Chương 29: Gặp lại Minh
Tôi và một vài người của phòng kế toán vừa đi ăn chung về thì thấy một bóng người đứng lấp ló ngoài cửa.
Oanh là người đầu tiên lên tiếng: "Minh! Về qua thăm phòng cũ đấy à? Công việc ở phòng mới sao rồi?"
Minh đang thập thò ngoài cửa, nghe tiếng gọi của Oanh liền chạy vội tới nói: "Suỵt suỵt, cái bà chị này có thấy người ta đang lén lút không hả? Gọi to thế làm gì?"
Nói rồi Minh quay qua nhìn tôi: "Chị Chi qua đây với em lát, hôm nay em qua tìm chị Chi thôi!"
Thư mở lời trêu ghẹo: "Minh vẫn là Minh, cứ thấy người ta đẹp là sấn vào."
"Hi hi hi hi hi." Minh vừa cười vừa kéo kéo tay tôi đi khỏi.
Minh cầm cổ tay tôi kéo đi chỉ được vài ba bước chân tôi đã rụt tay lại nói: "Em dẫn đường đi, chị đi theo là được rồi."
"Đây đây, mình ra chỗ nào nói chuyện riêng tư chút."
Minh vừa đi đường vừa ngó nghiêng trần nhà, sau cùng đưa tôi đến góc cuối của một hành lang vắng vẻ, nơi có một mặt kính nhìn xuống khung cảnh đường phố bên ngoài.
Cậu ta hỏi tôi: "Chị là người yêu của anh Nguyên ạ?"
Tôi thoáng giật mình khi nghe cái chức danh kia, hỏi lại: "Ai nói với em như vậy?"
"Anh Nguyên chứ ai! Anh ấy nói là anh chị đang giận nhau, chị dỗi anh ấy nên mới tìm đến em để trêu tức anh ấy." Minh vừa nói vừa nhăn nhó khổ sở.
"Em là em họ của anh Nguyên hả?"
"À đúng rồi ạ. Em họ bên ngoại. Thật ra thì gia đình em có các cô bác làm to trong công ty thì giàu thôi, chứ nhà em thì bình thường, bố mẹ đều là giảng viên. Năm nay em sắp tốt nghiệp nên bố mẹ giao em cho anh Nguyên quản lý, bảo anh ấy là muốn làm gì em thì làm. Em học ngành tài chính đó! Không hiểu anh ấy vứt em vào phòng kế toán làm gì... à không, em cũng học hỏi được khá nhiều ở đó. Đặc biệt là còn được gặp chị nữa." Minh nói không ngừng, nói đến đây tự nhiên thở dài, "Nhưng ai biết được chị lại thuộc về phe phát xít mất rồi."
Tôi im lặng, không biết có nên giải thích việc mình không phải người yêu của anh Ngủ Yên hay không. Thật ra thì một phần nhỏ nào đó trong tôi lại cảm thấy vui vẻ khi biết anh Ngủ Yên nói về tôi như vậy. Dạo này nghị lực của tôi có hơi yếu ớt, đề kháng với anh Ngủ Yên lúc nào cũng kém.
"Sau hôm em dẫn chị đi chơi, anh ý cấm em nhắn tin gọi điện với chị, còn chuyển phòng công tác của em luôn. Em mới sang phòng kinh doanh, hôm đầu đã phải theo đàn anh đàn chị đi khảo sát thị trường, mệt muốn chết. Hôm nay em chợt nhớ ra là anh Nguyên không cấm em gặp chị nên em mới sang đây."
Tôi nhìn trang phục áo vest quần tây nhưng đầu lại đội mũ lưỡi trai kín mít không ăn nhập của Minh hỏi: "Không bị cấm mà sao trông em lén lút thế? Lại còn đội mũ lưỡi trai."
"Em đề phòng thôi, nhỡ đâu chỉ là anh ấy quên không bảo, thành ra em làm trái ý lại bị hành hạ thì chết. Tuần trước anh ý cho em sang bộ phận giao hàng làm từ sáng tới tối... mà thôi bỏ qua chuyện này đi. Tóm lại là anh Nguyên là thương nhân, lại là một lãnh đạo. Nhìn hoà đồng thân thiện vậy thôi, chị đừng để bị lừa."
Tôi gật đầu, dường như gần đây tôi cũng mơ hồ cảm thấy nụ cười của anh ta chứa đầy mưu đồ bất chính.
