Chương 18: Nghe lời và không ngoan
Editor: Gấu Gầy
Phòng khách sạn chỉ giữ đến hai giờ sáng, nhân viên lễ tân mệt mỏi đưa thẻ phòng ra rồi liếc mắt nhìn đồng hồ, một giờ năm mươi lăm phút. Đọc tru?ện ha?, tru? cập nga? ﹢ ?Ru ??RU???﹒Vn ﹢
Đèn không bật, thẻ phòng trượt khỏi ngón tay, rơi xuống thảm dày mềm mại không phát ra tiếng động.
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình có lẽ đã điên, khi Trương Thỉ vội vàng áp tới, hắn tự nhiên lại ngửa đầu đón nhận.
Trương Thỉ không phải là học sinh giỏi, hiện giờ ngoài gặm cắn ra chỉ biết ngang ngược cướp đoạt. Cậu rất thích dùng lòng bàn tay bóp cổ Tiết Bảo Thiêm, cảm nhận hầu kết nhô cao dưới lòng bàn tay lúc nhanh lúc chậm trượt đi, khi năm ngón tay nhẹ nhàng siết lại, con mồi run lẩy bẩy lấy lòng.
Tiếng dây nịt văng ra đánh thức con mồi.
Tiết Bảo Thiêm vội kéo lấy quần, sự sợ hãi và hoảng loạn lóe lên trong mắt. Nụ hôn của Trương Thỉ dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên lông mi ướt át như lông quạ: "Chỉ giúp anh thôi, không làm gì khác."
"Con mẹ nó cậu từng nói lời đàn ông nói trên giường không thể tin."
Nhìn đôi mắt ẩm ướt hòa quyện giữa sự hung hăng và mong manh phức tạp, Trương Thỉ đang bị Tiết Bảo Thiêm nắm chặt cổ áo rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình luôn có hứng thú lớn đối với người đàn ông trước mặt, Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng thô bạo, kiêu ngạo ngang ngược trong cuộc sống hàng ngày, nhưng đôi khi lại bộc lộ sự yếu ớt bất lực mà không ai biết, cùng với sự hèn mọn yếu đuối mặc cho người ta khi dễ, sẽ khiến người ta vừa phát cuồng vừa nghiện.
Bây giờ, dưới vẻ ngoài cố gắng đứng vững kia, là giọng nói run run và thắt lưng mềm nhũn, hắn dường như đang cực lực chống đỡ, không muốn ngã vào lòng Trương Thỉ.
"Lời đàn ông nói trên giường không thể tin, câu này cậu đã nói không chỉ một lần."
Trương Thỉ cười nhẹ: "Vậy thì không lên giường."
Hạ mắt xuống, thanh niên giấu đi chút vui sướng sinh ra từ sự khắc nghiệt, cậu xoay người Tiết Bảo Thiêm lại, để lưng hắn dán sát vào ngực mình.
"Hai Trăm Tệ, nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, tối nay tôi chỉ giúp anh thôi, thực sự không làm gì khác."
"Nghe cái đầu cậu chứ nghe..."
Bàn tay vẫn đặt trên cổ chợt hướng lên trên, nắm lấy cằm của Tiết Bảo Thiêm đẩy nghiêng sang một bên. Trương Thỉ hôn lên từ phía sau, rất dịu dàng, nhưng không hề khiến người ta thả lỏng.
"Nghe lời có cách chơi của nghe lời, không ngoan có cách chơi của không ngoan, Tiết gia chọn thế nào?"
"Chọn con khỉ!"
Hôn càng sâu hơn, Trương Thỉ dùng tay vuốt ve chóp cằm nhạy cảm, dán môi hỏi: "Chọn thế nào? Hửm?"
Trong phòng yên lặng hồi lâu, cuối cùng vang lên một câu nỉ non thoả hiệp: "...Cậu nói thế nào thì thế đó đi."
"Ngoan." Trương Thỉ rời khỏi đôi môi mềm mại, sau đó dán vào vành tai của Tiết Bảo Thiêm ra lệnh, "Chống tay vào tường, dùng sức một chút."
