Chương 39: Thầy dạy bơi không đứng đắn
So với anh Ngủ Yên như một ngôi sao mới nổi thì anh Quân trong lòng đám Huy Nhung là thần tượng huyền thoại số một không thể nào thay thế, chỉ sau tôi. Vì tôi và anh Quân luôn được vinh danh là các Mạnh Thường Quân xuất thân từ chính mái ấm tình thương Thiên An, quyên góp rất nhiều trong những năm trở lại đây. So với người hay xuất hiện như tôi thì anh Quân thần bí hơn nhiều, lần trước tôi về còn nghe đám trẻ nói rằng tên thật của anh Quân là Mạnh Thường Quân - một sự hiểu lầm khá hợp lý.
Vậy nên khi thấy anh Quân ở cổng công viên nước Hồ Tây vào một buổi chiều mát mẻ ngày Chủ nhật, hai đứa lập tức bỏ anh Ngủ Yên chạy sang quây lấy anh Quân.
"Em mời anh ấy đi chơi cùng... hả?" Anh Ngủ Yên hỏi tôi, giọng nghe hơi mất tự nhiên.
Tôi biết tình cảnh này hơi khó xử, nhưng cũng không có cách nào khác khi anh Quân nói muốn đi cùng: "Vô tình hôm qua anh Quân gọi điện cho em thôi ạ. Anh ấy cũng quan tâm tới bọn trẻ ở Thiên An nên đề nghị đi cùng."
Anh Ngủ Yên dường như không vui, hết nhìn tôi lại nhìn anh Quân như muốn tìm hiểu điều gì đó. Sau một hồi bị hai đứa nhóc tra khảo thì anh Quân cũng nhìn sang bên này, mau chóng tiến đến tỏ ý muốn bắt tay anh Ngủ Yên.
"Chào anh Nguyên, không ngờ hôm nay gặp được anh ở đây."
Hôm nay anh Ngủ Yên mặc trang phục khá thoải mái, quần lửng cùng áo polo. Khi anh Quân bước tới, tay phải anh Ngủ Yên đang đút trong túi quần lưỡng lự khoảng chừng vài giây khó nhận biết sau đó mới bỏ ra, mỉm cười bắt tay anh Quân lấy lệ: "Trùng hợp quá."
Anh Quân nghe vậy mỉm cười tiếp lời: "Nào đâu có trùng hợp gì, tôi thấy là duyên số cả thôi. Không ngờ anh Nguyên và Linh Chi lại thân thiết như vậy, xem ra khả năng quan sát của tôi vẫn chưa tốt lắm."
Tôi đứng cạnh còn chưa kịp giải thích thì anh Ngủ Yên đã tiếp lời: "Chi là một cô gái tốt, tôi cũng mới có may mắn được cô ấy đồng ý thôi. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã quan tâm cô ấy ngày ở Thiên An."
Nghe anh Ngủ Yên đứng chém gió, tôi gần như cảm thấy danh phận giả mà anh ta cho tôi sắp thành sự thật đến nơi, vừa ngại ngùng vừa bế tắc.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều, mau chóng di chuyển với khu chờ bên ngoài công viên.
Vì hôm nay là Chủ nhật nên công viên rất đông, người xếp thành nhiều hàng đợi mua vé đứng kín quầy. Tôi định xếp hàng đi mua vé nhưng bị anh Ngủ Yên cản lại, định thay tôi mua vé, cuối cùng lại bị anh Quân nhảy vào tranh mua vé cùng.
Nhìn hai nhân vật lớn nói chuyện lễ độ lịch sự về vấn đề giành mua vé, nhân vật nhỏ như tôi, Minh, Huy, Nhung và Bình không biết nói gì ngoài việc đứng bên lề nghe tranh chấp.
Cuối cùng thì anh Quân giành được việc mua vé, tôi liếc sang anh Ngủ Yên thấy anh ta không mang vẻ mặt của người tranh giành thất bại, chỉ thấy sau khi anh Quân chen vào đoàn xếp hàng thì anh Ngủ Yên mỉm cười nhìn mọi người nói: "Hình như anh vừa nghe người xung quanh nói phải có đồ bơi mới được vào trong?"
Mọi người đều quay ra nhìn nhau, lúc này mới nhận ra chưa ai trong số chúng tôi được trải nghiệm công viên nước Hồ Tây để biết về quy định này.
"A, ở kia có bảng quy định kìa. Đúng là phải mặc đồ bơi mới được chơi những trò trong này. Một số trò không liên quan tới nước thì không sao." Minh nói.
Anh Ngủ Yên gật đầu nói: "Vậy chúng ta qua cửa hàng đối diện mua đồ bơi."
Bốn đứa trẻ con (tính cả Minh) chạy ào vào trong chọn đồ bơi cực kì nhiệt tình, tôi đi cạnh anh Ngủ Yên, hơi ngập ngừng nói: "Anh và mọi người cứ chọn đi, chắc là em sẽ không chơi mấy trò dưới nước đâu, dù sao em cũng không biết bơi."
Anh Ngủ Yên cười nói: "Không biết thì anh dạy em. Anh biết bơi từ mẫu giáo đấy."
Tôi không dám nói thẳng ra là mình ngại nên chối quanh: "Thôi em xem mọi người chơi cũng được."
"Em không mặc đồ bơi thì không được tới gần mấy trò có nước luôn ấy. Đi, anh giúp em chọn."
Đề nghị của anh Ngủ Yên mờ ám một cách trắng trợn, tôi bị anh ta dẫn qua hết mấy giá treo đồ bơi hai mảnh sexy hở hang, sau đó dừng ở một gian dành cho người thích đồ bơi kín đáo.
"Em chọn ở đây đi." Anh Ngủ Yên nói một câu đề nghị kiểu không cho lựa chọn chỗ khác.
Dù sao đây đúng là kiểu mà tôi cần, vậy nên tôi cũng rất thoải mái gật đầu.
