Chương 43: Nhà tù ác linh (14): Trưởng ngục
Khi quỷ nam lột da qua cửa, nhóm ba người đang rình rập bên ngoài.
Mạnh Kình đặc biệt dặn dò hai đồng đội: “Ban đêm không được lớn tiếng ồn ào, nhớ kỹ, dù gặp bất kỳ tính huống gì cũng đừng kêu lớn.”
Hai người kia gật đầu: “Rõ rõ.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi cái đầu của quỷ nam vừa ló ra khỏi cửa, Địch Tử Uyên tiến lên một bước đánh một cú vào đầu nó.
Nhan Vi theo sát phía sau, dùng dao phay chém vào gáy của nó, nhát chém này khiến hổ khẩu tê dại, cô ấy không kìm được mắng một câu.
“Vãi, sao cứng thế?”
Rõ ràng con quỷ nam lột da kia bị chọc tức bởi hành động khiêu khích như vậy, thế nên nó đứng lên, móng vuốt nhầy nhụa nhưng sắc bén chộp tới mặt của Nhan Vi.
Tốc độ phản ứng của Nhan Vi không hề chậm, cô ấy lập tức dùng con dao phay như lá chắn, đỡ lấy công kích của đối phương.
Địch Tử Uyên dùng dùi cui đánh vào sau ót của quỷ nam, lợi dụng khi quỷ nam chuyển mục tiêu sang mình, anh quả quyết ném dùi cui xuống, cúi người né tránh, sau đó lập tức gạt chân quật bằng vai phải, đó là kỹ năng liên hoàn kinh điển của Kungfu.
Anh lưu loát xoay người, dùng hết sức đè quỷ nam xuống đất.
“Kình Kình!”
Mạnh Kình hoàn toàn không cho quỷ nam cơ hội phản kích lần thứ hai, cô đâm thẳng vào tim nó, sau đó sợ nó vùng vẫy nên dùng lực mạnh hơn, cho đến khi chỉ còn cán dao chặt xương ở bên ngoài.
Cô nắm chặt cán dao, một lát sau thấy quỷ nam lột da đang co giật không còn động tĩnh gì nữa, cô trầm ngâm nói.
“Hơi lạ.”
Địch Tử Uyên nhìn về phía cô: “Lạ ở đâu?”
“Tôi cảm thấy khi đâm vào tim nó, nó trông như được giải thoát.”
Nghe vậy, anh nghiêng đầu quan sát kỹ vẻ mặt của quỷ nam: “Hình như nó thật sự mỉm cười.”
Cho dù da mặt đã bị xé toạc, khuôn mặt đã thối rữa từ lâu, nhưng khóe miệng vẫn mơ hồ xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười này khác với nụ cười quỷ dị điên loạn khi hành quyết tù nhân.
Vì cơ thể của nó quá nhầy nhụa nên Mạnh Kình dùng ống tay áo tù nhân lót tay, tay phải xoay tròn cán dao, thành thạo moi tim của nó ra.
Nhìn một màn này, Nhan Vi không khỏi cảm thán: “Thủ pháp của cô chuyên nghiệp thật.”
“Thường làm sẽ quen thôi.”
“......”
Lần đầu tiên nghe nói mổ xẻ thi thể có thể tập thành thói quen đấy.
Trong lúc trò chuyện, Mạnh Kình đã dùng mũi dao moi trái tim thối rữa màu đen ra, “bộp” một tiếng va vào tường.
Nương theo ánh sáng lờ mờ của hành lang, ba người thấy trái tim rơi xuống vỡ ra chảy dọc theo bức tường, giữa vũng nước nhầy nhụa đen kịt có một quả cầu nhỏ màu bạc men theo khe hở giữa những viên gạch lát sàn, lăn đến bên chân Mạnh Kình.
Cô nhặt quả cầu nhỏ lên, vân vê trong tay quan sát một lúc lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra cách sử dụng nó, cuối cùng đột nhiên phúc chí tâm linh (*), trực tiếp bóp vỡ nó.
(*) Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).
Quả cầu màu bạc giống như một viên thuốc, rất dễ bóp nát, sau khi bóp nát, một loại chất lỏng như keo chảy ra, nó không nhỏ xuống mà đọng lại trên đầu ngón tay của cô.