Khóa kim loại trượt ra, quần tây chùn xuống chất đống trên bàn chân, lòng bàn tay khô nóng như sa mạc Tengger bao la, mặt trời chói chang và bão cát cuồn cuộn, khiến Tiết Bảo Thiêm trở thành một con cá khô sắp chết, sắp bị phơi thây.
Cánh tay không thể chống đỡ nổi, Tiết Bảo Thiêm chỉ có thể dựa người, dùng trán chống vào tường, hắn có hơi nóng vội: "Nhanh lên."
Trương Thỉ hôn lên cần cổ đầy mồ hôi của hắn, thấp giọng dỗ dành: "Hai Trăm Tệ, gọi người yêu nghe thử."
Có lẽ thật sự khó chịu, hoặc có thể đã mơ hồ, Tiết Bảo Thiêm lần này không tức giận, hắn đưa tay ôm lấy cổ Trương Thỉ, cọ cọ sườn mặt vào cằm của cậu như một con mèo, giọng nói khàn khàn hiếm hoi mềm mại: "Giúp tôi đi mà, người yêu."
Trương Thỉ chỉ muốn ôm người vào lòng, hắn đã dựa vào ý chí để chống đỡ, bây giờ bị Tiết Bảo Thiêm kích thích, như muốn nổ tung, ý thức tỉnh táo cuối cùng cũng bị kéo căng, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ đứt lìa, có thể tuỳ ý làm những điều lật lọng không giữ chữ tín.
Trong lúc tâm tính đang chao đảo, chuông cửa đột nhiên reo lớn, tiếng chuông không mấy dễ nghe kéo hai người ra khỏi thế giới tách biệt, Tiết Bảo Thiêm nhanh chóng thu bàn tay đang vòng qua cổ Trương Thỉ, đồng thời đẩy đầu cậu ra: "Lăn xa một chút."
Trương Thỉ không so đo với hắn, bàn tay dùng sức, sau khi nghe thấy tiếng thở nặng nề mới hỏi: "Ai đến lúc này vậy?"
Tiết Bảo Thiêm sắc mặt không tốt: "Làm sao tôi biết, có lẽ là phục vụ phòng, không cần để ý."
Chuông cửa lại bị ấn vang, tiếp theo là tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng, một giọng nữ ngọt ngào vượt mức truyền vào: "Anh Tiết, anh có ở đó không? Em là Phỉ Phỉ nè."
"Phi... Phỉ Phỉ?" Tiết Bảo Thiêm đột nhiên cứng người, giật mình một cái mới nhớ ra, vài giờ trước mình muốn dập lửa, đã vô tư gửi tin nhắn cho một người đẹp từng lăn giường, bảo cô đến phòng này.
"Chết tiệt!" Tiết Bảo Thiêm thầm chửi cái đầu heo của mình, để cho hai "em" đụng mặt, lại còn mẹ nó là người khác giới.
Cạch, đèn phòng bỗng nhiên bật sáng, Tiết Bảo Thiêm nghe Trương Thỉ hỏi: "Phỉ Phỉ là ai?"
Điều kỳ diệu của bóng tối nằm ở chỗ nó có thể dễ dàng che giấu mọi thứ bẩn thỉu, tham lam và vặn vẹo không thể đưa ra ánh sáng, mà những thứ không thể đưa ra ánh sáng một khi được trưng bày rõ ràng dưới ánh sáng, sẽ sinh ra sự ngượng ngùng, lúng túng, hoặc xấu hổ giận dữ.
Tiết Bảo Thiêm vẫn bị Trương Thỉ ôm vào lòng, áo sóng trên người hỗn loạn, phía dưới mở toang, chỗ quan trọng bị người ta nắm giữ, vui sướng hay đau khổ đều do người ta kiểm soát.
Đây không phải là cảm giác tốt, ít nhất hiện giờ không phải, hắn vỗ nhẹ vào tay Trương Thỉ: "Buông ra."
