Chương 68: Cái ôm bất ngờ
Màn đêm tĩnh lặng, không gian thanh bình nơi phòng ngủ của đôi vợ chồng xa cách khá lâu mới gặp lại một lần, hiện đang nồng nàn mùi hương tình ái.
Lâu lâu mới bên nhau, nên bao nhiêu nhiệt huyết, tinh hoa thuần túy nhất đều trao gửi đến bạn tình.
Đàm Vũ nằm bên dưới, Daniel cá tính thích ở bên trên tùy thích tung hứng. Cô là người mạnh mẽ, mạnh từ bề ngoài lẫn cách phóng túng trên giường.
Từng âm thanh ái muội thoáng chốc lại vang lên trong gian phòng mị tình sắc ái, bỗng có tiếng chuông từ điện thoại Đàm Vũ phát ra, khiến cuộc vui chợt bị trì hoãn.
"Chờ anh nghe điện thoại đã."
"Là điện thoại của tình nhân gọi tới à?"
"Làm gì có tình nhân nào chứ, là bạn anh, Tả Lãnh Thiền."
Daniel khẽ nhếch mày, tuy có chút mất hứng, chút không hài lòng nhưng vẫn ngồi xuống giường, tạm thời rời khỏi cơ thể tráng kiện của người đàn ông, để anh ta nghe điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
[Cậu hay tin gì chưa? Vi Uyển Uyển mất tích rồi.]
Trước khi trả lời, Đàm Vũ vẫn không quên nhìn sang Daniel, mỉm cười một cái, rồi mới đáp trả:
"Ừm, chắc lại bị Đàm Dạ mang đi. Mà cậu quan tâm tới mấy chuyện đó làm gì?"
[Ơ hay, người phụ nữ cậu thích bị người ta bê đi mất đấy. Sao hôm nay lại tỏ ra như không quen không biết vậy?]
"Vì cô ta căn bản không hề liên quan tới tôi."
Nói xong, Đàm Vũ liền cúp máy ngang. Để mặc Tả Lãnh Thiền đầu dây bên kia đang ôm lấy ấm ức.
"Là vấn đề liên quan tới tiểu hồ ly đó à?"
Nghe Daniel nhàn nhã hỏi, anh ta tuyệt nhiên không thể giấu đi biểu cảm chột dạ.
"Dù sao một người đang sờ sờ ra đó lại đột nhiên mất tích, cũng khó tránh khỏi hoang mang cho nhiều người. Anh còn đang lo, phía người thân của bọn chúng sẽ báo cảnh sát thì lớn chuyện."
Daniel bỗng nhiên bật cười với thái độ kiêu kì, ngạo mạn:
"Chúng ta có tiền, ngại gì mấy việc cỏn con đó chứ. Cái gì không thể mua được bằng tiền, thì cứ dùng thật nhiều tiền mà mua hoặc là thuê người gánh tội thay cũng được. Một hai mạng người, chẳng là gì đâu."
Đàm Vũ xanh mặt không tự chủ, so về mức độ tàn độc thì người phụ nữ này vẫn hơn hẳn so với anh.
Quả nhiên, hoa nào càng đẹp thì luôn tiềm ẩn độc tố chết người.
"Hay là anh đang xót cho cô ta?"
Daniel nhìn chằm chằm vào Đàm Vũ mà hỏi, ánh mắt lạnh lẽo đó càng khiến anh ta dè dặt, vội cười xu nịnh.
"Cỏ hoa ven đường thì làm sao phải xót! Anh chỉ sợ mỹ nhân của anh mệt mỏi vì những chuyện không đáng thôi."
"Vậy sao?
Daniel mỉm cười, nhưng là nụ cười tà mị, đong đầy nguy hiểm:
"Nếu đã sợ như thế thì đừng có làm nữa, kẻo lần sau người mất tích lại là anh."
...----------------...
Chung cư S...
Tả Lãnh Thiền đã trầm tư suy nghĩ rất lâu sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đàm Vũ.
Dĩ nhiên anh cũng cảm thấy trong câu chuyện này có vấn đề, huống chi cũng từng một lúc liên quan tới anh, nên Tả Lãnh Thiền đã lái xe đến chung cư tìm Đàm Dạ ngay trong đêm.
*King coong...
Lần đầu tiên ấn chuông không ai mở cửa, anh kiên nhẫn ấn thêm lần nữa thì được chào đón bởi một cô gái với đôi mắt sưng húp.
Nhà của Đàm Dạ, nhưng người xuất hiện lại là Bạch Hoa Thanh đang khóc lóc sướt mướt, làm cho Tả Lãnh Thiền vẫn đang hoang mang, chưa biết phải làm sao.
