Chương 40: Cái được gọi là chuộc tội
1671 Words
Trên cột tuyên bố nghỉ việc của Vương Lệ viết rất khó coi: Công tác sai sót, nhiều lần dẫn đến số liệu tài vụ sai, hiệu suất quá kém, hôm nay cân nhắc rất kỹ, quyết định sa thải người này.
Bây giờ sơ yếu lý lịch nhân sự đều là các tập hồ sơ điện tử trực tuyến thống nhất, có hồ sơ ghi chép lại như vậy, cũng sẽ không có bất kỳ công ty nào có vấn đề về đầu óc mà mướn cô ta.
"Có vấn đề gì sao?" Cố Bồi Phong đứng ở cửa hỏi.
Diệp Hoan Nhan phục hồi tinh thần lại.
"Không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
Diệp Hoan Nhan nhớ rõ, xung đột với Vương Lệ cũng chính là chuyện ngày hôm qua, Lăng Hàn không có chút nào muốn bảo vệ cô, trước mặt Vương Lệ, thậm chí không hề có lý do mà đem tất cả trách nhiệm đặt trên người mình.
"Đang nghĩ gì vậy?" Sau khi Cố Bồi Phong rời đi, Quý Tiêu Nguyệt vội vàng xem bảng kế hoạch tuyển dụng vừa được đưa tới, khóe mắt thoáng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Hoan Nhan sững sờ, nhịn không được hỏi một câu.
Diệp Hoan Nhan hơi sửng sốt, do dự nói:
"Cậu nói Tiểu Vương vì sao bị tổng giám đốc Lăng đuổi việc chứ?"
"Ai biết được chứ!" Quý Tiêu Nguyệt nhìn thoáng qua cửa lớn phòng làm việc của tổng giám đốc, chột dạ hạ thấp thanh âm.
"Ai biết được trong lòng tên thần kinh đó nghĩ gì, có thể do thấy cô ta xấu xí, nhìn không vừa mắt liền sa thải."
Mặc dù không có tên của cô ta trong danh sách sa thải thời điểm này, cũng không có nghĩa là ngày mai sẽ không có, ngày mốt sẽ không có, cô ta vẫn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút.
Diệp Hoan Nhan lại có một tính toán riêng cho bản thân.
Có lẽ Lăng Hàn đối với mình cũng không lạnh lùng như vậy.
Cô chỉ không hiểu, nếu quan tâm đến mình, tại sao khi ở bên cô, luôn luôn có những lời nói ác ý hướng về cô chứ, chỉ vì chuyện trước đó sao.
Nửa năm trước, cô vừa bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ, cũng vừa mới có cơ hội thân thiết dưới một mái nhà với Lăng Hàn, dường như chỉ cách một cánh cửa, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận tu thành chính quả.
Ngày hôm đó, không biết lý do tại sao, mãi cho đến sau nửa đêm, Lăng Hàn vẫn chưa về nhà, mà buổi sáng đi làm ở công ty cũng không thấy bóng dáng anh, sau đó chủ quán bar gọi điện thoại đến, bảo cô tới thanh toán, cô mới biết được suốt cả ngày, Lăng Hàn ở trong quán bar.
Đập phá đồ đạc, uống rượu, Diệp Hoan Nhan đều bồi thường tiền cho tất cả mọi thức và nói lời xin lỗi, vô cùng cực khổ mới đem Lăng Hàn về nhà, nhưng anh lại không chịu, miệng vẫn nói nhảm, nói cái gì đó không phải là nhà của anh.
Cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể đưa anh đến khách sạn.
Màn đêm buông xuống, chuỗi khách sạn tạm thời tìm được cũng không rõ là gì, sau đó lấy thẻ căn cước ra, đắt trước mặt người lễ tân, rồi thuyết phục mãi rằng mình không phải người ở đây, mới thuê được một căn phòng.
