Chương 33
Vừa chạy vào phòng đã ngó thấy Vương Hạ Vũ mặt hăm hăm ngồi mép giường, cau có nhìn xuống đất. Tô Băng Linh cười một cái cho có rồi đi nhẹ nhàng hết sức đến cạnh anh nói lại việc vừa rồi cho anh nghe.
Vương Hạ Vũ ậm ờ cho lấy lệ rồi tiếp tục trưng ra vẻ mặt cực kì khó ở ra, Tô Băng Linh hết cách đành mở miệng xin lỗi trước mặc dù chẳng biết mình làm gì mà Vương Hạ Vũ giận.
Nghe thấy lời xin lỗi của người con gái kia, Vương Hạ Vũ đã ngay lập tức vui vẻ trở lại. Anh mỉm cười tươi tắn nhìn cô, đứng dậy đặt hai tay lên vai cô nói:
"Không có lần sau đâu nhé! Tớ khó chịu lắm đấy!"
Tô Băng Linh không hiểu gì nhưng chiều theo ý anh mà gật gật đầu, miệng còn nói thêm cho anh bớt giận đi.
"Được được, tớ biết rồi."
Sau đó Vương Hạ Vũ hài lòng mà cười đắc chí, mở mắt ra lần nữa thấy cô vẫn còn mặc bộ đồ bê tráp thì anh lên giọng:
"Cậu đi thay đồ đi, chú Thành kêu chuẩn bị đi rồi mà."
"Cậu ra ngoài đi."
Nói rồi Tô Băng Linh đóng cửa thay đồ, Vương Hạ Vũ ngồi bên ngoài trước cửa chờ cô. Đang thay, chỉ còn kéo khoá đằng sau váy lên nữa là xong nhưng Tô Băng Linh loay hoay mãi mà không kéo lên được.
Cô vẫn đang cố gắng đưa tay ra sau để kéo lên nhưng có vẻ dây khoá đã bị mắc kẹt rồi thì phải. Đắn đo suy nghĩ mãi, Tô Băng Linh mới dám lên tiếng họi Vương Hạ Vũ.
Anh vừa nghe thấy giọng cô kêu mình đã lập tức đứng ngay trước cửa, từ ngoài nói vọng vào trong.
"Làm sao thế? Cậu không sao đó chứ?"
"Không sao nhưng mà…"
"Nhưng mà thế nào?"
"… Nhưng mà tớ kéo dây kéo váy lên không được!"
"…"
Chẳng thấy Vương Hạ Vũ đáp lại, Tô Băng Linh ngại ngùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Vì là cửa bằng kính có hoa văn trên đó nên Tô Băng Linh có thể thấy thấp thoáng hình bóng của Vương Hạ Vũ đang đứng ở đó.
Cô không dám nói tiếp nhưng con người ngoài kia vẫn như bất động mà đứng yên đó. Làm Tô Băng Linh phải lấy hết sức can đảm trong người mac nói ra:
"Cậu vào kéo giúp tớ được không?"
Vương Hạ Vũ vẫn giữ im lặng, chẳng phát ra một tiếng động nào. Tô Băng Linh cảm thấy có chút gấp gáp rồi, cô lên tiếng gọi anh thúc giục.
"Hạ Vũ, cậu có nghe thấy không thế?"
"… Tớ nghe rồi."
"Cậu vào đây đi."
Vương Hạ Vũ tay nắm tay cầm cửa mãi mà không dám vặn xuống, chần chừ một lúc lâu anh mới dùng hết sức bình sinh trong người mở ra rồi hùng hồn đi thẳng đến chỗ Tô Băng Linh.
Cô bị động tác của anh làm cho giật mình, quay nửa mặt lại nhìn anh. Tô Băng Linh vén tóc qua một bên vai, để Vương Hạ Vũ kéo mà không bị mắc tóc vào.
Vương Hạ Vũ đưa tay chạm vào dây khoá, vì có chút sát gần với người cô nên tay của anh có hơi chạm vào da thịt của Tô Băng Linh.
Mặt của Vương Hạ Vũ bày ra vẻ mặt cực kì lạnh nhạt nhưng tai anh đã đỏ ửng lên hết cả rồi, nhìn vào trong một làn da trắng đó lại hết sức nổi bật lên.
Kéo xong anh liền chạy một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa hét vọng lại cho Tô Băng Linh nghe:
"Tớ ra ngoài xe trước, cậu chỉnh trang lại rồi ra sau nhé!"