Mạnh Kình thử đưa đầu ngón tay đến gần dao chặt xương, điều kỳ diệu lập tức xảy ra, chất lỏng trong suốt không màu trên đầu ngón tay như có sự sống tự động bị hấp thụ.
Chỉ trong vài giây, chất lỏnghoàn toàn bị lưỡi dao hấp thụ hết, lưỡi dao kéo dài thêm sáu bảy centimet, lưỡi dao trở nên đen kịt sáng bóng, mơ hồ tỏa ra ánh sáng u lam.
Cô cầm con dao không nhúc nhích, nhưng Địch Tử Uyên và Nhan Vi ngồi hai bên bên lại cảm nhận được luồng một sát khí mạnh mẽ.
Có lẽ đây chính là thứ được gọi là vũ khí được chế tạo từ trái tim của vong linh.
“Xong, thí nghiệm thành công.” Mạnh Kình nói: “Bây giờ chúng ta tiếp tục đi tìm mục tiêu, phải giết thêm ba con nữa.”
Nhan Vi thắc mắc: “Chẳng phải giết thêm hai con là đủ rồi sao? Tôi và anh Địch mỗi người một con.”
“Không.” Cô rút thanh đoản mâu giắt sau lưng ra: “Tôi còn một cái nữa.”
“Ủa, gì đây? Ở đâu ra vậy?”
“Lao động cải tạo, mục đánh bóng và mài giũa, nội dung là sử dụng khung xương người để mài thành trường mâu hoặc đoản mâu, mài xong thì tôi giữ lại cho mình.”
Nhan Vi kinh hãi: “Cô không cảm thấy đáng sợ khi mang nó bên mình sao?”
“Dù sao cũng đều là xương người mà, có gì khác nhau đâu.” Mạnh Kình không lãng phí một giây phút nào, cô đi thẳng vào sâu trong hành lang: “Mau đi thôi.”
Lúc này, Địch Tử Uyên cân nhắc đến một vấn đề: “Kình Kình, em nói xem nếu chúng ta giết vong linh trước khi nó hành quyết tù nhân, vậy có phải những người chơi sẽ bị xử tử đêm nay có thể được sống không?”
Mạnh Kình gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ nên cảm ơn chúng ta hiệu suất cao.”
Dù nhìn nhận thế nào đi chăng nữa, đêm nay có lẽ có thể gián tiếp cứu vài người chơi.
*
Nhóm ba người càng đánh càng hăng, liên tiếp bắt được hai quỷ quái ở tầng ba và tầng bốn, dùng quy tắc đánh hội đồng, lại thêm vũ khí của Mạnh Kình đã tiến hóa, nhiệm vụ này dường như trở nên dễ dàng hơn.
Cuối cùng dao phay của Nhan Vi tiến hóa thành một con dao bầu hung hãn, còn dùi cui điện của Địch Tử Uyên thì tiến hóa thành một chiếc chùy gai phát ra tia lửa, thật chẳng biết sao lại tiến hóa như thế.
Mạnh Kình đứng trong góc khuất bóng tối, ra hiệu cho hai đồng đội đừng nói chuyện, sau đó lập tức chỉ về phía cầu thang dẫn lên tầng năm cách đó không xa.
Ở đó, có một quỷ quái cả người máu me cầm một lưỡi hái lộn ngược, khập khiễng bước lên cầu thang.
Sau lưng nó, một vệt máu kéo dài trên sàn, không rõ là máu của nó hay máu dính trên lưỡi hái.
“Đó là trưởng ngục thật sự.”
Là dựa vào gợi ý: Chân phải của trưởng ngục bị tàn tật.
Nhan Vi hãi hùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu suy nghĩ: “Giết chết trưởng ngục thật chắc sẽ có thu hoạch bất ngờ nhỉ?”
“Rất có thể.”
“Vậy chúng ta đi theo nhé?”
Dù sao mục tiêu ban đầu tối nay cũng đã hoàn thành, nếu không muốn quay về phòng giam sớm thì phải tiếp tục thăm dò nhà tù.
Nếu sớm muộn gì cũng phải thăm dò, vậy thì phải càng sớm càng tốt, nếu không ngày mai còn phải tốn cả ngày để lao động cải tạo, ai mà biết buổi tối sẽ gặp trò chơi biến thái gì.
