Chương 66: Hoàn cảnh khắc nghiệt
"Báo trước, để anh mang con tiểu hồ ly kia đi trốn à?"
Câu hỏi đó, ánh mắt sắc bén đó của Daniel, khiến người đối diện thực tình không khỏi chột dạ.
Miễn cưỡng vẽ lên nụ cười và trưng ra dáng vẻ của một anh chồng ngoan ngoãn, Đàm Vũ lại dang tay ôm eo vợ xinh, ôn nhu biện bạch:
"Tiểu hồ ly nào chứ? Anh chỉ có mỗi mình em thôi, vợ anh xinh đẹp, giỏi giang như này, làm sao anh dám léng phéng sau lưng được."
"Thật vậy sao? Nhưng chắc là anh quên rồi..."
Đàm Vũ thoáng chau mày, thắc mắc suy nghĩ:
"Anh quên gì?"
"Quên rằng, một khi Daniel đã hỏi thì chắc chắc nắm rõ mọi chuyện trong tay rồi. Anh nên thành thật khai báo, trước khi em không còn đủ kiên nhẫn để chơi với anh."
Những câu nói cuối của người phụ nữ được phát ra với chất giọng đanh đá, lạnh lùng và cả hành động dứt khoát gạt tay anh ta ra cũng đủ khiến Đàm Vũ e ngại.
Quả là người đàn ông khó lường, khó nhất là dáng vẻ sợ vợ ngay lúc này. Chắc có lẽ anh giống ba mình năm xưa, dám ăn vụng nhưng tới lúc đổ vỡ lại không đủ bản lĩnh đứng ra gánh vác, để người thứ ba không biết gì phải nhận lấy biết bao khổ đau, tủi nhục.
Bước đến sofa đôi ngồi cạnh cô gái, Đàm Vũ hạ giọng cất lời:
"Đúng là anh có một chút cảm nắng với Vi Uyển Uyển, nhưng nói cho cùng cũng không phải là yêu, mà thật ra là vì anh muốn trả thù Đàm Dạ."
"Trả thù ư? Đàm Dạ là ai cơ, hình như em như chưa từng nghe anh nhắc qua?"
Daniel hơi nhíu mày và thái độ hiển nhiên chẳng hề tin những gì Đàm Vũ vừa nói. Thế nên anh phải âu yếm, vừa ôm vừa giải thích:
"Đàm Dạ là đứa con hoang của ba anh. Và Vi Uyển Uyển là người con gái nó yêu thương nhất, xem trọng nhất. Chính vì muốn nó mất hết tất cả, anh mới tiếp cận Vi Uyển Uyển, đợi thời cơ chín muồi sẽ khiến nó trở thành kẻ cô độc không còn tình thương."
"Thế à?"
Daniel quay mặt nhìn qua người bên cạnh, gương mặt nam nhân này rất đẹp, ngũ quan sắc nét, đôi mắt nhạy bén có tầm nhìn sâu rộng. Cả vóc dáng cũng thuộc hạng tiêu chuẩn mong muốn của nhiều người, chỉ có mỗi cái tật thích chơi trò mập mờ sau lưng, nhiều lần bao dung bỏ qua, lần này cô cũng sẽ như thế, vì trên môi đã xuất hiện đường nét chan hòa.
"Nếu sự thật là như vậy, thì để em giúp anh một tay cho nhanh nhỉ?"
Đôi mắt luôn phủ lên tầng băng mỏng, giờ lộ rõ sự tàn độc của mình trong câu nói, khiến Đàm Vũ có không muốn cũng chẳng dám chối từ.
Daniel là người phụ nữ không dễ động vào, vì thế lực ngoài sáng lẫn trong tối của cô không phải dạng vừa. Ngoài thân phận là con gái của ông trùm ra, cô còn thành thạo võ thuật lẫn vũ khí.
Năm đó được cô phải lòng, đem yêu thương trao gửi, Đàm Vũ đã cực kỳ phấn khích vì đây chính là miếng mồi béo bở. Nào ngờ, bên cạnh cái lợi còn đi kèm cái hại, hại ở chỗ không thể đắc tội với người phụ nữ này, trừ khi bị vứt bỏ chứ không được bỏ rơi.
Anh ta cũng may, may thay được Daniel yêu thương thật lòng, khoan dung độ lượng tha thứ hết lần này đến lần khác. Nên giờ mới có tình huống này xảy ra.
"Em định giúp anh bằng cách nào?"