Vừa bước vào trong phòng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Màn che màu tím, giường lớn trải đầy hoa hồng, và bồn tắm không hề che chắn ở giữa phòng khách, trần trụi nói với Diệp Hoan Nhan, nơi mà cô tới này, cũng không phải là khách sạn bình thường.
Lăng Hàn thấy bồn tắm, đẩy đẩy vừa đi vừa cởi quần áo, khiến cô sợ tới mức la hét không thôi.
Cũng không biết làm thế nào để kéo anh lên giường, cũng không biết làm thế nào để bắt đầu, nhìn anh cau mày nhưng vẫn không thể che giấu khuôn mặt tuấn tú, cô đỏ mặt, không chớp nhìn chằm chằm trong một khoảng thời gian dài.
Mà anh bỗng nhiên mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn cô, kéo cô ngã xuống, xoay người lên, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, nhưng Diệp Hoan Nhan lại điên cuồng cảm thấy mùi vị trên người anh rất dễ ngửi.
Trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng của mình, cô không dám di chuyển.
Khoảng thời gian đó, cụ bà nhà họ Lăng vội vàng muốn tìm cho cô một gia đình môn đăng hộ đối gả đi, dù sao mẹ cô cũng đã qua đời, đứa nhỏ do mẹ kế dẫn theo cứ ở trong nhà cũ như vậy, còn ba ngày hai hôm lại chạy đến chỗ Lăng Hàn, danh bất chính ngôn bất thuận, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta điều tiếng.
Cụ bà nhà họ Lăng giới thiệu cho cô không ít, cũng kéo cô đi gặp nhiều người, cô đều không có hứng thú, nhưng không đành lòng từ chối lòng tốt của cụ bà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhưng làm thế nào để mở miệng, mới có thể khiến cho cụ bà nhà họ Lăng tin tưởng, người mà cô thích chính là người đàn ông trước mắt này, cả thời gian dài qua lại, người đàn ông mà cô gọi là anh trai suốt mười năm.
Nụ hôn của anh rơi xuống môi, một chút lạnh lẽo, hơi thở khô nóng, dần dần trở nên hoành hành, trong đầu cô trống rỗng, không có cơ hội để cô suy nghĩ, sau đó mọi thứ xảy ra như thế nào, cô đã trải qua rất nhiều.
Niềm vui đầu tiên của cuộc đời là trong tâm trí của cô, mặc dù ban đầu là đau đớn tê tâm liệt phế, nhưng trong sự tàn bạo của anh có một chút dịu dàng ẩn dấu và không thể che đậy, anh gọi tên của cô không sai.
Mặc dù lúc đầu bị động, nhưng sau đó cô chủ động cũng không có gì sai.
Đêm đó, cô nghĩ rằng cô có thể làm điều đó với linh hồn anh Lăng Hàn của mình, vì vậy từ sáng sớm hôm sau, nâng người tràn đầy uể oải chạy đến nhà cũ để thú nhận với cụ bà.
Đời này của cô, chỉ muốn kết hôn với người đàn ông này.
Sau đó, dường như tất cả mọi thứ đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, anh Lăng Hàn dịu dàng nhất thế giới của cô sau đêm đó giống như một người khác, khi nhìn về phía cô, đôi mắt dường như có một con mãnh thú, từng tấc từng tấc mà lăng trì cô.
Cụ bà làm chủ, yêu cầu Lăng Hàn phải chịu trách nhiệm, đính hôn cùng cô, khuôn mặt âm trầm từ nhà cũ đi ra, không nói một lời, lái xe đến nhà, sau đó kéo cô xuống xe, hung hăng đẩy ngã cô xuống sofa phòng khách.
"Diệp Hoan Nhan, bình thường cô thanh thuần đều là giả vờ sao, chủ động hiến thân, lớn tiếng dọa người, minh tu sạn đạo ngấm ngầm thông dâm, như thế nào, từ nhỏ thích xem binh pháp."
"Anh, em không hiểu ý của anh."
"Ồ, còn gọi là anh, cô và anh trai cô lên giường làm tình, cầu xin anh trai cô vẫn là anh trai, thật đúng là có phúc khí."
