Chương 65: Tiểu hồ Ly
Trong khi có một người đang lo lắng, vội vã chạy đi tìm mình thì Vi Uyển Uyển lại đang ở bên cạnh Đàm Vũ, gọt trái cây cho anh ta.
*Reng reng reng...
Là điện thoại của Đàm Vũ có người gọi tới. Biết cấp dưới đang tìm, anh liền tìm cớ đuổi khéo Uyển Uyển ra ngoài.
"Uyển Uyển, tự dưng anh muốn uống cacao nóng ở cửa tiệm đối diện bệnh viện, em có thể đi mua hộ anh một ly, được không?"
"Vâng, vậy để em đi mua! Anh chờ một chút nha!"
"Cảm ơn em!"
Uyển Uyển ra khỏi phòng, Đàm Vũ liền nhanh tay nghe điện thoại.
"Có chuyện gì?"
[Chủ tịch, phía tập đoàn Daniel bất ngờ dừng hết các khoản tài trợ hợp đồng rồi. Họ còn từ chối gặp mặt thương lượng nữa, bây giờ phải làm sao ạ?]
Thông tin như sét đánh ngang tai, làm mặt mày người đàn ông biến sắc. Dùng vài giây để trấn tĩnh bản thân, anh mới nghiêm nghị phản hồi:
"Để đó, tôi sẽ giải quyết sau. Cứ tiến hành làm việc như bình thường đi."
Đàm Vũ cúp máy, gương mặt bỗng nhiên bị chụp lên một tầng mây xám xịt, còn chưa kịp nghĩ điều gì thì thuộc hạ lại gọi tới.
"Tôi nghe."
[Thiếu gia, tối qua Thiếu phu nhân đã cùng tiểu thư Annie trở về Giang Nam, e là bây giờ đã tới nơi rồi.]
"Vậy tại sao bây giờ mới báo?"
[Xin lỗi ngài, là do chúng tôi sơ xuất, đến lúc biết tin thì lại trễ mất.]
"Một lũ ăn hại."
Cơn giận sôi sục trong lòng khi liên tục nhận về tin xấu. Cuộc gọi kết thúc, nét mặt Đàm Vũ trở nên lo ngại, như thể mọi chuyện xui rủi đều cùng lúc đổ hết lên đầu mình.
Daniel vợ anh trở về, điều đó chứng tỏ rằng những ngày tháng bão giông sắp sửa ập tới, vì anh biết Daniel là người như thế nào.
Một người phụ nữ quyền lực có tính chiếm hữu cao, cô cũng đã từng âm thầm dẹp hết bóng hồng này sang bóng hồng khác hễ khi phát hiện có cô gái nào dám tơ tưởng tới chồng mình.
Daniel yêu Đàm Vũ là thật, nhưng mối tình trong cuộc hôn nhân này đối với anh ta chỉ như một cuộc hôn nhân thương mại, dựa trên lợi ích mà có. Chính vì không yêu, nên suốt mấy năm liền anh luôn diện cớ công việc, ba mẹ và gia đình để từ chối qua Canada cùng vun đắp tổ ấm với vợ con.
Thế lực của Daniel, muốn gì mà không có và cô ta cũng rất đáng sợ, vậy mới khiến Đàm Vũ đứng ngồi không yên như hiện tại.
Là một người biết cân nhắc nặng nhẹ, đương nhiên anh ta sẽ lựa chọn cái gì có lợi cho bản thân mình và nhanh chóng xác định mối quan hệ người dưng với ai đó.
Cầm điện thoại trên tay, vài thao tác trên màn hình, Đàm Vũ đã gọi điện cho thuộc hạ đang đi theo bảo vệ Uyển Uyển.
"Lập tức rút lui, không cần đi theo cô ta nữa."
[...]
Cùng lúc này, Đàm Dạ cũng đã nhìn thấy Vi Uyển Uyển đang đi ra khỏi cổng bệnh viện, mà hắn thì đang ở trong thang máy đi xuống lầu.
Mỗi giây mỗi phút là mỗi nỗi lo lắng, hắn sợ, sợ chậm một chút thôi cô cũng sẽ gặp nguy hiểm nên lấy điện thoại gọi trước cho cô.