Càng về sau thì càng nguy hiểm.
“Hôm qua chúng ta đã thấy, những vong linh này đều sẽ phải trở về tầng sáu.” Mạnh Kình trầm giọng nói: “Cô cũng biết mật mã tầng sáu mà, là 070911.”
Nhan Vi nghiêm túc ra dấu OK, chỉ là khuôn mặt người đẹp rắn rết kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc quá trớn khiến cô ấy trông không tốt lành gì lắm.
“Đi thôi, chúng ta đi giết trưởng ngục.”
……
Tuy nhiên, trưởng ngục không dễ giết.
Ba người thấy trưởng ngục kéo lưỡi hái biến mất ở cánh cửa sắt nơi giao nhau giữa tầng năm và tầng sáu, Địch Tử Uyên bước lên phía trước, điều chỉnh khóa kim loại của cửa sắt đến đúng con số tương ứng.
Cánh cửa sắt im hơi lặng tiếng mở ra, chỉ hở một khe hở nhỏ, như một lời mời gọi bí ẩn.
Ba người lần lượt bước vào, thấy cuối hành lang có ánh sáng lờ mờ, hành lang hẹp và quanh co hơn năm tầng còn lại, quanh co khúc khuỷu, không có bất cứ căn phòng nào, chỉ có dãy tường trắng lạnh như băng.
Tầng sáu giống như một mê cung được cố ý tạo ra, đi qua đi lại không thể tìm được lối ra, may mà trưởng ngục chưa đi quá xa, bốn phía yên tĩnh, tiếng lưỡi hái ma sát với mặt đất vang lên rõ ràng, dựa theo tiếng động có thể xác định được vị trí của nó.
Ba người khom người núp trong góc tường, cùng thảo luận biện pháp đối phó.
“Lưỡi hái của nó quá dài, vũ khí của chúng ta không chiếm ưu thế, một nhát lưỡi hái chém xuống có thể chẻ đôi đỉnh đầu của chúng ta.” Nhan Vi đề nghị: “Có lẽ nên có một người đánh lạc hướng nó, hai người còn lại vòng ra đằng sau đánh lén?”
Địch Tử Uyên là chàng trai duy nhất ở đây, cho nên anh giơ tay xung phong: “Tôi, tôi, tôi chạy nhanh.”
Mạnh Kình liếc anh một cái: “Anh chắc chứ?”
“Tôi không chắc.” Anh nói thật: “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh vẫn luôn như vậy, nhất là khi hợp tác với cô, luôn luôn tự giác liều lĩnh, cho rằng mình nên gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ thay cô.
Sau đó, không chờ cô trả lời, anh lập tức đứng dậy, sải bước về phía trưởng ngục.
…… Thật ra khi rút ngắn dần khoảng cách với trưởng ngục, anh vẫn chưa nghĩ ra cách thu hút sự chú ý của đối phương.
Có điều đâm lao thì phải theo lao, hiện tại suy nghĩ tỉ mỉ cũng không kịp, anh cầm chiếc chùy gai, vung một vòng rồi đánh vào lưng đối phương.
Rõ ràng trưởng ngục nhạy bén hơn những vong linh khác, nó lập tức xoay người né tránh, thế là khuôn mặt máu thịt thối rữa, chỉ còn lại khung xương dữ tợn, xuất hiện trước mặt Địch Tử Uyên.
Nó đột nhiên nhe răng gầm lên, lưỡi hái trên không trung lóe lên tia sáng sắc bén, bổ thẳng xuống đầu Địch Tử Uyên.
Địch Tử Uyên lăn mình, khó khăn lắm mới né được đòn này, anh chống một tay xuống đất để bật người dậy rồi bỏ chạy.
Trưởng ngục truy đuổi ráo riết, nó không hề biết rằng Mạnh Kình và Nhan Vi cũng đang theo phía sau, hai bên đều đang truy đuổi con mồi của mình.
Nhan Vi nhanh trí dùng con dao bầu lớn của mình làm ám khí ném đi, thế nhưng độ chính xác hơi kém một chút, nó sượt qua vai trưởng ngục rồi rơi xuống đất, vang lên một tiếng “cạch” lảnh lót.
