Chương 52: Truy tìm
Giang Nam...
Mở cửa một căn hộ nằm trong chung cư S, nơi Đàm Vũ đang sinh sống. Vi Uyển Uyển cùng anh bước vào bên trong.
"Em cứ ở lại đây, giá thuê nhà cũng rẻ, lại ở gần anh, như vậy anh cũng tiện giúp đỡ em hơn. Còn chuyện của dì, anh vẫn đang cho người đi tìm, khi nào gặp được người anh lập tức đưa dì qua ở với em."
"Làm phiền anh quá! Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều."
"Sau này không cần khách sáo vậy nữa."
Đàm Vũ cười hiền, trong mắt cô, anh ấy vẫn luôn là người ấm áp ôn nhu và đối tốt với cô nhất.
Chầm chậm tiến sâu vào trong không gian hiện tại, Vi Uyển Uyển cảm thấy hài lòng vô cùng với nơi ở tiện nghi này. Tất cả các đồ dùng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ, có lẽ là Đàm Vũ chuẩn bị từ trước.
Anh thật sự quá chu đáo, lại còn nhất mực quan tâm. Vậy sao cô vẫn không thể động lòng với anh chứ?
"Em thấy nơi này ổn không? Còn cần thêm thứ gì thì cứ nói, anh giúp em chuẩn bị."
Quay lại nhìn người đàn ông, Vi Uyển Uyển cười nhẹ, rồi cảm kích nói:
"Như này là quá tốt rồi anh. Tất cả những khoản này anh liệt kê ra rồi báo giá lại cho em biết nha, để em còn biết mà chi trả cho anh."
Vi Uyển Uyển luôn giữ kẻ với Đàm Vũ, điều đó khiến anh có chút buồn bã hiện lên trên đáy mắt.
"Có cần phải rõ ràng, cặn kẽ từng chi tiết vậy không em? Cứ xem như là anh tặng em những món vật dụng này, không được sao?"
Hiểu nỗi lòng của người đàn ông, Uyển Uyển chỉ cười nhẹ, rồi nói:
"Em muốn tự lực cánh sinh. Không muốn nợ ai bất cứ thứ gì, anh hiểu cho em nha!"
"Nhưng nếu anh muốn tặng em thì cũng được, nhưng tặng một bữa ăn tối là được rồi, em đang đói."
Vi Uyển Uyển cười tự nhiên để xua tan bầu không khí gượng gạo đang có.
"Chuyện này thì dễ mà, anh chuẩn bị sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh rồi. Giờ em vào phòng sắp xếp hành lý đi, anh vào bếp chuẩn bị."
"Vâng!"
[...]
Một tiếng sau đó, cả hai đã ngồi trước một bàn ăn tối thịnh soạn do chính tay Đàm Vũ chuẩn bị.
"Nhìn đẹp mắt quá! Không ngờ anh còn có tài nấu ăn ấy."
Được người mình thích khen ngợi, ai mà không vui, đương nhiên Đàm Vũ cũng không ngoại lệ.
"Anh sống tự lập, nên phải tự tập tành vào bếp để nuôi no cái bụng mình chứ."
"Nhưng ít ai được như anh lắm!"
*Ting toong...
Cuộc đối thoại bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa, đồng thời khiến Đàm Vũ thoáng cau mày.
Nơi này là anh bí mật thuê riêng cho Vi Uyển Uyển thì làm sao có ai biết mà tới tìm. Lẽ nào...
"Anh ra mở cửa, lát nữa em cứ ngồi ở đây đi ha, đừng ra ngoài."
"Có vấn đề gì sao anh?"
"Không! Anh chỉ sợ em gặp người mình không muốn gặp thôi."
*Ting toong...
Tiếng chuông lại giục giã vọng tới, thôi thúc bước chân Đàm Vũ mang theo gương mặt gắt gao tiến ra mở cửa.
*Cạch.
Quả nhiên như dự đoán, người đến tìm chính là Đàm Dạ, nhưng theo sau hắn còn có một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi.
Thản nhiên sải chân đi vào trong, lướt ngang qua Đàm Vũ, đưa ánh mắt sắc bén dáo dát quan sát tổng thể căn hộ một lượt từ phòng khách đến phòng bếp. Sau đó, bằng một ý nghĩ chắc nịch nào đó mà hắn ung dung cất bước đi vào bếp.