Thang máy vừa mở, hắn lập tức chạy đến nơi mình muốn và lúc đó cuộc gọi với Uyển Uyển vẫn luôn được thực hiện, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều từ chối, vì sâu thẩm trong lòng cô không còn muốn dây dưa qua lại với hắn thêm bất cứ một lần nào nữa.
Hắn có người yêu thương, chăm sóc rồi mà, còn cô có là gì? Chỉ là người yêu cũ, tiếp tục vương vấn sẽ tự chuốc thêm sầu muộn.
Vi Uyển Uyển ra khỏi cổng bệnh viện, vì đang đèn đỏ nên cô đứng nán lại trước khi đi qua cửa tiệm bên đường. Trên tay là điện thoại, màn hình vẫn đang hiển thị có số máy của Đàm Dạ gọi tới.
Thấy hắn gọi liên tục, cô cứ lưỡng lự, sau cùng vẫn từ chối không nghe, thậm chí còn chặn cả số di động.
Đinh ninh rằng như vậy là xong chuyện, nhưng sau đó cô lại nghe giọng nói quen thuộc của Đàm Dạ vọng tới.
"Uyển Uyển."
Lúc cô quay người nhìn lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách chừng vài bước chân. Thì đúng lúc này có chiếc ô tô bảy chỗ lao tới, dừng ngay bên cạnh Vi Uyển Uyển.
"Ưm..."
"Uyển Uyển..."
Trước mắt Đàm Dạ là cảnh tượng Uyển Uyển bị nhóm đàn ông lạ mặt bịt miệng, kéo lên xe một cách nhanh chóng.
Cửa xe đang được kéo lại, chiếc ô tô sắp sửa lao đi, khoảng cách chỉ còn cách một bước chân nữa là tới, nhưng nếu bước sẽ không kịp, hắn quyết định dứt khoát bất người nhảy vào xe.
Đến khi cánh cửa được kéo kín, chiếc ô tô đã rời đi với tốc độ rất nhanh trên đại lộ khá vắng vẻ vào buổi ban trưa.
...----------------...
Trong một ngày, có hai người cùng nhau mất tích tại cùng một địa điểm, nhưng vẫn chưa ai hay biết. Chỉ có Bạch Hoa Thanh, Lục Dữ và Thường Trúc ngồi ở nhà chờ đợi, lo lắng không yên.
Lúc này, đêm khuya heo hút. Đàm Vũ trốn viện về nhà khi hay tin vợ mình đã có mặt tại Đàm gia.
Tại bữa ăn khuya trong nội bộ gia đình, Đàm Xuyên vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mình đã có con dâu và cháu nội tận năm tuổi, nên tâm tình có chút bất mãn, không vui. Cũng may qua một lúc được Lê Cẩm Viên xoa dịu thì ông cũng hài lòng thỏa hiệp, trả lại bầu không khí bình ổn trong gia can.
Bữa khuya kết thúc, Daniel lần đầu tiên đặt chân vào phòng riêng của chồng, cảm giác hiện tại có chút phấn khích, tò mò, có cả khinh thường.
Đàm Vũ vào sau, để dỗ dành tâm trạng cô vợ quyền lực, anh nhẹ nhàng chủ động truyền tới cái ôm từ phía sau.
"Sao vợ về mà không báo trước với anh, để anh còn sắp xếp đi đón cho long trọng. Như vậy người ta mới biết em là người phụ nữ tài sắc vẹn toàn của anh."
Quả là người đàn ông sâu sắc, sâu trong sâu độc và sắc của sắc mặt, ở bên ai là mỗi một bộ mặt khác nhau. Thâm tình đúng lúc, ngoan ngoãn và lệ thuộc đúng người.
Lời ngọt ngào như mật rót vào tai và cái ôm ấm áp đang tồn tại bên Daniel, ấy thế mà vẫn không thể khiến đáy lòng cô ta bớt lạnh.
Gỡ vòng tay đang ôm ấp bên eo ra, Daniel nhẹ nhàng xoay người nhìn lại người đàn ông với ánh mắt sắc bén, cô đưa ngón trỏ lướt nhẹ từ đuôi chân mày dọc theo gò má xuống tận chiếc cằm v-line của anh, dùng chút lực đạo nâng mặt đối phương lên.
