Chương 51: Chạy theo tình yêu
Cửa phòng bệnh khép lại, bàn tay đang nắm tay Đàm Vũ cũng được nới lỏng, rồi nhanh chóng buông hẳn ra.
Vi Uyển Uyển trở về giường bệnh, sắc mặt đã không còn bình ổn, hồn nhiên như vừa rồi, mà thay vào đó là bộ dạng trầm tĩnh, bộn bề suy tư.
Lấy thức ăn ra xong và đem tới đưa đến trước mặt cô rồi, Đàm Vũ mới nói:
"Em ăn đi kẻo nguội mất ngon."
Cô đưa tay nhận lấy, nhưng chỉ cầm chứ không động tới.
"Sao em không ăn đi, hay để anh bón cho em nha?"
Uyển Uyển khẽ lắc đầu, tay đặt phần thức ăn đó lên bàn cạnh giường.
"Em không đói."
Bầu không khí im lặng đến mức ngột ngạt bao quanh hai người. Thật lâu sau, Đàm Vũ mới dè dặt lên tiếng:
"Chuyện vừa rồi, em bảo không nhớ Đàm Dạ... Là thật?"
"Vâng, em không biết người đó là ai hết."
"Thật sao?"
"Thật!"
Vi Uyển Uyển trả lời rất nhanh, cũng rất lạnh nhạt. Ánh mắt vô cảm của cô cho đối phương thấy đã có sự thay đổi so với trước.
"Bác sĩ nói sức khỏe em ổn định hơn rồi, có thể xuất viện vào ngày mai. Không biết em định tiếp theo sẽ làm gì?"
"Em muốn trở về Giang Nam, nhưng anh có thể giúp em một chuyện được không?"
"Tất nhiên là được."
"Nhưng anh còn chưa biết đó là chuyện gì mà?"
"Chỉ cần là chuyện em nhờ, anh đều bất chấp thực hiện."
Cô mỉm cười, rồi nói:
"Vậy anh tìm mẹ giúp em nha? Em muốn đón bà ấy cùng về Giang Nam."
"Được! Anh sẽ sớm tìm được dì về sum họp với em. Kể cả em muốn đi học tiếp, anh sẽ hoàn toàn lo toàn bộ chi phí."
Nhắc tới chuyện đi học, Uyển Uyển chỉ khẽ lắc đầu.
"Về Giang Nam, em sẽ tìm một công việc để làm, đến khi nào cuộc sống ổn định mới nghĩ đến chuyện nhập học lại."
"Em không muốn mắc nợ anh."
"Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng trước mắt em không được từ chối chuyện anh giúp em tìm nhà. Anh sẽ xem như cho em vay tiền thuê nhà mới trước, khi nào em có dư thì trả lại anh cũng được."
Đàm Vũ rất tốt, cũng rất quan tâm, lo lắng cho cô gái mà anh thương. Nhưng sâu thẩm trong lòng đối phương có vẻ như vẫn chỉ xem anh như một người anh trai không hơn không kém.
Cô cười nhẹ, rồi nói:
"Thế thì em cảm ơn anh trước."
...----------------...
Hôm sau, Đàm Dạ đến tìm bác sĩ phụ trách của Vi Uyển Uyển để hỏi thăm lại tình trạng hiện tại của cô.
Vì bác sĩ có cuộc họp với cấp trên nên hắn phải đợi. Ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ nhẹ trên mặt bàn, nét mặt tiêu sái sắp không còn giữ được kiên nhẫn thêm bao lâu.
Cũng may là nam bác sĩ kịp thời về tới đúng lúc.
"Thật ngại quá, để Đàm tổng chờ lâu."
"Không sao, kết quả thế nào?"
Bác sĩ đến bên bàn làm việc và đưa cho Đàm Dạ một số tài liệu liên quan đến bệnh trạng của Vi Uyển Uyển.
"Theo kết quả kiểm tra tổng quát vừa thực hiện, cho thấy sức khỏe lẫn não bộ của cô ấy đều không có vậ đề gì khác thường, cũng không có dấu hiệu mất trí nhớ."
"Không mất trí vậy tại sao cô ấy không nhớ ra tôi là ai?"
Đàm Dạ nóng ruột nên cứ cau mày, bác sĩ liền ôn tồn giải thích:
"Về vấn đề này thì chúng tôi không thể đưa ra kết luận chính xác. Có thể do tinh thần cô ấy từng bị kích động mạnh, gây ảnh hưởng đến tâm lý nên phát sinh phản xạ kích thích dây thần kinh não tạm thời quên đi những tổn thương đã ám ảnh mình để bảo vệ bản thân tránh khỏi tiêu cực. Hoặc là..."