Tôi vươn tay lật xem một vài bộ, cảm thấy những món đồ bơi này tuy kín đáo nhưng kiểu dáng vẫn rất đẹp, vì vậy tôi nhanh chóng chọn được một bộ đen liền thân, quần dài ngang đùi có váy giả bao quanh, tay áo che vai và nửa bắp tay, giữa ngực có một chiếc khoá kéo cao từ cổ xuống tới dưới ngực để dễ chui vào.
Tôi cầm bộ đồ màu đen trên tay, nhìn một lượt xem có bị lỗi gì không, sau đó thử kéo chiếc khoá xuống để tránh việc mua phải áo có khoá zip khó kéo hoặc bị hỏng. Khoá zip theo động tác của ngón tay tôi trượt nhẹ xuống tận dưới cùng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng anh Ngủ Yên ho nhẹ một cái như bị hóc thứ gì trong cổ họng.
Anh Ngủ Yên để tay trước miệng hắng giọng vài cái rồi nói: "Em chọn tiếp đi, anh cũng phải lấy đồ bơi của anh nữa."
Tôi rất muốn nói đó là điều anh ta nên làm từ vừa nãy, nhưng tôi không vạch trần mà chỉ đáp đơn giản: "Vâng, anh đi chọn đi."
Mang bộ đồ vào phòng thử thấy vừa vặn xong tôi cũng thay ra ngay. Lần này anh Ngủ Yên không có ai tranh giành mang tất cả chỗ đồ bơi mới mua đi thanh toán, lúc quẹt thẻ trông rất là đẹp trai. Anh Ngủ Yên chọn giúp anh Quân một chiếc quần đùi trông xấu xấu, lúc đưa còn nói: "Không cần cảm ơn."
Cả đoàn đi qua cổng soát vé, qua một con đường lát đá có hàng cây xanh mát là tới khu vực có các trò chơi của công viên nước. Gần đó có một khu riêng để gửi đồ, thay quần áo và tắm rửa riêng, mọi người chia ra làm hai nhóm nam nữ để đi cất và thay đồ.
Cho hết đồ vào trong tủ và đeo dây chun chìa khoá lên cổ tay, tôi nhìn mình trong bộ đồ bơi trước gương, vừa buộc lại tóc vừa thở dài. Đã rất lâu rồi tôi mới mặc đồ bơi, lần gần nhất là lần đầu tiên đi du lịch với công ty cũ, sau lần đó tôi chẳng bao giờ đi du lịch với đồng nghiệp nữa. Hôm nay tôi cũng không muốn mặc đồ bơi chút nào, nhưng vì sợ bọn trẻ con mất vui nên đành phải đâm lao theo lao. Có lẽ tôi sẽ bớt ngại hơn nếu hôm nay không tụ hội cả ba người đàn ông tôi đã từng tiếp xúc thân quen như vậy.
Thôi thì, bộ đồ tôi đang mặc cũng kín đáo như một bộ quần áo bình thường, chỉ là hơi ôm sát cơ thể quá. Bộ hở hang hơn tôi còn mặc được, sợ gì cái thứ đồ này.
Mang theo quyết tâm như vậy, tôi cùng Nhung bước ra khỏi khu thay đồ để tụ hội với đám đàn ông - những con người thay đồ với tốc độ phi thường đang đứng đợi sẵn bên ngoài.
Cách một đoạn tôi đã thấy đám người này cực kì có vấn đề, không biết có phải ảo giác hay không mà xung quanh họ như toả ra hào quang, thu hút tất cả ánh mắt chị em cô bác bạn dì về phía đó. May mắn là mấy ông đều mặc quần đùi chứ không mặc sịp bơi bó sát, nếu không tôi sẽ bỏ chạy ngay.
Giờ để ý kĩ mới thấy không tính ba anh người lớn là anh Ngủ Yên, anh Quân và Minh đều đẹp trai kiểu khoẻ khoắn thì tới cả Huy và Bình cũng thuộc dạng xuất xắc rất có tiềm năng, dù hiện tại đường nét cũng như vóc dáng vẫn còn hơi non nớt chưa phát triển hết.
Nhìn một màn này tôi sợ tới mức không dám lại gần, nhưng Nhung thì rất tự nhiên vẫy tay hò hét gọi Huy và chạy về phía đó.
Bước chân của tôi về phía trước nặng nề như đeo gông sắt.
Vừa đi tới anh Ngủ Yên đã lập tức kéo tay tôi để tôi đi bên cạnh, ở phía ngược lại hẳn với đám người kia.
Tôi liếc dáng người nam tính khoẻ khoắn để trần nửa trên của anh Ngủ Yên, sau đó lại hơi nghiêng đầu nhìn những người khác, thầm tự hỏi tại sao tôi chỉ chảy nước miếng khi nhìn ngực anh Ngủ Yên nhỉ?
Bàn tay anh Ngủ Yên đột ngột vươn ra đỡ lấy một bên má tôi, hơi dùng lực điều chỉnh góc nhìn của tôi sau đó mỉm cười nói: "Ngó cái gì đấy? Nhìn anh này Chi."
***
Ở khu ngay gần cổng vào hầu hết là hồ bơi nước nông và các máng trượt nhỏ nhắn xinh xắn dành cho học sinh tiểu học nên cả đoàn vừa thấy liền đi thẳng bỏ qua luôn.
Đi thêm một đoạn là tới những khu trò chơi mạo hiểm dành cho người lớn, đám nhóc vừa nhìn đã thấy kích thích, từ các ống trượt cao to uốn lượn tới các cầu trượt thẳng đứng. Ba đứa trẻ vừa thấy chiếc cầu trượt liền hét lên sung sướng sau đó chạy ngay đi xếp hàng.
Tôi cũng định đi theo nhưng chợt thấy có chiếc bảng cảnh báo "không khuyến khích người không biết bơi" nên đành đứng thụt lại.
Anh Ngủ Yên đang nắm tay tôi thấy vậy liền hỏi: "Sao thế?"