Âm giọng trầm thấp, uy lực phát ra:
"Báo trước, để anh mang con tiểu hồ ly kia đi trốn à?"
?❤? Bấm like đi mn ơi!
*Reng reng reng...
Là điện thoại của Đàm Vũ có người gọi tới. Biết cấp dưới đang tìm, anh liền tìm cớ đuổi khéo Uyển Uyển ra ngoài.
"Uyển Uyển, tự dưng anh muốn uống cacao nóng ở cửa tiệm đối diện bệnh viện, em có thể đi mua hộ anh một ly, được không?"
"Vâng, vậy để em đi mua! Anh chờ một chút nha!"
"Cảm ơn em!"
Uyển Uyển ra khỏi phòng, Đàm Vũ liền nhanh tay nghe điện thoại.
"Có chuyện gì?"
[Chủ tịch, phía tập đoàn Daniel bất ngờ dừng hết các khoản tài trợ hợp đồng rồi. Họ còn từ chối gặp mặt thương lượng nữa, bây giờ phải làm sao ạ?]
Thông tin như sét đánh ngang tai, làm mặt mày người đàn ông biến sắc. Dùng vài giây để trấn tĩnh bản thân, anh mới nghiêm nghị phản hồi:
"Để đó, tôi sẽ giải quyết sau. Cứ tiến hành làm việc như bình thường đi."
Đàm Vũ cúp máy, gương mặt bỗng nhiên bị chụp lên một tầng mây xám xịt, còn chưa kịp nghĩ điều gì thì thuộc hạ lại gọi tới.
"Tôi nghe."
[Thiếu gia, tối qua Thiếu phu nhân đã cùng tiểu thư Annie trở về Giang Nam, e là bây giờ đã tới nơi rồi.]
"Vậy tại sao bây giờ mới báo?"
[Xin lỗi ngài, là do chúng tôi sơ xuất, đến lúc biết tin thì lại trễ mất.]
"Một lũ ăn hại."
Cơn giận sôi sục trong lòng khi liên tục nhận về tin xấu. Cuộc gọi kết thúc, nét mặt Đàm Vũ trở nên lo ngại, như thể mọi chuyện xui rủi đều cùng lúc đổ hết lên đầu mình.
Daniel vợ anh trở về, điều đó chứng tỏ rằng những ngày tháng bão giông sắp sửa ập tới, vì anh biết Daniel là người như thế nào.
Một người phụ nữ quyền lực có tính chiếm hữu cao, cô cũng đã từng âm thầm dẹp hết bóng hồng này sang bóng hồng khác hễ khi phát hiện có cô gái nào dám tơ tưởng tới chồng mình.
Daniel yêu Đàm Vũ là thật, nhưng mối tình trong cuộc hôn nhân này đối với anh ta chỉ như một cuộc hôn nhân thương mại, dựa trên lợi ích mà có. Chính vì không yêu, nên suốt mấy năm liền anh luôn diện cớ công việc, ba mẹ và gia đình để từ chối qua Canada cùng vun đắp tổ ấm với vợ con.
Thế lực của Daniel, muốn gì mà không có và cô ta cũng rất đáng sợ, vậy mới khiến Đàm Vũ đứng ngồi không yên như hiện tại.
Là một người biết cân nhắc nặng nhẹ, đương nhiên anh ta sẽ lựa chọn cái gì có lợi cho bản thân mình và nhanh chóng xác định mối quan hệ người dưng với ai đó.
Cầm điện thoại trên tay, vài thao tác trên màn hình, Đàm Vũ đã gọi điện cho thuộc hạ đang đi theo bảo vệ Uyển Uyển.
"Lập tức rút lui, không cần đi theo cô ta nữa."
[...]
Cùng lúc này, Đàm Dạ cũng đã nhìn thấy Vi Uyển Uyển đang đi ra khỏi cổng bệnh viện, mà hắn thì đang ở trong thang máy đi xuống lầu.
Mỗi giây mỗi phút là mỗi nỗi lo lắng, hắn sợ, sợ chậm một chút thôi cô cũng sẽ gặp nguy hiểm nên lấy điện thoại gọi trước cho cô.
Thang máy vừa mở, hắn lập tức chạy đến nơi mình muốn và lúc đó cuộc gọi với Uyển Uyển vẫn luôn được thực hiện, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều từ chối, vì sâu thẩm trong lòng cô không còn muốn dây dưa qua lại với hắn thêm bất cứ một lần nào nữa.