"Phỉ Phỉ là ai?" Trương Thỉ không nhúc nhích hề, giọng nói vẫn dịu dàng, tốc độ nói chậm rãi, giống như sự yên ả cuối cùng trước khi bão giông tới.
Tiết Bảo Thiêm đang bị treo lơ lửng, dĩ nhiên không nghe ra điểm bất thường, đối mặt với Trương Thỉ quần áo chỉnh tề, hắn càng cảm thấy chật vật bực bội: "Bạn tình của tôi, làm sao vậy? Tôi hẹn cô ấy đến, cô ấy đến rồi thì cậu cút đi, không liên quan gì đến cậu."
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, sau đó mới vang lên giọng nói của Trương Thỉ: "Hai Trăm Tệ, nghĩa là anh một bên tán tỉnh tôi, một bên lại đi tìm người khác? Bên này gọi tôi là người yêu, bên kia lại kêu cô ấy là bạn tình? Bây giờ người ta đến thì muốn đuổi tôi đi?"
Cậu khom người ôm Tiết Bảo Thiêm từ phía sau, cằm tựa trên vai hắn, môi chạm nhẹ vào động mạch cổ của người đàn ông, không biết bước tiếp theo là hôn hay cắn, khiến cho người ta lo lắng đề phòng: "Anh đã nói sẽ nghe lời, tôi cũng nói không ngoan sẽ có cách chơi của không ngoan."
"Thỉ ca!" Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng nhận ra cơn sóng ngầm cuồn cuồn dưới vẻ bình tĩnh của Trương Thỉ, hắn sờ sờ cánh tay của cậu lấy lòng, cố gắng cứu vãn tình hình hiện tại, "Đó chỉ là hiểu lầm, tôi sẽ đuổi cô ấy đi ngay."
Cửa phòng khách sạn mở ra một khe nhỏ, người phụ nữ ăn mặc thời thượng nhìn thấy Tiết Bảo Thiêm mặt mày xám xịt, mở miệng nói trước: "Anh Tiết, xin lỗi em đến muộn, lúc anh gửi tin nhắn cho em, em đang ở quán bar, ồn ào quá nên không nghe thấy."
Cô đẩy cửa vào phòng, nhưng mà không thành công.
"Phỉ Phỉ, cô về đi, tôi mệt lắm, hôm nay thôi đi nhé." Vài câu nói khiến Tiết Bảo Thiêm ở bên trong cửa cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc.
"Anh, hai ba giờ sáng em vội vã chạy đến đây, sao anh nỡ không cho em vào phòng?" Người phụ nữ tỏ ra hiểu biết, "Anh chê em đến chậm nên kêu người khác rồi chứ gì? Anh, anh làm như vậy không phải là đang đùa giỡn với người ta sao?" Cô dí vào khe cửa nhìn vào trong phòng, "Em muốn xem, ai dám cướp mất việc làm của em."
Tiết Bảo Thiêm đang ghé vào khe cửa bị người ta kéo ngược vào phòng, sau đó thanh niên lớn xuất hiện trong tầm nhìn của người phụ nữ, cậu khẽ gật đầu với cô: "Không phải cướp, vốn dĩ là của tôi."
Cậu đưa tay đóng cửa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người trước cửa, ôn hoà nói: "Trời lạnh đêm khuya, đi đường cẩn thận."
Cạch, cửa bị đóng lại, người phụ nữ sững sờ một hồi mới phản ứng lại, cô cúi người dựa vào cánh cửa, nghe thấy âm thanh nghẹn uất trong phòng: "Trương Thỉ, không phải cậu nói tối nay không làm gì khác sao?"
"Hai Trăm Tệ, đó là dựa trên điều kiện anh phải nghe lời."
Tiếng động trong phòng khiến người phụ nữ run lên, cô đứng thẳng dậy, mất một lúc lâu mới lần ra phương hướng, nhanh chóng bước ra khỏi hành lang sâu tối...