"Anh là ai vậy?"
Chất giọng nghẹn ngào của cô gái, bất chợt làm Lãnh Thiền thấy rối. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh gặp trường hợp như này.
"Ờ... Tôi tìm Đàm Dạ, cậu ấy có ở đây không?"
Nghe hỏi tới người đàn ông ấy, Bạch Hoa Thanh lại không kiềm được nước mắt, cảm xúc ngậm ngùi khó tả, rồi bất thình lình cứ vậy tiến tới ôm lấy người đối diện, mà nức nỡ.
Tả Lãnh Thiền ngơ ngác, mặt đần như kẻ vô tri ngay tức khắc. Khi không lại được một người thiếu nữ xa lạ ôm ấp, rồi còn ủy khuất khóc mướt thế này, nếu để người ngoài nhìn thấy thì anh còn biết giấu mặt vào đâu?
Anh đưa tay lên giữa không trung, định dứt khoát đẩy cô ấy ra, thì nghe cô nói:
"Anh hai em mất tích rồi...huhu..."
Anh hai? Bạch Hoa Thanh gọi Đàm Dạ là anh hai, làm cho Tả Lãnh Thiền phải chau mày, còn chưa kịp nghĩ thông thì lúc này chính anh lại là người bị đối phương đẩy ra.
"Tôi...tôi xin lỗi... Do tôi xúc động quá nên ảnh hưởng đến lý trí, anh rộng lượng bỏ qua dùm cho."
Bạch Hoa Thanh cúi đầu, bẽn lẽn trước hành vi đường đột của mình lúc vừa rồi.
Tả Lãnh Thiền cũng là một đấng quân tử thì sao anh lại không thể rộng lượng với một cô gái đáng yêu như vậy được.
"Không sao. Mà vừa rồi cô nói anh hai cô mất tích, người đó là Đàm Dạ à?"
Bạch Hoa Thanh gật đầu:
"Vâng! Anh ấy nói phải đi tìm chị Uyển Uyển báo tin quan trọng, nhưng đi rồi lại bặt vô âm tín."
"Báo tin quan trọng sao?"
Tả Lãnh Thiền chau mày, đại não bắt đầu vận hành suy nghĩ nhanh chóng, nhưng lúc này Lục Dữ đã ra tới.
Hai người đàn ông gặp nhau, tuy Lãnh Thiền chưa gặp Lục Dữ lần nào, nhưng đối với cậu thì người đứng ngoài cửa này lại không xa lạ gì mấy.
"Vào trong rồi nói."
Không rõ đối phương tới là vì mục đích gì, Lục Dữ vẫn ung dung mời người vào nhà.
Thấy vậy, Bạch Hoa Thanh cũng tránh đường cho khách bước qua cửa, còn cô vào sau cùng.
"Tôi tưởng giờ này anh phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện giúp Đàm Vũ chứ, sao lại chạy tới đây tìm sếp của tôi vậy?"
Vừa ngồi xuống, Lục Dữ đã đi thẳng vào vấn đề, vẫn là đang khiến Tả Lãnh Thiền chau mày vì không hiểu.
"Cậu biết tôi?"
"Tất nhiên, vì tôi phải dành tận ba ngày mới moi được thông tin của anh. Tả Lãnh Thiền, chủ của một công ty đào tạo thám tử lẫn vệ sĩ nổi tiếng tại Giang Nam này, cũng là bạn thân của Đàm Vũ."
"Sao, tôi nói vậy đúng không Tả tổng?"
Lục Dữ, thật ra không đơn thuần như vẻ bề ngoài hay phô trương, mà cậu chính là cánh tay phải đắc lực của Đàm Dạ. Nếu đã là người hắn chọn tin tưởng thì đương nhiên phải làm được việc.
"Không ngờ cũng có người muốn điều tra tôi đấy. Nhưng việc đó không quan trọng, tôi muốn biết Vi Uyển Uyển bị Đàm Dạ đưa đi đâu rồi."
Lục Dư cả kinh ra mặt, cao giọng đáp ngay:
"Wow, vợ chồng nhà Đàm Vũ đang chơi trò vừa ăn cướp và la làng à? Buổi trưa bắt người, buổi tối chạy tới tìm, hay thật đấy."
Sắc mặt Tả Lãnh Thiền trở nên khẩn trương hơn hẳn, vì anh vốn dĩ là kẻ ngoài cuộc chẳng biết gì mà, chẳng qua vì lòng tốt mới muốn đi tìm Vi Uyển Uyển.
