Chương 17: Thầy giáo và học trò
Editor: Gấu Gầy
Gió lạnh khi gặp phải con hẻm nhỏ giống như đứa trẻ gặp phải vũng nước, luôn muốn nô đùa.
Mà Tiết Bảo Thiêm lúc này đang ôm gió lạnh mím môi, đứng sâu trong hẻm giằng co với Trương Thỉ.
Trương Thỉ tiến lên nửa bước: "Hai Trăm Tệ, anh lật lọng à?"
Tiết Bảo Thiêm lùi lại hai bước: "Mẹ kiếp vừa rồi cậu thấy chết mà không cứu, vai tôi vẫn còn đau đây này."
"Tôi đã trả đũa giúp anh rồi."
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một chút: "Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng khi cậu quay lại đó à?"
"Ừ, giúp anh trút giận."
"Đừng có làm ra vẻ nhiệt tình." Tiết Bảo Thiêm không hài lòng, "Cậu rõ ràng có thể không để tôi ăn đòn."
Hắn tựa vào vách tường, chăm chú nhìn Trương Thỉ: "Tôi phát hiện cậu bề ngoài trông có vẻ hiền lành, nhưng thực ra là một thằng xảo quyệt. Không phải cậu muốn ép tôi giữ lại phòng sao?" Nói đến đây, cái bóng của hắn cũng thờ ơ nhún vai theo động tác, "Phòng có thể không trả, ông đây không thèm quan tâm đến một ngàn tám trăm tệ tiền phòng, cậu cũng có thể ngủ lại, ở trong khách sạn cao cấp tắm rửa cho sảng khoái, sẵn tiện rửa sạch luôn mùi chó đực trên người!"
Tiết Bảo Thiêm đứng thẳng người đi về phía đầu hẻm, cái bóng từ trên tường rơi xuống mặt đất, theo hai bước chân rồi dừng lại.
Một bàn tay to nắm lấy cổ tay Tiết Bảo Thiêm, Trương Thỉ trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Hai Trăm Tệ, anh lại chơi xấu."
"Chơi xấu thì sao?"
"Tôi không thích cưỡng cầu, nhưng nợ tôi, tôi phải lấy lại." Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Trương Thỉ từ từ thu lại, "Hai Trăm Tệ, tối nay anh nợ tôi."
Cổ tay bỗng dưng bị kéo mạnh, Tiết Bảo Thiêm va vào lồng ngực vững chãi ấm áp, bên tai bị Trương Thỉ cúi xuống hít hà, Tiết Bảo Thiêm nghe cậu nhẹ nhàng nói: "Không đi khách sạn cũng được."
"Thỉ ca!" Tiết Bảo Thiêm vội vàng vỗ vỗ mặt thanh niên, "Cậu đừng có ở đây nổi điên, giữa chúng ta có gì đâu mà không thể thương lượng, có chuyện gì từ từ nói."
Hắn bị Trương Thỉ ôm càng chặt, bên trong áo khoác, một bàn tay lớn ấm áp cứ liên tục xoa nắn thắt lưng, cảm giác đau nhẹ khiến Tiết Bảo Thiêm cắn răng, đau đớn hạ quyết tâm.
"Thỉ ca, không phải cậu chưa từng đá lưỡi sao, hôm nay tôi dạy cậu nhé? Coi như trả ơn cho cậu." Hắn bắt đầu mê hoặc, "Hôn môi cần rất nhiều kỹ thuật, nếu cậu không biết, sau này sẽ bị mấy em ghệ nhỏ chê cười."
Hắn mạnh mẽ kéo dài khoảng cách với Trương Thỉ: "Sao hả? Cậu không có thiệt thòi đâu."
Trương Thỉ rũ mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, như thể đang xem xét một tên lừa đảo mồm mép lanh lợi, sau khi đối phương chuyển động hầu kết lần thứ ba, cậu mới miễn cưỡng mở miệng: "Cần nhiều kỹ thuật lắm sao?"
"...Nhiều lắm."
"Bảo đảm sẽ dạy cho biết?"
Giọng đối diện do dự một chút, cắn răng: "Bảo đảm sẽ dạy cho biết."
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Người bị đẩy vào sâu trong hẻm, cả cái bóng cũng không theo được. Hai hơi thở quấn vào nhau, Trương Thỉ nâng cằm Tiết Bảo Thiêm thúc giục: "Ông chủ Tiết, bắt đầu đi."
Mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Tiết Bảo Thiêm hít một hơi sâu, đứng thẳng người, chuẩn bị tinh thần, lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại."
Trương Thỉ nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nóng bỏng ở trước mặt mình xa xa gần gần, tới tới lui lui, có lúc dường như đã chạm vào lông mịn trên da, nhưng ngay sau đó lại kéo dài khoảng cách.
Trương Thỉ không thúc giục, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Tiết Bảo Thiêm, cậu cảm thấy người dưới tay mình cứng đờ trong chốc lát, sau đó đôi môi bỗng dưng áp đến.
Rất mềm, nhưng lạnh. Trương Thỉ đầu óc trống rỗng, vòng tay lại càng thêm chặt, cậu cảm thấy lồng ngực của mình căng trướng, siết mạnh lấy eo Tiết Bảo Thiêm, dán sát thân thể ép hắn vào tường.
"Trương Thỉ!" Tiết Bảo Thiêm rời khỏi môi cậu, hoảng loạn thấp giọng mắng, "Ai cho cậu nhúc nhích?"
Trương Thỉ ổn định tâm trạng, nói một tiếng "Xin lỗi", rồi lại nhắm mắt, một bộ như muốn lấy lòng để đòi hỏi.
Tiết Bảo Thiêm do dự đưa hai tay lên má của Trương Thỉ, trong lòng niệm đi niệm lại kinh Phật không biết đã nghe thấy ở nơi nào, rồi mới ngẩng đầu hôn lên lần nữa.
"Đầu tiên là hôn vào khóe môi trước." m thanh phát ra từ bên cạnh môi có chút mềm mại, mang theo cảm giác hơi lạnh chạm vào khóe môi Trương Thỉ, dần dần nghiêng sang đỉnh môi: "Sau đó di chuyển lên đây hôn tiếp, hôn lâu một chút."
Miệng nói về việc hôn nhiều, nhưng hơi lạnh kia lại rời đi trước: "Tự mình cảm nhận một lát, tôi..."
Chưa nói hết câu đã bị Trương Thỉ kéo về: "Cảm nhận rồi, hôn thêm một lát nữa đi."
Sau khi sự ấm áp và lạnh lẽo quấn quýt thật lâu, Trương Thỉ mới dán lên môi Tiết Bảo Thiêm hỏi: "Bước tiếp theo là gì, có thể tiếp tục không?"
"Tiếp tục cái đầu mày." Tiết Bảo Thiêm đẩy Trương Thỉ ra, lau môi mình bằng tay áo, "Trương Thỉ mày quá trâu bò, đêm nay mày giết quách tao đi, mẹ nó tao đếch chơi trò gia đình với mày nữa!"
Hắn quay mặt đi, che giấu sự bối rối và rung động trong mắt, mẹ kiếp, đã lâu không có thời gian, chỉ cần đánh nhau với đàn ông cũng làm trái tim sôi sục.
"Hai Trăm Tệ," Trương Thỉ di chuyển bước chân, cúi người nhìn vào mắt Tiết Bảo Thiêm, đôi môi đỏ ửng mới được áp nghiền, khàn khàn nỉ non như tình nhân thủ thỉ, "Đi mà, tiếp tục được không?"
"Mẹ kiếp!" Cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong nháy mắt làm trôi đi lý trí, Tiết Bảo Thiêm kéo Trương Thỉ lại gần, cắn mạnh vào môi cậu, bờ môi ửng đỏ ngay lập tức đỏ sẫm, khiến người ta càng muốn xâm phạm.
"Tiếp tục thế này ư?" Giọng nói tức giận của Tiết Bảo Thiêm chấn động không khí, nhưng lại quấy nhiễu bóng đêm trở nên mập mờ.
Không ai trả lời, chỉ có âm thanh Tiết Bảo Thiêm bị người ta ấn vào tường lần nữa.
Trương Thỉ cúi đầu, cảm nhận một chút ẩm ướt trên môi, đồng thời nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng: "Há miệng."
Nụ hôn cháy bỏng vô cùng mãnh liệt mất kiểm soát, ban đầu vẫn là Tiết Bảo Thiêm không kiêng nể gì mà công thành đoạt đất, thế nhưng không biết từ khi nào, Trương Thỉ lại lặng lẽ đảo khách thành chủ, dùng kỹ thuật mới học tức thì để khống chế cục diện.