Lăn mình một cái, Tiết Bảo Thiêm phát ra một tiếng rên đau, cảm giác như tất cả xương cốt đều rã rời, chỗ nào cũng ê ẩm, chỗ nào cũng đau nhức, đặc biệt là cái chỗ bên dưới không thể nói ra, đang dùng cảm giác hết sức đặc thù nhắc cho hắn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Dùng sức vén chăn ra, ánh mặt trời chói lọi đâm thẳng vào mắt, Tiết Bảo Thiêm vội vàng tránh né, mất một lúc lâu mới dần dần thích ứng.
Cả người mềm nhũn không còn sức lực, hắn lay cơ thể tựa vào đầu giường, cổ họng khô khốc, trên tủ đầu giường có nước, hắn vươn tay lấy. Khi cánh tay của mình xuất hiện trong tầm mắt, Tiết Bảo Thiêm chợt thấy rùng mình, vội vã nâng cổ tay lên trước mặt để quan sát.
Cả hai cổ tay đều có một vòng hằn đỏ, nổi bật rõ ràng so với màu da trắng lạnh ở mấy chỗ khác, ký ức đêm qua chợt lóe lên trong đầu, Tiết Bảo Thiêm nhớ lại một số đoạn không thể miêu tả, hắn lại đá chăn ra, nhấc chân lên, quả nhiên mắt cá chân cũng như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn vết hằn trên cổ tay.
Kéo áo ngủ ra cúi đầu nhìn, Tiết Bảo Thiêm không nhịn được "Đệt" một tiếng, lớn tiếng rống giận: "Trương Thỉ, đậu má mày, mày lết ra đây cho tao!"
Căn phòng yên tĩnh, không một bóng người.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có một tờ giấy đặt dưới cốc nước, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: "Hai Trăm Tệ, có việc gấp nên tôi đi trước. Tối qua... xin lỗi, tôi sẽ đền bù cho anh. Diêm (gạch bỏ) Trương Thỉ."
Ngón tay run rẩy bấm nút ghi âm tin nhắn thoại, Tiết Bảo Thiêm phẫn nộ gào lên giữa căn phòng yên tĩnh: "Trương Thỉ, nếu tao mẹ kiếp không thiến được mày, đời này ông đây sẽ theo họ mày!"
—------
Phòng khách sạn chỉ giữ đến hai giờ sáng, nhân viên lễ tân mệt mỏi đưa thẻ phòng ra rồi liếc mắt nhìn đồng hồ, một giờ năm mươi lăm phút. Đọc tru?ện ha?, tru? cập nga? ﹢ ?Ru ??RU???﹒Vn ﹢
Đèn không bật, thẻ phòng trượt khỏi ngón tay, rơi xuống thảm dày mềm mại không phát ra tiếng động.
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình có lẽ đã điên, khi Trương Thỉ vội vàng áp tới, hắn tự nhiên lại ngửa đầu đón nhận.
Trương Thỉ không phải là học sinh giỏi, hiện giờ ngoài gặm cắn ra chỉ biết ngang ngược cướp đoạt. Cậu rất thích dùng lòng bàn tay bóp cổ Tiết Bảo Thiêm, cảm nhận hầu kết nhô cao dưới lòng bàn tay lúc nhanh lúc chậm trượt đi, khi năm ngón tay nhẹ nhàng siết lại, con mồi run lẩy bẩy lấy lòng.
Tiếng dây nịt văng ra đánh thức con mồi.
Tiết Bảo Thiêm vội kéo lấy quần, sự sợ hãi và hoảng loạn lóe lên trong mắt. Nụ hôn của Trương Thỉ dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên lông mi ướt át như lông quạ: "Chỉ giúp anh thôi, không làm gì khác."
"Con mẹ nó cậu từng nói lời đàn ông nói trên giường không thể tin."
Nhìn đôi mắt ẩm ướt hòa quyện giữa sự hung hăng và mong manh phức tạp, Trương Thỉ đang bị Tiết Bảo Thiêm nắm chặt cổ áo rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình luôn có hứng thú lớn đối với người đàn ông trước mặt, Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng thô bạo, kiêu ngạo ngang ngược trong cuộc sống hàng ngày, nhưng đôi khi lại bộc lộ sự yếu ớt bất lực mà không ai biết, cùng với sự hèn mọn yếu đuối mặc cho người ta khi dễ, sẽ khiến người ta vừa phát cuồng vừa nghiện.
