Chương 59: Cận kề nguy hiểm
Canada ??...
Tại căn biệt thự hào nhoáng tại Quốc gia "lá phong đỏ" rộng lớn. Một người phụ nữ xinh đẹp tựa như hoa, mái tóc bạch kim và làn da trắng sáng tôn lên nét thượng lưu của một bậc nữ nhi, cô ấy đang ngồi vẽ tranh cùng đứa bé gái chạc chừng ba năm tuổi trong khuôn viên nhà mát mẻ.
Lúc này, có một người đàn ông cao ráo, ăn mặc lịch thiệp bước vào, cung kính cúi đầu chào hỏi:
"Thiếu phu nhân."
Người phụ nữ lấy khăn giấy lau tay, mọi cử chỉ đều thể hiện là tuýp người cao sang, khó gần.
"Chuyện tôi sai, các người làm tới đâu rồi?"
"Dạ đây là hình ảnh và một số thông tin cần thiết mà chúng tôi đã thu thập được từ phía Thiếu gia. Mời Thiếu phu nhân xem qua."
Nhận lấy chiếc phong bì giấy cỡ lớn được thuộc hạ đưa tới, cô từ tốn mở ra xem. Bên trong đều là hình ảnh giữa một người đàn ông và một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Nhìn qua một lượt, cô cũng trầm giọng cất câu hỏi:
"Cô ta là ai?"
"Dạ, là người được Thiếu gia đặc biệt quan tâm, lui tới suốt mấy tháng qua. Nghe đâu, còn được đưa về làm việc chung và ở cùng một căn chung cư lớn."
Từ tốn cất sấp ảnh trở vào phong bì, trên môi người phụ nữ khẽ tạo nên một đường cong lạnh lùng, khó đoán.
"Chắc là một người không đủ, nên muốn tìm thêm người mới rồi."
Cô nói hết câu, chiếc phong bì cũng bị ném xuống đất không chút thương tiếc và ánh mắt của người phụ nữ ấy đã chẳng còn nét ôn hòa, bình ổn.
"Hồ ly tuy đẹp, nhưng lại là loại nghiệt súc mà ai ai cũng ghét, Daniel tôi cũng không hề ngoại lệ. Nói vậy, chắc các người cũng biết phải làm gì rồi chứ?"
Nhận được mệnh lệnh, người đàn ông liền cung kính cúi đầu:
"Vâng! Tôi nhất định lột da hồ ly, mang về làm áo cho Thiếu phu nhân dùng."
...----------------...
Mấy ngày sau...
Giang Nam, Trung Quốc.
"Uyển Uyển..."
Vi Uyển Uyển trở về chung cư lúc bảy giờ tối, cô đang đi về hướng thang máy thì nghe Đàm Vũ ở phía sau gọi tới, nên dừng bước để quay lại chờ anh đi tới.
"Sao em tránh mặt anh mấy hôm liền vậy? Còn giận anh chuyện hôm trước ở Tập đoàn hả?"
Nhìn nét mặt nghiêm trọng hóa vấn đề của người đàn ông, Vi Uyển Uyển liền mỉm cười:
"Em đâu có tránh mặt anh, nếu tránh thì em đâu đứng ở đây chờ anh đi lại. Chẳng qua công việc bận rộn nên em phải tập trung giải quyết."
"Bộ trưởng phòng Lâm giao cho em nhiều việc lắm sao mà bận? Bận tới nổi một bữa cơm cũng từ chối anh?"
Đàm Vũ cứ gặng hỏi, làm Vi Uyển Uyển trở nên bối rối. Thật ra thì đúng là cô muốn giữ khoảng cách với anh để tránh bị hiểu lầm, nên dạo gần đây mới ít khi tiếp xúc với anh. Nhưng điều đó lại khiến Đàm Vũ cảm thấy nóng ruột, không vui.
"Uyển Uyển, có phải em lại mềm lòng với Đàm Dạ rồi không? Em đã hứa sẽ cho anh cơ hội, nhưng đến việc quan tâm em, anh còn phải đang hạn chế thì làm sao mới khiến em rung động?"
Vi Uyển Uyển nhìn xung quanh với ánh mắt bối rối, khi thấy dáng vẻ sốt ruột dò hỏi của Đàm Vũ, anh còn đang đặt tay trên vai cô để chờ đợi câu trả lời.
Hành động đó của anh, khiến cô thấy không thoải mái nên đã tránh né sự va chạm của đối phương.