Tô Băng Linh ngơ ngác quay đầu nhìn người con trai đang hớt ha hớt hải chạy một cái vèo ra bên ngoài. Cô không hiểu nổi, cô không ngại thì thôi anh ngại đến như thế làm gì chứ…
Một lát sau, khi mà Tô Băng Linh đã chỉnh lại đồ và tóc tai xong thì cũng đi ra xe. Vừa đi ra, nhìn trên tay trống vắng, cô ngó vào bên trong hỏi:
"Hạ Vũ, cậu có giữ điện thoại tớ không?"
"Hả… Tớ ban nãy để ở trên bàn cho cậu rồi mà."
Tô Băng Linh cố gắng nhớ lại, cô vội vàng đi vào bên trong để lấy nhanh cho kịp giờ đi. Vì chân còn mang guốc nhọn khá cao nên việc chạy có chút khó khăn đối với cô.
Chạy vào trong phòng, tìm kiếm mọi ngóc ngách trên bàn cuối cùng cũng thấy chiếc điện thoại đang nằm bên trên ngăn.
Lại lần nữa chạy ra bên ngoài, vừa ra đến phòng khách đã nhìn thấy Vương Hạ Vũ đang đứng ở cửa bên ngoài. Cô từng bước đi xuống cầu thang rồi chạy bước nhỏ đi lại phía anh.
Vừa đến, Tô Băng Linh đã bị bế xốc lên. Hai tay theo bản năng vội vàng ôm lấy cổ của người kia, hai chân bên dưới đang bị người kia giữ lấy.
Sau khi nhận ra mình đang bị Vương Hạ Vũ bế lên với tư thế thẳng, Tô Băng Linh liền ngại mà la mắng:
"Bỏ tớ xuống, cậu bị bệnh đấy à?"
"Tớ là đang giúp cậu luôn đấy!"
"Tớ tự đi được mà."
"Đi một hồi rồi lại lên xe than vãn đau chân hả? Yên đi, để tớ giúp."
Tô Băng Linh như bị nói trúng tim đen, như bị cấm ngôn mà im thin thít chẳng dám ho he câu nào nữa.
Bế cô ngồi lên xe, Vương Hạ Vũ ngồi ở bên ngoài cùng cạnh cửa sổ để tiện cho việc xuống xe trước. Tô Băng Linh ngồi được Vương Hạ Vũ cởi giày cao gót ra, anh để chân cô lên đùi mình rồi xoa bóp cho cô.
Vương Hạ Vũ ậm ờ cho lấy lệ rồi tiếp tục trưng ra vẻ mặt cực kì khó ở ra, Tô Băng Linh hết cách đành mở miệng xin lỗi trước mặc dù chẳng biết mình làm gì mà Vương Hạ Vũ giận.
Nghe thấy lời xin lỗi của người con gái kia, Vương Hạ Vũ đã ngay lập tức vui vẻ trở lại. Anh mỉm cười tươi tắn nhìn cô, đứng dậy đặt hai tay lên vai cô nói:
"Không có lần sau đâu nhé! Tớ khó chịu lắm đấy!"
Tô Băng Linh không hiểu gì nhưng chiều theo ý anh mà gật gật đầu, miệng còn nói thêm cho anh bớt giận đi.
"Được được, tớ biết rồi."
Sau đó Vương Hạ Vũ hài lòng mà cười đắc chí, mở mắt ra lần nữa thấy cô vẫn còn mặc bộ đồ bê tráp thì anh lên giọng:
"Cậu đi thay đồ đi, chú Thành kêu chuẩn bị đi rồi mà."
"Cậu ra ngoài đi."
Nói rồi Tô Băng Linh đóng cửa thay đồ, Vương Hạ Vũ ngồi bên ngoài trước cửa chờ cô. Đang thay, chỉ còn kéo khoá đằng sau váy lên nữa là xong nhưng Tô Băng Linh loay hoay mãi mà không kéo lên được.
Cô vẫn đang cố gắng đưa tay ra sau để kéo lên nhưng có vẻ dây khoá đã bị mắc kẹt rồi thì phải. Đắn đo suy nghĩ mãi, Tô Băng Linh mới dám lên tiếng họi Vương Hạ Vũ.
Anh vừa nghe thấy giọng cô kêu mình đã lập tức đứng ngay trước cửa, từ ngoài nói vọng vào trong.
"Làm sao thế? Cậu không sao đó chứ?"
"Không sao nhưng mà…"
"Nhưng mà thế nào?"
"… Nhưng mà tớ kéo dây kéo váy lên không được!"