Bây giờ, dưới vẻ ngoài cố gắng đứng vững kia, là giọng nói run run và thắt lưng mềm nhũn, hắn dường như đang cực lực chống đỡ, không muốn ngã vào lòng Trương Thỉ.
"Lời đàn ông nói trên giường không thể tin, câu này cậu đã nói không chỉ một lần."
Trương Thỉ cười nhẹ: "Vậy thì không lên giường."
Hạ mắt xuống, thanh niên giấu đi chút vui sướng sinh ra từ sự khắc nghiệt, cậu xoay người Tiết Bảo Thiêm lại, để lưng hắn dán sát vào ngực mình.
"Hai Trăm Tệ, nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, tối nay tôi chỉ giúp anh thôi, thực sự không làm gì khác."
"Nghe cái đầu cậu chứ nghe..."
Bàn tay vẫn đặt trên cổ chợt hướng lên trên, nắm lấy cằm của Tiết Bảo Thiêm đẩy nghiêng sang một bên. Trương Thỉ hôn lên từ phía sau, rất dịu dàng, nhưng không hề khiến người ta thả lỏng.
"Nghe lời có cách chơi của nghe lời, không ngoan có cách chơi của không ngoan, Tiết gia chọn thế nào?"
"Chọn con khỉ!"
Hôn càng sâu hơn, Trương Thỉ dùng tay vuốt ve chóp cằm nhạy cảm, dán môi hỏi: "Chọn thế nào? Hửm?"
Trong phòng yên lặng hồi lâu, cuối cùng vang lên một câu nỉ non thoả hiệp: "...Cậu nói thế nào thì thế đó đi."
"Ngoan." Trương Thỉ rời khỏi đôi môi mềm mại, sau đó dán vào vành tai của Tiết Bảo Thiêm ra lệnh, "Chống tay vào tường, dùng sức một chút."
Khóa kim loại trượt ra, quần tây chùn xuống chất đống trên bàn chân, lòng bàn tay khô nóng như sa mạc Tengger bao la, mặt trời chói chang và bão cát cuồn cuộn, khiến Tiết Bảo Thiêm trở thành một con cá khô sắp chết, sắp bị phơi thây.
Cánh tay không thể chống đỡ nổi, Tiết Bảo Thiêm chỉ có thể dựa người, dùng trán chống vào tường, hắn có hơi nóng vội: "Nhanh lên."
Trương Thỉ hôn lên cần cổ đầy mồ hôi của hắn, thấp giọng dỗ dành: "Hai Trăm Tệ, gọi người yêu nghe thử."
Có lẽ thật sự khó chịu, hoặc có thể đã mơ hồ, Tiết Bảo Thiêm lần này không tức giận, hắn đưa tay ôm lấy cổ Trương Thỉ, cọ cọ sườn mặt vào cằm của cậu như một con mèo, giọng nói khàn khàn hiếm hoi mềm mại: "Giúp tôi đi mà, người yêu."
Trương Thỉ chỉ muốn ôm người vào lòng, hắn đã dựa vào ý chí để chống đỡ, bây giờ bị Tiết Bảo Thiêm kích thích, như muốn nổ tung, ý thức tỉnh táo cuối cùng cũng bị kéo căng, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ đứt lìa, có thể tuỳ ý làm những điều lật lọng không giữ chữ tín.
Trong lúc tâm tính đang chao đảo, chuông cửa đột nhiên reo lớn, tiếng chuông không mấy dễ nghe kéo hai người ra khỏi thế giới tách biệt, Tiết Bảo Thiêm nhanh chóng thu bàn tay đang vòng qua cổ Trương Thỉ, đồng thời đẩy đầu cậu ra: "Lăn xa một chút."
Trương Thỉ không so đo với hắn, bàn tay dùng sức, sau khi nghe thấy tiếng thở nặng nề mới hỏi: "Ai đến lúc này vậy?"