Trưởng ngục khựng lại nửa giây rồi phẫn nộ quay đầu lại, trước khi nó kịp đổi hướng lưỡi hái, Mạnh Kình đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nó ngay tức thì.
Tay trái của cô giữ eo của nó để mượn lực, tay phải cầm con dao chặt xương đã tiến hóa, vừa chuẩn xác vừa ngoan độc đâm vào giữa lưng nó.
Để đề phòng bất trắc, động tác của cô rất nhanh, rút dao ra rồi đâm xuống lần nữa.
Mặc khác, Địch Tử Uyên sợ trưởng ngục buông lưỡi hái ngộ thương Mạnh Kình, cho nên anh lập tức xông tới giật lấy lưỡi hái.
Khoảnh khắc trưởng ngục ngã xuống đất, lưỡi hái trong tay nó vỡ thành từng mảnh.
Hóa ra vũ khí và vong linh là một thể, nói cách khác, người chơi không thể sử dụng vũ khí của chúng nó.
Mạnh Kình quen việc dễ làm, dùng dao moi tim, tim của trưởng ngục có thể là đồ tốt, nên đương nhiên cô muốn dành nó cho thanh đoản mâu bảo bối của mình.
Khi chất lỏng sền sệt không màu men theo đầu ngón tay của cô thấm vào mũi nhọn của thanh đoản mâu, kết cấu xương ban đầu của đoản mâu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh kim loại màu vàng đen.
Đoản mâu cũng gần như hóa thành trường mâu.
Nhan Vi ngồi xổm ở bên cạnh, tặc lưỡi ngạc nhiên: “Cây mâu này ngầu dữ, cô thật biết chọn, cô……”
Lời nói đột nhiên im bặt, dường như cô ấy nghe thấy tiếng động kỳ quái nào đó, cho nên liền cảnh giác quay đầu lại.
Trong hành lang, bóng tối và ánh sáng đan xen, đám vong linh chưa nhận được tế phẩm đang tụ tập lại với nhau, kéo lê thân thể đầm đìa máu, đôi mắt trống rỗng mở to, nhìn về hướng này.
Trần nhà tiếp giáp giữa tầng sáu và tầng bảy rung chuyển lắc lư tạo thành những vết nứt chằng chịt.
Mạnh Kình đặc biệt dặn dò hai đồng đội: “Ban đêm không được lớn tiếng ồn ào, nhớ kỹ, dù gặp bất kỳ tính huống gì cũng đừng kêu lớn.”
Hai người kia gật đầu: “Rõ rõ.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi cái đầu của quỷ nam vừa ló ra khỏi cửa, Địch Tử Uyên tiến lên một bước đánh một cú vào đầu nó.
Nhan Vi theo sát phía sau, dùng dao phay chém vào gáy của nó, nhát chém này khiến hổ khẩu tê dại, cô ấy không kìm được mắng một câu.
“Vãi, sao cứng thế?”
Rõ ràng con quỷ nam lột da kia bị chọc tức bởi hành động khiêu khích như vậy, thế nên nó đứng lên, móng vuốt nhầy nhụa nhưng sắc bén chộp tới mặt của Nhan Vi.
Tốc độ phản ứng của Nhan Vi không hề chậm, cô ấy lập tức dùng con dao phay như lá chắn, đỡ lấy công kích của đối phương.
Địch Tử Uyên dùng dùi cui đánh vào sau ót của quỷ nam, lợi dụng khi quỷ nam chuyển mục tiêu sang mình, anh quả quyết ném dùi cui xuống, cúi người né tránh, sau đó lập tức gạt chân quật bằng vai phải, đó là kỹ năng liên hoàn kinh điển của Kungfu.
Anh lưu loát xoay người, dùng hết sức đè quỷ nam xuống đất.
“Kình Kình!”
Mạnh Kình hoàn toàn không cho quỷ nam cơ hội phản kích lần thứ hai, cô đâm thẳng vào tim nó, sau đó sợ nó vùng vẫy nên dùng lực mạnh hơn, cho đến khi chỉ còn cán dao chặt xương ở bên ngoài.
Cô nắm chặt cán dao, một lát sau thấy quỷ nam lột da đang co giật không còn động tĩnh gì nữa, cô trầm ngâm nói.
“Hơi lạ.”