Đột nhiên Minh giật mình nói: "Không, em không cố ý nói xấu anh Nguyên đâu! Chị đừng nghĩ xấu về anh ấy."
"Gì vậy?"
Minh gãi gãi đầu: "Thì anh ấy từng này tuổi chưa thấy có ý định lấy vợ nên mấy lần họp gia đình hay dùng bữa chung thấy bị nhắc nhiều lắm. Em nói xấu anh ấy nhỡ đâu chị lại chạy mất thì sao?"
"..."
"Ai cũng nghĩ đối tượng của người như anh ấy phải rất xinh đẹp và giỏi giang. Em thấy nếu đó là chị thì hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn."
Tôi lắc đầu: "Chị không giỏi đâu. Kế toán là công việc nhàm chán đơn giản vậy thôi, ngoài ra chị cũng không biết kiến thức nào khác nữa."
"À còn nữa, gia thế nhà chị hẳn cũng khủng. Chắc nhà chị giàu lắm hả!"
Tôi cụp mắt nói: "Sao em lại hỏi như vậy?"
"A, em xin lỗi, chị bảo là không được hỏi thông tin riêng của chị nhỉ. Thì nhà họ Đặng là thương nhân khoảng hơn trăm năm nay rồi, đời nào cũng giàu có nhờ buôn bán. Người ta nói không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, tình hình tài chính sau đời thứ ba của nhà họ Đặng không tốt lắm vì không bắt kịp thời đại 4.0, nhưng nhờ có anh Nguyên làm việc quần quật nên cũng qua giai đoạn khó khăn rồi. Mấy năm gần đây anh ấy làm việc như điên đó chị, gần đây mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng không nhiều đâu."
Minh nghỉ một lát lấy hơi rồi nói tiếp: "Mấy cái gia tộc lâu đời chọn lọc hôn phối kĩ càng lắm, như nhà em nhiều đời toàn thành phần tri thức có địa vị xã hội, không giáo sư tiến sĩ thì cũng là hiệu trưởng giảng viên. Nghe đồn cụ cố nội của em còn làm quan văn trong triều nhà Nguyễn đó!"
Tôi nhìn bộ dáng tóc nhuộm rũ rượi hai tai đeo khuyên mặc vest đi giày thể thao to đùng kiểu ăn chơi không sợ mưa rơi của chàng trai sinh ra trong gia tộc tri thức trước mặt, hỏi: "Sao trông em lại như thế này?"
"Vậy nên em mới bị bố mẹ giao cho anh Nguyên quản lý..."
Minh làm vẻ mặt tủi thân gõ gõ mũi chân, nói: "Anh ấy xem mắt với mấy chị gia thế khủng không ưng được ai, cuối cùng lại đi cướp chị Chi của em, em buồn lắm."
Càng nghe Minh nói tôi lại càng cảm thấy nặng nề.
Nếu đối tượng kết hôn của anh ta cần nhiều yêu cầu như vậy, tôi chẳng hiểu anh ta tiếp tục chơi trò sống chung với tôi như hồi trước để làm gì trong khi đã biết tôi hoàn toàn là một kẻ thân cô thế cô...
Tôi biết thân phận của tôi sẽ không được ai chào đón, nhưng là một người có tự trọng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những điều mình nghĩ trong lòng ra. Tôi không muốn hạ thấp bản thân, nhưng có những thứ tôi được trải qua đã khắc sâu nỗi ám ảnh trong lòng, tỉ như việc tôi bị tất cả mọi người cô lập hồi học cấp 3 chỉ vì tôi không cha không mẹ, đạp xe từ ngoại thành vào nội thành để được học trường tốt, trông tôi xấu xí quê mùa.
Sau này, có một lần tôi đi dự đám cưới của một cô bạn đại học.
Các bạn cấp 3 chưa từng mời tôi đi dự tiệc vì họ coi tôi là điềm xấu, lên đại học không còn ai biết đến chuyện này, vả lại con người trong môi trường tri thức trưởng thành hơn cấp 3 ắt sẽ khác rồi. Bạn bè cùng lớp không ai thân với tôi, nhưng vẫn có những lúc phải làm bài tập nhóm. Một vài người trong số họ bắt đầu lấy chồng và gửi thiệp, tôi không tham dự, chỉ gửi tiền mừng, duy có một cô gái tôi cảm thấy cô ấy rất đơn thuần lương thiện, và người ta cũng thật tâm mời dự. Xuất phát từ sự tò mò, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Đó không phải là loại đám cưới quá xa hoa, nhưng tất cả mọi thứ đều vượt quá tầm với của tôi.