"Cậu nói ai bắt người, còn vợ chồng Đàm Vũ nghĩa là sao?"
Lâu lâu mới bên nhau, nên bao nhiêu nhiệt huyết, tinh hoa thuần túy nhất đều trao gửi đến bạn tình.
Đàm Vũ nằm bên dưới, Daniel cá tính thích ở bên trên tùy thích tung hứng. Cô là người mạnh mẽ, mạnh từ bề ngoài lẫn cách phóng túng trên giường.
Từng âm thanh ái muội thoáng chốc lại vang lên trong gian phòng mị tình sắc ái, bỗng có tiếng chuông từ điện thoại Đàm Vũ phát ra, khiến cuộc vui chợt bị trì hoãn.
"Chờ anh nghe điện thoại đã."
"Là điện thoại của tình nhân gọi tới à?"
"Làm gì có tình nhân nào chứ, là bạn anh, Tả Lãnh Thiền."
Daniel khẽ nhếch mày, tuy có chút mất hứng, chút không hài lòng nhưng vẫn ngồi xuống giường, tạm thời rời khỏi cơ thể tráng kiện của người đàn ông, để anh ta nghe điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
[Cậu hay tin gì chưa? Vi Uyển Uyển mất tích rồi.]
Trước khi trả lời, Đàm Vũ vẫn không quên nhìn sang Daniel, mỉm cười một cái, rồi mới đáp trả:
"Ừm, chắc lại bị Đàm Dạ mang đi. Mà cậu quan tâm tới mấy chuyện đó làm gì?"
[Ơ hay, người phụ nữ cậu thích bị người ta bê đi mất đấy. Sao hôm nay lại tỏ ra như không quen không biết vậy?]
"Vì cô ta căn bản không hề liên quan tới tôi."
Nói xong, Đàm Vũ liền cúp máy ngang. Để mặc Tả Lãnh Thiền đầu dây bên kia đang ôm lấy ấm ức.
"Là vấn đề liên quan tới tiểu hồ ly đó à?"
Nghe Daniel nhàn nhã hỏi, anh ta tuyệt nhiên không thể giấu đi biểu cảm chột dạ.
"Dù sao một người đang sờ sờ ra đó lại đột nhiên mất tích, cũng khó tránh khỏi hoang mang cho nhiều người. Anh còn đang lo, phía người thân của bọn chúng sẽ báo cảnh sát thì lớn chuyện."
Daniel bỗng nhiên bật cười với thái độ kiêu kì, ngạo mạn:
"Chúng ta có tiền, ngại gì mấy việc cỏn con đó chứ. Cái gì không thể mua được bằng tiền, thì cứ dùng thật nhiều tiền mà mua hoặc là thuê người gánh tội thay cũng được. Một hai mạng người, chẳng là gì đâu."
Đàm Vũ xanh mặt không tự chủ, so về mức độ tàn độc thì người phụ nữ này vẫn hơn hẳn so với anh.
Quả nhiên, hoa nào càng đẹp thì luôn tiềm ẩn độc tố chết người.
"Hay là anh đang xót cho cô ta?"
Daniel nhìn chằm chằm vào Đàm Vũ mà hỏi, ánh mắt lạnh lẽo đó càng khiến anh ta dè dặt, vội cười xu nịnh.
"Cỏ hoa ven đường thì làm sao phải xót! Anh chỉ sợ mỹ nhân của anh mệt mỏi vì những chuyện không đáng thôi."
"Vậy sao?
Daniel mỉm cười, nhưng là nụ cười tà mị, đong đầy nguy hiểm:
"Nếu đã sợ như thế thì đừng có làm nữa, kẻo lần sau người mất tích lại là anh."
...----------------...
Chung cư S...
Tả Lãnh Thiền đã trầm tư suy nghĩ rất lâu sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đàm Vũ.
Dĩ nhiên anh cũng cảm thấy trong câu chuyện này có vấn đề, huống chi cũng từng một lúc liên quan tới anh, nên Tả Lãnh Thiền đã lái xe đến chung cư tìm Đàm Dạ ngay trong đêm.
*King coong...
Lần đầu tiên ấn chuông không ai mở cửa, anh kiên nhẫn ấn thêm lần nữa thì được chào đón bởi một cô gái với đôi mắt sưng húp.
Nhà của Đàm Dạ, nhưng người xuất hiện lại là Bạch Hoa Thanh đang khóc lóc sướt mướt, làm cho Tả Lãnh Thiền vẫn đang hoang mang, chưa biết phải làm sao.
"Anh là ai vậy?"