Lần đầu tiên cô nghe những lời khó nghe như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là người này dường như không phải là anh Lăng Hàn của mình.
Đêm đó Lăng Hàn mang theo một thân tức giận ở trong phòng khách muốn làm với cô, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh, lời anh nói trước đó ở trong đầu óc của cô phảng phất như một trận gió, không để lại dấu vết gì, cho nên cô đối với yêu cầu của anh cũng không có kháng cự, còn tưởng là anh buông tay buông chân định tiếp nhận cô, chỉ là ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu cô, chiếu vào khiến đau mắt.
"Có thể làm ở trên giường hay không?" Cô cúi gầm đầu, đỏ mặt thỏ thẻ hỏi anh, không dám nhìn vào mắt anh.
"Giường của tôi, không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể lên."
Anh hành động thô lỗ, quần áo bị xé rách, mạnh mẽ chà đạp tất cả tình yêu của cô dành cho anh trong phòng khách sáng trưng.
Ngực còn có cảm giác đau đớn dày đặc truyền đến từ cổ khiến cô bị đau, la hét:
"Anh ơi, đau quá."
"Lúc cô leo lên giường của tôi, có vẻ như cô đã không sợ đau, không phải là thích nghi rất nhanh sao."
Anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lẽo trong con ngươi viết đầy hàn ý.
Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng đây không phải là tình yêu, mà đó là hình phạt.
Và sau đó, hàng đêm hầu hạ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tiếp nhận cơn thịnh nổ bất chợt của anh, và anh luôn miệng nói với mình, bản thân cô cần phải nghiêm phạt.
Cô luôn luôn cảm thấy rằng hình phạt này, ban đầu mà không có sự đồng ý của anh, đã quan hệ với anh trong lúc anh say rượu, và sau đó chạy đến cụ bà để yêu cầu kết hôn, làm cho anh cảm thấy bị đe dọa.
Cho đến bây giờ hơn nửa năm, tội lỗi này, nhưng dường như không thể chuộc được.
Trên cột tuyên bố nghỉ việc của Vương Lệ viết rất khó coi: Công tác sai sót, nhiều lần dẫn đến số liệu tài vụ sai, hiệu suất quá kém, hôm nay cân nhắc rất kỹ, quyết định sa thải người này.
Bây giờ sơ yếu lý lịch nhân sự đều là các tập hồ sơ điện tử trực tuyến thống nhất, có hồ sơ ghi chép lại như vậy, cũng sẽ không có bất kỳ công ty nào có vấn đề về đầu óc mà mướn cô ta.
"Có vấn đề gì sao?" Cố Bồi Phong đứng ở cửa hỏi.
Diệp Hoan Nhan phục hồi tinh thần lại.
"Không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
Diệp Hoan Nhan nhớ rõ, xung đột với Vương Lệ cũng chính là chuyện ngày hôm qua, Lăng Hàn không có chút nào muốn bảo vệ cô, trước mặt Vương Lệ, thậm chí không hề có lý do mà đem tất cả trách nhiệm đặt trên người mình.
"Đang nghĩ gì vậy?" Sau khi Cố Bồi Phong rời đi, Quý Tiêu Nguyệt vội vàng xem bảng kế hoạch tuyển dụng vừa được đưa tới, khóe mắt thoáng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Hoan Nhan sững sờ, nhịn không được hỏi một câu.
Diệp Hoan Nhan hơi sửng sốt, do dự nói:
"Cậu nói Tiểu Vương vì sao bị tổng giám đốc Lăng đuổi việc chứ?"
"Ai biết được chứ!" Quý Tiêu Nguyệt nhìn thoáng qua cửa lớn phòng làm việc của tổng giám đốc, chột dạ hạ thấp thanh âm.
"Ai biết được trong lòng tên thần kinh đó nghĩ gì, có thể do thấy cô ta xấu xí, nhìn không vừa mắt liền sa thải."