"Em không biết bơi, hình như không chơi trò này được. Mọi người chơi trước đi."
Minh và Quân nghe tôi nói dường như hơi khó xử vì chẳng lẽ đi chơi cùng nhau lại bỏ lại một người, chỉ có anh Ngủ Yên là rất bình tĩnh nói với tôi: "Vậy anh và em qua hồ bơi đằng kia đi, anh dạy em bơi."
Tôi luôn không muốn mình ảnh hưởng tới người khác, vả lại vì thấy mình có trách nhiệm với Huy và Nhung nên vội nói: "Không được, hiện tại em là người giám hộ bọn trẻ, không thể rời mắt khỏi chúng được. Em đứng ngoài xem cũng tốt mà."
Anh Quân nhìn xuống bàn tay anh Ngủ Yên vẫn đang túm chặt tay tôi thì nói: "Sao có chuyện gì được chứ, có Minh và anh ở đây rồi."
Tôi ậm ờ tìm kiếm cách từ chối một hồi, được một lúc đã thấy ba đứa nhóc trượt xong một vòng và chạy về quảng cáo: "Trượt thích quá chị ơi! Nước mát lắm, nhưng cao quá cổ em nè. May mà bọn em đều biết bơi."
Anh Ngủ Yên nói: "Em nghe chưa? Em không biết bơi, cũng đâu giúp được gì? Để anh chỉ em cách bơi đã."
Đám trẻ con hóng một lúc đã hiểu chuyện, giục tôi đi học bơi với anh Ngủ Yên: "Chị Chi cứ yên tâm đi học bơi đi, bọn em đều biết bơi cả rồi, ở đây chỉ có chị không biết bơi thôi đó."
Sau đó, tôi bị anh Ngủ Yên dắt đến bể bơi. Tôi hơi lo lắng về độ sạch sẽ của bể bơi này nên ngập ngừng mãi không chịu xuống, nhưng coi bộ bể này có mực nước cao nên ít có trẻ con, mà người lớn thì đi chơi trò mạo hiểm hết rồi nên xung quanh khá vắng vẻ, nước cũng trong. Hơn hết bên dưới còn có anh Ngủ Yên đang đứng đợi, vì vậy tôi quyết định bỏ qua vấn đề sạch sẽ mà bước xuống.
Mực nước cao ngang ngực khiến cả cơ thể tôi trôi nổi, cảm giác lo lắng ập tới, hai tay vô thức nắm chặt lấy bàn tay anh Ngủ Yên ở dưới nước.
Tay anh Ngủ Yên ở dưới nước không an phận cho lắm, lực nắm lúc mạnh lúc nhẹ, lúc cầm cổ tay lúc cầm bàn tay, thi thoảng còn dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi nữa. Thế nhưng khi tôi nhìn lên thì thấy vẻ mặt anh ta rất bình thản, thuyết minh như một người thầy dạy bơi đúng mực: "Bài học đầu tiên là tập nổi và học cách thở. Để nổi được thì em cần giữ hơi trong cơ thể, sau đó thả lỏng để nước tự đẩy mình lên. Em có sợ nước không?"
"Em không. Em không biết bơi vì không đi chơi bao giờ thôi."
"Đấy là kĩ năng sống, em cần phải biết. Học bơi thì cũng tuỳ người, người sợ nước sẽ cần rất nhiều thời gian để bơi được, nếu không thì chỉ cần một buổi là bơi được rồi. Bám chặt tay anh nhé."
Tôi đã không hề thích động chạm hay tiếp xúc với ai từ lúc suy nghĩ bắt đầu trưởng thành, nếu vô tình bị chạm cũng chỉ có cảm giác ghét bỏ và khó chịu, nhưng từ khi anh Ngủ Yên xuất hiện tôi dần có những suy nghĩ khác. Đó là suy nghĩ kiểu rất thích nhưng mà ngại, lúc nào cũng mong ngóng anh ta chủ động chạm vào tôi. Được chạm rồi thì làm mình làm mẩy, tỏ vẻ xua đuổi, nhưng anh ta bỏ tay ra thì buồn.-. Hay ho ở chỗ là mỗi ngày anh ta tiến hoá thêm một chút, mặt càng lúc càng dày, tôi không đuổi thì thôi chứ dù đuổi anh ta cũng chẳng đi.
Làn nước mát trong hồ không làm giảm nhiệt độ ấm áp truyền tới từ bàn tay của anh Ngủ Yên. Điều này khiến tôi đỡ sợ hơn, quyết tâm phồng má hít một ngụm khí thật lớn rồi ngụp xuống nước.
Trước khi ngụp xuống, tôi nghe anh Ngủ Yên nói: "Đừng cố quá, nếu sợ thì cứ bảo anh, mình học từ từ."
Lúc toàn thân chìm xuống, nước bắt đầu tràn vào lỗ tai và gây sức ép lên mặt khiến tôi hơi hoảng sợ, nhưng vì là một người luôn sống kiểu liều mạng nên tôi không muốn bỏ cuộc vội. Hai tay tôi bám chặt lấy bàn tay anh Ngủ Yên, cố gắng lấy bình tĩnh làm theo lời dặn, thả lỏng cơ thể. Bàn chân tôi chỉ vừa nhấc khỏi đáy hồ, cảm giác mất kiểm soát khiến tôi hoảng sợ kéo mạnh tay anh Ngủ Yên để lấy đà trồi lên. Anh Ngủ Yên thấy tín hiệu lập tức kéo tôi lại, một tay vòng qua ôm lấy eo tôi giúp tôi đứng thẳng.
Hai mắt tôi vẫn đang nhắm chặt vì sợ bị nước vào, vừa trồi lên tôi vội vàng vuốt nước trên mặt để dễ bề hít thở, mãi một lúc sau mới có thể mở mắt, phát hiện anh Ngủ Yên vẫn im lặng nhìn tôi không nói gì.
