Chương 41: Không có gì để làm?
1635 Words
Sau khi tan làm, tránh sinh thêm nhiều thị phi, Diệp Hoan Nhan sớm đã thu dọn đồ đạc xuống lầu, cùng Quý Tiêu Nguyệt chuẩn bị đi mua điện thoại mới.
Vừa đến trước của công ty, cảnh tượng hôm qua lại tái hiện, một đám người hâm mộ đeo khẩu trang vây kín, vây quanh cô và Quý Tiêu Nguyệt.
"Là cô ấy, cô ấy đã ra."
"Đi, đi thôi."
Cảnh tượng hôm qua rõ ràng trước mắt, mắt cá chân Diệp Hoan Nhan hình như vẫn còn đau, cô nhất thời hoảng hốt.
Quý Tiêu Nguyệt nhìn thấy đám người hâm mộ kia mặc quần áo ứng viện, hơn nữa trên mặt dán nhãn dán màu xanh giống như Thủy Niên Hoa, đột nhiên phục hồi tinh thần, hiểu được đó quân đoàn người hâm mộ sống chết của Tô Niên Hoa.
Dựa theo tư tưởng không có hâm mộ thần tượng trước mặt bạn thân, cô ta bảo vệ Diệp Hoan Nhan ở phía sau: "Này, tôi nói với các người, anh Hoa đã thanh minh trên Weibo rồi, bạn thân của tôi không liên quan gì đến anh ấy, một chút quan hệ cũng không có, các người đừng cắn loạn nữa."
Một vài lời giải thích vội vàng của người dẫn đầu: "Không phải không phải, chúng tôi đến để xin lỗi thay những người hâm mộ não tàn."
Lời này khiến hai người sửng sốt.
"Đây là một món quà xin lỗi, hy vọng chị gái xinh đẹp không bị ảnh hưởng bởi những người đó, chúng tôi thay mặt cho anh Hoa xin lỗi cô."
Túi giấy màu vàng được đưa đến trước mặt Quý Tiêu Nguyệt, bên trong chứa một hộp sô cô la được đóng gói đẹp mắt, xem logo, giá cả đắt đỏ.
Quý Tiêu Nguyệt nhất thời bị một màn thay đổi đột ngột làm cho có chút bối rối, xoay người nhường ra một con đường, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt hỏi thăm: "Nhan Nhan, cậu nhìn cái này."
Diệp Hoan Nhan cũng vẻ mặt kinh ngạc, hôm qua còn ném trứng gà về phía mình, hôm nay liền tặng sô cô la, cô gái nhỏ theo đuổi ngôi sao, thật đúng là giỏi thay đổi.
Cô không có ý định so đo bất cứ điều gì với những cô bé này.
"Lời xin lỗi đó tôi đã nhận, còn món quà…"
"Khụ khụ, quà tặng chúng tôi cũng nhận, dù sao ngày hôm qua náo loạn một trận như vậy, Nhan Nhan nhà chúng tôi bị thương lại còn mắc mưa, sốt cao cả đêm, cũng nên, cảm ơn các bạn."
Quý Tiêu Nguyệt trực tiếp cắt ngang lời khách khí của cô, đưa tay nhận sôcôla.
"Còn có cái này."
"Đây cũng là, đây cũng là..."
Tiếp theo, những món quà liên tiếp đã chôn vùi Quý Tiêu Nguyệt thành một ngọn núi lễ vật.
Phía sau khuyên can mãi, người hâm mộ đã tản, Diệp Hoan Nhan hờ hững nhìn cô ta: "Chính cậu muốn nhận, tự mình gom về đi."
"Này này, tớ biết cậu không cần những thứ này, vậy càng tiện cho tớ rồi, coi như là chi phí tối hôm qua tớ cực khổ chăm cậu."
Quý Tiêu Nguyệt ưỡn mặt ôm một đống đồ ở ven đường vẫy xe, còn có người hâm mộ yêu thương nhường xe cho cô ta.
Đãi ngộ này, so với ngày hôm qua Diệp Hoan Nhan chật vật cũng chênh lệch quá xa.
Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn tình hình kẹt xe sau tan làm, cuối cùng vẫn là lấy thẻ tàu điện ngầm từ trong túi đi tàu điện ngầm.