"Là gì thì nói thẳng luôn đi."
"Hoặc là cô ấy đang giả vờ."
Người đàn ông ấy vẫn đang nhíu mày, tâm tư phức tạp bởi suy nghĩ ngổn ngang.
Rốt cuộc là do cô quá hận nên cố tình không muốn đối mặt mới xem như không quen biết, hay là cô đã thật sự quên đi hắn?
Đối với cô, hắn kinh khủng tới mức phải cố gắng quên đi để bảo vệ chính mình sao?
Rời khỏi bệnh viện, hắn lập tức quay trở về Tập đoàn để bàn giao một số công việc cho cấp dưới, trước khi bắt đầu hành trình chạy theo tình yêu, khi biết được thông tin Uyển Uyển đã xuất viện vào sáng nay.
...----------------...
Đàm gia...
"Lão gia, có Đàm Dạ đến tìm."
Đàm Xuyên đang ngồi đọc báo trong phòng khách thì nhận được thông báo của người làm, khiến ông vui mừng ra mặt.
"Mau mời nó vào đây. Ờ mà khoan, sau này phải gọi là Nhị thiếu gia, nghe rõ chưa?"
"Dạ vâng!"
Người làm lui xuống, Đàm Xuyên tuyệt nhiên không thể giấu đi vẻ mặt phấn khởi.
"Nó mà cũng xứng với danh phận Nhị thiếu gia ở đây sao?"
Giọng nói sắc bén của Lê Cẩm Viên vang lên, liền tác động đến nét mặt vui mừng của Đàm Xuyên.
"Nó cũng là con trai của tôi, thì có gì mà không xứng? Bà cũng nên buông bỏ chuyện quá khứ đi, dù sao Lâm Nguyệt cũng mất rồi, Đàm Dạ không còn ai quan tâm, tôi phải làm tròn trách nhiệm của một người ba với nó. Bà hà tất cứ câu nệ chuyện cũ mãi như thế?"
"Tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nhất định không chấp cho nó được quyền thừa kế tài sản của Đàm gia."
"Cái đó bà không cần phải lo, bổn thiếu gia đây chả cần chút tiền bố thí của các người đâu."
Đáp lời Lê Cẩm Viên là chất giọng cao ngạo của Đàm Dạ vừa vào tới. Hắn không cần chào hỏi, cũng không cần chờ được mời đã tự nhiên ngồi xuống sofa.
Đàm Xuyên lúc này, liền chuyển sự ôn nhu nhìn sang hắn, mà hỏi:
"Con đừng để ý đến bà ấy. Hôm nay, con tới thăm ba sao?"
"Tôi đâu có rảnh mà chạy từ Bắc Kinh qua tận đây chỉ để thăm ba. Là có việc quan trọng liên quan tới con trai của hai người nên mới ghé đây mắng vốn."
Mắng vốn? Câu nói của hắn làm hai ông bà sững người ra.
"Đàm Vũ đã làm gì con hay sao?"
"Anh ta dụ dỗ người phụ nữ của tôi, đưa cô ấy bỏ trốn rồi. Tôi muốn ba nhanh chóng tìm ra địa chỉ của họ cho tôi."
"Haha... Đúng là chuyện nực cười nhất trong ngày mà. Đến người phụ nữ của mình còn quản không nổi, phải chạy khắp nơi tìm kiếm thế này thì còn gì mặt mũi đàn ông nữa."
Lê Cẩm Viên cười nói nhạo báng, làm Đàm Dạ ngồi nghe mà đen mặt.
Nếu không phải do hắn nhất thời mất phương hướng tìm kiếm cũng chẳng mặt dày chạy tới đây xem có tìm được thông tin gì hữu ích hay không.
Cũng tại hắn không bạn bè thân thiết, thân cô thế cô, làm gì cũng không ai giúp nên mới chật vật như này.
"Người đáng nhục mới là con trai của bà đấy, Lê Cẩm Viên. Dạy con thế nào lại dạy ra một kẻ sâu độc, lúc nào cũng rình rập phá hoại hạnh phúc người khác, thật chẳng đáng mặt nam nhi đại tử hán.
"Cậu lấy tư cách gì mà vênh váo ở đây hả?"
"Đương nhiên là tư cách của Nhị thiếu gia rồi."
Lê Cẩm Viên nói một câu, hắn đáp một câu, kết quả chỉ có bà ta ôm lấy tức tối.