Địch Tử Uyên nhìn về phía cô: “Lạ ở đâu?”
“Tôi cảm thấy khi đâm vào tim nó, nó trông như được giải thoát.”
Nghe vậy, anh nghiêng đầu quan sát kỹ vẻ mặt của quỷ nam: “Hình như nó thật sự mỉm cười.”
Cho dù da mặt đã bị xé toạc, khuôn mặt đã thối rữa từ lâu, nhưng khóe miệng vẫn mơ hồ xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười này khác với nụ cười quỷ dị điên loạn khi hành quyết tù nhân.
Vì cơ thể của nó quá nhầy nhụa nên Mạnh Kình dùng ống tay áo tù nhân lót tay, tay phải xoay tròn cán dao, thành thạo moi tim của nó ra.
Nhìn một màn này, Nhan Vi không khỏi cảm thán: “Thủ pháp của cô chuyên nghiệp thật.”
“Thường làm sẽ quen thôi.”
“......”
Lần đầu tiên nghe nói mổ xẻ thi thể có thể tập thành thói quen đấy.
Trong lúc trò chuyện, Mạnh Kình đã dùng mũi dao moi trái tim thối rữa màu đen ra, “bộp” một tiếng va vào tường.
Nương theo ánh sáng lờ mờ của hành lang, ba người thấy trái tim rơi xuống vỡ ra chảy dọc theo bức tường, giữa vũng nước nhầy nhụa đen kịt có một quả cầu nhỏ màu bạc men theo khe hở giữa những viên gạch lát sàn, lăn đến bên chân Mạnh Kình.
Cô nhặt quả cầu nhỏ lên, vân vê trong tay quan sát một lúc lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra cách sử dụng nó, cuối cùng đột nhiên phúc chí tâm linh (*), trực tiếp bóp vỡ nó.
(*) Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).
Quả cầu màu bạc giống như một viên thuốc, rất dễ bóp nát, sau khi bóp nát, một loại chất lỏng như keo chảy ra, nó không nhỏ xuống mà đọng lại trên đầu ngón tay của cô.
Mạnh Kình thử đưa đầu ngón tay đến gần dao chặt xương, điều kỳ diệu lập tức xảy ra, chất lỏng trong suốt không màu trên đầu ngón tay như có sự sống tự động bị hấp thụ.
Chỉ trong vài giây, chất lỏnghoàn toàn bị lưỡi dao hấp thụ hết, lưỡi dao kéo dài thêm sáu bảy centimet, lưỡi dao trở nên đen kịt sáng bóng, mơ hồ tỏa ra ánh sáng u lam.
Cô cầm con dao không nhúc nhích, nhưng Địch Tử Uyên và Nhan Vi ngồi hai bên bên lại cảm nhận được luồng một sát khí mạnh mẽ.
Có lẽ đây chính là thứ được gọi là vũ khí được chế tạo từ trái tim của vong linh.
“Xong, thí nghiệm thành công.” Mạnh Kình nói: “Bây giờ chúng ta tiếp tục đi tìm mục tiêu, phải giết thêm ba con nữa.”
Nhan Vi thắc mắc: “Chẳng phải giết thêm hai con là đủ rồi sao? Tôi và anh Địch mỗi người một con.”
“Không.” Cô rút thanh đoản mâu giắt sau lưng ra: “Tôi còn một cái nữa.”
“Ủa, gì đây? Ở đâu ra vậy?”
“Lao động cải tạo, mục đánh bóng và mài giũa, nội dung là sử dụng khung xương người để mài thành trường mâu hoặc đoản mâu, mài xong thì tôi giữ lại cho mình.”
Nhan Vi kinh hãi: “Cô không cảm thấy đáng sợ khi mang nó bên mình sao?”
“Dù sao cũng đều là xương người mà, có gì khác nhau đâu.” Mạnh Kình không lãng phí một giây phút nào, cô đi thẳng vào sâu trong hành lang: “Mau đi thôi.”
Lúc này, Địch Tử Uyên cân nhắc đến một vấn đề: “Kình Kình, em nói xem nếu chúng ta giết vong linh trước khi nó hành quyết tù nhân, vậy có phải những người chơi sẽ bị xử tử đêm nay có thể được sống không?”