Váy cưới xinh đẹp, những đoá hoa tươi nở rộ, lễ đường long trọng, bàn tiệc với những món sơn hào hải vị...
Quan trọng nhất là, gia đình cô dâu đông đúc sum vầy, cười nói vui vẻ.
Dù tôi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa tôi cũng không có được bố mẹ cầm tay, trao của hồi môn, đeo kiềng bạc vòng vàng, tặng nhẫn tặng thiệp, hay là đám anh chị em họ đứng cạnh vui đùa cười nói, cũng chẳng có cái gọi là "nhà bố mẹ đẻ" để nhà rể tới rước.
Nhiều lúc cảm thấy phong tục của Việt Nam thật phiền phức, không biết những người đồng cảnh ngộ với tôi đã làm thế nào.
Tôi là người luôn hướng tới phía trước, luôn lấy sự so sánh làm bàn đạp để phấn đấu, những cũng đồng thời không thể ngừng việc so sánh bản thân với người khác và đẩy mình xuống phía dưới như vậy.
Chỉ vì những tiêu cực như vậy nên tôi chưa từng để bất kì ai tiếp cận tôi, thế mà cuộc đời tôi lỡ vấp phải anh Ngủ Yên một cách đau điếng.
Dù nhiều lần biết người ta và mình không cùng một thế giới nhưng vẫn tham lam bỏ qua lý trí. Từng lời Minh nói vừa rồi như đang cảnh tỉnh tôi vậy.
Tôi rất muốn nói với Minh rằng tôi chỉ là cô nhi không có người thân, nhưng cuối cùng vẫn không nói được.
Minh không hay biết tâm tư này của tôi, chỉ mìm cười xán lạn nói: "Chị Chi có nhiều đối thủ cạnh tranh lắm đấy, nhưng chị yên tâm em ủng hộ chị nhá! Nếu biết ai xinh nhớ giới thiệu với em. Chị em mình cũng về làm việc đi, tới giờ làm rồi."
"Ừ."
Tôi gật đầu, cùng Minh rời khỏi hành lang trống trải.
Có lẽ tôi nên sớm thoát khỏi câu chuyện cổ tích về nàng lọ lem này thôi.
Oanh là người đầu tiên lên tiếng: "Minh! Về qua thăm phòng cũ đấy à? Công việc ở phòng mới sao rồi?"
Minh đang thập thò ngoài cửa, nghe tiếng gọi của Oanh liền chạy vội tới nói: "Suỵt suỵt, cái bà chị này có thấy người ta đang lén lút không hả? Gọi to thế làm gì?"
Nói rồi Minh quay qua nhìn tôi: "Chị Chi qua đây với em lát, hôm nay em qua tìm chị Chi thôi!"
Thư mở lời trêu ghẹo: "Minh vẫn là Minh, cứ thấy người ta đẹp là sấn vào."
"Hi hi hi hi hi." Minh vừa cười vừa kéo kéo tay tôi đi khỏi.
Minh cầm cổ tay tôi kéo đi chỉ được vài ba bước chân tôi đã rụt tay lại nói: "Em dẫn đường đi, chị đi theo là được rồi."
"Đây đây, mình ra chỗ nào nói chuyện riêng tư chút."
Minh vừa đi đường vừa ngó nghiêng trần nhà, sau cùng đưa tôi đến góc cuối của một hành lang vắng vẻ, nơi có một mặt kính nhìn xuống khung cảnh đường phố bên ngoài.
Cậu ta hỏi tôi: "Chị là người yêu của anh Nguyên ạ?"
Tôi thoáng giật mình khi nghe cái chức danh kia, hỏi lại: "Ai nói với em như vậy?"
"Anh Nguyên chứ ai! Anh ấy nói là anh chị đang giận nhau, chị dỗi anh ấy nên mới tìm đến em để trêu tức anh ấy." Minh vừa nói vừa nhăn nhó khổ sở.
"Em là em họ của anh Nguyên hả?"