"Thôi, tôi về. Chắc ba nên biết xử lý như nào rồi nhỉ? Đừng để đứa con trai này phải thất vọng đấy."
Vi Uyển Uyển trở về giường bệnh, sắc mặt đã không còn bình ổn, hồn nhiên như vừa rồi, mà thay vào đó là bộ dạng trầm tĩnh, bộn bề suy tư.
Lấy thức ăn ra xong và đem tới đưa đến trước mặt cô rồi, Đàm Vũ mới nói:
"Em ăn đi kẻo nguội mất ngon."
Cô đưa tay nhận lấy, nhưng chỉ cầm chứ không động tới.
"Sao em không ăn đi, hay để anh bón cho em nha?"
Uyển Uyển khẽ lắc đầu, tay đặt phần thức ăn đó lên bàn cạnh giường.
"Em không đói."
Bầu không khí im lặng đến mức ngột ngạt bao quanh hai người. Thật lâu sau, Đàm Vũ mới dè dặt lên tiếng:
"Chuyện vừa rồi, em bảo không nhớ Đàm Dạ... Là thật?"
"Vâng, em không biết người đó là ai hết."
"Thật sao?"
"Thật!"
Vi Uyển Uyển trả lời rất nhanh, cũng rất lạnh nhạt. Ánh mắt vô cảm của cô cho đối phương thấy đã có sự thay đổi so với trước.
"Bác sĩ nói sức khỏe em ổn định hơn rồi, có thể xuất viện vào ngày mai. Không biết em định tiếp theo sẽ làm gì?"
"Em muốn trở về Giang Nam, nhưng anh có thể giúp em một chuyện được không?"
"Tất nhiên là được."
"Nhưng anh còn chưa biết đó là chuyện gì mà?"
"Chỉ cần là chuyện em nhờ, anh đều bất chấp thực hiện."
Cô mỉm cười, rồi nói:
"Vậy anh tìm mẹ giúp em nha? Em muốn đón bà ấy cùng về Giang Nam."
"Được! Anh sẽ sớm tìm được dì về sum họp với em. Kể cả em muốn đi học tiếp, anh sẽ hoàn toàn lo toàn bộ chi phí."
Nhắc tới chuyện đi học, Uyển Uyển chỉ khẽ lắc đầu.
"Về Giang Nam, em sẽ tìm một công việc để làm, đến khi nào cuộc sống ổn định mới nghĩ đến chuyện nhập học lại."
"Em không muốn mắc nợ anh."
"Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng trước mắt em không được từ chối chuyện anh giúp em tìm nhà. Anh sẽ xem như cho em vay tiền thuê nhà mới trước, khi nào em có dư thì trả lại anh cũng được."
Đàm Vũ rất tốt, cũng rất quan tâm, lo lắng cho cô gái mà anh thương. Nhưng sâu thẩm trong lòng đối phương có vẻ như vẫn chỉ xem anh như một người anh trai không hơn không kém.
Cô cười nhẹ, rồi nói:
"Thế thì em cảm ơn anh trước."
...----------------...
Hôm sau, Đàm Dạ đến tìm bác sĩ phụ trách của Vi Uyển Uyển để hỏi thăm lại tình trạng hiện tại của cô.
Vì bác sĩ có cuộc họp với cấp trên nên hắn phải đợi. Ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ nhẹ trên mặt bàn, nét mặt tiêu sái sắp không còn giữ được kiên nhẫn thêm bao lâu.
Cũng may là nam bác sĩ kịp thời về tới đúng lúc.
"Thật ngại quá, để Đàm tổng chờ lâu."
"Không sao, kết quả thế nào?"
Bác sĩ đến bên bàn làm việc và đưa cho Đàm Dạ một số tài liệu liên quan đến bệnh trạng của Vi Uyển Uyển.
"Theo kết quả kiểm tra tổng quát vừa thực hiện, cho thấy sức khỏe lẫn não bộ của cô ấy đều không có vậ đề gì khác thường, cũng không có dấu hiệu mất trí nhớ."
"Không mất trí vậy tại sao cô ấy không nhớ ra tôi là ai?"
Đàm Dạ nóng ruột nên cứ cau mày, bác sĩ liền ôn tồn giải thích:
"Về vấn đề này thì chúng tôi không thể đưa ra kết luận chính xác. Có thể do tinh thần cô ấy từng bị kích động mạnh, gây ảnh hưởng đến tâm lý nên phát sinh phản xạ kích thích dây thần kinh não tạm thời quên đi những tổn thương đã ám ảnh mình để bảo vệ bản thân tránh khỏi tiêu cực. Hoặc là..."