"Em không mềm lòng với ai cả, chẳng qua em muốn bình yên sống tiếp thôi, đến khi nào cảm thấy thích hợp mới tính đến chuyện yêu đương. Anh cũng đừng đặt kỳ vọng quá nhiều ở em mà khiến bản thân mất kiểm soát, bởi vì em không thích bị ép buộc, cưỡng cầu. Anh hiểu cho em nha!"
Thẳng thắng nói xong, Vi Uyển Uyển đã quay lưng rời đi trước, khiến tâm trạng Đàm Vũ vừa hụt hẫng vừa cảm thấy tồi tệ.
Đúng lúc này, anh tình cờ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ của tòa nhà đang từ đằng xa đi tới, đối diện với Vi Uyển Uyển.
Ánh mắt nhạy bén nhanh chóng nhận ra người đàn ông này có vấn đề, nên anh lập tức đi tới cạnh cô gái, bắt đầu lại câu chuyện:
"Uyển Uyển, là do anh vừa rồi quá đường đột, nên mới ăn nói nông nổi. Em đừng để bụng nha, từ giờ anh không tạo sức ép cho em nữa, sẽ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên nhất."
"Không sao, anh hiểu ra là tốt rồi!"
Lúc cô cười nói xong, cả hai cũng đã đứng trước cửa thang máy, đồng thời người đàn ông lạ mặt kia cũng đã tới cùng một chỗ với hai người họ.
Thang máy mở cửa, cả ba cùng nhau bước vào trong. Lúc này, nỗi nghi ngờ và cảm giác nguy hiểm đã xâm lấn trong tâm trí của Đàm Vũ.
Người đàn ông đó đang đứng ngay bên cạnh anh, đến lúc anh nhìn thấy hắn ta kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, đó cũng là khoảnh khắc anh nhìn trúng con dao trong tay hắn ta.
Bằng một động tác cực kỳ nhanh nhạy, mũi dao đã hướng về phía Vi Uyển Uyển mà lao tới.
"Uyển Uyển, cẩn thận."
Bất ngờ nghe thấy lời cảnh báo của Đàm Vũ, Vi Uyển Uyển liền giật mình nhìn qua bên cạnh, mới nhận ra anh ấy đang giằng co với người đàn ông lạ mặt đó.
Uyển Uyển hoảng loạn trước tình huống ẩu đả đang xảy ra, cô liên tục ấn nút khẩn cấp trong thang máy, nhưng mãi mà nó vẫn chưa chịu dừng. Trong khi đó, Đàm Vũ đã sắp không thể chống nổi.
Gã đàn ông đó rất khỏe, đã giằng co một lúc lâu nhưng con dao vẫn cố thủ trong tay, đến khi mũi dao hướng vào người cô gái thì lần nữa bị Đàm Vũ ngăn cản.
Ánh mắt của anh trở nên sắc lạnh khi đối mặt với gã đàn ông, đại não nhanh chóng vận hành để suy đoán mọi chuyện, kết quả cuối cùng là một suy nghĩ táo bạo nào đó khiến Đàm Vũ trực tiếp dùng lực điều khiển để đưa con dao trong tay gã ta, trực tiếp đâm thẳng vào người mình.
Hành động bất ngờ đó của anh, đến gã đàn ông đang tấn công cũng phải sửng sốt. Cục diện nhanh chóng xoay chuyển theo chiều hướng khác, thời khắc này thang máy cũng dừng lại.
Cửa vừa mở, gã đàn ông đó liền nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường, để lại Vi Uyển Uyển mặt mày sợ hãi nhìn Đàm Vũ mang lấy thương tích, máu chảy đầm đìa.
"Anh Đàm Vũ, anh không sao chứ?"
Đợi chờ bao lâu, anh cũng chờ được giây phút được người con gái mình thích ôm lấy như bây giờ, nên trên mặt vẫn cứ là biểu cảm mãn nguyện và nụ cười tự nhiên nhất.
Anh nhìn cô đang lo lắng cho mình mà vui lắm, khẽ lắc đầu, rồi nói:
"Anh không sao!"
"Để em dìu anh ra ngoài."
Dù được trấn an, Vi Uyển Uyển vẫn sợ. Nhưng càng sợ hơn khi cô vừa dìu Đàm Vũ ra khỏi thang máy, thì anh đã ngất xỉu.
"Anh Đàm Vũ..."
"Có ai không, gọi xe cấp cứu hộ tôi với..."
