Chương 40: Công viên Nước & Công viên Vầng Trăng
Từ lần tôi và anh Ngủ Yên tiếp xúc một chút da thịt ấy, sau lại có sự ngầm chấp thuận của tôi thì anh Ngủ Yên càng lúc càng tấn công tôi mạnh hơn. Đáng sợ ở chỗ, trước đó anh ta vẫn hành động ở những nơi vắng người, gần đây còn cố tình thân mật nơi đông đúc cho người khác xem, mà tôi thì không phản ứng bài xích nên anh ta cứ thuận theo đà đó mà tiến hoá, càng lúc càng tách rời khỏi con người ít nói lịch sự xa cách như lần đầu tôi gặp.
Hôm nay có quá nhiều động chạm nơi đông người, cái nào cái nấy đều có cớ cực kì chính đáng, phần lớn hành động là giúp đỡ để tôi không bị đuối nước, nhưng tự tôi biết tay chân của anh Ngủ Yên dưới nước không đàng hoàng tí nào.
Ví dụ như ở chiếc máng trượt nước đầu tiên, anh Ngủ Yên xung phong trượt xuống dưới trước để đỡ tôi, tôi nghe vậy cũng hồn nhiên đồng ý, sau đó mới phát hiện hồ nước phía dưới chỉ cao ngang thắt lưng, vốn không cần người đỡ hay ôm bế như anh Ngủ Yên đang làm.
Trừ vấn đề này ra thì tôi bắt đầu thấy khi chơi các trò chơi này bản thân thật sự được thả lỏng và giải trí đúng nghĩa. Với người theo trường phái kiểm soát mọi thứ như tôi, việc để các cơ bắp dần thả lỏng trong dòng nước mà không gồng lên cố gắng lấy lại kiểm soát vì tin tưởng có người ở phía dưới bảo vệ mình là một cảm giác rất mới lạ.
Kể ra ngày trước tôi có cùng anh Ngủ Yên đi du lịch nhưng cảm giác khi ở cạnh anh Ngủ Yên lúc đó so với bây giờ rất khác, chủ yếu là không còn có sự xa lạ hay thiếu tin tưởng như ngày trước. Vì vậy, càng lúc tôi càng chơi nhập tâm, ngầm bỏ qua bàn tay mắc dại hết sờ mông lại sờ eo của anh Ngủ Yên.
Trong lúc chạy qua chạy lại giữa trò này trò kia thi thoảng tôi và anh Ngủ Yên sẽ gặp đám người kia đang chơi trò gì đó, nhưng cả năm người đều bơi lội tung tăng như cá chứ không trúc trắc cần người hỗ trợ như tôi nên chơi rất xông xáo và nhanh nhẹn, thử xong trò này nhảy ngay sang trò khác khiến tôi không theo kịp. Chẳng biết việc tôi không biết bơi có phải là lý do đám người đó cho tôi hít khói nhanh như vậy hay không, nhưng tôi thầm đoán chắc là anh Ngủ Yên có thoả thuận ngầm gì đó với người ta rồi.
Khi lọt vào vòng tay vững chắc của anh Ngủ Yên lần thứ n của trò chơi trượt ống nước xoắn ốc, đột nhiên tôi bật cười, nói: "Trò này vui quá."
Trước giờ tôi không thích trò chơi mạo hiểm, nhưng khi ở gần anh Ngủ Yên dường như chuyện gì tôi cũng có thể thử. Hơn nữa là khi tôi đã dần quen với những trò chơi ở đây, cách cảm nhận của tôi về chúng cũng khác đi.
"Nhờ có anh mà đúng không?" Anh Ngủ Yên nhanh chóng dây máu ăn phần.
Tôi không ngại công nhận công lao của anh ta: "Nhờ có anh. Cảm ơn anh."
Anh Ngủ Yên dùng một tay véo má tôi: "Cười vậy có phải xinh không."
Tôi không biết mình cười lúc nào, nhưng nghe anh Ngủ Yên nói vậy tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cơ mặt. Sao mặt tôi lại cười khi chưa có sự cho phép của tôi nhỉ?
Sắc trời dần ngả về màu hoàng hôn, cả đám chúng tôi thay nhau đi tắm tráng, thay đồ và tụ tập ở điểm đã hẹn trước, trông mặt ai cũng vui vẻ phấn khởi như những đứa trẻ lần đầu được đi chơi công viên, mà đúng là ở đây ai cũng là lần đầu thật.
Nhung kéo tay tôi nói: "Chị Chi ơi, em muốn đi cái kia!"
Nhìn theo hướng Nhung chỉ, ở phía xa là chiếc vòng quay khổng lồ, biểu tượng của Công viên Hồ Tây.
"Vậy thì đi thôi, anh cũng chưa đi cái đó bao giờ." Anh Ngủ Yên nói ngay.
Công viên Hồ Tây vốn được chia làm hai phần: Công viên Vầng Trăng và Công viên Nước. Công viên Vầng Trăng sẽ bao gồm các trò chơi trên cạn như đu quay tàu lượn và một số các sân chơi thể thao, còn Công viên Nước đương nhiên sẽ bao gồm các bể bơi lớn nhỏ cùng các ống trượt nước mạo hiểm.
