ra tổn hại nghiêm trọng nào, nhưng, kỳ tích đã xảy ra.
Ám quang chợt lóe lên, bề mặt bị cây côn ngắn chạm vào của con quái vật nhanh chóng thối rữa cứ như bị tạt axit sulfuric, hốc mắt của nó sụp xuống, nhãn cầu bị hòa tan, chất nhầy văng tung tóe.
Tiến độ thối rữa không hề dừng lại, cước bộ truy kích của con quái vật nọ dần chậm lại, những xúc tu như dây leo mất đi chất dinh dưỡng, từ từ héo rũ rút vào trong hộp sọ.
Cuối cùng nó ngã ầm xuống, biến thành một vũng nước tanh hôi bốc mùi.
Ồ, hóa ra là thế, quái vật mạnh thì mạnh thật, nhưng yếu thì cũng rất yếu.
Chỉ cần sử dụng vũ khí đã được tôi luyện gây ra chút sát thương cho quái vật, sẽ giống như một cây kim đâm vào bong bóng, khiến bong bóng nổ tung.
…… Nhưng vấn đề là để tạo ra tổn thương cho quái vật, trước tiên phải chạm vào nó, trong quá trình ấy phải thật cẩn thận, để tránh bị nó giết chết trước khi mình ra tay.
Lý thuyết thì đơn giản nhưng rủi ro thực tế thì không thể nào lường được.
Mạnh Kình tận mắt nhìn thấy một làn sương xanh lá tách ra khỏi vũng nước nơi quái vật tan biến, chui vào trong đồng hồ của người chơi nam.
Người chơi nam xem đồng hồ, bỗng trở nên vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn quanh xác định phương hướng.
Phân tích từ hành động của anh ta, có lẽ sau khi giết quái vật sẽ có thưởng, phần thưởng rất có thể là bản đồ của mê cung.
Cô trầm mặc một lát, sau đó tiến lên phía trước, nhặt cây côn ngắn trong vũng nước thối rữa, lau sạch bằng đồng phục tù nhân của mình, rồi đưa cho đối phương.
“Anh à.” Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật giỏi, tôi có thể đi cùng anh không?”
Số của người chơi nam nọ là số 2, hiển nhiên anh ta còn chưa hoàn hồn, khó hiểu nhìn cô: “Đi cùng tôi?”
“Đúng vậy, hai người đi chung sẽ an toàn hơn.” Cô suy nghĩ một chút, sau đó chân thành bổ sung: “Hơn nữa tôi cũng rèn được vũ khí, hai ta có thể hợp tác, anh không lỗ đâu.”
Anh ta nhắm trúng thanh cốt mâu của cô, đôi mắt sáng lên, thế là bắt đầu dõng dạc ra điều kiện.
“Cô em muốn tôi dẫn cô em vượt ải thì cứ nói thẳng, được thì cũng được đấy, nhưng cô phải đưa cho tôi cây mâu của cô.”
“Cây mâu này không thể cho anh, nhưng tôi vẫn còn một con dao.” Mạnh Kình lấy ra con dao giắt bên hông, mỉm cười đưa cho anh ta: “Anh lấy cái này, xem như thành ý hợp tác của tôi.”
Người chơi số 2 thấy con dao chặt xương cũng sắc bén, cho nên không gây khó dễ nữa mà hơi hưng phấn chộp lấy.
“Chậc, không ngờ một cô bé như cô lại có tài thu thập đồ vật.”
Mạnh Kình dùng giọng êm dịu nhỏ nhẹ khen ngợi: “Tôi chỉ biết thu thập đồ vật, không dám giết quái vật, lại còn mù đường, cho nên đành phải tìm một đồng đội tốt giúp đỡ, gặp được anh là may mắn của tôi.”
Anh ta được khen nên hơi lâng lâng: “Không thành vấn đề, đi cùng tôi, tôi biết đường!”
“Ồ, vậy chúng ta đi lối nào đây?”
Anh ta quay một vòng, cuối cùng nhìn về phía hành lang bên phải: “Lối này, từ lối này lên lầu, theo sát tôi!”
“Vâng~”
……
Có định vị bản đồ trên đồng hồ, việc tìm đường trở nên dễ dàng hơn nhiều, nhưng bản đồ cho thấy hai người cách lối thoát khá xa, đồng nghĩa với tỉ lệ gặp rắc rối trên đường khá cao.
Mà sự thật cũng đúng như thế.
Mạnh Kình vừa âm thầm khắc một con cá và một dấu tích trên tường, để ám chỉ đường chính xác cho Địch Tử Uyên, khi cô ngẩng đầu lên, thì trông thấy phía trước có một con quái vật.
Không khéo ở đây không có lối rẽ để trốn, oan gia ngõ hẹp, trừ phi giết chết quái vật, nếu không sớm muộn gì cũng bị đối phương đuổi kịp.
Hai bên giằng co, trên đỉnh đầu quái vật có cặp mắt cao cao, rất giống một con cua biến dị, hai chiếc kìm sắc bén bên trái và bên phải có thể dễ dàng xé toạc toàn bộ làn da của người chơi.
Quỷ nam lột da khi còn sống chắc hẳn đã bị tra tấn và giết chết như thế này.
Tình thế cấp bách, Mạnh Kình thúc giục người chơi số 2: “Anh trai à, anh làm được mà, dao đã cho anh rồi, anh mau lên đi.”
Người chơi số 2 run cầm cập, nhưng không dám chạy, anh ta biết chỉ cần mình chạy, quái vật sẽ lập tức đuổi theo.
Anh ta tỏ ý muốn trốn sau lưng cô: “Tôi không làm được, hay là cô em thử đi?”
“Anh đang nói gì thế? Lúc nãy một mình anh giết được một con mà.”
“Chỉ là trùng hợp thôi mà. Chỉ vô tình đập trúng, nếu không đập trúng thì tôi chết lâu rồi!”
Cô thở dài, thuận thế lấy con dao chặt xương trong tay anh ta.
“Thế này đi, để báo đáp ơn dẫn đường của anh, tôi giúp anh chặn đường, anh mau chạy đi.”