"Hôm nay trong lúc thuộc hạ của em đi bắt người, tình cờ vơ thêm được một chàng trai trẻ, rất có thể đó là Đàm Dạ. Bây giờ, chúng đang bị giam cùng nhau, nếu anh ghét đứa em trai này như vậy, sợ nó về giành quyền thừa kế thôi thì cứ trực tiếp ra tay là xong."
"Vi Uyển Uyển bị em bắt rồi?"
Đàm Vũ nhất thời khẩn trương, làm Daniel trưng ra khuôn mặt thú vị, rồi hỏi:
"Đang lo lắng cho tiểu tình nhân của mình đó à?"
"Đâu có, chỉ là cảm thấy em quá nhanh quá nguy hiểm thôi. Cơ mà em định giải quyết thế nào?"
Người đàn ông ấy lật mặt rất nhanh, nhờ vậy mới khiến Daniel hài lòng.
"Dễ thôi! Em giao Đàm Dạ cho anh, còn cô gái kia là của em."
"Ý anh là em muốn xử lý cô ta thế nào? Dù gì bọn anh cũng chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn..."
"Sao lại chưa? Anh đỡ thay cô ta một nhát dao rồi còn gì?"
Daniel nói xong liền mỉm cười trào phúng, còn Đàm Vũ chỉ biết câm nín chấp nhận.
"Thế nào, đang không nỡ à?"
"Không, anh định nói tùy ý em thôi."
Gượng gạo cười, anh ta dỗ dành cô vợ của mình bằng một cái ôm trìu mến. Mọi sự, giờ chỉ còn cách nghe theo Daniel sắp đặt.
...----------------...
Ở một căn nhà hoang cũ kỹ nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, xung quanh cây cối um tùm. Trước sau trống rỗng vì tường cửa hư hại không còn nguyên vẹn, sàn nhà bám đầy bụi bẩn, chuột bọ bò ngang dọc.
Tại hiện trường chỉ có mỗi bộ bàn ghế của đám đàn ông đã bắt Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ đến đây là sạch sẽ.
Trong khi bọn họ đang ăn nhậu no say, thì cả hai đang ngồi co ro cùng một góc. Sắc mặt ai nấy cũng tiều tụy, đặc biệt là Đàm Dạ, vì trong người hắn còn đang mắc bệnh, cộng thêm cả ngày bị bỏ đói khiến sức lực chẳng còn bao nhiêu.
Lúc này, một trong số sáu tên thuộc hạ của Daniel, cầm một cái bánh nhỏ mang tới, thẳng tay ném xuống trước mặt cả hai.
"Tự tranh nhau mà ăn đi."
Nói rồi, gã quay về bàn nhậu. Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ đều cùng nhau nhìn cái bánh nằm trên sàn nhà đã dính đầy vết bẩn, trong lòng tự nổi dậy đấu tranh.
Một vài phút trôi qua, Đàm Dạ là người hành động đầu tiên. Tay, chân đều bị trói thì hắn dùng miệng móm chiếc bánh lên.
Lúc đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, xem xem hắn yêu bản thân mình hơn hay yêu cô gái đó hơn.
Vi Uyển Uyển thì không nghĩ gì cả, vì cô cho rằng hắn sẽ ăn hết cái bánh đó. Nhưng không lâu sau cô đã biết mình đã nghĩ sai, khi thấy cái bánh được người đàn ông ấy kề sát vào môi mình.
"Tôi không ăn đâu, anh ăn đi."
Cô từ chối, rồi tránh né, hắn cứ liên tục đưa tới, đến khi nào Uyển Uyển chịu há miệng nhận lấy thì thôi. Nhưng cô chỉ ăn một nửa, nửa còn lại định dành cho Đàm Dạ.
"Tôi biết bánh bị bẩn anh sẽ không ăn, nhưng nếu không ăn sẽ không có sức chống chọi với tình huống khắc nghiệt này, nên anh nhắm mắt, nín thở, tưởng tượng như sơn hào hải vị mà nuốt nhanh vào bụng đi, cũng đỡ hơn là để bụng trống rỗng."
Nghe cô nói, hắn hơi cong môi như cười, nhưng sau đó lại đưa một góc bánh đến miệng cô gái và hắn cũng đợi đến khi cô chịu thỏa hiệp, cắn thêm một miếng thì hắn mới chịu ăn phần còn lại.
Ăn xong, còn nói lời tán thưởng:
"Tuy hơi bẩn nhưng vẫn rất ngon, đặc biệt là ngon nhất trong hoàn cảnh này."
Vi Uyển Uyển hơi cười, nét mặt cô suy tư thấy rõ, im lặng một chút, mới khẽ hỏi:
"Biết nguy hiểm sao vẫn chạy theo tôi?"