Anh Ngủ Yên vẫn như cũ sóng vai đi cạnh tôi, lúc này có hơi tụt lại phía sau so với đám người vui vẻ hớn hở phía trước. Có vẻ như anh Quân, Minh và đám nhóc sau khi đi chơi cùng nhau đã thân thiết hơn nhiều, trông chẳng khác gì người quen biết từ lâu.
Vừa rồi ở khu tắm tráng tôi không có thời gian để tắm 30 phút như ở nhà vì ngoài cửa có rất nhiều người đang đợi, tôi lại không muốn làm phiền người ta nên đành tắm qua loa. Người ưa sạch sẽ như tôi vì chuyện này mà người ngợm hơi khó chịu, tóc thì hơi xơ rối chẳng mượt mà như gội ở nhà, lại còn không có lược để chải cho thẳng tóc nữa. Từ ngày nhuộm sang tóc màu hồng thì tóc tôi không còn độ mượt tự nhiên như trước, phải chải bằng lược mới về lại được nếp, mà hôm nay đi chơi tôi không biết để mang lược nên đang dùng ngón tay để vuốt cho tóc thẳng ra.
Anh Ngủ Yên đi bên cạnh liên tục hỏi tôi: "Em chưa vuốt tóc xong à?"
Tôi không hiểu câu hỏi lắm. Sau khi nghe câu hỏi đến lần thứ ba tôi mới hỏi lại: "Em vẫn chưa. Sao thế anh?"
Lần này anh Ngủ Yên sấn tới dùng tay giúp tôi vuốt lại tóc, cào cào hai ba lần cho có lệ rồi nắm lấy tay tôi: "Anh sợ hai đứa mình lạc đoàn, em phải dắt anh đi theo mọi người mau lên đấy. Đến giờ anh bị quáng gà rồi."
"Anh bị quáng gà à?"
"Có một chút. Anh cận nhẹ, trước có nói với em rồi đấy."
"Sao anh không đeo kính?".
"Đeo kính không đẹp trai."
Vừa nói bàn tay anh Ngủ Yên vừa siết chặt lấy tay tôi. Theo như tôi nhớ thì lúc lái xe giờ tan tầm cũng đâu thấy anh ta có vấn đề gì?
Khi mọi người tới trước vòng quay khổng lồ thì mặt trời cũng đã lặn hẳn, lúc này mới phát hiện ra vòng khổng lồ vẫn quay đều nhưng trong các cabin không có người. Chẳng có ai chơi trò này cả.
Người trông coi vòng quay giải thích: "Vòng quay này còn dùng được nhưng nó cũng cũ rồi, ngồi lên sẽ thấy nó hơi đung đưa rồi có mấy cái tiếng kẽo kẹt, mấy cái đứa hay đi biết thừa rồi nên không muốn lên nữa, chỉ có mấy người chưa đi bao giờ mới cố lên thôi."
Tính ra thì công viên trò chơi này đã hoạt động được hơn 20 năm rồi, việc chiếc vòng quay khổng lồ từng là biểu tượng một thời trở nên cũ hỏng là bình thường. Qua nhiều lần bảo trì tu sửa thì có vẻ như số tiền để trùng tu đã quá cao so với mức có thể chấp nhận của nhà thầu nên nó cứ vậy bị bỏ mặc.
Nhung nghe vậy thì xoắn xít hết cả lên. Con bé đã luôn muốn được chơi cái vòng đu quay mang tính biểu tượng của công viên Hồ Tây này.
Người quản lý thấy vậy thì trấn an: "Nói vậy chứ nó vẫn dùng tốt mà, nếu không dùng được thì đã không cho hoạt động rồi. Mấy đứa thích thì cứ lên, chia ra 2-3 người một cabin là được."
Đứng từ dưới nhìn lên thấy vòng quay lấp lánh sừng sững giữa trời vẫn đang quay đều, mọi người bàn bạc một lúc sau đó vẫn quyết định đi lên.
Ba đứa nhóc Nhung, Huy, Bình xung phong đi đầu, nhanh chân chạy ào ào vào cái cabin đầu tiên trước khi vòng quay di chuyển khiến tôi không kịp cản lại, dù nó đang di chuyển khá chậm. Sau đó là Minh và Quân kéo nhau vào trong chiếc cabin kế tiếp. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và anh Ngủ Yên, người quản lý vòng quay mỉm cười nói: "Chúc các vị khách cuối cùng của vòng quay chơi vui vẻ nhé!"
Tôi bất ngờ hỏi: "Cuối cùng là sao?"
"À, sau hôm nay vòng quay không hoạt động nữa. Hôm nay là ngày cuối hoạt động của nó. Sau này có ai chi tiền tu sửa hay không thì chưa biết. Thôi hai đứa lên mau đi, yên tâm bây giờ nó vẫn chạy tốt, chẳng qua không có người chơi mà cứ để nó quay thì hơi tốn điện thôi."