Thấy tôi lấy lại bình tĩnh, anh Ngủ Yên mới hơi cười, nói: "Em có sao không?"
"Em không sao."
Cánh tay vững chãi vòng ngang qua thắt lưng khiến tôi an tâm, nhưng cũng cực kì căng thẳng vì nó kéo tôi và anh Ngủ Yên đứng quá gần. Thi thoảng dòng nước gợn sóng vì có người bơi qua lại đẩy đưa tôi tới sát cơ thể anh Ngủ Yên, cách lớp áo bơi như chạm như không.
Bàn tay anh Ngủ Yên vỗ nhẹ lên thắt lưng tôi, tỏ vẻ an ủi: "Tiếp tục nhé. Đừng sợ vì chân không chạm đất, thả lỏng ra, có anh đỡ em rồi."
"Vâng."
Sau vài lần cố gắng, tôi bắt đầu có thể thả mình nhẹ nhàng trong nước, cũng có thể nổi được mà không cần bám tay anh Ngủ Yên. Anh ta cũng không tiếc lời khen ngợi cho tôi: "Anh biết em rất thông minh mà."
Có điều bằng đó kiến thức chưa đủ giúp tôi bơi được. Anh Ngủ Yên dắt tôi về cuối bể nơi mực nước sâu hơn khoảng hai chục phân, giao cho tôi bài tập tự nổi trên mặt nước 5 phút, không được chạm chân xuống đất.
Lúc tôi đã sẵn sàng vào tư thế, anh Ngủ Yên cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào cằm tôi, đẩy nó lên nói: "Đầu em nên ngẩng cao khỏi mặt nước một chút để lấy hơi, khi ngụp xuống nước thì thở hết khí mà mình có, sau đó lặp lại."
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt chăm chú của anh Ngủ Yên. Ánh mắt đó khiến tôi hơi mất tự nhiên, không ngờ giây sau anh ta cúi đầu xuống, ngón tay giữ dưới cằm tôi nhúc nhích đẩy cằm tôi rướn lên để tiếp nhận đôi môi của anh ta. Anh ta thơm chụt một cái thật nhanh lên môi tôi bất chấp sự tồn tại của người xung quanh, sau đó tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói: "Em thử đi."
"?????"
Mặt anh ta quá dày. Quá dày quá dày quá dày.
Tôi sợ hãi liếc xung quanh, may mắn thấy cũng không có ai chú ý bên này bởi ở vùng nước càng sâu thì càng vắng người. Dù vậy tôi vẫn rất xấu hổ đi khỏi khu đó để sang vùng nước khác cho đỡ ngại.
Anh Ngủ Yên thong thả bơi theo tôi, gương mặt cực kì tự tin vì biết tôi sẽ không chửi mắng anh ta.
Đúng là tôi không làm thế, nhưng vẫn phải nhắc nhở: "Anh đừng làm như vậy ở đây."
"Vậy không ở đây thì được hả?"
Mặt anh ta quá dày quá dày quá dày.
Tôi cố gắng không để mặt mình trông quá ngớ ngẩn, tập trung vào bài tập được giao. Tôi cảm thấy mình là người có thái độ rất nghiêm túc khi có mục tiêu rõ ràng, vì vậy nhanh chóng bỏ qua những suy tư vớ vẩn để bắt đầu thử thách ngay lập tức.
Chỉ là tôi chưa quen với việc lấy hơi đều để nổi liên tục nên được chưa đến một phút đã bắt đầu hết khí không lấy được hơi tiếp, cả người chơi vơi trong nước, chân cố gắng đạp xuống tìm đất nhưng không thể. Vì quá sợ nên vội vã quờ quạng trong nước tìm thứ gì đó để bấu víu, sau đó rất nhanh túm được cạp quần của anh Ngủ Yên ở ngay bên cạnh để đứng thẳng được dậy.
Do nước ở đây cao đến cổ của tôi, dù cố kiễng chân tôi vẫn không thể đứng vững được nên anh Ngủ Yên xốc nách tôi, bắt chước tôi nói: "Em đừng làm vậy ở đây chứ."
Tôi buông tay khỏi cạp quần của anh Ngủ Yên, không có hơi sức đâu trả lời anh ta vì vừa rồi bị sặc một chút nước, lúc này còn đang ho sù sụ để xua tan cảm giác nghèn nghẹt trong mũi.
"Em Chi, quần của anh bị em kéo tụt rồi, mau kéo lại cho anh."
"..."
Mất một lúc để bình tĩnh lại sau pha sặc nước, bấy giờ tôi mới để ý gò bàn tay của anh Ngủ Yên đang quang minh chính đại tì lên viền ngực của tôi để xốc nách nhấc tôi khỏi mặt nước.
"Nhanh lên Chi ơi, sắp tụt rồi sắp tụt rồi."
Tôi lặng lẽ mò mẫm xuống dưới giúp anh ta kéo quần lên.
Thật ra tôi cảm giác mình mới tập bơi cũng không nhất thiết phải tới vùng nước sâu như vậy, chắc chắn là anh ta cố tình làm trò rồi.
Qua thêm vài lần tập bơi đứng tại chỗ, tôi bắt đầu nổi được lâu hơn mà không cần tới sự trợ giúp của anh Ngủ Yên, khi bị hết khí cũng không quá chật vật chìm nghỉm dưới nước nữa mà lập tức bình tĩnh với tay bám lên vai anh ta một cách chính xác.
Cảm thấy tôi học đã đủ, anh Ngủ Yên nói: "Giờ mình đi thử mấy trò chơi nhé? Em Chi yên tâm anh sẽ ở sẵn bên dưới mấy cái cầu trượt nước, em không nổi được thì anh cũng sẽ đỡ em."
Tôi gật đầu, sau đó vì chân không chạm đất nên hai tay đang ở sẵn trên vai anh Ngủ Yên trượt một đường chuyển sang ôm lấy cổ anh ta từ phía sau để anh ta dẫn tôi về bờ.