?❤?
Tại căn biệt thự hào nhoáng tại Quốc gia "lá phong đỏ" rộng lớn. Một người phụ nữ xinh đẹp tựa như hoa, mái tóc bạch kim và làn da trắng sáng tôn lên nét thượng lưu của một bậc nữ nhi, cô ấy đang ngồi vẽ tranh cùng đứa bé gái chạc chừng ba năm tuổi trong khuôn viên nhà mát mẻ.
Lúc này, có một người đàn ông cao ráo, ăn mặc lịch thiệp bước vào, cung kính cúi đầu chào hỏi:
"Thiếu phu nhân."
Người phụ nữ lấy khăn giấy lau tay, mọi cử chỉ đều thể hiện là tuýp người cao sang, khó gần.
"Chuyện tôi sai, các người làm tới đâu rồi?"
"Dạ đây là hình ảnh và một số thông tin cần thiết mà chúng tôi đã thu thập được từ phía Thiếu gia. Mời Thiếu phu nhân xem qua."
Nhận lấy chiếc phong bì giấy cỡ lớn được thuộc hạ đưa tới, cô từ tốn mở ra xem. Bên trong đều là hình ảnh giữa một người đàn ông và một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Nhìn qua một lượt, cô cũng trầm giọng cất câu hỏi:
"Cô ta là ai?"
"Dạ, là người được Thiếu gia đặc biệt quan tâm, lui tới suốt mấy tháng qua. Nghe đâu, còn được đưa về làm việc chung và ở cùng một căn chung cư lớn."
Từ tốn cất sấp ảnh trở vào phong bì, trên môi người phụ nữ khẽ tạo nên một đường cong lạnh lùng, khó đoán.
"Chắc là một người không đủ, nên muốn tìm thêm người mới rồi."
Cô nói hết câu, chiếc phong bì cũng bị ném xuống đất không chút thương tiếc và ánh mắt của người phụ nữ ấy đã chẳng còn nét ôn hòa, bình ổn.
"Hồ ly tuy đẹp, nhưng lại là loại nghiệt súc mà ai ai cũng ghét, Daniel tôi cũng không hề ngoại lệ. Nói vậy, chắc các người cũng biết phải làm gì rồi chứ?"
Nhận được mệnh lệnh, người đàn ông liền cung kính cúi đầu:
"Vâng! Tôi nhất định lột da hồ ly, mang về làm áo cho Thiếu phu nhân dùng."
...----------------...
Mấy ngày sau...
Giang Nam, Trung Quốc.
"Uyển Uyển..."
Vi Uyển Uyển trở về chung cư lúc bảy giờ tối, cô đang đi về hướng thang máy thì nghe Đàm Vũ ở phía sau gọi tới, nên dừng bước để quay lại chờ anh đi tới.
"Sao em tránh mặt anh mấy hôm liền vậy? Còn giận anh chuyện hôm trước ở Tập đoàn hả?"
Nhìn nét mặt nghiêm trọng hóa vấn đề của người đàn ông, Vi Uyển Uyển liền mỉm cười:
"Em đâu có tránh mặt anh, nếu tránh thì em đâu đứng ở đây chờ anh đi lại. Chẳng qua công việc bận rộn nên em phải tập trung giải quyết."
"Bộ trưởng phòng Lâm giao cho em nhiều việc lắm sao mà bận? Bận tới nổi một bữa cơm cũng từ chối anh?"
Đàm Vũ cứ gặng hỏi, làm Vi Uyển Uyển trở nên bối rối. Thật ra thì đúng là cô muốn giữ khoảng cách với anh để tránh bị hiểu lầm, nên dạo gần đây mới ít khi tiếp xúc với anh. Nhưng điều đó lại khiến Đàm Vũ cảm thấy nóng ruột, không vui.
"Uyển Uyển, có phải em lại mềm lòng với Đàm Dạ rồi không? Em đã hứa sẽ cho anh cơ hội, nhưng đến việc quan tâm em, anh còn phải đang hạn chế thì làm sao mới khiến em rung động?"
Vi Uyển Uyển nhìn xung quanh với ánh mắt bối rối, khi thấy dáng vẻ sốt ruột dò hỏi của Đàm Vũ, anh còn đang đặt tay trên vai cô để chờ đợi câu trả lời.
Hành động đó của anh, khiến cô thấy không thoải mái nên đã tránh né sự va chạm của đối phương.