?❤?
Câu hỏi đó, ánh mắt sắc bén đó của Daniel, khiến người đối diện thực tình không khỏi chột dạ.
Miễn cưỡng vẽ lên nụ cười và trưng ra dáng vẻ của một anh chồng ngoan ngoãn, Đàm Vũ lại dang tay ôm eo vợ xinh, ôn nhu biện bạch:
"Tiểu hồ ly nào chứ? Anh chỉ có mỗi mình em thôi, vợ anh xinh đẹp, giỏi giang như này, làm sao anh dám léng phéng sau lưng được."
"Thật vậy sao? Nhưng chắc là anh quên rồi..."
Đàm Vũ thoáng chau mày, thắc mắc suy nghĩ:
"Anh quên gì?"
"Quên rằng, một khi Daniel đã hỏi thì chắc chắc nắm rõ mọi chuyện trong tay rồi. Anh nên thành thật khai báo, trước khi em không còn đủ kiên nhẫn để chơi với anh."
Những câu nói cuối của người phụ nữ được phát ra với chất giọng đanh đá, lạnh lùng và cả hành động dứt khoát gạt tay anh ta ra cũng đủ khiến Đàm Vũ e ngại.
Quả là người đàn ông khó lường, khó nhất là dáng vẻ sợ vợ ngay lúc này. Chắc có lẽ anh giống ba mình năm xưa, dám ăn vụng nhưng tới lúc đổ vỡ lại không đủ bản lĩnh đứng ra gánh vác, để người thứ ba không biết gì phải nhận lấy biết bao khổ đau, tủi nhục.
Bước đến sofa đôi ngồi cạnh cô gái, Đàm Vũ hạ giọng cất lời:
"Đúng là anh có một chút cảm nắng với Vi Uyển Uyển, nhưng nói cho cùng cũng không phải là yêu, mà thật ra là vì anh muốn trả thù Đàm Dạ."
"Trả thù ư? Đàm Dạ là ai cơ, hình như em như chưa từng nghe anh nhắc qua?"
Daniel hơi nhíu mày và thái độ hiển nhiên chẳng hề tin những gì Đàm Vũ vừa nói. Thế nên anh phải âu yếm, vừa ôm vừa giải thích:
"Đàm Dạ là đứa con hoang của ba anh. Và Vi Uyển Uyển là người con gái nó yêu thương nhất, xem trọng nhất. Chính vì muốn nó mất hết tất cả, anh mới tiếp cận Vi Uyển Uyển, đợi thời cơ chín muồi sẽ khiến nó trở thành kẻ cô độc không còn tình thương."
"Thế à?"
Daniel quay mặt nhìn qua người bên cạnh, gương mặt nam nhân này rất đẹp, ngũ quan sắc nét, đôi mắt nhạy bén có tầm nhìn sâu rộng. Cả vóc dáng cũng thuộc hạng tiêu chuẩn mong muốn của nhiều người, chỉ có mỗi cái tật thích chơi trò mập mờ sau lưng, nhiều lần bao dung bỏ qua, lần này cô cũng sẽ như thế, vì trên môi đã xuất hiện đường nét chan hòa.
"Nếu sự thật là như vậy, thì để em giúp anh một tay cho nhanh nhỉ?"
Đôi mắt luôn phủ lên tầng băng mỏng, giờ lộ rõ sự tàn độc của mình trong câu nói, khiến Đàm Vũ có không muốn cũng chẳng dám chối từ.
Daniel là người phụ nữ không dễ động vào, vì thế lực ngoài sáng lẫn trong tối của cô không phải dạng vừa. Ngoài thân phận là con gái của ông trùm ra, cô còn thành thạo võ thuật lẫn vũ khí.
Năm đó được cô phải lòng, đem yêu thương trao gửi, Đàm Vũ đã cực kỳ phấn khích vì đây chính là miếng mồi béo bở. Nào ngờ, bên cạnh cái lợi còn đi kèm cái hại, hại ở chỗ không thể đắc tội với người phụ nữ này, trừ khi bị vứt bỏ chứ không được bỏ rơi.
Anh ta cũng may, may thay được Daniel yêu thương thật lòng, khoan dung độ lượng tha thứ hết lần này đến lần khác. Nên giờ mới có tình huống này xảy ra.
"Em định giúp anh bằng cách nào?"
"Hôm nay trong lúc thuộc hạ của em đi bắt người, tình cờ vơ thêm được một chàng trai trẻ, rất có thể đó là Đàm Dạ. Bây giờ, chúng đang bị giam cùng nhau, nếu anh ghét đứa em trai này như vậy, sợ nó về giành quyền thừa kế thôi thì cứ trực tiếp ra tay là xong."