Mạnh Kình gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ nên cảm ơn chúng ta hiệu suất cao.”
Dù nhìn nhận thế nào đi chăng nữa, đêm nay có lẽ có thể gián tiếp cứu vài người chơi.
*
Nhóm ba người càng đánh càng hăng, liên tiếp bắt được hai quỷ quái ở tầng ba và tầng bốn, dùng quy tắc đánh hội đồng, lại thêm vũ khí của Mạnh Kình đã tiến hóa, nhiệm vụ này dường như trở nên dễ dàng hơn.
Cuối cùng dao phay của Nhan Vi tiến hóa thành một con dao bầu hung hãn, còn dùi cui điện của Địch Tử Uyên thì tiến hóa thành một chiếc chùy gai phát ra tia lửa, thật chẳng biết sao lại tiến hóa như thế.
Mạnh Kình đứng trong góc khuất bóng tối, ra hiệu cho hai đồng đội đừng nói chuyện, sau đó lập tức chỉ về phía cầu thang dẫn lên tầng năm cách đó không xa.
Ở đó, có một quỷ quái cả người máu me cầm một lưỡi hái lộn ngược, khập khiễng bước lên cầu thang.
Sau lưng nó, một vệt máu kéo dài trên sàn, không rõ là máu của nó hay máu dính trên lưỡi hái.
“Đó là trưởng ngục thật sự.”
Là dựa vào gợi ý: Chân phải của trưởng ngục bị tàn tật.
Nhan Vi hãi hùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu suy nghĩ: “Giết chết trưởng ngục thật chắc sẽ có thu hoạch bất ngờ nhỉ?”
“Rất có thể.”
“Vậy chúng ta đi theo nhé?”
Dù sao mục tiêu ban đầu tối nay cũng đã hoàn thành, nếu không muốn quay về phòng giam sớm thì phải tiếp tục thăm dò nhà tù.
Nếu sớm muộn gì cũng phải thăm dò, vậy thì phải càng sớm càng tốt, nếu không ngày mai còn phải tốn cả ngày để lao động cải tạo, ai mà biết buổi tối sẽ gặp trò chơi biến thái gì.
Càng về sau thì càng nguy hiểm.
“Hôm qua chúng ta đã thấy, những vong linh này đều sẽ phải trở về tầng sáu.” Mạnh Kình trầm giọng nói: “Cô cũng biết mật mã tầng sáu mà, là 070911.”
Nhan Vi nghiêm túc ra dấu OK, chỉ là khuôn mặt người đẹp rắn rết kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc quá trớn khiến cô ấy trông không tốt lành gì lắm.
“Đi thôi, chúng ta đi giết trưởng ngục.”
……
Tuy nhiên, trưởng ngục không dễ giết.
Ba người thấy trưởng ngục kéo lưỡi hái biến mất ở cánh cửa sắt nơi giao nhau giữa tầng năm và tầng sáu, Địch Tử Uyên bước lên phía trước, điều chỉnh khóa kim loại của cửa sắt đến đúng con số tương ứng.
Cánh cửa sắt im hơi lặng tiếng mở ra, chỉ hở một khe hở nhỏ, như một lời mời gọi bí ẩn.
Ba người lần lượt bước vào, thấy cuối hành lang có ánh sáng lờ mờ, hành lang hẹp và quanh co hơn năm tầng còn lại, quanh co khúc khuỷu, không có bất cứ căn phòng nào, chỉ có dãy tường trắng lạnh như băng.
Tầng sáu giống như một mê cung được cố ý tạo ra, đi qua đi lại không thể tìm được lối ra, may mà trưởng ngục chưa đi quá xa, bốn phía yên tĩnh, tiếng lưỡi hái ma sát với mặt đất vang lên rõ ràng, dựa theo tiếng động có thể xác định được vị trí của nó.
Ba người khom người núp trong góc tường, cùng thảo luận biện pháp đối phó.
“Lưỡi hái của nó quá dài, vũ khí của chúng ta không chiếm ưu thế, một nhát lưỡi hái chém xuống có thể chẻ đôi đỉnh đầu của chúng ta.” Nhan Vi đề nghị: “Có lẽ nên có một người đánh lạc hướng nó, hai người còn lại vòng ra đằng sau đánh lén?”