Mặc dù không có tên của cô ta trong danh sách sa thải thời điểm này, cũng không có nghĩa là ngày mai sẽ không có, ngày mốt sẽ không có, cô ta vẫn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút.
Diệp Hoan Nhan lại có một tính toán riêng cho bản thân.
Có lẽ Lăng Hàn đối với mình cũng không lạnh lùng như vậy.
Cô chỉ không hiểu, nếu quan tâm đến mình, tại sao khi ở bên cô, luôn luôn có những lời nói ác ý hướng về cô chứ, chỉ vì chuyện trước đó sao.
Nửa năm trước, cô vừa bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ, cũng vừa mới có cơ hội thân thiết dưới một mái nhà với Lăng Hàn, dường như chỉ cách một cánh cửa, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận tu thành chính quả.
Ngày hôm đó, không biết lý do tại sao, mãi cho đến sau nửa đêm, Lăng Hàn vẫn chưa về nhà, mà buổi sáng đi làm ở công ty cũng không thấy bóng dáng anh, sau đó chủ quán bar gọi điện thoại đến, bảo cô tới thanh toán, cô mới biết được suốt cả ngày, Lăng Hàn ở trong quán bar.
Đập phá đồ đạc, uống rượu, Diệp Hoan Nhan đều bồi thường tiền cho tất cả mọi thức và nói lời xin lỗi, vô cùng cực khổ mới đem Lăng Hàn về nhà, nhưng anh lại không chịu, miệng vẫn nói nhảm, nói cái gì đó không phải là nhà của anh.
Cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể đưa anh đến khách sạn.
Màn đêm buông xuống, chuỗi khách sạn tạm thời tìm được cũng không rõ là gì, sau đó lấy thẻ căn cước ra, đắt trước mặt người lễ tân, rồi thuyết phục mãi rằng mình không phải người ở đây, mới thuê được một căn phòng.
Vừa bước vào trong phòng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Màn che màu tím, giường lớn trải đầy hoa hồng, và bồn tắm không hề che chắn ở giữa phòng khách, trần trụi nói với Diệp Hoan Nhan, nơi mà cô tới này, cũng không phải là khách sạn bình thường.
Lăng Hàn thấy bồn tắm, đẩy đẩy vừa đi vừa cởi quần áo, khiến cô sợ tới mức la hét không thôi.
Cũng không biết làm thế nào để kéo anh lên giường, cũng không biết làm thế nào để bắt đầu, nhìn anh cau mày nhưng vẫn không thể che giấu khuôn mặt tuấn tú, cô đỏ mặt, không chớp nhìn chằm chằm trong một khoảng thời gian dài.
Mà anh bỗng nhiên mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn cô, kéo cô ngã xuống, xoay người lên, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, nhưng Diệp Hoan Nhan lại điên cuồng cảm thấy mùi vị trên người anh rất dễ ngửi.
Trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng của mình, cô không dám di chuyển.
Khoảng thời gian đó, cụ bà nhà họ Lăng vội vàng muốn tìm cho cô một gia đình môn đăng hộ đối gả đi, dù sao mẹ cô cũng đã qua đời, đứa nhỏ do mẹ kế dẫn theo cứ ở trong nhà cũ như vậy, còn ba ngày hai hôm lại chạy đến chỗ Lăng Hàn, danh bất chính ngôn bất thuận, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta điều tiếng.
Cụ bà nhà họ Lăng giới thiệu cho cô không ít, cũng kéo cô đi gặp nhiều người, cô đều không có hứng thú, nhưng không đành lòng từ chối lòng tốt của cụ bà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhưng làm thế nào để mở miệng, mới có thể khiến cho cụ bà nhà họ Lăng tin tưởng, người mà cô thích chính là người đàn ông trước mắt này, cả thời gian dài qua lại, người đàn ông mà cô gọi là anh trai suốt mười năm.
Nụ hôn của anh rơi xuống môi, một chút lạnh lẽo, hơi thở khô nóng, dần dần trở nên hoành hành, trong đầu cô trống rỗng, không có cơ hội để cô suy nghĩ, sau đó mọi thứ xảy ra như thế nào, cô đã trải qua rất nhiều.