Cũng tốt, tránh phiền phức, về nghỉ ngơi sớm một chút.
Cả ngày hôm nay, thể xác và tinh thần của cô đều kiệt quể, chỉ muốn có một giấc ngủ ngon, hy vọng buổi tối không có gì khác.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Hoan Ngu, người đàn ông trong bộ âu phục thẳng tắp đứng ở cửa sổ sát đất, anh cau mày nhìn tình hình người hâm mộ vây kín ở dưới lầu dần dần tản ra, sắc mặt rốt cục cũng dịu đi.
"Kiều Mộc, nói với những người trong bộ phận an ninh, cấm những người phiền phức này xuất hiện trong chu vi 100 mét quanh công ty."
Kiều Mộc phía sau hơi sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì đó, đáp một tiếng: "Vâng."
Sau khi Kiều Mộc rời đi, Lăng Hàn vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn người phụ nữ đi về phía cửa tàu điện ngầm, giữa hai hàng lông mày dâng lên một chút tội lỗi.
"Chuẩn bị nước trong bồn tắm sau một giờ nữa."
Đầu dây bên kia phản ứng rất nhanh.
"Thưa cậu, cậu có cần chuẩn bị gì cho bữa tối không?"
"Tôi không về." Nói xong, anh lại chần chừ một chút: "Bữa cơm thanh đạm một chút."
Diệp Hoan Nhan kéo theo một thân mệt mỏi đi vào khu dân cư.
Đằng sau những cây xanh rộng lớn của khu phố, đậu một chiếc xe thể thao màu xanh phiên bản giới hạn, dưới một cặp kính râm màu đen trên ghế lái, người đàn ông tỏ ra một chút đau đớn, hôm nay cô mệt như vậy, cũng là vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Thấy cô trở về nhà an toàn, chiếc xe thể thao màu xanh khởi động, từ từ rời khỏi khu dân cư.
Diệp Hoan Nhan về đến nhà, người hầu Linh Linh đứng ở cửa, lúc nhìn thấy cô kinh ngạc nhìn thoáng qua một chút, rồi báo lại với ông chủ một tiếng, trong đầu cô xoay một vòng, đại khái có chút hiểu rõ, dò hỏi: "Diệp tiểu thư, nước tắm đã được chuẩn bị xong, lúc này tắm rửa hẳn là vừa vặn."
Cô sững sờ, nở ra một nụ cười mệt mỏi nhưng biết ơn: "Cảm ơn cô."
Linh Linh do dự một chút, nhìn bóng lưng Diệp Hoan Nhan đi về phía phòng tắm, truy hỏi một câu: "Diệp tiểu thư, bữa tối cô muốn ăn gì?"
Diệp Hoan Nhan hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Linh Linh, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, nhẹ giọng nói:
"Ăn cái gì cũng được, thanh đạm một chút là tốt rồi”
Linh Linh gật gật đầu, thái độ thuận theo lại khiến Diệp Hoan Nhan nghi ngờ, người giúp việc nhà họ Lăng chưa bao giờ hỏi cô muốn ăn gì, từ trước đến nay đều dựa theo khẩu vị của Lăng Hàn mà chuẩn bị đồ ăn, cho dù biết buổi tối Lăng Hàn không trở về, cũng là dựa theo khẩu vị của anh chuẩn bị bữa tối hoặc bữa khuya.
Mà sự tồn tại của Diệp Hoan Nhan, người giúp việc xem như cho cô thêm một đôi đũa mà thôi.
Hôm nay Linh Linh dường như có một chút khác thường.
"Ông chủ gọi điện về."
Diệp Hoan Nhan không phải kẻ ngốc, không có mệnh lệnh của Lăng Hàn, đại bộ phận người giúp việc ước gì cũng không làm cả.
Linh Linh chần chờ một chút, nhớ tới lời Lăng Hàn nói trong điện thoại, vội vàng lắc đầu.
"Không có, là tôi hai ngày nay đọc được tin tức, thấy tiểu thư ở bên ngoài chịu khổ bị đám người hâm mộ của Tô Niên Hoa ăn hiết, tiểu thư bình thường đối với chúng tôi rất tốt, chuẩn bị nước tắm không phải là chuyện ông chủ phân phó."