Nhưng anh Ngủ Yên không nghĩ đơn giản như thế, anh ta xoay người lại đối mặt với tôi, sau đó ôm lấy eo tôi, kéo hai chân tôi quặp vào bụng anh ta, lại còn dùng tay đỡ lấy mông tôi sau đó mới bắt đầu di chuyển.
Tư thế như bố bế con gái vậy.
Vậy nên khi thấy anh Quân ở cổng công viên nước Hồ Tây vào một buổi chiều mát mẻ ngày Chủ nhật, hai đứa lập tức bỏ anh Ngủ Yên chạy sang quây lấy anh Quân.
"Em mời anh ấy đi chơi cùng... hả?" Anh Ngủ Yên hỏi tôi, giọng nghe hơi mất tự nhiên.
Tôi biết tình cảnh này hơi khó xử, nhưng cũng không có cách nào khác khi anh Quân nói muốn đi cùng: "Vô tình hôm qua anh Quân gọi điện cho em thôi ạ. Anh ấy cũng quan tâm tới bọn trẻ ở Thiên An nên đề nghị đi cùng."
Anh Ngủ Yên dường như không vui, hết nhìn tôi lại nhìn anh Quân như muốn tìm hiểu điều gì đó. Sau một hồi bị hai đứa nhóc tra khảo thì anh Quân cũng nhìn sang bên này, mau chóng tiến đến tỏ ý muốn bắt tay anh Ngủ Yên.
"Chào anh Nguyên, không ngờ hôm nay gặp được anh ở đây."
Hôm nay anh Ngủ Yên mặc trang phục khá thoải mái, quần lửng cùng áo polo. Khi anh Quân bước tới, tay phải anh Ngủ Yên đang đút trong túi quần lưỡng lự khoảng chừng vài giây khó nhận biết sau đó mới bỏ ra, mỉm cười bắt tay anh Quân lấy lệ: "Trùng hợp quá."
Anh Quân nghe vậy mỉm cười tiếp lời: "Nào đâu có trùng hợp gì, tôi thấy là duyên số cả thôi. Không ngờ anh Nguyên và Linh Chi lại thân thiết như vậy, xem ra khả năng quan sát của tôi vẫn chưa tốt lắm."
Tôi đứng cạnh còn chưa kịp giải thích thì anh Ngủ Yên đã tiếp lời: "Chi là một cô gái tốt, tôi cũng mới có may mắn được cô ấy đồng ý thôi. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã quan tâm cô ấy ngày ở Thiên An."
Nghe anh Ngủ Yên đứng chém gió, tôi gần như cảm thấy danh phận giả mà anh ta cho tôi sắp thành sự thật đến nơi, vừa ngại ngùng vừa bế tắc.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều, mau chóng di chuyển với khu chờ bên ngoài công viên.
Vì hôm nay là Chủ nhật nên công viên rất đông, người xếp thành nhiều hàng đợi mua vé đứng kín quầy. Tôi định xếp hàng đi mua vé nhưng bị anh Ngủ Yên cản lại, định thay tôi mua vé, cuối cùng lại bị anh Quân nhảy vào tranh mua vé cùng.
Nhìn hai nhân vật lớn nói chuyện lễ độ lịch sự về vấn đề giành mua vé, nhân vật nhỏ như tôi, Minh, Huy, Nhung và Bình không biết nói gì ngoài việc đứng bên lề nghe tranh chấp.
Cuối cùng thì anh Quân giành được việc mua vé, tôi liếc sang anh Ngủ Yên thấy anh ta không mang vẻ mặt của người tranh giành thất bại, chỉ thấy sau khi anh Quân chen vào đoàn xếp hàng thì anh Ngủ Yên mỉm cười nhìn mọi người nói: "Hình như anh vừa nghe người xung quanh nói phải có đồ bơi mới được vào trong?"
Mọi người đều quay ra nhìn nhau, lúc này mới nhận ra chưa ai trong số chúng tôi được trải nghiệm công viên nước Hồ Tây để biết về quy định này.
"A, ở kia có bảng quy định kìa. Đúng là phải mặc đồ bơi mới được chơi những trò trong này. Một số trò không liên quan tới nước thì không sao." Minh nói.
Anh Ngủ Yên gật đầu nói: "Vậy chúng ta qua cửa hàng đối diện mua đồ bơi."
Bốn đứa trẻ con (tính cả Minh) chạy ào vào trong chọn đồ bơi cực kì nhiệt tình, tôi đi cạnh anh Ngủ Yên, hơi ngập ngừng nói: "Anh và mọi người cứ chọn đi, chắc là em sẽ không chơi mấy trò dưới nước đâu, dù sao em cũng không biết bơi."
Anh Ngủ Yên cười nói: "Không biết thì anh dạy em. Anh biết bơi từ mẫu giáo đấy."
Tôi không dám nói thẳng ra là mình ngại nên chối quanh: "Thôi em xem mọi người chơi cũng được."
"Em không mặc đồ bơi thì không được tới gần mấy trò có nước luôn ấy. Đi, anh giúp em chọn."
Đề nghị của anh Ngủ Yên mờ ám một cách trắng trợn, tôi bị anh ta dẫn qua hết mấy giá treo đồ bơi hai mảnh sexy hở hang, sau đó dừng ở một gian dành cho người thích đồ bơi kín đáo.
"Em chọn ở đây đi." Anh Ngủ Yên nói một câu đề nghị kiểu không cho lựa chọn chỗ khác.
Dù sao đây đúng là kiểu mà tôi cần, vậy nên tôi cũng rất thoải mái gật đầu.
Tôi vươn tay lật xem một vài bộ, cảm thấy những món đồ bơi này tuy kín đáo nhưng kiểu dáng vẫn rất đẹp, vì vậy tôi nhanh chóng chọn được một bộ đen liền thân, quần dài ngang đùi có váy giả bao quanh, tay áo che vai và nửa bắp tay, giữa ngực có một chiếc khoá kéo cao từ cổ xuống tới dưới ngực để dễ chui vào.