Tôi nhìn theo chiếc cabin của lũ trẻ con, đột nhiên thấy hơi lo lắng. Nhưng có vẻ như vòng quay này đã quay từ chiều mà chẳng gặp vấn đề gì, anh Ngủ Yên bảo tôi đừng lo quá, sau đó dắt tôi vào chiếc cabin đang quay chầm chậm gần chúng tôi.
Cabin vừa lên cao khoảng 1-2 mét đã bắt đầu đung đưa nhè nhẹ, sau đó phát ra những tiếng kẽo kẹt gây hoảng sợ.
Quay sang thấy anh Ngủ Yên ngồi ngay bên cạnh mình, tôi vội vã nói: "Anh sang ghế bên kia ngồi cho cân."
"Anh thích ngồi cạnh em."
"Anh không thấy sợ à? Cabin nghiêng quá."
"Anh có thấy nghiêng đâu?"
Thấy anh Ngủ Yên bướng quá, tôi đứng dậy, hơi run run đi sang phía bên cạnh để ngồi xuống. Có vẻ như tôi vừa làm điều đúng đắn, chiếc cabin vẫn đung đưa nhưng không bị nghiêng về một phía nữa. Có chăng là tiếng kẽo kẹt vẫn khiến tôi tưởng tượng đến cảnh mình sẽ chết ở đây.
Tôi ngó đầu đưa mắt tìm kiếm cabin của mấy đứa nhóc để xem chúng có ổn hay không, nhưng phát hiện ra ngồi từ vị trí này chẳng nhìn ra được cabin nào có người. Một phần do mặt trời cũng đã gần như lặn hẳn, xung quanh hơi tối, mà những chiếc đèn nhấp nháy gắn trên mình vòng quay quá chói mắt.
"Lần đầu anh đi cái thứ này đấy."
Anh Ngủ Yên cũng ngó đầu nhìn xung quanh, đột nhiên nói một câu như vậy.
Tôi đánh mắt theo hướng của anh Ngủ Yên, phát hiện ra công viên Hồ Tây nhìn từ góc độ này rất đẹp. Ngoài các công trình trò chơi đồ sộ ra còn có rất nhiều kiến trúc mỹ thuật, tượng, đài phun nước, các hàng cây sắp xếp xung quanh con đường lát gạch. Hơn hết là những chiếc đèn lấp lánh tạo nên khung cảnh đầy màu sắc.
"Em cũng lần đầu được đi."
"Cùng lần đầu ngồi vòng quay trong công viên giải trí, lãng mạn nhỉ."
Tôi liếc sang anh Ngủ Yên, thấy anh ta đang nhìn tôi cười kiểu đẹp trai.
Qua phim ảnh hay các câu chuyện được kể lại thì tôi vẫn nghĩ việc ngồi vòng quay sẽ lãng mạn lắm, không ngờ là... cảnh thì cũng đẹp đấy, nhưng cái tiếng kẽo kẹt và sự đung đưa như doạ nhau này không ổn chút nào hết.
Tôi muốn xuống.
"Em sợ à?" Anh Ngủ Yên hỏi.
Tôi thật thà gật đầu: "Hơi sợ ạ. Mình có chọn nhầm cabin không anh? Em thấy bên kia hình như là cabin ba đứa nhỏ ngồi, trông nó đâu có đung đưa thế này?"
"Chắc là do gió hôm nay hơi to."
Anh Ngủ Yên vừa nói, vừa kéo lấy tay tôi. Chỉ là khoảng cách giữa hai ghế đối diện xa nhau quá, cánh tay cả hai gần như kéo căng ra mới với được tới. Anh Ngủ Yên cau mày một lúc, sau đó quyết định lại sang hàng ghế phía tôi, ngồi xuống sát sàn sạt ngay bên cạnh.
Cabin lại rung lắc dữ dội, tôi sợ nín cả thở, mắt liên tục liếc nhìn xem bọn trẻ con phía trên có ổn không. Nhưng có vẻ như chúng khá ổn, hơn nữa còn thò tay thò đầu ra ngoài song sắt hú hét phấn khích.
"Lo cho em trước đi, tay em run thế."
"Em xin lỗi. Trò này nên gọi là thử thách can đảm thì đúng hơn."
Tôi không sợ độ cao hay những trò chơi tốc độ cho lắm, mà cái cabin này lại còn đi chậm rì, với tôi chẳng đáng sợ chút nào. Chỉ là thính giác và xúc giác của tôi khá tốt, còn rất mẫn cảm, nên dưới áp lực kinh khủng của tiếng cọt kẹt và biên độ đung đưa kì cục này thì tôi chỉ muốn mau chóng được xuống dưới.
Anh Ngủ Yên nắm tay tôi, dùng ngón cái xoa xoa trên mu bàn tay tôi, bắt chuyện với tôi để giúp tôi quên đi nỗi sợ: "Em quan tâm mấy đứa nhóc đó quá nhỉ?"
Nghe câu hỏi, tôi không nhìn ra ngoài nữa mà quay sang nhìn anh Ngủ Yên, trả lời: "Hai đứa nó tội nghiệp lắm, chưa đầy một tuổi đã bị đưa tới mái ấm tình thương rồi. Em không có bạn bè, nên ngày còn ở đó Nhung và Huy như người thân của em vậy."
Nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên tôi lại nhớ về chuyện bản thân bị nói là sao chổi đem lại vận xui cho những người thân quen, hai mắt tối sầm lại vì sợ hãi, cảm tưởng như mình sắp làm hại ai đó.
"Em sao thế?" Anh Ngủ Yên thấy tôi bất thường lập tức lên tiếng hỏi.
Có vẻ như mấy ngày gần đây tôi bị anh Ngủ Yên xoay chóng mặt nên tâm trí tạm quên đi mấy thứ tiêu cực này. Tới khi nghĩ lại thì cảm thấy nó thật đáng sợ, tự hỏi tại sao bản thân lại quên mất điều này chứ? Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, kẻ đầu sỏ như tôi làm sao còn bao biện được gì nữa?
Đúng lúc này, đèn trên vòng quay tắt ngóm, vòng quay cũng đột nhiên khựng lại giữa không trung. Cả người tôi run lên, toàn thân co rúm lại. Anh Ngủ Yên nghiêng đầu ra ngoài, hỏi lớn: "Có chuyện gì thế?"
Có điều cabin của tôi và anh Ngủ Yên đang dừng ở nơi cao nhất, mà bên dưới thì ồn ào, có nói vọng xuống cũng chẳng có ai nghe thấy.
Tôi muốn làm gì đó, nhưng những kí ức cũ ập về như bão khiến tôi sợ hãi không thể cử động, chỉ biết lẩm bẩm đổ tội cho chính bản thân. Tôi là sao chổi đen đủi, tôi hại chết người thân, ai ở cạnh tôi cũng sẽ gặp vận xui...
Bỗng có ai đó ôm chặt lấy tôi, một tay xoa lưng tôi, một tay còn lại vỗ về mái tóc xơ xác vì chưa dùng dầu xả của tôi dịu dàng an ủi: "Em Chi đừng sợ, sau này anh sẽ mua lại cái công viên này rồi trùng tu cái vòng quay này cho nó như mới luôn."
Tôi: "..."
Trở về thực tại, tôi thấy cằm mình đang ghé lên bờ vai vững chắc của anh Ngủ Yên.
Anh ta vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hà Nội đông người mà khu vui chơi như thế này thì ít, cứ cuối tuần với ngày lễ lại kín hết cả người, chen nhau mà đi. Nếu đầu tư vào hạng mục này chắc cũng thu được nhiều tiền lắm. Nếu được nên xây thêm một cái ở quận Thanh Xuân hoặc Hà Đông. Ở đó đất rộng, dân khu vực đó cũng đang dần đông lên, rất tiềm năng..."
Hơi thở của tôi dần bình tĩnh trở lại, tôi cũng vòng tay qua ôm chặt lấy eo của anh Ngủ Yên.
Tôi thấy anh Ngủ Yên hơi giật mình, miệng ngừng nói chuyện.
Cả hai im lặng không nói gì.
Phía dưới đột ngột truyền đến giọng gào thét của Minh: "Anh Nguyên, chị Chi, hai anh chị ổn khum đấy?"
Chẳng ai trong hai chúng tôi lên tiếng đáp trả, anh Ngủ Yên đang bị tôi ôm cứng dường như cũng không có ý định di chuyển.
Nhưng dưới tình thế này có vẻ không lên tiếng thì không tốt lắm, vậy là anh Ngủ Yên ôm chặt lấy eo tôi, đẩy tôi hơi ngả ra một chút để dễ bề ngó đầu ra ngoài song sắt giao tiếp với Minh: "Vẫn tốt. Có chuyện gì thế?"
"À, người ta bảo điện bị quá tải. Đợi chút nữa có điện sẽ xuống được, anh chị cứ yên tâm nhé!"
Cabin của Minh và Quân đang ở lưng chừng nên nắm bắt thông tin bên dưới tốt hơn, sau đó truyền tin lên cho hai người đang ở trên đỉnh như chúng tôi.
Nghe Minh nói xong, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng ai nói tiếp, không khí bên trong lại cực kì yên ắng nếu không tính tiếng gió thổi và tiếng cọt kẹt chưa bao giờ dứt.
Tôi hít thở sâu để lấy dũng khí, nói bên tai anh Ngủ Yên: "Mấy ngày nay anh đều giúp em, em cảm ơn anh rất nhiều."
Anh Ngủ Yên hơi run lên, mãi một lúc sau mới đáp: "Em vui là được."
"Để cảm ơn thì khi nào rảnh em mời anh một bữa..."
Tôi vừa nói xong thì anh Ngủ Yên đáp ngay: "Em nghĩ anh thiếu mấy bữa cơm mời à? Đền đáp anh bằng cái khác đi."
"Cái khác là cái gì." Tôi đè cái âm sắc kì lạ trong giọng nói của mình xuống.
"Em biết anh thích gì mà." Anh Ngủ Yên nói bằng giọng thả thính như thường lệ.