Niềm vui đầu tiên của cuộc đời là trong tâm trí của cô, mặc dù ban đầu là đau đớn tê tâm liệt phế, nhưng trong sự tàn bạo của anh có một chút dịu dàng ẩn dấu và không thể che đậy, anh gọi tên của cô không sai.
Mặc dù lúc đầu bị động, nhưng sau đó cô chủ động cũng không có gì sai.
Đêm đó, cô nghĩ rằng cô có thể làm điều đó với linh hồn anh Lăng Hàn của mình, vì vậy từ sáng sớm hôm sau, nâng người tràn đầy uể oải chạy đến nhà cũ để thú nhận với cụ bà.
Đời này của cô, chỉ muốn kết hôn với người đàn ông này.
Sau đó, dường như tất cả mọi thứ đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, anh Lăng Hàn dịu dàng nhất thế giới của cô sau đêm đó giống như một người khác, khi nhìn về phía cô, đôi mắt dường như có một con mãnh thú, từng tấc từng tấc mà lăng trì cô.
Cụ bà làm chủ, yêu cầu Lăng Hàn phải chịu trách nhiệm, đính hôn cùng cô, khuôn mặt âm trầm từ nhà cũ đi ra, không nói một lời, lái xe đến nhà, sau đó kéo cô xuống xe, hung hăng đẩy ngã cô xuống sofa phòng khách.
"Diệp Hoan Nhan, bình thường cô thanh thuần đều là giả vờ sao, chủ động hiến thân, lớn tiếng dọa người, minh tu sạn đạo ngấm ngầm thông dâm, như thế nào, từ nhỏ thích xem binh pháp."
"Anh, em không hiểu ý của anh."
"Ồ, còn gọi là anh, cô và anh trai cô lên giường làm tình, cầu xin anh trai cô vẫn là anh trai, thật đúng là có phúc khí."
Lần đầu tiên cô nghe những lời khó nghe như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là người này dường như không phải là anh Lăng Hàn của mình.
Đêm đó Lăng Hàn mang theo một thân tức giận ở trong phòng khách muốn làm với cô, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh, lời anh nói trước đó ở trong đầu óc của cô phảng phất như một trận gió, không để lại dấu vết gì, cho nên cô đối với yêu cầu của anh cũng không có kháng cự, còn tưởng là anh buông tay buông chân định tiếp nhận cô, chỉ là ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu cô, chiếu vào khiến đau mắt.
"Có thể làm ở trên giường hay không?" Cô cúi gầm đầu, đỏ mặt thỏ thẻ hỏi anh, không dám nhìn vào mắt anh.
"Giường của tôi, không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể lên."
Anh hành động thô lỗ, quần áo bị xé rách, mạnh mẽ chà đạp tất cả tình yêu của cô dành cho anh trong phòng khách sáng trưng.
Ngực còn có cảm giác đau đớn dày đặc truyền đến từ cổ khiến cô bị đau, la hét:
"Anh ơi, đau quá."
"Lúc cô leo lên giường của tôi, có vẻ như cô đã không sợ đau, không phải là thích nghi rất nhanh sao."
Anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lẽo trong con ngươi viết đầy hàn ý.
Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng đây không phải là tình yêu, mà đó là hình phạt.
Và sau đó, hàng đêm hầu hạ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tiếp nhận cơn thịnh nổ bất chợt của anh, và anh luôn miệng nói với mình, bản thân cô cần phải nghiêm phạt.
Cô luôn luôn cảm thấy rằng hình phạt này, ban đầu mà không có sự đồng ý của anh, đã quan hệ với anh trong lúc anh say rượu, và sau đó chạy đến cụ bà để yêu cầu kết hôn, làm cho anh cảm thấy bị đe dọa.
Cho đến bây giờ hơn nửa năm, tội lỗi này, nhưng dường như không thể chuộc được.