Tôi cầm bộ đồ màu đen trên tay, nhìn một lượt xem có bị lỗi gì không, sau đó thử kéo chiếc khoá xuống để tránh việc mua phải áo có khoá zip khó kéo hoặc bị hỏng. Khoá zip theo động tác của ngón tay tôi trượt nhẹ xuống tận dưới cùng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng anh Ngủ Yên ho nhẹ một cái như bị hóc thứ gì trong cổ họng.
Anh Ngủ Yên để tay trước miệng hắng giọng vài cái rồi nói: "Em chọn tiếp đi, anh cũng phải lấy đồ bơi của anh nữa."
Tôi rất muốn nói đó là điều anh ta nên làm từ vừa nãy, nhưng tôi không vạch trần mà chỉ đáp đơn giản: "Vâng, anh đi chọn đi."
Mang bộ đồ vào phòng thử thấy vừa vặn xong tôi cũng thay ra ngay. Lần này anh Ngủ Yên không có ai tranh giành mang tất cả chỗ đồ bơi mới mua đi thanh toán, lúc quẹt thẻ trông rất là đẹp trai. Anh Ngủ Yên chọn giúp anh Quân một chiếc quần đùi trông xấu xấu, lúc đưa còn nói: "Không cần cảm ơn."
Cả đoàn đi qua cổng soát vé, qua một con đường lát đá có hàng cây xanh mát là tới khu vực có các trò chơi của công viên nước. Gần đó có một khu riêng để gửi đồ, thay quần áo và tắm rửa riêng, mọi người chia ra làm hai nhóm nam nữ để đi cất và thay đồ.
Cho hết đồ vào trong tủ và đeo dây chun chìa khoá lên cổ tay, tôi nhìn mình trong bộ đồ bơi trước gương, vừa buộc lại tóc vừa thở dài. Đã rất lâu rồi tôi mới mặc đồ bơi, lần gần nhất là lần đầu tiên đi du lịch với công ty cũ, sau lần đó tôi chẳng bao giờ đi du lịch với đồng nghiệp nữa. Hôm nay tôi cũng không muốn mặc đồ bơi chút nào, nhưng vì sợ bọn trẻ con mất vui nên đành phải đâm lao theo lao. Có lẽ tôi sẽ bớt ngại hơn nếu hôm nay không tụ hội cả ba người đàn ông tôi đã từng tiếp xúc thân quen như vậy.
Thôi thì, bộ đồ tôi đang mặc cũng kín đáo như một bộ quần áo bình thường, chỉ là hơi ôm sát cơ thể quá. Bộ hở hang hơn tôi còn mặc được, sợ gì cái thứ đồ này.
Mang theo quyết tâm như vậy, tôi cùng Nhung bước ra khỏi khu thay đồ để tụ hội với đám đàn ông - những con người thay đồ với tốc độ phi thường đang đứng đợi sẵn bên ngoài.
Cách một đoạn tôi đã thấy đám người này cực kì có vấn đề, không biết có phải ảo giác hay không mà xung quanh họ như toả ra hào quang, thu hút tất cả ánh mắt chị em cô bác bạn dì về phía đó. May mắn là mấy ông đều mặc quần đùi chứ không mặc sịp bơi bó sát, nếu không tôi sẽ bỏ chạy ngay.
Giờ để ý kĩ mới thấy không tính ba anh người lớn là anh Ngủ Yên, anh Quân và Minh đều đẹp trai kiểu khoẻ khoắn thì tới cả Huy và Bình cũng thuộc dạng xuất xắc rất có tiềm năng, dù hiện tại đường nét cũng như vóc dáng vẫn còn hơi non nớt chưa phát triển hết.
Nhìn một màn này tôi sợ tới mức không dám lại gần, nhưng Nhung thì rất tự nhiên vẫy tay hò hét gọi Huy và chạy về phía đó.
Bước chân của tôi về phía trước nặng nề như đeo gông sắt.
Vừa đi tới anh Ngủ Yên đã lập tức kéo tay tôi để tôi đi bên cạnh, ở phía ngược lại hẳn với đám người kia.
Tôi liếc dáng người nam tính khoẻ khoắn để trần nửa trên của anh Ngủ Yên, sau đó lại hơi nghiêng đầu nhìn những người khác, thầm tự hỏi tại sao tôi chỉ chảy nước miếng khi nhìn ngực anh Ngủ Yên nhỉ?
Bàn tay anh Ngủ Yên đột ngột vươn ra đỡ lấy một bên má tôi, hơi dùng lực điều chỉnh góc nhìn của tôi sau đó mỉm cười nói: "Ngó cái gì đấy? Nhìn anh này Chi."
***
Ở khu ngay gần cổng vào hầu hết là hồ bơi nước nông và các máng trượt nhỏ nhắn xinh xắn dành cho học sinh tiểu học nên cả đoàn vừa thấy liền đi thẳng bỏ qua luôn.
Đi thêm một đoạn là tới những khu trò chơi mạo hiểm dành cho người lớn, đám nhóc vừa nhìn đã thấy kích thích, từ các ống trượt cao to uốn lượn tới các cầu trượt thẳng đứng. Ba đứa trẻ vừa thấy chiếc cầu trượt liền hét lên sung sướng sau đó chạy ngay đi xếp hàng.
Tôi cũng định đi theo nhưng chợt thấy có chiếc bảng cảnh báo "không khuyến khích người không biết bơi" nên đành đứng thụt lại.
Anh Ngủ Yên đang nắm tay tôi thấy vậy liền hỏi: "Sao thế?"
"Em không biết bơi, hình như không chơi trò này được. Mọi người chơi trước đi."
Minh và Quân nghe tôi nói dường như hơi khó xử vì chẳng lẽ đi chơi cùng nhau lại bỏ lại một người, chỉ có anh Ngủ Yên là rất bình tĩnh nói với tôi: "Vậy anh và em qua hồ bơi đằng kia đi, anh dạy em bơi."