"Vi Uyển Uyển bị em bắt rồi?"
Đàm Vũ nhất thời khẩn trương, làm Daniel trưng ra khuôn mặt thú vị, rồi hỏi:
"Đang lo lắng cho tiểu tình nhân của mình đó à?"
"Đâu có, chỉ là cảm thấy em quá nhanh quá nguy hiểm thôi. Cơ mà em định giải quyết thế nào?"
Người đàn ông ấy lật mặt rất nhanh, nhờ vậy mới khiến Daniel hài lòng.
"Dễ thôi! Em giao Đàm Dạ cho anh, còn cô gái kia là của em."
"Ý anh là em muốn xử lý cô ta thế nào? Dù gì bọn anh cũng chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn..."
"Sao lại chưa? Anh đỡ thay cô ta một nhát dao rồi còn gì?"
Daniel nói xong liền mỉm cười trào phúng, còn Đàm Vũ chỉ biết câm nín chấp nhận.
"Thế nào, đang không nỡ à?"
"Không, anh định nói tùy ý em thôi."
Gượng gạo cười, anh ta dỗ dành cô vợ của mình bằng một cái ôm trìu mến. Mọi sự, giờ chỉ còn cách nghe theo Daniel sắp đặt.
...----------------...
Ở một căn nhà hoang cũ kỹ nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, xung quanh cây cối um tùm. Trước sau trống rỗng vì tường cửa hư hại không còn nguyên vẹn, sàn nhà bám đầy bụi bẩn, chuột bọ bò ngang dọc.
Tại hiện trường chỉ có mỗi bộ bàn ghế của đám đàn ông đã bắt Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ đến đây là sạch sẽ.
Trong khi bọn họ đang ăn nhậu no say, thì cả hai đang ngồi co ro cùng một góc. Sắc mặt ai nấy cũng tiều tụy, đặc biệt là Đàm Dạ, vì trong người hắn còn đang mắc bệnh, cộng thêm cả ngày bị bỏ đói khiến sức lực chẳng còn bao nhiêu.
Lúc này, một trong số sáu tên thuộc hạ của Daniel, cầm một cái bánh nhỏ mang tới, thẳng tay ném xuống trước mặt cả hai.
"Tự tranh nhau mà ăn đi."
Nói rồi, gã quay về bàn nhậu. Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ đều cùng nhau nhìn cái bánh nằm trên sàn nhà đã dính đầy vết bẩn, trong lòng tự nổi dậy đấu tranh.
Một vài phút trôi qua, Đàm Dạ là người hành động đầu tiên. Tay, chân đều bị trói thì hắn dùng miệng móm chiếc bánh lên.
Lúc đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, xem xem hắn yêu bản thân mình hơn hay yêu cô gái đó hơn.
Vi Uyển Uyển thì không nghĩ gì cả, vì cô cho rằng hắn sẽ ăn hết cái bánh đó. Nhưng không lâu sau cô đã biết mình đã nghĩ sai, khi thấy cái bánh được người đàn ông ấy kề sát vào môi mình.
"Tôi không ăn đâu, anh ăn đi."
Cô từ chối, rồi tránh né, hắn cứ liên tục đưa tới, đến khi nào Uyển Uyển chịu há miệng nhận lấy thì thôi. Nhưng cô chỉ ăn một nửa, nửa còn lại định dành cho Đàm Dạ.
"Tôi biết bánh bị bẩn anh sẽ không ăn, nhưng nếu không ăn sẽ không có sức chống chọi với tình huống khắc nghiệt này, nên anh nhắm mắt, nín thở, tưởng tượng như sơn hào hải vị mà nuốt nhanh vào bụng đi, cũng đỡ hơn là để bụng trống rỗng."
Nghe cô nói, hắn hơi cong môi như cười, nhưng sau đó lại đưa một góc bánh đến miệng cô gái và hắn cũng đợi đến khi cô chịu thỏa hiệp, cắn thêm một miếng thì hắn mới chịu ăn phần còn lại.
Ăn xong, còn nói lời tán thưởng:
"Tuy hơi bẩn nhưng vẫn rất ngon, đặc biệt là ngon nhất trong hoàn cảnh này."
Vi Uyển Uyển hơi cười, nét mặt cô suy tư thấy rõ, im lặng một chút, mới khẽ hỏi:
"Biết nguy hiểm sao vẫn chạy theo tôi?"
?❤?