Diệp Hoan Nhan bình thường thái độ đối với người giúp việc đều rất tốt, mặc dù một số người trong số họ coi thường cô, coi cô là hồ ly tinh thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng điều này cũng không ngăn cản có một số người lén lút quan tâm Diệp Hoan Nhan một chút.
Dù sao nếu Diệp Hoan Nhan thật sự trở thành nữ chủ nhân, với tính cánh như vậy, cuộc sống của họ trôi qua dễ dàng.
Chỉ là câu trả lời như vậy, làm cho tròng mắt Diệp Hoan Nhan hiện lên một tia mất mát, không truy hỏi cái gì nữa, trực tiếp từ cửa trước đi chân trần vào phòng tắm.
Sương mù mờ mịt, trên cửa kính phòng tắm mông lung, mơ hồ chiếu ra dáng người uyển chuyển của người phụ nữ, không nhìn kỹ, cũng không nhìn ra những vết bầm tím loang lổ trên cơ thể.
Diệp Hoan Nhan tắm rửa trước, cẩn thận lau thân thể một lượt, khi đụng phải một số chỗ, vẫn có cảm giác sưng đau dày đặc, trên ngực trắng như tuyết có vết bầm tím rõ ràng, nhìn kỹ là hình dạng dấu ngón tay, cô sờ sờ ngực mình, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, vẫn nhịn không được hít một hơi lạnh.
Sau khi tắm, cô ngâm mình trong bồn tắm, nước nhẹ nhàng ngâm cô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là thời điểm thoải mái nhất trong ngày.
Ngọn đèn dầu thơm màu trắng tỏa ra mùi hương tao nhã, cô tựa đầu lên mép bồn tắm, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, dần dần trống rỗng, ý thức dần dần mờ đi, ánh sáng xung quanh ánh sáng trắng trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, giống như muốn bao phủ toàn bộ người cô, màu đen và trắng không ngừng nhấp nháy, ánh đèn kia dường như đang chơi trốn tìm với cô, trong chốc lát, liền biến mất, trước mắt tối đen.
Sau khi tan làm, tránh sinh thêm nhiều thị phi, Diệp Hoan Nhan sớm đã thu dọn đồ đạc xuống lầu, cùng Quý Tiêu Nguyệt chuẩn bị đi mua điện thoại mới.
Vừa đến trước của công ty, cảnh tượng hôm qua lại tái hiện, một đám người hâm mộ đeo khẩu trang vây kín, vây quanh cô và Quý Tiêu Nguyệt.
"Là cô ấy, cô ấy đã ra."
"Đi, đi thôi."
Cảnh tượng hôm qua rõ ràng trước mắt, mắt cá chân Diệp Hoan Nhan hình như vẫn còn đau, cô nhất thời hoảng hốt.
Quý Tiêu Nguyệt nhìn thấy đám người hâm mộ kia mặc quần áo ứng viện, hơn nữa trên mặt dán nhãn dán màu xanh giống như Thủy Niên Hoa, đột nhiên phục hồi tinh thần, hiểu được đó quân đoàn người hâm mộ sống chết của Tô Niên Hoa.
Dựa theo tư tưởng không có hâm mộ thần tượng trước mặt bạn thân, cô ta bảo vệ Diệp Hoan Nhan ở phía sau: "Này, tôi nói với các người, anh Hoa đã thanh minh trên Weibo rồi, bạn thân của tôi không liên quan gì đến anh ấy, một chút quan hệ cũng không có, các người đừng cắn loạn nữa."
Một vài lời giải thích vội vàng của người dẫn đầu: "Không phải không phải, chúng tôi đến để xin lỗi thay những người hâm mộ não tàn."
Lời này khiến hai người sửng sốt.
"Đây là một món quà xin lỗi, hy vọng chị gái xinh đẹp không bị ảnh hưởng bởi những người đó, chúng tôi thay mặt cho anh Hoa xin lỗi cô."
Túi giấy màu vàng được đưa đến trước mặt Quý Tiêu Nguyệt, bên trong chứa một hộp sô cô la được đóng gói đẹp mắt, xem logo, giá cả đắt đỏ.