Tiết Bảo Thiêm sắc mặt không tốt: "Làm sao tôi biết, có lẽ là phục vụ phòng, không cần để ý."
Chuông cửa lại bị ấn vang, tiếp theo là tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng, một giọng nữ ngọt ngào vượt mức truyền vào: "Anh Tiết, anh có ở đó không? Em là Phỉ Phỉ nè."
"Phi... Phỉ Phỉ?" Tiết Bảo Thiêm đột nhiên cứng người, giật mình một cái mới nhớ ra, vài giờ trước mình muốn dập lửa, đã vô tư gửi tin nhắn cho một người đẹp từng lăn giường, bảo cô đến phòng này.
"Chết tiệt!" Tiết Bảo Thiêm thầm chửi cái đầu heo của mình, để cho hai "em" đụng mặt, lại còn mẹ nó là người khác giới.
Cạch, đèn phòng bỗng nhiên bật sáng, Tiết Bảo Thiêm nghe Trương Thỉ hỏi: "Phỉ Phỉ là ai?"
Điều kỳ diệu của bóng tối nằm ở chỗ nó có thể dễ dàng che giấu mọi thứ bẩn thỉu, tham lam và vặn vẹo không thể đưa ra ánh sáng, mà những thứ không thể đưa ra ánh sáng một khi được trưng bày rõ ràng dưới ánh sáng, sẽ sinh ra sự ngượng ngùng, lúng túng, hoặc xấu hổ giận dữ.
Tiết Bảo Thiêm vẫn bị Trương Thỉ ôm vào lòng, áo sóng trên người hỗn loạn, phía dưới mở toang, chỗ quan trọng bị người ta nắm giữ, vui sướng hay đau khổ đều do người ta kiểm soát.
Đây không phải là cảm giác tốt, ít nhất hiện giờ không phải, hắn vỗ nhẹ vào tay Trương Thỉ: "Buông ra."
"Phỉ Phỉ là ai?" Trương Thỉ không nhúc nhích hề, giọng nói vẫn dịu dàng, tốc độ nói chậm rãi, giống như sự yên ả cuối cùng trước khi bão giông tới.
Tiết Bảo Thiêm đang bị treo lơ lửng, dĩ nhiên không nghe ra điểm bất thường, đối mặt với Trương Thỉ quần áo chỉnh tề, hắn càng cảm thấy chật vật bực bội: "Bạn tình của tôi, làm sao vậy? Tôi hẹn cô ấy đến, cô ấy đến rồi thì cậu cút đi, không liên quan gì đến cậu."
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, sau đó mới vang lên giọng nói của Trương Thỉ: "Hai Trăm Tệ, nghĩa là anh một bên tán tỉnh tôi, một bên lại đi tìm người khác? Bên này gọi tôi là người yêu, bên kia lại kêu cô ấy là bạn tình? Bây giờ người ta đến thì muốn đuổi tôi đi?"
Cậu khom người ôm Tiết Bảo Thiêm từ phía sau, cằm tựa trên vai hắn, môi chạm nhẹ vào động mạch cổ của người đàn ông, không biết bước tiếp theo là hôn hay cắn, khiến cho người ta lo lắng đề phòng: "Anh đã nói sẽ nghe lời, tôi cũng nói không ngoan sẽ có cách chơi của không ngoan."
"Thỉ ca!" Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng nhận ra cơn sóng ngầm cuồn cuồn dưới vẻ bình tĩnh của Trương Thỉ, hắn sờ sờ cánh tay của cậu lấy lòng, cố gắng cứu vãn tình hình hiện tại, "Đó chỉ là hiểu lầm, tôi sẽ đuổi cô ấy đi ngay."
Cửa phòng khách sạn mở ra một khe nhỏ, người phụ nữ ăn mặc thời thượng nhìn thấy Tiết Bảo Thiêm mặt mày xám xịt, mở miệng nói trước: "Anh Tiết, xin lỗi em đến muộn, lúc anh gửi tin nhắn cho em, em đang ở quán bar, ồn ào quá nên không nghe thấy."