Tôi chậm rãi nhấc đầu ra khỏi bờ vai của anh Ngủ Yên.
Vừa mất điện lại còn ở trên cao, tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đôi mắt đen sâu thẳm của anh Ngủ Yên phản chiếu dưới ánh trăng mong manh duy nhất trên bầu trời.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu tới, tôi chủ động hôn lên môi anh ta.
Hôm nay có quá nhiều động chạm nơi đông người, cái nào cái nấy đều có cớ cực kì chính đáng, phần lớn hành động là giúp đỡ để tôi không bị đuối nước, nhưng tự tôi biết tay chân của anh Ngủ Yên dưới nước không đàng hoàng tí nào.
Ví dụ như ở chiếc máng trượt nước đầu tiên, anh Ngủ Yên xung phong trượt xuống dưới trước để đỡ tôi, tôi nghe vậy cũng hồn nhiên đồng ý, sau đó mới phát hiện hồ nước phía dưới chỉ cao ngang thắt lưng, vốn không cần người đỡ hay ôm bế như anh Ngủ Yên đang làm.
Trừ vấn đề này ra thì tôi bắt đầu thấy khi chơi các trò chơi này bản thân thật sự được thả lỏng và giải trí đúng nghĩa. Với người theo trường phái kiểm soát mọi thứ như tôi, việc để các cơ bắp dần thả lỏng trong dòng nước mà không gồng lên cố gắng lấy lại kiểm soát vì tin tưởng có người ở phía dưới bảo vệ mình là một cảm giác rất mới lạ.
Kể ra ngày trước tôi có cùng anh Ngủ Yên đi du lịch nhưng cảm giác khi ở cạnh anh Ngủ Yên lúc đó so với bây giờ rất khác, chủ yếu là không còn có sự xa lạ hay thiếu tin tưởng như ngày trước. Vì vậy, càng lúc tôi càng chơi nhập tâm, ngầm bỏ qua bàn tay mắc dại hết sờ mông lại sờ eo của anh Ngủ Yên.
Trong lúc chạy qua chạy lại giữa trò này trò kia thi thoảng tôi và anh Ngủ Yên sẽ gặp đám người kia đang chơi trò gì đó, nhưng cả năm người đều bơi lội tung tăng như cá chứ không trúc trắc cần người hỗ trợ như tôi nên chơi rất xông xáo và nhanh nhẹn, thử xong trò này nhảy ngay sang trò khác khiến tôi không theo kịp. Chẳng biết việc tôi không biết bơi có phải là lý do đám người đó cho tôi hít khói nhanh như vậy hay không, nhưng tôi thầm đoán chắc là anh Ngủ Yên có thoả thuận ngầm gì đó với người ta rồi.
Khi lọt vào vòng tay vững chắc của anh Ngủ Yên lần thứ n của trò chơi trượt ống nước xoắn ốc, đột nhiên tôi bật cười, nói: "Trò này vui quá."
Trước giờ tôi không thích trò chơi mạo hiểm, nhưng khi ở gần anh Ngủ Yên dường như chuyện gì tôi cũng có thể thử. Hơn nữa là khi tôi đã dần quen với những trò chơi ở đây, cách cảm nhận của tôi về chúng cũng khác đi.
"Nhờ có anh mà đúng không?" Anh Ngủ Yên nhanh chóng dây máu ăn phần.
Tôi không ngại công nhận công lao của anh ta: "Nhờ có anh. Cảm ơn anh."
Anh Ngủ Yên dùng một tay véo má tôi: "Cười vậy có phải xinh không."
Tôi không biết mình cười lúc nào, nhưng nghe anh Ngủ Yên nói vậy tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cơ mặt. Sao mặt tôi lại cười khi chưa có sự cho phép của tôi nhỉ?
Sắc trời dần ngả về màu hoàng hôn, cả đám chúng tôi thay nhau đi tắm tráng, thay đồ và tụ tập ở điểm đã hẹn trước, trông mặt ai cũng vui vẻ phấn khởi như những đứa trẻ lần đầu được đi chơi công viên, mà đúng là ở đây ai cũng là lần đầu thật.
Nhung kéo tay tôi nói: "Chị Chi ơi, em muốn đi cái kia!"
Nhìn theo hướng Nhung chỉ, ở phía xa là chiếc vòng quay khổng lồ, biểu tượng của Công viên Hồ Tây.
"Vậy thì đi thôi, anh cũng chưa đi cái đó bao giờ." Anh Ngủ Yên nói ngay.
Công viên Hồ Tây vốn được chia làm hai phần: Công viên Vầng Trăng và Công viên Nước. Công viên Vầng Trăng sẽ bao gồm các trò chơi trên cạn như đu quay tàu lượn và một số các sân chơi thể thao, còn Công viên Nước đương nhiên sẽ bao gồm các bể bơi lớn nhỏ cùng các ống trượt nước mạo hiểm.
Anh Ngủ Yên vẫn như cũ sóng vai đi cạnh tôi, lúc này có hơi tụt lại phía sau so với đám người vui vẻ hớn hở phía trước. Có vẻ như anh Quân, Minh và đám nhóc sau khi đi chơi cùng nhau đã thân thiết hơn nhiều, trông chẳng khác gì người quen biết từ lâu.