Chất giọng nghẹn ngào của cô gái, bất chợt làm Lãnh Thiền thấy rối. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh gặp trường hợp như này.
"Ờ... Tôi tìm Đàm Dạ, cậu ấy có ở đây không?"
Nghe hỏi tới người đàn ông ấy, Bạch Hoa Thanh lại không kiềm được nước mắt, cảm xúc ngậm ngùi khó tả, rồi bất thình lình cứ vậy tiến tới ôm lấy người đối diện, mà nức nỡ.
Tả Lãnh Thiền ngơ ngác, mặt đần như kẻ vô tri ngay tức khắc. Khi không lại được một người thiếu nữ xa lạ ôm ấp, rồi còn ủy khuất khóc mướt thế này, nếu để người ngoài nhìn thấy thì anh còn biết giấu mặt vào đâu?
Anh đưa tay lên giữa không trung, định dứt khoát đẩy cô ấy ra, thì nghe cô nói:
"Anh hai em mất tích rồi...huhu..."
Anh hai? Bạch Hoa Thanh gọi Đàm Dạ là anh hai, làm cho Tả Lãnh Thiền phải chau mày, còn chưa kịp nghĩ thông thì lúc này chính anh lại là người bị đối phương đẩy ra.
"Tôi...tôi xin lỗi... Do tôi xúc động quá nên ảnh hưởng đến lý trí, anh rộng lượng bỏ qua dùm cho."
Bạch Hoa Thanh cúi đầu, bẽn lẽn trước hành vi đường đột của mình lúc vừa rồi.
Tả Lãnh Thiền cũng là một đấng quân tử thì sao anh lại không thể rộng lượng với một cô gái đáng yêu như vậy được.
"Không sao. Mà vừa rồi cô nói anh hai cô mất tích, người đó là Đàm Dạ à?"
Bạch Hoa Thanh gật đầu:
"Vâng! Anh ấy nói phải đi tìm chị Uyển Uyển báo tin quan trọng, nhưng đi rồi lại bặt vô âm tín."
"Báo tin quan trọng sao?"
Tả Lãnh Thiền chau mày, đại não bắt đầu vận hành suy nghĩ nhanh chóng, nhưng lúc này Lục Dữ đã ra tới.
Hai người đàn ông gặp nhau, tuy Lãnh Thiền chưa gặp Lục Dữ lần nào, nhưng đối với cậu thì người đứng ngoài cửa này lại không xa lạ gì mấy.
"Vào trong rồi nói."
Không rõ đối phương tới là vì mục đích gì, Lục Dữ vẫn ung dung mời người vào nhà.
Thấy vậy, Bạch Hoa Thanh cũng tránh đường cho khách bước qua cửa, còn cô vào sau cùng.
"Tôi tưởng giờ này anh phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện giúp Đàm Vũ chứ, sao lại chạy tới đây tìm sếp của tôi vậy?"
Vừa ngồi xuống, Lục Dữ đã đi thẳng vào vấn đề, vẫn là đang khiến Tả Lãnh Thiền chau mày vì không hiểu.
"Cậu biết tôi?"
"Tất nhiên, vì tôi phải dành tận ba ngày mới moi được thông tin của anh. Tả Lãnh Thiền, chủ của một công ty đào tạo thám tử lẫn vệ sĩ nổi tiếng tại Giang Nam này, cũng là bạn thân của Đàm Vũ."
"Sao, tôi nói vậy đúng không Tả tổng?"
Lục Dữ, thật ra không đơn thuần như vẻ bề ngoài hay phô trương, mà cậu chính là cánh tay phải đắc lực của Đàm Dạ. Nếu đã là người hắn chọn tin tưởng thì đương nhiên phải làm được việc.
"Không ngờ cũng có người muốn điều tra tôi đấy. Nhưng việc đó không quan trọng, tôi muốn biết Vi Uyển Uyển bị Đàm Dạ đưa đi đâu rồi."
Lục Dư cả kinh ra mặt, cao giọng đáp ngay:
"Wow, vợ chồng nhà Đàm Vũ đang chơi trò vừa ăn cướp và la làng à? Buổi trưa bắt người, buổi tối chạy tới tìm, hay thật đấy."
Sắc mặt Tả Lãnh Thiền trở nên khẩn trương hơn hẳn, vì anh vốn dĩ là kẻ ngoài cuộc chẳng biết gì mà, chẳng qua vì lòng tốt mới muốn đi tìm Vi Uyển Uyển.
"Cậu nói ai bắt người, còn vợ chồng Đàm Vũ nghĩa là sao?"