Sau khi nhận ra muộn màng, Tiết Bảo Thiêm vươn tay đẩy mạnh, nhưng lại bị thanh niên nắm lấy hai tay ấn lên tường. Đây là một hành động xâm lược hoàn toàn, kẻ mạnh và kẻ yếu, xâm phạm và thỏa hiệp, cơn giận dữ của Tiết Bảo Thiêm chỉ tồn tại giây lát trong đầu, rồi lại bị Trương Thỉ một lần nữa ép nghiền môi lưỡi cướp đi tâm trí và hơi thở, hắn bị hôn đến mức toàn thân xiểng niểng, đầu óc choáng váng, quên mất sự bất bình, xấu hổ và giới tính, cũng quên luôn những rung động không nên có, chỉ muốn theo bản năng đáp lại người trước mặt.
"Hai Trăm Tệ," môi dán vào môi, giữa khoang miệng của hai người, giọng nói của Trương Thỉ mập mờ say đắm, "Gọi thêm một tiếng bạn trai nghe thử."
"Muốn chết à?"
Tiếng chửi mắng trầm khàn mềm mại khiến Trương Thỉ khẽ cười, đầu ngón tay cậu trượt xuống, theo sau gáy Tiết Bảo Thiêm, vẽ xuống lưng, rồi đến eo, dừng lại ở lai áo sơ mi, thuận thế thò vào trong.
Dường như đến cuối cùng cũng không còn kỹ thuật gì nữa, Tiết Bảo Thiêm bị người đỡ lấy eo đè sâu xuống, đôi môi từng lạnh giá đã sớm trở nên nóng bỏng, tiếng hôn rõ ràng trong đêm lạnh kích thích dây thần kinh bí ẩn, mọi thay đổi dưới hạ thân của hai cơ thể sát rạt vào nhau không chỗ che giấu.
"Đi khách sạn được không? Để tôi giúp anh." Môi Trương Thỉ rốt cuộc cũng rời đi, mang theo lửa nóng hôn từ má đến vành tai, ở nơi gần nhất dỗ dành hắn, "Chỉ giúp anh thôi, không làm gì khác."
—-----
Gió lạnh khi gặp phải con hẻm nhỏ giống như đứa trẻ gặp phải vũng nước, luôn muốn nô đùa.
Mà Tiết Bảo Thiêm lúc này đang ôm gió lạnh mím môi, đứng sâu trong hẻm giằng co với Trương Thỉ.
Trương Thỉ tiến lên nửa bước: "Hai Trăm Tệ, anh lật lọng à?"
Tiết Bảo Thiêm lùi lại hai bước: "Mẹ kiếp vừa rồi cậu thấy chết mà không cứu, vai tôi vẫn còn đau đây này."
"Tôi đã trả đũa giúp anh rồi."
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một chút: "Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng khi cậu quay lại đó à?"
"Ừ, giúp anh trút giận."
"Đừng có làm ra vẻ nhiệt tình." Tiết Bảo Thiêm không hài lòng, "Cậu rõ ràng có thể không để tôi ăn đòn."
Hắn tựa vào vách tường, chăm chú nhìn Trương Thỉ: "Tôi phát hiện cậu bề ngoài trông có vẻ hiền lành, nhưng thực ra là một thằng xảo quyệt. Không phải cậu muốn ép tôi giữ lại phòng sao?" Nói đến đây, cái bóng của hắn cũng thờ ơ nhún vai theo động tác, "Phòng có thể không trả, ông đây không thèm quan tâm đến một ngàn tám trăm tệ tiền phòng, cậu cũng có thể ngủ lại, ở trong khách sạn cao cấp tắm rửa cho sảng khoái, sẵn tiện rửa sạch luôn mùi chó đực trên người!"
Tiết Bảo Thiêm đứng thẳng người đi về phía đầu hẻm, cái bóng từ trên tường rơi xuống mặt đất, theo hai bước chân rồi dừng lại.
Một bàn tay to nắm lấy cổ tay Tiết Bảo Thiêm, Trương Thỉ trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Hai Trăm Tệ, anh lại chơi xấu."
"Chơi xấu thì sao?"
"Tôi không thích cưỡng cầu, nhưng nợ tôi, tôi phải lấy lại." Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Trương Thỉ từ từ thu lại, "Hai Trăm Tệ, tối nay anh nợ tôi."