Vừa rồi ở khu tắm tráng tôi không có thời gian để tắm 30 phút như ở nhà vì ngoài cửa có rất nhiều người đang đợi, tôi lại không muốn làm phiền người ta nên đành tắm qua loa. Người ưa sạch sẽ như tôi vì chuyện này mà người ngợm hơi khó chịu, tóc thì hơi xơ rối chẳng mượt mà như gội ở nhà, lại còn không có lược để chải cho thẳng tóc nữa. Từ ngày nhuộm sang tóc màu hồng thì tóc tôi không còn độ mượt tự nhiên như trước, phải chải bằng lược mới về lại được nếp, mà hôm nay đi chơi tôi không biết để mang lược nên đang dùng ngón tay để vuốt cho tóc thẳng ra.
Anh Ngủ Yên đi bên cạnh liên tục hỏi tôi: "Em chưa vuốt tóc xong à?"
Tôi không hiểu câu hỏi lắm. Sau khi nghe câu hỏi đến lần thứ ba tôi mới hỏi lại: "Em vẫn chưa. Sao thế anh?"
Lần này anh Ngủ Yên sấn tới dùng tay giúp tôi vuốt lại tóc, cào cào hai ba lần cho có lệ rồi nắm lấy tay tôi: "Anh sợ hai đứa mình lạc đoàn, em phải dắt anh đi theo mọi người mau lên đấy. Đến giờ anh bị quáng gà rồi."
"Anh bị quáng gà à?"
"Có một chút. Anh cận nhẹ, trước có nói với em rồi đấy."
"Sao anh không đeo kính?".
"Đeo kính không đẹp trai."
Vừa nói bàn tay anh Ngủ Yên vừa siết chặt lấy tay tôi. Theo như tôi nhớ thì lúc lái xe giờ tan tầm cũng đâu thấy anh ta có vấn đề gì?
Khi mọi người tới trước vòng quay khổng lồ thì mặt trời cũng đã lặn hẳn, lúc này mới phát hiện ra vòng khổng lồ vẫn quay đều nhưng trong các cabin không có người. Chẳng có ai chơi trò này cả.
Người trông coi vòng quay giải thích: "Vòng quay này còn dùng được nhưng nó cũng cũ rồi, ngồi lên sẽ thấy nó hơi đung đưa rồi có mấy cái tiếng kẽo kẹt, mấy cái đứa hay đi biết thừa rồi nên không muốn lên nữa, chỉ có mấy người chưa đi bao giờ mới cố lên thôi."
Tính ra thì công viên trò chơi này đã hoạt động được hơn 20 năm rồi, việc chiếc vòng quay khổng lồ từng là biểu tượng một thời trở nên cũ hỏng là bình thường. Qua nhiều lần bảo trì tu sửa thì có vẻ như số tiền để trùng tu đã quá cao so với mức có thể chấp nhận của nhà thầu nên nó cứ vậy bị bỏ mặc.
Nhung nghe vậy thì xoắn xít hết cả lên. Con bé đã luôn muốn được chơi cái vòng đu quay mang tính biểu tượng của công viên Hồ Tây này.
Người quản lý thấy vậy thì trấn an: "Nói vậy chứ nó vẫn dùng tốt mà, nếu không dùng được thì đã không cho hoạt động rồi. Mấy đứa thích thì cứ lên, chia ra 2-3 người một cabin là được."
Đứng từ dưới nhìn lên thấy vòng quay lấp lánh sừng sững giữa trời vẫn đang quay đều, mọi người bàn bạc một lúc sau đó vẫn quyết định đi lên.
Ba đứa nhóc Nhung, Huy, Bình xung phong đi đầu, nhanh chân chạy ào ào vào cái cabin đầu tiên trước khi vòng quay di chuyển khiến tôi không kịp cản lại, dù nó đang di chuyển khá chậm. Sau đó là Minh và Quân kéo nhau vào trong chiếc cabin kế tiếp. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và anh Ngủ Yên, người quản lý vòng quay mỉm cười nói: "Chúc các vị khách cuối cùng của vòng quay chơi vui vẻ nhé!"
Tôi bất ngờ hỏi: "Cuối cùng là sao?"
"À, sau hôm nay vòng quay không hoạt động nữa. Hôm nay là ngày cuối hoạt động của nó. Sau này có ai chi tiền tu sửa hay không thì chưa biết. Thôi hai đứa lên mau đi, yên tâm bây giờ nó vẫn chạy tốt, chẳng qua không có người chơi mà cứ để nó quay thì hơi tốn điện thôi."
Tôi nhìn theo chiếc cabin của lũ trẻ con, đột nhiên thấy hơi lo lắng. Nhưng có vẻ như vòng quay này đã quay từ chiều mà chẳng gặp vấn đề gì, anh Ngủ Yên bảo tôi đừng lo quá, sau đó dắt tôi vào chiếc cabin đang quay chầm chậm gần chúng tôi.