Tôi luôn không muốn mình ảnh hưởng tới người khác, vả lại vì thấy mình có trách nhiệm với Huy và Nhung nên vội nói: "Không được, hiện tại em là người giám hộ bọn trẻ, không thể rời mắt khỏi chúng được. Em đứng ngoài xem cũng tốt mà."
Anh Quân nhìn xuống bàn tay anh Ngủ Yên vẫn đang túm chặt tay tôi thì nói: "Sao có chuyện gì được chứ, có Minh và anh ở đây rồi."
Tôi ậm ờ tìm kiếm cách từ chối một hồi, được một lúc đã thấy ba đứa nhóc trượt xong một vòng và chạy về quảng cáo: "Trượt thích quá chị ơi! Nước mát lắm, nhưng cao quá cổ em nè. May mà bọn em đều biết bơi."
Anh Ngủ Yên nói: "Em nghe chưa? Em không biết bơi, cũng đâu giúp được gì? Để anh chỉ em cách bơi đã."
Đám trẻ con hóng một lúc đã hiểu chuyện, giục tôi đi học bơi với anh Ngủ Yên: "Chị Chi cứ yên tâm đi học bơi đi, bọn em đều biết bơi cả rồi, ở đây chỉ có chị không biết bơi thôi đó."
Sau đó, tôi bị anh Ngủ Yên dắt đến bể bơi. Tôi hơi lo lắng về độ sạch sẽ của bể bơi này nên ngập ngừng mãi không chịu xuống, nhưng coi bộ bể này có mực nước cao nên ít có trẻ con, mà người lớn thì đi chơi trò mạo hiểm hết rồi nên xung quanh khá vắng vẻ, nước cũng trong. Hơn hết bên dưới còn có anh Ngủ Yên đang đứng đợi, vì vậy tôi quyết định bỏ qua vấn đề sạch sẽ mà bước xuống.
Mực nước cao ngang ngực khiến cả cơ thể tôi trôi nổi, cảm giác lo lắng ập tới, hai tay vô thức nắm chặt lấy bàn tay anh Ngủ Yên ở dưới nước.
Tay anh Ngủ Yên ở dưới nước không an phận cho lắm, lực nắm lúc mạnh lúc nhẹ, lúc cầm cổ tay lúc cầm bàn tay, thi thoảng còn dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi nữa. Thế nhưng khi tôi nhìn lên thì thấy vẻ mặt anh ta rất bình thản, thuyết minh như một người thầy dạy bơi đúng mực: "Bài học đầu tiên là tập nổi và học cách thở. Để nổi được thì em cần giữ hơi trong cơ thể, sau đó thả lỏng để nước tự đẩy mình lên. Em có sợ nước không?"
"Em không. Em không biết bơi vì không đi chơi bao giờ thôi."
"Đấy là kĩ năng sống, em cần phải biết. Học bơi thì cũng tuỳ người, người sợ nước sẽ cần rất nhiều thời gian để bơi được, nếu không thì chỉ cần một buổi là bơi được rồi. Bám chặt tay anh nhé."
Tôi đã không hề thích động chạm hay tiếp xúc với ai từ lúc suy nghĩ bắt đầu trưởng thành, nếu vô tình bị chạm cũng chỉ có cảm giác ghét bỏ và khó chịu, nhưng từ khi anh Ngủ Yên xuất hiện tôi dần có những suy nghĩ khác. Đó là suy nghĩ kiểu rất thích nhưng mà ngại, lúc nào cũng mong ngóng anh ta chủ động chạm vào tôi. Được chạm rồi thì làm mình làm mẩy, tỏ vẻ xua đuổi, nhưng anh ta bỏ tay ra thì buồn.-. Hay ho ở chỗ là mỗi ngày anh ta tiến hoá thêm một chút, mặt càng lúc càng dày, tôi không đuổi thì thôi chứ dù đuổi anh ta cũng chẳng đi.
Làn nước mát trong hồ không làm giảm nhiệt độ ấm áp truyền tới từ bàn tay của anh Ngủ Yên. Điều này khiến tôi đỡ sợ hơn, quyết tâm phồng má hít một ngụm khí thật lớn rồi ngụp xuống nước.
Trước khi ngụp xuống, tôi nghe anh Ngủ Yên nói: "Đừng cố quá, nếu sợ thì cứ bảo anh, mình học từ từ."
Lúc toàn thân chìm xuống, nước bắt đầu tràn vào lỗ tai và gây sức ép lên mặt khiến tôi hơi hoảng sợ, nhưng vì là một người luôn sống kiểu liều mạng nên tôi không muốn bỏ cuộc vội. Hai tay tôi bám chặt lấy bàn tay anh Ngủ Yên, cố gắng lấy bình tĩnh làm theo lời dặn, thả lỏng cơ thể. Bàn chân tôi chỉ vừa nhấc khỏi đáy hồ, cảm giác mất kiểm soát khiến tôi hoảng sợ kéo mạnh tay anh Ngủ Yên để lấy đà trồi lên. Anh Ngủ Yên thấy tín hiệu lập tức kéo tôi lại, một tay vòng qua ôm lấy eo tôi giúp tôi đứng thẳng.
Hai mắt tôi vẫn đang nhắm chặt vì sợ bị nước vào, vừa trồi lên tôi vội vàng vuốt nước trên mặt để dễ bề hít thở, mãi một lúc sau mới có thể mở mắt, phát hiện anh Ngủ Yên vẫn im lặng nhìn tôi không nói gì.
Thấy tôi lấy lại bình tĩnh, anh Ngủ Yên mới hơi cười, nói: "Em có sao không?"
"Em không sao."
Cánh tay vững chãi vòng ngang qua thắt lưng khiến tôi an tâm, nhưng cũng cực kì căng thẳng vì nó kéo tôi và anh Ngủ Yên đứng quá gần. Thi thoảng dòng nước gợn sóng vì có người bơi qua lại đẩy đưa tôi tới sát cơ thể anh Ngủ Yên, cách lớp áo bơi như chạm như không.