Quý Tiêu Nguyệt nhất thời bị một màn thay đổi đột ngột làm cho có chút bối rối, xoay người nhường ra một con đường, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt hỏi thăm: "Nhan Nhan, cậu nhìn cái này."
Diệp Hoan Nhan cũng vẻ mặt kinh ngạc, hôm qua còn ném trứng gà về phía mình, hôm nay liền tặng sô cô la, cô gái nhỏ theo đuổi ngôi sao, thật đúng là giỏi thay đổi.
Cô không có ý định so đo bất cứ điều gì với những cô bé này.
"Lời xin lỗi đó tôi đã nhận, còn món quà…"
"Khụ khụ, quà tặng chúng tôi cũng nhận, dù sao ngày hôm qua náo loạn một trận như vậy, Nhan Nhan nhà chúng tôi bị thương lại còn mắc mưa, sốt cao cả đêm, cũng nên, cảm ơn các bạn."
Quý Tiêu Nguyệt trực tiếp cắt ngang lời khách khí của cô, đưa tay nhận sôcôla.
"Còn có cái này."
"Đây cũng là, đây cũng là..."
Tiếp theo, những món quà liên tiếp đã chôn vùi Quý Tiêu Nguyệt thành một ngọn núi lễ vật.
Phía sau khuyên can mãi, người hâm mộ đã tản, Diệp Hoan Nhan hờ hững nhìn cô ta: "Chính cậu muốn nhận, tự mình gom về đi."
"Này này, tớ biết cậu không cần những thứ này, vậy càng tiện cho tớ rồi, coi như là chi phí tối hôm qua tớ cực khổ chăm cậu."
Quý Tiêu Nguyệt ưỡn mặt ôm một đống đồ ở ven đường vẫy xe, còn có người hâm mộ yêu thương nhường xe cho cô ta.
Đãi ngộ này, so với ngày hôm qua Diệp Hoan Nhan chật vật cũng chênh lệch quá xa.
Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn tình hình kẹt xe sau tan làm, cuối cùng vẫn là lấy thẻ tàu điện ngầm từ trong túi đi tàu điện ngầm.
Cũng tốt, tránh phiền phức, về nghỉ ngơi sớm một chút.
Cả ngày hôm nay, thể xác và tinh thần của cô đều kiệt quể, chỉ muốn có một giấc ngủ ngon, hy vọng buổi tối không có gì khác.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Hoan Ngu, người đàn ông trong bộ âu phục thẳng tắp đứng ở cửa sổ sát đất, anh cau mày nhìn tình hình người hâm mộ vây kín ở dưới lầu dần dần tản ra, sắc mặt rốt cục cũng dịu đi.
"Kiều Mộc, nói với những người trong bộ phận an ninh, cấm những người phiền phức này xuất hiện trong chu vi 100 mét quanh công ty."
Kiều Mộc phía sau hơi sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì đó, đáp một tiếng: "Vâng."
Sau khi Kiều Mộc rời đi, Lăng Hàn vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn người phụ nữ đi về phía cửa tàu điện ngầm, giữa hai hàng lông mày dâng lên một chút tội lỗi.
"Chuẩn bị nước trong bồn tắm sau một giờ nữa."
Đầu dây bên kia phản ứng rất nhanh.
"Thưa cậu, cậu có cần chuẩn bị gì cho bữa tối không?"
"Tôi không về." Nói xong, anh lại chần chừ một chút: "Bữa cơm thanh đạm một chút."
Diệp Hoan Nhan kéo theo một thân mệt mỏi đi vào khu dân cư.
Đằng sau những cây xanh rộng lớn của khu phố, đậu một chiếc xe thể thao màu xanh phiên bản giới hạn, dưới một cặp kính râm màu đen trên ghế lái, người đàn ông tỏ ra một chút đau đớn, hôm nay cô mệt như vậy, cũng là vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Thấy cô trở về nhà an toàn, chiếc xe thể thao màu xanh khởi động, từ từ rời khỏi khu dân cư.