Cabin vừa lên cao khoảng 1-2 mét đã bắt đầu đung đưa nhè nhẹ, sau đó phát ra những tiếng kẽo kẹt gây hoảng sợ.
Quay sang thấy anh Ngủ Yên ngồi ngay bên cạnh mình, tôi vội vã nói: "Anh sang ghế bên kia ngồi cho cân."
"Anh thích ngồi cạnh em."
"Anh không thấy sợ à? Cabin nghiêng quá."
"Anh có thấy nghiêng đâu?"
Thấy anh Ngủ Yên bướng quá, tôi đứng dậy, hơi run run đi sang phía bên cạnh để ngồi xuống. Có vẻ như tôi vừa làm điều đúng đắn, chiếc cabin vẫn đung đưa nhưng không bị nghiêng về một phía nữa. Có chăng là tiếng kẽo kẹt vẫn khiến tôi tưởng tượng đến cảnh mình sẽ chết ở đây.
Tôi ngó đầu đưa mắt tìm kiếm cabin của mấy đứa nhóc để xem chúng có ổn hay không, nhưng phát hiện ra ngồi từ vị trí này chẳng nhìn ra được cabin nào có người. Một phần do mặt trời cũng đã gần như lặn hẳn, xung quanh hơi tối, mà những chiếc đèn nhấp nháy gắn trên mình vòng quay quá chói mắt.
"Lần đầu anh đi cái thứ này đấy."
Anh Ngủ Yên cũng ngó đầu nhìn xung quanh, đột nhiên nói một câu như vậy.
Tôi đánh mắt theo hướng của anh Ngủ Yên, phát hiện ra công viên Hồ Tây nhìn từ góc độ này rất đẹp. Ngoài các công trình trò chơi đồ sộ ra còn có rất nhiều kiến trúc mỹ thuật, tượng, đài phun nước, các hàng cây sắp xếp xung quanh con đường lát gạch. Hơn hết là những chiếc đèn lấp lánh tạo nên khung cảnh đầy màu sắc.
"Em cũng lần đầu được đi."
"Cùng lần đầu ngồi vòng quay trong công viên giải trí, lãng mạn nhỉ."
Tôi liếc sang anh Ngủ Yên, thấy anh ta đang nhìn tôi cười kiểu đẹp trai.
Qua phim ảnh hay các câu chuyện được kể lại thì tôi vẫn nghĩ việc ngồi vòng quay sẽ lãng mạn lắm, không ngờ là... cảnh thì cũng đẹp đấy, nhưng cái tiếng kẽo kẹt và sự đung đưa như doạ nhau này không ổn chút nào hết.
Tôi muốn xuống.
"Em sợ à?" Anh Ngủ Yên hỏi.
Tôi thật thà gật đầu: "Hơi sợ ạ. Mình có chọn nhầm cabin không anh? Em thấy bên kia hình như là cabin ba đứa nhỏ ngồi, trông nó đâu có đung đưa thế này?"
"Chắc là do gió hôm nay hơi to."
Anh Ngủ Yên vừa nói, vừa kéo lấy tay tôi. Chỉ là khoảng cách giữa hai ghế đối diện xa nhau quá, cánh tay cả hai gần như kéo căng ra mới với được tới. Anh Ngủ Yên cau mày một lúc, sau đó quyết định lại sang hàng ghế phía tôi, ngồi xuống sát sàn sạt ngay bên cạnh.
Cabin lại rung lắc dữ dội, tôi sợ nín cả thở, mắt liên tục liếc nhìn xem bọn trẻ con phía trên có ổn không. Nhưng có vẻ như chúng khá ổn, hơn nữa còn thò tay thò đầu ra ngoài song sắt hú hét phấn khích.
"Lo cho em trước đi, tay em run thế."
"Em xin lỗi. Trò này nên gọi là thử thách can đảm thì đúng hơn."
Tôi không sợ độ cao hay những trò chơi tốc độ cho lắm, mà cái cabin này lại còn đi chậm rì, với tôi chẳng đáng sợ chút nào. Chỉ là thính giác và xúc giác của tôi khá tốt, còn rất mẫn cảm, nên dưới áp lực kinh khủng của tiếng cọt kẹt và biên độ đung đưa kì cục này thì tôi chỉ muốn mau chóng được xuống dưới.
Anh Ngủ Yên nắm tay tôi, dùng ngón cái xoa xoa trên mu bàn tay tôi, bắt chuyện với tôi để giúp tôi quên đi nỗi sợ: "Em quan tâm mấy đứa nhóc đó quá nhỉ?"
Nghe câu hỏi, tôi không nhìn ra ngoài nữa mà quay sang nhìn anh Ngủ Yên, trả lời: "Hai đứa nó tội nghiệp lắm, chưa đầy một tuổi đã bị đưa tới mái ấm tình thương rồi. Em không có bạn bè, nên ngày còn ở đó Nhung và Huy như người thân của em vậy."
Nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên tôi lại nhớ về chuyện bản thân bị nói là sao chổi đem lại vận xui cho những người thân quen, hai mắt tối sầm lại vì sợ hãi, cảm tưởng như mình sắp làm hại ai đó.