"Đàm Dạ, đứng lại."
Mệnh lệnh của Đàm Vũ vang lên, không hiểu sao hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo, chân dừng bước, nhẹ nhàng quay người lại, hiên ngang nhìn người đàn ông đối diện.
"Có vấn đề gì sao?"
"Cậu dựa vào đâu mà tự tiện đi đứng lung tung ở nhà của anh?"
Nhà anh? Hai chữ đó khiến Đàm Dạ nhếch mép cười khinh:
"Nhà anh hay nhà của Uyển Uyển? Nói dối không biết ngượng miệng à?"
"Dù là nhà của ai thì cậu là khách, không được quyền mất lịch sự như thế."
Đàm Dạ vẫn đang khinh khỉnh nhìn Đàm Vũ, sau vài giây liền chuyển mắt nhìn sang Thường Trúc, ôn hòa cất tiếng:
"Mẹ vợ à, người ta nói con rể mẹ không có tư cách đi lung tung trong nhà của con gái mẹ kìa."
Mẹ vợ? Con rể? Nghe xong những lời đó, Đàm Vũ bị sốc, riêng Thường Trúc vẫn hết sức tự nhiên. Bởi vì mấy tháng qua, bà đã được Đàm Dạ cho hưởng không biết bao nhiêu vinh hoa phú quý, cuộc sống an nhàn, thảnh thơi, có người hầu kẻ hạ, nên đã bị hắn ta thao túng hoàn toàn.
Nay được đưa tới đây cũng là để giúp hắn một tay trong hành trình cua lại cô người yêu cũ.
"Để mẹ vào trong tìm Uyển Uyển ra. Con qua sofa ngồi đi ha."
Thường Trúc trả lời, mà Đàm Vũ đứng bên cạnh không khỏi ngạc nhiên và càng kinh ngạc hơn khi Vi Uyển Uyển rất nhanh sau đã được bà ấy kéo ra ngoài.
"Mẹ à... Mẹ kéo con ra đây làm gì vậy?"
"Để con gặp Đàm Dạ chứ làm gì. Nào, mau qua đó với chồng con đi."
Lần này đến lượt cô gái há hốc.
Tự hỏi, cô có chồng từ khi nào vậy? Tới khi lấy lại được tâm thế bình thường nhất, cô mới quay qua nhìn người đàn ông đang đứng gần đó.
"Mẹ bảo ai là chồng con?"
"Là Đàm Dạ!"
"Mẹ sai rồi, con chưa kết hôn thì làm gì có chồng? Vả lại người con yêu là Đàm Vũ, không phải Đàm Dạ gì đó đâu. Hắn là ai, con không quen."
Như một cơn gió rét thổi lướt qua, làm nét mặt Đàm Dạ lập tức đóng băng. Vi Uyển Uyển, sao cô có thể tuyệt tình như thế chứ?
Hắn không cam tâm, càng không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc đang diễn ra. Hắn nhớ cô, muốn ôm cô và hắn đã lập tức thực hiện điều đó.
"Anh xin lỗi! Uyển à, em đừng như vậy nữa có được không? Anh sẽ đau lòng chết mất."
Vi Uyển Uyển nhếch mép, dứt khoát vung tay đẩy mạnh đối phương cách xa ra.
*Chát.
"Ăn nói hàm hồ. Anh là cái thá gì mà tôi phải quan tâm chuyện anh đau lòng?"
"Phiền anh cút đi cho. Nếu tôi còn thấy anh xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa thì Vi Uyển Uyển tôi nhất định báo cảnh sát tố cáo anh tội quấy rối đời sống riêng tư của người khác đấy, nghe rõ chưa?"
Đàm Dạ vẫn lắc đầu, vì căn bản đâu có tin vào sự thật rằng cô đã hoàn toàn quên đi hắn.
Đôi khi muốn chinh phục gì đó thì cũng phải vứt hết liêm sỉ và da mặt dày lên một chút mới được. Nghĩ vậy, nên hắn lại nắm tay cô, tiếp tục gặng hỏi:
"Em thật sự không nhớ anh là ai sao?"
"Không."
Vi Uyển Uyển đáp rất nhanh, cũng rất dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn ta.
Đàm Dạ gật gật đầu, thái độ đã trở nên mất hòa nhã.
"Được! Em nói em yêu Đàm Vũ, vậy ngay tại đây em có dám hôn anh ta trước mặt anh không?"