Hắn có người yêu thương, chăm sóc rồi mà, còn cô có là gì? Chỉ là người yêu cũ, tiếp tục vương vấn sẽ tự chuốc thêm sầu muộn.
Vi Uyển Uyển ra khỏi cổng bệnh viện, vì đang đèn đỏ nên cô đứng nán lại trước khi đi qua cửa tiệm bên đường. Trên tay là điện thoại, màn hình vẫn đang hiển thị có số máy của Đàm Dạ gọi tới.
Thấy hắn gọi liên tục, cô cứ lưỡng lự, sau cùng vẫn từ chối không nghe, thậm chí còn chặn cả số di động.
Đinh ninh rằng như vậy là xong chuyện, nhưng sau đó cô lại nghe giọng nói quen thuộc của Đàm Dạ vọng tới.
"Uyển Uyển."
Lúc cô quay người nhìn lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách chừng vài bước chân. Thì đúng lúc này có chiếc ô tô bảy chỗ lao tới, dừng ngay bên cạnh Vi Uyển Uyển.
"Ưm..."
"Uyển Uyển..."
Trước mắt Đàm Dạ là cảnh tượng Uyển Uyển bị nhóm đàn ông lạ mặt bịt miệng, kéo lên xe một cách nhanh chóng.
Cửa xe đang được kéo lại, chiếc ô tô sắp sửa lao đi, khoảng cách chỉ còn cách một bước chân nữa là tới, nhưng nếu bước sẽ không kịp, hắn quyết định dứt khoát bất người nhảy vào xe.
Đến khi cánh cửa được kéo kín, chiếc ô tô đã rời đi với tốc độ rất nhanh trên đại lộ khá vắng vẻ vào buổi ban trưa.
...----------------...
Trong một ngày, có hai người cùng nhau mất tích tại cùng một địa điểm, nhưng vẫn chưa ai hay biết. Chỉ có Bạch Hoa Thanh, Lục Dữ và Thường Trúc ngồi ở nhà chờ đợi, lo lắng không yên.
Lúc này, đêm khuya heo hút. Đàm Vũ trốn viện về nhà khi hay tin vợ mình đã có mặt tại Đàm gia.
Tại bữa ăn khuya trong nội bộ gia đình, Đàm Xuyên vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mình đã có con dâu và cháu nội tận năm tuổi, nên tâm tình có chút bất mãn, không vui. Cũng may qua một lúc được Lê Cẩm Viên xoa dịu thì ông cũng hài lòng thỏa hiệp, trả lại bầu không khí bình ổn trong gia can.
Bữa khuya kết thúc, Daniel lần đầu tiên đặt chân vào phòng riêng của chồng, cảm giác hiện tại có chút phấn khích, tò mò, có cả khinh thường.
Đàm Vũ vào sau, để dỗ dành tâm trạng cô vợ quyền lực, anh nhẹ nhàng chủ động truyền tới cái ôm từ phía sau.
"Sao vợ về mà không báo trước với anh, để anh còn sắp xếp đi đón cho long trọng. Như vậy người ta mới biết em là người phụ nữ tài sắc vẹn toàn của anh."
Quả là người đàn ông sâu sắc, sâu trong sâu độc và sắc của sắc mặt, ở bên ai là mỗi một bộ mặt khác nhau. Thâm tình đúng lúc, ngoan ngoãn và lệ thuộc đúng người.
Lời ngọt ngào như mật rót vào tai và cái ôm ấm áp đang tồn tại bên Daniel, ấy thế mà vẫn không thể khiến đáy lòng cô ta bớt lạnh.
Gỡ vòng tay đang ôm ấp bên eo ra, Daniel nhẹ nhàng xoay người nhìn lại người đàn ông với ánh mắt sắc bén, cô đưa ngón trỏ lướt nhẹ từ đuôi chân mày dọc theo gò má xuống tận chiếc cằm v-line của anh, dùng chút lực đạo nâng mặt đối phương lên.
Âm giọng trầm thấp, uy lực phát ra:
"Báo trước, để anh mang con tiểu hồ ly kia đi trốn à?"
?❤? Bấm like đi mn ơi!