"Em sao thế?" Anh Ngủ Yên thấy tôi bất thường lập tức lên tiếng hỏi.
Có vẻ như mấy ngày gần đây tôi bị anh Ngủ Yên xoay chóng mặt nên tâm trí tạm quên đi mấy thứ tiêu cực này. Tới khi nghĩ lại thì cảm thấy nó thật đáng sợ, tự hỏi tại sao bản thân lại quên mất điều này chứ? Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, kẻ đầu sỏ như tôi làm sao còn bao biện được gì nữa?
Đúng lúc này, đèn trên vòng quay tắt ngóm, vòng quay cũng đột nhiên khựng lại giữa không trung. Cả người tôi run lên, toàn thân co rúm lại. Anh Ngủ Yên nghiêng đầu ra ngoài, hỏi lớn: "Có chuyện gì thế?"
Có điều cabin của tôi và anh Ngủ Yên đang dừng ở nơi cao nhất, mà bên dưới thì ồn ào, có nói vọng xuống cũng chẳng có ai nghe thấy.
Tôi muốn làm gì đó, nhưng những kí ức cũ ập về như bão khiến tôi sợ hãi không thể cử động, chỉ biết lẩm bẩm đổ tội cho chính bản thân. Tôi là sao chổi đen đủi, tôi hại chết người thân, ai ở cạnh tôi cũng sẽ gặp vận xui...
Bỗng có ai đó ôm chặt lấy tôi, một tay xoa lưng tôi, một tay còn lại vỗ về mái tóc xơ xác vì chưa dùng dầu xả của tôi dịu dàng an ủi: "Em Chi đừng sợ, sau này anh sẽ mua lại cái công viên này rồi trùng tu cái vòng quay này cho nó như mới luôn."
Tôi: "..."
Trở về thực tại, tôi thấy cằm mình đang ghé lên bờ vai vững chắc của anh Ngủ Yên.
Anh ta vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hà Nội đông người mà khu vui chơi như thế này thì ít, cứ cuối tuần với ngày lễ lại kín hết cả người, chen nhau mà đi. Nếu đầu tư vào hạng mục này chắc cũng thu được nhiều tiền lắm. Nếu được nên xây thêm một cái ở quận Thanh Xuân hoặc Hà Đông. Ở đó đất rộng, dân khu vực đó cũng đang dần đông lên, rất tiềm năng..."
Hơi thở của tôi dần bình tĩnh trở lại, tôi cũng vòng tay qua ôm chặt lấy eo của anh Ngủ Yên.
Tôi thấy anh Ngủ Yên hơi giật mình, miệng ngừng nói chuyện.
Cả hai im lặng không nói gì.
Phía dưới đột ngột truyền đến giọng gào thét của Minh: "Anh Nguyên, chị Chi, hai anh chị ổn khum đấy?"
Chẳng ai trong hai chúng tôi lên tiếng đáp trả, anh Ngủ Yên đang bị tôi ôm cứng dường như cũng không có ý định di chuyển.
Nhưng dưới tình thế này có vẻ không lên tiếng thì không tốt lắm, vậy là anh Ngủ Yên ôm chặt lấy eo tôi, đẩy tôi hơi ngả ra một chút để dễ bề ngó đầu ra ngoài song sắt giao tiếp với Minh: "Vẫn tốt. Có chuyện gì thế?"
"À, người ta bảo điện bị quá tải. Đợi chút nữa có điện sẽ xuống được, anh chị cứ yên tâm nhé!"
Cabin của Minh và Quân đang ở lưng chừng nên nắm bắt thông tin bên dưới tốt hơn, sau đó truyền tin lên cho hai người đang ở trên đỉnh như chúng tôi.
Nghe Minh nói xong, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng ai nói tiếp, không khí bên trong lại cực kì yên ắng nếu không tính tiếng gió thổi và tiếng cọt kẹt chưa bao giờ dứt.
Tôi hít thở sâu để lấy dũng khí, nói bên tai anh Ngủ Yên: "Mấy ngày nay anh đều giúp em, em cảm ơn anh rất nhiều."
Anh Ngủ Yên hơi run lên, mãi một lúc sau mới đáp: "Em vui là được."
"Để cảm ơn thì khi nào rảnh em mời anh một bữa..."
Tôi vừa nói xong thì anh Ngủ Yên đáp ngay: "Em nghĩ anh thiếu mấy bữa cơm mời à? Đền đáp anh bằng cái khác đi."
"Cái khác là cái gì." Tôi đè cái âm sắc kì lạ trong giọng nói của mình xuống.
"Em biết anh thích gì mà." Anh Ngủ Yên nói bằng giọng thả thính như thường lệ.
Tôi chậm rãi nhấc đầu ra khỏi bờ vai của anh Ngủ Yên.
Vừa mất điện lại còn ở trên cao, tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đôi mắt đen sâu thẳm của anh Ngủ Yên phản chiếu dưới ánh trăng mong manh duy nhất trên bầu trời.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu tới, tôi chủ động hôn lên môi anh ta.