?❤?
Mở cửa một căn hộ nằm trong chung cư S, nơi Đàm Vũ đang sinh sống. Vi Uyển Uyển cùng anh bước vào bên trong.
"Em cứ ở lại đây, giá thuê nhà cũng rẻ, lại ở gần anh, như vậy anh cũng tiện giúp đỡ em hơn. Còn chuyện của dì, anh vẫn đang cho người đi tìm, khi nào gặp được người anh lập tức đưa dì qua ở với em."
"Làm phiền anh quá! Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều."
"Sau này không cần khách sáo vậy nữa."
Đàm Vũ cười hiền, trong mắt cô, anh ấy vẫn luôn là người ấm áp ôn nhu và đối tốt với cô nhất.
Chầm chậm tiến sâu vào trong không gian hiện tại, Vi Uyển Uyển cảm thấy hài lòng vô cùng với nơi ở tiện nghi này. Tất cả các đồ dùng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ, có lẽ là Đàm Vũ chuẩn bị từ trước.
Anh thật sự quá chu đáo, lại còn nhất mực quan tâm. Vậy sao cô vẫn không thể động lòng với anh chứ?
"Em thấy nơi này ổn không? Còn cần thêm thứ gì thì cứ nói, anh giúp em chuẩn bị."
Quay lại nhìn người đàn ông, Vi Uyển Uyển cười nhẹ, rồi cảm kích nói:
"Như này là quá tốt rồi anh. Tất cả những khoản này anh liệt kê ra rồi báo giá lại cho em biết nha, để em còn biết mà chi trả cho anh."
Vi Uyển Uyển luôn giữ kẻ với Đàm Vũ, điều đó khiến anh có chút buồn bã hiện lên trên đáy mắt.
"Có cần phải rõ ràng, cặn kẽ từng chi tiết vậy không em? Cứ xem như là anh tặng em những món vật dụng này, không được sao?"
Hiểu nỗi lòng của người đàn ông, Uyển Uyển chỉ cười nhẹ, rồi nói:
"Em muốn tự lực cánh sinh. Không muốn nợ ai bất cứ thứ gì, anh hiểu cho em nha!"
"Nhưng nếu anh muốn tặng em thì cũng được, nhưng tặng một bữa ăn tối là được rồi, em đang đói."
Vi Uyển Uyển cười tự nhiên để xua tan bầu không khí gượng gạo đang có.
"Chuyện này thì dễ mà, anh chuẩn bị sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh rồi. Giờ em vào phòng sắp xếp hành lý đi, anh vào bếp chuẩn bị."
"Vâng!"
[...]
Một tiếng sau đó, cả hai đã ngồi trước một bàn ăn tối thịnh soạn do chính tay Đàm Vũ chuẩn bị.
"Nhìn đẹp mắt quá! Không ngờ anh còn có tài nấu ăn ấy."
Được người mình thích khen ngợi, ai mà không vui, đương nhiên Đàm Vũ cũng không ngoại lệ.
"Anh sống tự lập, nên phải tự tập tành vào bếp để nuôi no cái bụng mình chứ."
"Nhưng ít ai được như anh lắm!"
*Ting toong...
Cuộc đối thoại bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa, đồng thời khiến Đàm Vũ thoáng cau mày.
Nơi này là anh bí mật thuê riêng cho Vi Uyển Uyển thì làm sao có ai biết mà tới tìm. Lẽ nào...
"Anh ra mở cửa, lát nữa em cứ ngồi ở đây đi ha, đừng ra ngoài."
"Có vấn đề gì sao anh?"
"Không! Anh chỉ sợ em gặp người mình không muốn gặp thôi."
*Ting toong...
Tiếng chuông lại giục giã vọng tới, thôi thúc bước chân Đàm Vũ mang theo gương mặt gắt gao tiến ra mở cửa.
*Cạch.
Quả nhiên như dự đoán, người đến tìm chính là Đàm Dạ, nhưng theo sau hắn còn có một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi.
Thản nhiên sải chân đi vào trong, lướt ngang qua Đàm Vũ, đưa ánh mắt sắc bén dáo dát quan sát tổng thể căn hộ một lượt từ phòng khách đến phòng bếp. Sau đó, bằng một ý nghĩ chắc nịch nào đó mà hắn ung dung cất bước đi vào bếp.
"Đàm Dạ, đứng lại."