Cổ tay bỗng dưng bị kéo mạnh, Tiết Bảo Thiêm va vào lồng ngực vững chãi ấm áp, bên tai bị Trương Thỉ cúi xuống hít hà, Tiết Bảo Thiêm nghe cậu nhẹ nhàng nói: "Không đi khách sạn cũng được."
"Thỉ ca!" Tiết Bảo Thiêm vội vàng vỗ vỗ mặt thanh niên, "Cậu đừng có ở đây nổi điên, giữa chúng ta có gì đâu mà không thể thương lượng, có chuyện gì từ từ nói."
Hắn bị Trương Thỉ ôm càng chặt, bên trong áo khoác, một bàn tay lớn ấm áp cứ liên tục xoa nắn thắt lưng, cảm giác đau nhẹ khiến Tiết Bảo Thiêm cắn răng, đau đớn hạ quyết tâm.
"Thỉ ca, không phải cậu chưa từng đá lưỡi sao, hôm nay tôi dạy cậu nhé? Coi như trả ơn cho cậu." Hắn bắt đầu mê hoặc, "Hôn môi cần rất nhiều kỹ thuật, nếu cậu không biết, sau này sẽ bị mấy em ghệ nhỏ chê cười."
Hắn mạnh mẽ kéo dài khoảng cách với Trương Thỉ: "Sao hả? Cậu không có thiệt thòi đâu."
Trương Thỉ rũ mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, như thể đang xem xét một tên lừa đảo mồm mép lanh lợi, sau khi đối phương chuyển động hầu kết lần thứ ba, cậu mới miễn cưỡng mở miệng: "Cần nhiều kỹ thuật lắm sao?"
"...Nhiều lắm."
"Bảo đảm sẽ dạy cho biết?"
Giọng đối diện do dự một chút, cắn răng: "Bảo đảm sẽ dạy cho biết."
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Người bị đẩy vào sâu trong hẻm, cả cái bóng cũng không theo được. Hai hơi thở quấn vào nhau, Trương Thỉ nâng cằm Tiết Bảo Thiêm thúc giục: "Ông chủ Tiết, bắt đầu đi."
Mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Tiết Bảo Thiêm hít một hơi sâu, đứng thẳng người, chuẩn bị tinh thần, lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại."
Trương Thỉ nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nóng bỏng ở trước mặt mình xa xa gần gần, tới tới lui lui, có lúc dường như đã chạm vào lông mịn trên da, nhưng ngay sau đó lại kéo dài khoảng cách.
Trương Thỉ không thúc giục, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Tiết Bảo Thiêm, cậu cảm thấy người dưới tay mình cứng đờ trong chốc lát, sau đó đôi môi bỗng dưng áp đến.
Rất mềm, nhưng lạnh. Trương Thỉ đầu óc trống rỗng, vòng tay lại càng thêm chặt, cậu cảm thấy lồng ngực của mình căng trướng, siết mạnh lấy eo Tiết Bảo Thiêm, dán sát thân thể ép hắn vào tường.
"Trương Thỉ!" Tiết Bảo Thiêm rời khỏi môi cậu, hoảng loạn thấp giọng mắng, "Ai cho cậu nhúc nhích?"
Trương Thỉ ổn định tâm trạng, nói một tiếng "Xin lỗi", rồi lại nhắm mắt, một bộ như muốn lấy lòng để đòi hỏi.
Tiết Bảo Thiêm do dự đưa hai tay lên má của Trương Thỉ, trong lòng niệm đi niệm lại kinh Phật không biết đã nghe thấy ở nơi nào, rồi mới ngẩng đầu hôn lên lần nữa.
"Đầu tiên là hôn vào khóe môi trước." m thanh phát ra từ bên cạnh môi có chút mềm mại, mang theo cảm giác hơi lạnh chạm vào khóe môi Trương Thỉ, dần dần nghiêng sang đỉnh môi: "Sau đó di chuyển lên đây hôn tiếp, hôn lâu một chút."
Miệng nói về việc hôn nhiều, nhưng hơi lạnh kia lại rời đi trước: "Tự mình cảm nhận một lát, tôi..."
Chưa nói hết câu đã bị Trương Thỉ kéo về: "Cảm nhận rồi, hôn thêm một lát nữa đi."