"Là gì thì nói thẳng luôn đi."
"Hoặc là cô ấy đang giả vờ."
Người đàn ông ấy vẫn đang nhíu mày, tâm tư phức tạp bởi suy nghĩ ngổn ngang.
Rốt cuộc là do cô quá hận nên cố tình không muốn đối mặt mới xem như không quen biết, hay là cô đã thật sự quên đi hắn?
Đối với cô, hắn kinh khủng tới mức phải cố gắng quên đi để bảo vệ chính mình sao?
Rời khỏi bệnh viện, hắn lập tức quay trở về Tập đoàn để bàn giao một số công việc cho cấp dưới, trước khi bắt đầu hành trình chạy theo tình yêu, khi biết được thông tin Uyển Uyển đã xuất viện vào sáng nay.
...----------------...
Đàm gia...
"Lão gia, có Đàm Dạ đến tìm."
Đàm Xuyên đang ngồi đọc báo trong phòng khách thì nhận được thông báo của người làm, khiến ông vui mừng ra mặt.
"Mau mời nó vào đây. Ờ mà khoan, sau này phải gọi là Nhị thiếu gia, nghe rõ chưa?"
"Dạ vâng!"
Người làm lui xuống, Đàm Xuyên tuyệt nhiên không thể giấu đi vẻ mặt phấn khởi.
"Nó mà cũng xứng với danh phận Nhị thiếu gia ở đây sao?"
Giọng nói sắc bén của Lê Cẩm Viên vang lên, liền tác động đến nét mặt vui mừng của Đàm Xuyên.
"Nó cũng là con trai của tôi, thì có gì mà không xứng? Bà cũng nên buông bỏ chuyện quá khứ đi, dù sao Lâm Nguyệt cũng mất rồi, Đàm Dạ không còn ai quan tâm, tôi phải làm tròn trách nhiệm của một người ba với nó. Bà hà tất cứ câu nệ chuyện cũ mãi như thế?"
"Tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nhất định không chấp cho nó được quyền thừa kế tài sản của Đàm gia."
"Cái đó bà không cần phải lo, bổn thiếu gia đây chả cần chút tiền bố thí của các người đâu."
Đáp lời Lê Cẩm Viên là chất giọng cao ngạo của Đàm Dạ vừa vào tới. Hắn không cần chào hỏi, cũng không cần chờ được mời đã tự nhiên ngồi xuống sofa.
Đàm Xuyên lúc này, liền chuyển sự ôn nhu nhìn sang hắn, mà hỏi:
"Con đừng để ý đến bà ấy. Hôm nay, con tới thăm ba sao?"
"Tôi đâu có rảnh mà chạy từ Bắc Kinh qua tận đây chỉ để thăm ba. Là có việc quan trọng liên quan tới con trai của hai người nên mới ghé đây mắng vốn."
Mắng vốn? Câu nói của hắn làm hai ông bà sững người ra.
"Đàm Vũ đã làm gì con hay sao?"
"Anh ta dụ dỗ người phụ nữ của tôi, đưa cô ấy bỏ trốn rồi. Tôi muốn ba nhanh chóng tìm ra địa chỉ của họ cho tôi."
"Haha... Đúng là chuyện nực cười nhất trong ngày mà. Đến người phụ nữ của mình còn quản không nổi, phải chạy khắp nơi tìm kiếm thế này thì còn gì mặt mũi đàn ông nữa."
Lê Cẩm Viên cười nói nhạo báng, làm Đàm Dạ ngồi nghe mà đen mặt.
Nếu không phải do hắn nhất thời mất phương hướng tìm kiếm cũng chẳng mặt dày chạy tới đây xem có tìm được thông tin gì hữu ích hay không.
Cũng tại hắn không bạn bè thân thiết, thân cô thế cô, làm gì cũng không ai giúp nên mới chật vật như này.
"Người đáng nhục mới là con trai của bà đấy, Lê Cẩm Viên. Dạy con thế nào lại dạy ra một kẻ sâu độc, lúc nào cũng rình rập phá hoại hạnh phúc người khác, thật chẳng đáng mặt nam nhi đại tử hán.
"Cậu lấy tư cách gì mà vênh váo ở đây hả?"
"Đương nhiên là tư cách của Nhị thiếu gia rồi."
Lê Cẩm Viên nói một câu, hắn đáp một câu, kết quả chỉ có bà ta ôm lấy tức tối.
"Thôi, tôi về. Chắc ba nên biết xử lý như nào rồi nhỉ? Đừng để đứa con trai này phải thất vọng đấy."