Mệnh lệnh của Đàm Vũ vang lên, không hiểu sao hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo, chân dừng bước, nhẹ nhàng quay người lại, hiên ngang nhìn người đàn ông đối diện.
"Có vấn đề gì sao?"
"Cậu dựa vào đâu mà tự tiện đi đứng lung tung ở nhà của anh?"
Nhà anh? Hai chữ đó khiến Đàm Dạ nhếch mép cười khinh:
"Nhà anh hay nhà của Uyển Uyển? Nói dối không biết ngượng miệng à?"
"Dù là nhà của ai thì cậu là khách, không được quyền mất lịch sự như thế."
Đàm Dạ vẫn đang khinh khỉnh nhìn Đàm Vũ, sau vài giây liền chuyển mắt nhìn sang Thường Trúc, ôn hòa cất tiếng:
"Mẹ vợ à, người ta nói con rể mẹ không có tư cách đi lung tung trong nhà của con gái mẹ kìa."
Mẹ vợ? Con rể? Nghe xong những lời đó, Đàm Vũ bị sốc, riêng Thường Trúc vẫn hết sức tự nhiên. Bởi vì mấy tháng qua, bà đã được Đàm Dạ cho hưởng không biết bao nhiêu vinh hoa phú quý, cuộc sống an nhàn, thảnh thơi, có người hầu kẻ hạ, nên đã bị hắn ta thao túng hoàn toàn.
Nay được đưa tới đây cũng là để giúp hắn một tay trong hành trình cua lại cô người yêu cũ.
"Để mẹ vào trong tìm Uyển Uyển ra. Con qua sofa ngồi đi ha."
Thường Trúc trả lời, mà Đàm Vũ đứng bên cạnh không khỏi ngạc nhiên và càng kinh ngạc hơn khi Vi Uyển Uyển rất nhanh sau đã được bà ấy kéo ra ngoài.
"Mẹ à... Mẹ kéo con ra đây làm gì vậy?"
"Để con gặp Đàm Dạ chứ làm gì. Nào, mau qua đó với chồng con đi."
Lần này đến lượt cô gái há hốc.
Tự hỏi, cô có chồng từ khi nào vậy? Tới khi lấy lại được tâm thế bình thường nhất, cô mới quay qua nhìn người đàn ông đang đứng gần đó.
"Mẹ bảo ai là chồng con?"
"Là Đàm Dạ!"
"Mẹ sai rồi, con chưa kết hôn thì làm gì có chồng? Vả lại người con yêu là Đàm Vũ, không phải Đàm Dạ gì đó đâu. Hắn là ai, con không quen."
Như một cơn gió rét thổi lướt qua, làm nét mặt Đàm Dạ lập tức đóng băng. Vi Uyển Uyển, sao cô có thể tuyệt tình như thế chứ?
Hắn không cam tâm, càng không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc đang diễn ra. Hắn nhớ cô, muốn ôm cô và hắn đã lập tức thực hiện điều đó.
"Anh xin lỗi! Uyển à, em đừng như vậy nữa có được không? Anh sẽ đau lòng chết mất."
Vi Uyển Uyển nhếch mép, dứt khoát vung tay đẩy mạnh đối phương cách xa ra.
*Chát.
"Ăn nói hàm hồ. Anh là cái thá gì mà tôi phải quan tâm chuyện anh đau lòng?"
"Phiền anh cút đi cho. Nếu tôi còn thấy anh xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa thì Vi Uyển Uyển tôi nhất định báo cảnh sát tố cáo anh tội quấy rối đời sống riêng tư của người khác đấy, nghe rõ chưa?"
Đàm Dạ vẫn lắc đầu, vì căn bản đâu có tin vào sự thật rằng cô đã hoàn toàn quên đi hắn.
Đôi khi muốn chinh phục gì đó thì cũng phải vứt hết liêm sỉ và da mặt dày lên một chút mới được. Nghĩ vậy, nên hắn lại nắm tay cô, tiếp tục gặng hỏi:
"Em thật sự không nhớ anh là ai sao?"
"Không."
Vi Uyển Uyển đáp rất nhanh, cũng rất dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn ta.
Đàm Dạ gật gật đầu, thái độ đã trở nên mất hòa nhã.
"Được! Em nói em yêu Đàm Vũ, vậy ngay tại đây em có dám hôn anh ta trước mặt anh không?"
?❤?