Địch Tử Uyên là chàng trai duy nhất ở đây, cho nên anh giơ tay xung phong: “Tôi, tôi, tôi chạy nhanh.”
Mạnh Kình liếc anh một cái: “Anh chắc chứ?”
“Tôi không chắc.” Anh nói thật: “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh vẫn luôn như vậy, nhất là khi hợp tác với cô, luôn luôn tự giác liều lĩnh, cho rằng mình nên gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ thay cô.
Sau đó, không chờ cô trả lời, anh lập tức đứng dậy, sải bước về phía trưởng ngục.
…… Thật ra khi rút ngắn dần khoảng cách với trưởng ngục, anh vẫn chưa nghĩ ra cách thu hút sự chú ý của đối phương.
Có điều đâm lao thì phải theo lao, hiện tại suy nghĩ tỉ mỉ cũng không kịp, anh cầm chiếc chùy gai, vung một vòng rồi đánh vào lưng đối phương.
Rõ ràng trưởng ngục nhạy bén hơn những vong linh khác, nó lập tức xoay người né tránh, thế là khuôn mặt máu thịt thối rữa, chỉ còn lại khung xương dữ tợn, xuất hiện trước mặt Địch Tử Uyên.
Nó đột nhiên nhe răng gầm lên, lưỡi hái trên không trung lóe lên tia sáng sắc bén, bổ thẳng xuống đầu Địch Tử Uyên.
Địch Tử Uyên lăn mình, khó khăn lắm mới né được đòn này, anh chống một tay xuống đất để bật người dậy rồi bỏ chạy.
Trưởng ngục truy đuổi ráo riết, nó không hề biết rằng Mạnh Kình và Nhan Vi cũng đang theo phía sau, hai bên đều đang truy đuổi con mồi của mình.
Nhan Vi nhanh trí dùng con dao bầu lớn của mình làm ám khí ném đi, thế nhưng độ chính xác hơi kém một chút, nó sượt qua vai trưởng ngục rồi rơi xuống đất, vang lên một tiếng “cạch” lảnh lót.
Trưởng ngục khựng lại nửa giây rồi phẫn nộ quay đầu lại, trước khi nó kịp đổi hướng lưỡi hái, Mạnh Kình đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nó ngay tức thì.
Tay trái của cô giữ eo của nó để mượn lực, tay phải cầm con dao chặt xương đã tiến hóa, vừa chuẩn xác vừa ngoan độc đâm vào giữa lưng nó.
Để đề phòng bất trắc, động tác của cô rất nhanh, rút dao ra rồi đâm xuống lần nữa.
Mặc khác, Địch Tử Uyên sợ trưởng ngục buông lưỡi hái ngộ thương Mạnh Kình, cho nên anh lập tức xông tới giật lấy lưỡi hái.
Khoảnh khắc trưởng ngục ngã xuống đất, lưỡi hái trong tay nó vỡ thành từng mảnh.
Hóa ra vũ khí và vong linh là một thể, nói cách khác, người chơi không thể sử dụng vũ khí của chúng nó.
Mạnh Kình quen việc dễ làm, dùng dao moi tim, tim của trưởng ngục có thể là đồ tốt, nên đương nhiên cô muốn dành nó cho thanh đoản mâu bảo bối của mình.
Khi chất lỏng sền sệt không màu men theo đầu ngón tay của cô thấm vào mũi nhọn của thanh đoản mâu, kết cấu xương ban đầu của đoản mâu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh kim loại màu vàng đen.
Đoản mâu cũng gần như hóa thành trường mâu.
Nhan Vi ngồi xổm ở bên cạnh, tặc lưỡi ngạc nhiên: “Cây mâu này ngầu dữ, cô thật biết chọn, cô……”
Lời nói đột nhiên im bặt, dường như cô ấy nghe thấy tiếng động kỳ quái nào đó, cho nên liền cảnh giác quay đầu lại.
Trong hành lang, bóng tối và ánh sáng đan xen, đám vong linh chưa nhận được tế phẩm đang tụ tập lại với nhau, kéo lê thân thể đầm đìa máu, đôi mắt trống rỗng mở to, nhìn về hướng này.
Trần nhà tiếp giáp giữa tầng sáu và tầng bảy rung chuyển lắc lư tạo thành những vết nứt chằng chịt.