"À đúng rồi ạ. Em họ bên ngoại. Thật ra thì gia đình em có các cô bác làm to trong công ty thì giàu thôi, chứ nhà em thì bình thường, bố mẹ đều là giảng viên. Năm nay em sắp tốt nghiệp nên bố mẹ giao em cho anh Nguyên quản lý, bảo anh ấy là muốn làm gì em thì làm. Em học ngành tài chính đó! Không hiểu anh ấy vứt em vào phòng kế toán làm gì... à không, em cũng học hỏi được khá nhiều ở đó. Đặc biệt là còn được gặp chị nữa." Minh nói không ngừng, nói đến đây tự nhiên thở dài, "Nhưng ai biết được chị lại thuộc về phe phát xít mất rồi."
Tôi im lặng, không biết có nên giải thích việc mình không phải người yêu của anh Ngủ Yên hay không. Thật ra thì một phần nhỏ nào đó trong tôi lại cảm thấy vui vẻ khi biết anh Ngủ Yên nói về tôi như vậy. Dạo này nghị lực của tôi có hơi yếu ớt, đề kháng với anh Ngủ Yên lúc nào cũng kém.
"Sau hôm em dẫn chị đi chơi, anh ý cấm em nhắn tin gọi điện với chị, còn chuyển phòng công tác của em luôn. Em mới sang phòng kinh doanh, hôm đầu đã phải theo đàn anh đàn chị đi khảo sát thị trường, mệt muốn chết. Hôm nay em chợt nhớ ra là anh Nguyên không cấm em gặp chị nên em mới sang đây."
Tôi nhìn trang phục áo vest quần tây nhưng đầu lại đội mũ lưỡi trai kín mít không ăn nhập của Minh hỏi: "Không bị cấm mà sao trông em lén lút thế? Lại còn đội mũ lưỡi trai."
"Em đề phòng thôi, nhỡ đâu chỉ là anh ấy quên không bảo, thành ra em làm trái ý lại bị hành hạ thì chết. Tuần trước anh ý cho em sang bộ phận giao hàng làm từ sáng tới tối... mà thôi bỏ qua chuyện này đi. Tóm lại là anh Nguyên là thương nhân, lại là một lãnh đạo. Nhìn hoà đồng thân thiện vậy thôi, chị đừng để bị lừa."
Tôi gật đầu, dường như gần đây tôi cũng mơ hồ cảm thấy nụ cười của anh ta chứa đầy mưu đồ bất chính.
Đột nhiên Minh giật mình nói: "Không, em không cố ý nói xấu anh Nguyên đâu! Chị đừng nghĩ xấu về anh ấy."
"Gì vậy?"
Minh gãi gãi đầu: "Thì anh ấy từng này tuổi chưa thấy có ý định lấy vợ nên mấy lần họp gia đình hay dùng bữa chung thấy bị nhắc nhiều lắm. Em nói xấu anh ấy nhỡ đâu chị lại chạy mất thì sao?"
"..."
"Ai cũng nghĩ đối tượng của người như anh ấy phải rất xinh đẹp và giỏi giang. Em thấy nếu đó là chị thì hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn."
Tôi lắc đầu: "Chị không giỏi đâu. Kế toán là công việc nhàm chán đơn giản vậy thôi, ngoài ra chị cũng không biết kiến thức nào khác nữa."
"À còn nữa, gia thế nhà chị hẳn cũng khủng. Chắc nhà chị giàu lắm hả!"
Tôi cụp mắt nói: "Sao em lại hỏi như vậy?"
"A, em xin lỗi, chị bảo là không được hỏi thông tin riêng của chị nhỉ. Thì nhà họ Đặng là thương nhân khoảng hơn trăm năm nay rồi, đời nào cũng giàu có nhờ buôn bán. Người ta nói không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, tình hình tài chính sau đời thứ ba của nhà họ Đặng không tốt lắm vì không bắt kịp thời đại 4.0, nhưng nhờ có anh Nguyên làm việc quần quật nên cũng qua giai đoạn khó khăn rồi. Mấy năm gần đây anh ấy làm việc như điên đó chị, gần đây mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng không nhiều đâu."
Minh nghỉ một lát lấy hơi rồi nói tiếp: "Mấy cái gia tộc lâu đời chọn lọc hôn phối kĩ càng lắm, như nhà em nhiều đời toàn thành phần tri thức có địa vị xã hội, không giáo sư tiến sĩ thì cũng là hiệu trưởng giảng viên. Nghe đồn cụ cố nội của em còn làm quan văn trong triều nhà Nguyễn đó!"
Tôi nhìn bộ dáng tóc nhuộm rũ rượi hai tai đeo khuyên mặc vest đi giày thể thao to đùng kiểu ăn chơi không sợ mưa rơi của chàng trai sinh ra trong gia tộc tri thức trước mặt, hỏi: "Sao trông em lại như thế này?"