"…"
Chẳng thấy Vương Hạ Vũ đáp lại, Tô Băng Linh ngại ngùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Vì là cửa bằng kính có hoa văn trên đó nên Tô Băng Linh có thể thấy thấp thoáng hình bóng của Vương Hạ Vũ đang đứng ở đó.
Cô không dám nói tiếp nhưng con người ngoài kia vẫn như bất động mà đứng yên đó. Làm Tô Băng Linh phải lấy hết sức can đảm trong người mac nói ra:
"Cậu vào kéo giúp tớ được không?"
Vương Hạ Vũ vẫn giữ im lặng, chẳng phát ra một tiếng động nào. Tô Băng Linh cảm thấy có chút gấp gáp rồi, cô lên tiếng gọi anh thúc giục.
"Hạ Vũ, cậu có nghe thấy không thế?"
"… Tớ nghe rồi."
"Cậu vào đây đi."
Vương Hạ Vũ tay nắm tay cầm cửa mãi mà không dám vặn xuống, chần chừ một lúc lâu anh mới dùng hết sức bình sinh trong người mở ra rồi hùng hồn đi thẳng đến chỗ Tô Băng Linh.
Cô bị động tác của anh làm cho giật mình, quay nửa mặt lại nhìn anh. Tô Băng Linh vén tóc qua một bên vai, để Vương Hạ Vũ kéo mà không bị mắc tóc vào.
Vương Hạ Vũ đưa tay chạm vào dây khoá, vì có chút sát gần với người cô nên tay của anh có hơi chạm vào da thịt của Tô Băng Linh.
Mặt của Vương Hạ Vũ bày ra vẻ mặt cực kì lạnh nhạt nhưng tai anh đã đỏ ửng lên hết cả rồi, nhìn vào trong một làn da trắng đó lại hết sức nổi bật lên.
Kéo xong anh liền chạy một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa hét vọng lại cho Tô Băng Linh nghe:
"Tớ ra ngoài xe trước, cậu chỉnh trang lại rồi ra sau nhé!"
Tô Băng Linh ngơ ngác quay đầu nhìn người con trai đang hớt ha hớt hải chạy một cái vèo ra bên ngoài. Cô không hiểu nổi, cô không ngại thì thôi anh ngại đến như thế làm gì chứ…
Một lát sau, khi mà Tô Băng Linh đã chỉnh lại đồ và tóc tai xong thì cũng đi ra xe. Vừa đi ra, nhìn trên tay trống vắng, cô ngó vào bên trong hỏi:
"Hạ Vũ, cậu có giữ điện thoại tớ không?"
"Hả… Tớ ban nãy để ở trên bàn cho cậu rồi mà."
Tô Băng Linh cố gắng nhớ lại, cô vội vàng đi vào bên trong để lấy nhanh cho kịp giờ đi. Vì chân còn mang guốc nhọn khá cao nên việc chạy có chút khó khăn đối với cô.
Chạy vào trong phòng, tìm kiếm mọi ngóc ngách trên bàn cuối cùng cũng thấy chiếc điện thoại đang nằm bên trên ngăn.
Lại lần nữa chạy ra bên ngoài, vừa ra đến phòng khách đã nhìn thấy Vương Hạ Vũ đang đứng ở cửa bên ngoài. Cô từng bước đi xuống cầu thang rồi chạy bước nhỏ đi lại phía anh.
Vừa đến, Tô Băng Linh đã bị bế xốc lên. Hai tay theo bản năng vội vàng ôm lấy cổ của người kia, hai chân bên dưới đang bị người kia giữ lấy.
Sau khi nhận ra mình đang bị Vương Hạ Vũ bế lên với tư thế thẳng, Tô Băng Linh liền ngại mà la mắng:
"Bỏ tớ xuống, cậu bị bệnh đấy à?"
"Tớ là đang giúp cậu luôn đấy!"
"Tớ tự đi được mà."
"Đi một hồi rồi lại lên xe than vãn đau chân hả? Yên đi, để tớ giúp."
Tô Băng Linh như bị nói trúng tim đen, như bị cấm ngôn mà im thin thít chẳng dám ho he câu nào nữa.
Bế cô ngồi lên xe, Vương Hạ Vũ ngồi ở bên ngoài cùng cạnh cửa sổ để tiện cho việc xuống xe trước. Tô Băng Linh ngồi được Vương Hạ Vũ cởi giày cao gót ra, anh để chân cô lên đùi mình rồi xoa bóp cho cô.