Diệp Hoan Nhan về đến nhà, người hầu Linh Linh đứng ở cửa, lúc nhìn thấy cô kinh ngạc nhìn thoáng qua một chút, rồi báo lại với ông chủ một tiếng, trong đầu cô xoay một vòng, đại khái có chút hiểu rõ, dò hỏi: "Diệp tiểu thư, nước tắm đã được chuẩn bị xong, lúc này tắm rửa hẳn là vừa vặn."
Cô sững sờ, nở ra một nụ cười mệt mỏi nhưng biết ơn: "Cảm ơn cô."
Linh Linh do dự một chút, nhìn bóng lưng Diệp Hoan Nhan đi về phía phòng tắm, truy hỏi một câu: "Diệp tiểu thư, bữa tối cô muốn ăn gì?"
Diệp Hoan Nhan hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Linh Linh, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, nhẹ giọng nói:
"Ăn cái gì cũng được, thanh đạm một chút là tốt rồi”
Linh Linh gật gật đầu, thái độ thuận theo lại khiến Diệp Hoan Nhan nghi ngờ, người giúp việc nhà họ Lăng chưa bao giờ hỏi cô muốn ăn gì, từ trước đến nay đều dựa theo khẩu vị của Lăng Hàn mà chuẩn bị đồ ăn, cho dù biết buổi tối Lăng Hàn không trở về, cũng là dựa theo khẩu vị của anh chuẩn bị bữa tối hoặc bữa khuya.
Mà sự tồn tại của Diệp Hoan Nhan, người giúp việc xem như cho cô thêm một đôi đũa mà thôi.
Hôm nay Linh Linh dường như có một chút khác thường.
"Ông chủ gọi điện về."
Diệp Hoan Nhan không phải kẻ ngốc, không có mệnh lệnh của Lăng Hàn, đại bộ phận người giúp việc ước gì cũng không làm cả.
Linh Linh chần chờ một chút, nhớ tới lời Lăng Hàn nói trong điện thoại, vội vàng lắc đầu.
"Không có, là tôi hai ngày nay đọc được tin tức, thấy tiểu thư ở bên ngoài chịu khổ bị đám người hâm mộ của Tô Niên Hoa ăn hiết, tiểu thư bình thường đối với chúng tôi rất tốt, chuẩn bị nước tắm không phải là chuyện ông chủ phân phó."
Diệp Hoan Nhan bình thường thái độ đối với người giúp việc đều rất tốt, mặc dù một số người trong số họ coi thường cô, coi cô là hồ ly tinh thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng điều này cũng không ngăn cản có một số người lén lút quan tâm Diệp Hoan Nhan một chút.
Dù sao nếu Diệp Hoan Nhan thật sự trở thành nữ chủ nhân, với tính cánh như vậy, cuộc sống của họ trôi qua dễ dàng.
Chỉ là câu trả lời như vậy, làm cho tròng mắt Diệp Hoan Nhan hiện lên một tia mất mát, không truy hỏi cái gì nữa, trực tiếp từ cửa trước đi chân trần vào phòng tắm.
Sương mù mờ mịt, trên cửa kính phòng tắm mông lung, mơ hồ chiếu ra dáng người uyển chuyển của người phụ nữ, không nhìn kỹ, cũng không nhìn ra những vết bầm tím loang lổ trên cơ thể.
Diệp Hoan Nhan tắm rửa trước, cẩn thận lau thân thể một lượt, khi đụng phải một số chỗ, vẫn có cảm giác sưng đau dày đặc, trên ngực trắng như tuyết có vết bầm tím rõ ràng, nhìn kỹ là hình dạng dấu ngón tay, cô sờ sờ ngực mình, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, vẫn nhịn không được hít một hơi lạnh.
Sau khi tắm, cô ngâm mình trong bồn tắm, nước nhẹ nhàng ngâm cô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là thời điểm thoải mái nhất trong ngày.
Ngọn đèn dầu thơm màu trắng tỏa ra mùi hương tao nhã, cô tựa đầu lên mép bồn tắm, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, dần dần trống rỗng, ý thức dần dần mờ đi, ánh sáng xung quanh ánh sáng trắng trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, giống như muốn bao phủ toàn bộ người cô, màu đen và trắng không ngừng nhấp nháy, ánh đèn kia dường như đang chơi trốn tìm với cô, trong chốc lát, liền biến mất, trước mắt tối đen.