Bàn tay anh Ngủ Yên vỗ nhẹ lên thắt lưng tôi, tỏ vẻ an ủi: "Tiếp tục nhé. Đừng sợ vì chân không chạm đất, thả lỏng ra, có anh đỡ em rồi."
"Vâng."
Sau vài lần cố gắng, tôi bắt đầu có thể thả mình nhẹ nhàng trong nước, cũng có thể nổi được mà không cần bám tay anh Ngủ Yên. Anh ta cũng không tiếc lời khen ngợi cho tôi: "Anh biết em rất thông minh mà."
Có điều bằng đó kiến thức chưa đủ giúp tôi bơi được. Anh Ngủ Yên dắt tôi về cuối bể nơi mực nước sâu hơn khoảng hai chục phân, giao cho tôi bài tập tự nổi trên mặt nước 5 phút, không được chạm chân xuống đất.
Lúc tôi đã sẵn sàng vào tư thế, anh Ngủ Yên cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào cằm tôi, đẩy nó lên nói: "Đầu em nên ngẩng cao khỏi mặt nước một chút để lấy hơi, khi ngụp xuống nước thì thở hết khí mà mình có, sau đó lặp lại."
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt chăm chú của anh Ngủ Yên. Ánh mắt đó khiến tôi hơi mất tự nhiên, không ngờ giây sau anh ta cúi đầu xuống, ngón tay giữ dưới cằm tôi nhúc nhích đẩy cằm tôi rướn lên để tiếp nhận đôi môi của anh ta. Anh ta thơm chụt một cái thật nhanh lên môi tôi bất chấp sự tồn tại của người xung quanh, sau đó tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói: "Em thử đi."
"?????"
Mặt anh ta quá dày. Quá dày quá dày quá dày.
Tôi sợ hãi liếc xung quanh, may mắn thấy cũng không có ai chú ý bên này bởi ở vùng nước càng sâu thì càng vắng người. Dù vậy tôi vẫn rất xấu hổ đi khỏi khu đó để sang vùng nước khác cho đỡ ngại.
Anh Ngủ Yên thong thả bơi theo tôi, gương mặt cực kì tự tin vì biết tôi sẽ không chửi mắng anh ta.
Đúng là tôi không làm thế, nhưng vẫn phải nhắc nhở: "Anh đừng làm như vậy ở đây."
"Vậy không ở đây thì được hả?"
Mặt anh ta quá dày quá dày quá dày.
Tôi cố gắng không để mặt mình trông quá ngớ ngẩn, tập trung vào bài tập được giao. Tôi cảm thấy mình là người có thái độ rất nghiêm túc khi có mục tiêu rõ ràng, vì vậy nhanh chóng bỏ qua những suy tư vớ vẩn để bắt đầu thử thách ngay lập tức.
Chỉ là tôi chưa quen với việc lấy hơi đều để nổi liên tục nên được chưa đến một phút đã bắt đầu hết khí không lấy được hơi tiếp, cả người chơi vơi trong nước, chân cố gắng đạp xuống tìm đất nhưng không thể. Vì quá sợ nên vội vã quờ quạng trong nước tìm thứ gì đó để bấu víu, sau đó rất nhanh túm được cạp quần của anh Ngủ Yên ở ngay bên cạnh để đứng thẳng được dậy.
Do nước ở đây cao đến cổ của tôi, dù cố kiễng chân tôi vẫn không thể đứng vững được nên anh Ngủ Yên xốc nách tôi, bắt chước tôi nói: "Em đừng làm vậy ở đây chứ."
Tôi buông tay khỏi cạp quần của anh Ngủ Yên, không có hơi sức đâu trả lời anh ta vì vừa rồi bị sặc một chút nước, lúc này còn đang ho sù sụ để xua tan cảm giác nghèn nghẹt trong mũi.
"Em Chi, quần của anh bị em kéo tụt rồi, mau kéo lại cho anh."
"..."
Mất một lúc để bình tĩnh lại sau pha sặc nước, bấy giờ tôi mới để ý gò bàn tay của anh Ngủ Yên đang quang minh chính đại tì lên viền ngực của tôi để xốc nách nhấc tôi khỏi mặt nước.
"Nhanh lên Chi ơi, sắp tụt rồi sắp tụt rồi."
Tôi lặng lẽ mò mẫm xuống dưới giúp anh ta kéo quần lên.
Thật ra tôi cảm giác mình mới tập bơi cũng không nhất thiết phải tới vùng nước sâu như vậy, chắc chắn là anh ta cố tình làm trò rồi.
Qua thêm vài lần tập bơi đứng tại chỗ, tôi bắt đầu nổi được lâu hơn mà không cần tới sự trợ giúp của anh Ngủ Yên, khi bị hết khí cũng không quá chật vật chìm nghỉm dưới nước nữa mà lập tức bình tĩnh với tay bám lên vai anh ta một cách chính xác.
Cảm thấy tôi học đã đủ, anh Ngủ Yên nói: "Giờ mình đi thử mấy trò chơi nhé? Em Chi yên tâm anh sẽ ở sẵn bên dưới mấy cái cầu trượt nước, em không nổi được thì anh cũng sẽ đỡ em."
Tôi gật đầu, sau đó vì chân không chạm đất nên hai tay đang ở sẵn trên vai anh Ngủ Yên trượt một đường chuyển sang ôm lấy cổ anh ta từ phía sau để anh ta dẫn tôi về bờ.
Nhưng anh Ngủ Yên không nghĩ đơn giản như thế, anh ta xoay người lại đối mặt với tôi, sau đó ôm lấy eo tôi, kéo hai chân tôi quặp vào bụng anh ta, lại còn dùng tay đỡ lấy mông tôi sau đó mới bắt đầu di chuyển.
Tư thế như bố bế con gái vậy.