Cô đẩy cửa vào phòng, nhưng mà không thành công.
"Phỉ Phỉ, cô về đi, tôi mệt lắm, hôm nay thôi đi nhé." Vài câu nói khiến Tiết Bảo Thiêm ở bên trong cửa cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc.
"Anh, hai ba giờ sáng em vội vã chạy đến đây, sao anh nỡ không cho em vào phòng?" Người phụ nữ tỏ ra hiểu biết, "Anh chê em đến chậm nên kêu người khác rồi chứ gì? Anh, anh làm như vậy không phải là đang đùa giỡn với người ta sao?" Cô dí vào khe cửa nhìn vào trong phòng, "Em muốn xem, ai dám cướp mất việc làm của em."
Tiết Bảo Thiêm đang ghé vào khe cửa bị người ta kéo ngược vào phòng, sau đó thanh niên lớn xuất hiện trong tầm nhìn của người phụ nữ, cậu khẽ gật đầu với cô: "Không phải cướp, vốn dĩ là của tôi."
Cậu đưa tay đóng cửa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người trước cửa, ôn hoà nói: "Trời lạnh đêm khuya, đi đường cẩn thận."
Cạch, cửa bị đóng lại, người phụ nữ sững sờ một hồi mới phản ứng lại, cô cúi người dựa vào cánh cửa, nghe thấy âm thanh nghẹn uất trong phòng: "Trương Thỉ, không phải cậu nói tối nay không làm gì khác sao?"
"Hai Trăm Tệ, đó là dựa trên điều kiện anh phải nghe lời."
Tiếng động trong phòng khiến người phụ nữ run lên, cô đứng thẳng dậy, mất một lúc lâu mới lần ra phương hướng, nhanh chóng bước ra khỏi hành lang sâu tối...
Lăn mình một cái, Tiết Bảo Thiêm phát ra một tiếng rên đau, cảm giác như tất cả xương cốt đều rã rời, chỗ nào cũng ê ẩm, chỗ nào cũng đau nhức, đặc biệt là cái chỗ bên dưới không thể nói ra, đang dùng cảm giác hết sức đặc thù nhắc cho hắn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Dùng sức vén chăn ra, ánh mặt trời chói lọi đâm thẳng vào mắt, Tiết Bảo Thiêm vội vàng tránh né, mất một lúc lâu mới dần dần thích ứng.
Cả người mềm nhũn không còn sức lực, hắn lay cơ thể tựa vào đầu giường, cổ họng khô khốc, trên tủ đầu giường có nước, hắn vươn tay lấy. Khi cánh tay của mình xuất hiện trong tầm mắt, Tiết Bảo Thiêm chợt thấy rùng mình, vội vã nâng cổ tay lên trước mặt để quan sát.
Cả hai cổ tay đều có một vòng hằn đỏ, nổi bật rõ ràng so với màu da trắng lạnh ở mấy chỗ khác, ký ức đêm qua chợt lóe lên trong đầu, Tiết Bảo Thiêm nhớ lại một số đoạn không thể miêu tả, hắn lại đá chăn ra, nhấc chân lên, quả nhiên mắt cá chân cũng như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn vết hằn trên cổ tay.
Kéo áo ngủ ra cúi đầu nhìn, Tiết Bảo Thiêm không nhịn được "Đệt" một tiếng, lớn tiếng rống giận: "Trương Thỉ, đậu má mày, mày lết ra đây cho tao!"
Căn phòng yên tĩnh, không một bóng người.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có một tờ giấy đặt dưới cốc nước, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: "Hai Trăm Tệ, có việc gấp nên tôi đi trước. Tối qua... xin lỗi, tôi sẽ đền bù cho anh. Diêm (gạch bỏ) Trương Thỉ."
Ngón tay run rẩy bấm nút ghi âm tin nhắn thoại, Tiết Bảo Thiêm phẫn nộ gào lên giữa căn phòng yên tĩnh: "Trương Thỉ, nếu tao mẹ kiếp không thiến được mày, đời này ông đây sẽ theo họ mày!"
—------