"Em không mềm lòng với ai cả, chẳng qua em muốn bình yên sống tiếp thôi, đến khi nào cảm thấy thích hợp mới tính đến chuyện yêu đương. Anh cũng đừng đặt kỳ vọng quá nhiều ở em mà khiến bản thân mất kiểm soát, bởi vì em không thích bị ép buộc, cưỡng cầu. Anh hiểu cho em nha!"
Thẳng thắng nói xong, Vi Uyển Uyển đã quay lưng rời đi trước, khiến tâm trạng Đàm Vũ vừa hụt hẫng vừa cảm thấy tồi tệ.
Đúng lúc này, anh tình cờ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ của tòa nhà đang từ đằng xa đi tới, đối diện với Vi Uyển Uyển.
Ánh mắt nhạy bén nhanh chóng nhận ra người đàn ông này có vấn đề, nên anh lập tức đi tới cạnh cô gái, bắt đầu lại câu chuyện:
"Uyển Uyển, là do anh vừa rồi quá đường đột, nên mới ăn nói nông nổi. Em đừng để bụng nha, từ giờ anh không tạo sức ép cho em nữa, sẽ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên nhất."
"Không sao, anh hiểu ra là tốt rồi!"
Lúc cô cười nói xong, cả hai cũng đã đứng trước cửa thang máy, đồng thời người đàn ông lạ mặt kia cũng đã tới cùng một chỗ với hai người họ.
Thang máy mở cửa, cả ba cùng nhau bước vào trong. Lúc này, nỗi nghi ngờ và cảm giác nguy hiểm đã xâm lấn trong tâm trí của Đàm Vũ.
Người đàn ông đó đang đứng ngay bên cạnh anh, đến lúc anh nhìn thấy hắn ta kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, đó cũng là khoảnh khắc anh nhìn trúng con dao trong tay hắn ta.
Bằng một động tác cực kỳ nhanh nhạy, mũi dao đã hướng về phía Vi Uyển Uyển mà lao tới.
"Uyển Uyển, cẩn thận."
Bất ngờ nghe thấy lời cảnh báo của Đàm Vũ, Vi Uyển Uyển liền giật mình nhìn qua bên cạnh, mới nhận ra anh ấy đang giằng co với người đàn ông lạ mặt đó.
Uyển Uyển hoảng loạn trước tình huống ẩu đả đang xảy ra, cô liên tục ấn nút khẩn cấp trong thang máy, nhưng mãi mà nó vẫn chưa chịu dừng. Trong khi đó, Đàm Vũ đã sắp không thể chống nổi.
Gã đàn ông đó rất khỏe, đã giằng co một lúc lâu nhưng con dao vẫn cố thủ trong tay, đến khi mũi dao hướng vào người cô gái thì lần nữa bị Đàm Vũ ngăn cản.
Ánh mắt của anh trở nên sắc lạnh khi đối mặt với gã đàn ông, đại não nhanh chóng vận hành để suy đoán mọi chuyện, kết quả cuối cùng là một suy nghĩ táo bạo nào đó khiến Đàm Vũ trực tiếp dùng lực điều khiển để đưa con dao trong tay gã ta, trực tiếp đâm thẳng vào người mình.
Hành động bất ngờ đó của anh, đến gã đàn ông đang tấn công cũng phải sửng sốt. Cục diện nhanh chóng xoay chuyển theo chiều hướng khác, thời khắc này thang máy cũng dừng lại.
Cửa vừa mở, gã đàn ông đó liền nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường, để lại Vi Uyển Uyển mặt mày sợ hãi nhìn Đàm Vũ mang lấy thương tích, máu chảy đầm đìa.
"Anh Đàm Vũ, anh không sao chứ?"
Đợi chờ bao lâu, anh cũng chờ được giây phút được người con gái mình thích ôm lấy như bây giờ, nên trên mặt vẫn cứ là biểu cảm mãn nguyện và nụ cười tự nhiên nhất.
Anh nhìn cô đang lo lắng cho mình mà vui lắm, khẽ lắc đầu, rồi nói:
"Anh không sao!"
"Để em dìu anh ra ngoài."
Dù được trấn an, Vi Uyển Uyển vẫn sợ. Nhưng càng sợ hơn khi cô vừa dìu Đàm Vũ ra khỏi thang máy, thì anh đã ngất xỉu.
"Anh Đàm Vũ..."
"Có ai không, gọi xe cấp cứu hộ tôi với..."
?❤?