Sau khi sự ấm áp và lạnh lẽo quấn quýt thật lâu, Trương Thỉ mới dán lên môi Tiết Bảo Thiêm hỏi: "Bước tiếp theo là gì, có thể tiếp tục không?"
"Tiếp tục cái đầu mày." Tiết Bảo Thiêm đẩy Trương Thỉ ra, lau môi mình bằng tay áo, "Trương Thỉ mày quá trâu bò, đêm nay mày giết quách tao đi, mẹ nó tao đếch chơi trò gia đình với mày nữa!"
Hắn quay mặt đi, che giấu sự bối rối và rung động trong mắt, mẹ kiếp, đã lâu không có thời gian, chỉ cần đánh nhau với đàn ông cũng làm trái tim sôi sục.
"Hai Trăm Tệ," Trương Thỉ di chuyển bước chân, cúi người nhìn vào mắt Tiết Bảo Thiêm, đôi môi đỏ ửng mới được áp nghiền, khàn khàn nỉ non như tình nhân thủ thỉ, "Đi mà, tiếp tục được không?"
"Mẹ kiếp!" Cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong nháy mắt làm trôi đi lý trí, Tiết Bảo Thiêm kéo Trương Thỉ lại gần, cắn mạnh vào môi cậu, bờ môi ửng đỏ ngay lập tức đỏ sẫm, khiến người ta càng muốn xâm phạm.
"Tiếp tục thế này ư?" Giọng nói tức giận của Tiết Bảo Thiêm chấn động không khí, nhưng lại quấy nhiễu bóng đêm trở nên mập mờ.
Không ai trả lời, chỉ có âm thanh Tiết Bảo Thiêm bị người ta ấn vào tường lần nữa.
Trương Thỉ cúi đầu, cảm nhận một chút ẩm ướt trên môi, đồng thời nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng: "Há miệng."
Nụ hôn cháy bỏng vô cùng mãnh liệt mất kiểm soát, ban đầu vẫn là Tiết Bảo Thiêm không kiêng nể gì mà công thành đoạt đất, thế nhưng không biết từ khi nào, Trương Thỉ lại lặng lẽ đảo khách thành chủ, dùng kỹ thuật mới học tức thì để khống chế cục diện.
Sau khi nhận ra muộn màng, Tiết Bảo Thiêm vươn tay đẩy mạnh, nhưng lại bị thanh niên nắm lấy hai tay ấn lên tường. Đây là một hành động xâm lược hoàn toàn, kẻ mạnh và kẻ yếu, xâm phạm và thỏa hiệp, cơn giận dữ của Tiết Bảo Thiêm chỉ tồn tại giây lát trong đầu, rồi lại bị Trương Thỉ một lần nữa ép nghiền môi lưỡi cướp đi tâm trí và hơi thở, hắn bị hôn đến mức toàn thân xiểng niểng, đầu óc choáng váng, quên mất sự bất bình, xấu hổ và giới tính, cũng quên luôn những rung động không nên có, chỉ muốn theo bản năng đáp lại người trước mặt.
"Hai Trăm Tệ," môi dán vào môi, giữa khoang miệng của hai người, giọng nói của Trương Thỉ mập mờ say đắm, "Gọi thêm một tiếng bạn trai nghe thử."
"Muốn chết à?"
Tiếng chửi mắng trầm khàn mềm mại khiến Trương Thỉ khẽ cười, đầu ngón tay cậu trượt xuống, theo sau gáy Tiết Bảo Thiêm, vẽ xuống lưng, rồi đến eo, dừng lại ở lai áo sơ mi, thuận thế thò vào trong.
Dường như đến cuối cùng cũng không còn kỹ thuật gì nữa, Tiết Bảo Thiêm bị người đỡ lấy eo đè sâu xuống, đôi môi từng lạnh giá đã sớm trở nên nóng bỏng, tiếng hôn rõ ràng trong đêm lạnh kích thích dây thần kinh bí ẩn, mọi thay đổi dưới hạ thân của hai cơ thể sát rạt vào nhau không chỗ che giấu.
"Đi khách sạn được không? Để tôi giúp anh." Môi Trương Thỉ rốt cuộc cũng rời đi, mang theo lửa nóng hôn từ má đến vành tai, ở nơi gần nhất dỗ dành hắn, "Chỉ giúp anh thôi, không làm gì khác."
—-----