"Vậy nên em mới bị bố mẹ giao cho anh Nguyên quản lý..."
Minh làm vẻ mặt tủi thân gõ gõ mũi chân, nói: "Anh ấy xem mắt với mấy chị gia thế khủng không ưng được ai, cuối cùng lại đi cướp chị Chi của em, em buồn lắm."
Càng nghe Minh nói tôi lại càng cảm thấy nặng nề.
Nếu đối tượng kết hôn của anh ta cần nhiều yêu cầu như vậy, tôi chẳng hiểu anh ta tiếp tục chơi trò sống chung với tôi như hồi trước để làm gì trong khi đã biết tôi hoàn toàn là một kẻ thân cô thế cô...
Tôi biết thân phận của tôi sẽ không được ai chào đón, nhưng là một người có tự trọng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những điều mình nghĩ trong lòng ra. Tôi không muốn hạ thấp bản thân, nhưng có những thứ tôi được trải qua đã khắc sâu nỗi ám ảnh trong lòng, tỉ như việc tôi bị tất cả mọi người cô lập hồi học cấp 3 chỉ vì tôi không cha không mẹ, đạp xe từ ngoại thành vào nội thành để được học trường tốt, trông tôi xấu xí quê mùa.
Sau này, có một lần tôi đi dự đám cưới của một cô bạn đại học.
Các bạn cấp 3 chưa từng mời tôi đi dự tiệc vì họ coi tôi là điềm xấu, lên đại học không còn ai biết đến chuyện này, vả lại con người trong môi trường tri thức trưởng thành hơn cấp 3 ắt sẽ khác rồi. Bạn bè cùng lớp không ai thân với tôi, nhưng vẫn có những lúc phải làm bài tập nhóm. Một vài người trong số họ bắt đầu lấy chồng và gửi thiệp, tôi không tham dự, chỉ gửi tiền mừng, duy có một cô gái tôi cảm thấy cô ấy rất đơn thuần lương thiện, và người ta cũng thật tâm mời dự. Xuất phát từ sự tò mò, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Đó không phải là loại đám cưới quá xa hoa, nhưng tất cả mọi thứ đều vượt quá tầm với của tôi.
Váy cưới xinh đẹp, những đoá hoa tươi nở rộ, lễ đường long trọng, bàn tiệc với những món sơn hào hải vị...
Quan trọng nhất là, gia đình cô dâu đông đúc sum vầy, cười nói vui vẻ.
Dù tôi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa tôi cũng không có được bố mẹ cầm tay, trao của hồi môn, đeo kiềng bạc vòng vàng, tặng nhẫn tặng thiệp, hay là đám anh chị em họ đứng cạnh vui đùa cười nói, cũng chẳng có cái gọi là "nhà bố mẹ đẻ" để nhà rể tới rước.
Nhiều lúc cảm thấy phong tục của Việt Nam thật phiền phức, không biết những người đồng cảnh ngộ với tôi đã làm thế nào.
Tôi là người luôn hướng tới phía trước, luôn lấy sự so sánh làm bàn đạp để phấn đấu, những cũng đồng thời không thể ngừng việc so sánh bản thân với người khác và đẩy mình xuống phía dưới như vậy.
Chỉ vì những tiêu cực như vậy nên tôi chưa từng để bất kì ai tiếp cận tôi, thế mà cuộc đời tôi lỡ vấp phải anh Ngủ Yên một cách đau điếng.
Dù nhiều lần biết người ta và mình không cùng một thế giới nhưng vẫn tham lam bỏ qua lý trí. Từng lời Minh nói vừa rồi như đang cảnh tỉnh tôi vậy.
Tôi rất muốn nói với Minh rằng tôi chỉ là cô nhi không có người thân, nhưng cuối cùng vẫn không nói được.
Minh không hay biết tâm tư này của tôi, chỉ mìm cười xán lạn nói: "Chị Chi có nhiều đối thủ cạnh tranh lắm đấy, nhưng chị yên tâm em ủng hộ chị nhá! Nếu biết ai xinh nhớ giới thiệu với em. Chị em mình cũng về làm việc đi, tới giờ làm rồi."
"Ừ."
Tôi gật đầu, cùng Minh rời khỏi hành lang trống trải.
Có lẽ tôi nên sớm thoát khỏi câu chuyện cổ tích về nàng lọ lem này thôi.