CHƯƠNG 5: OAN GIA NGÕ HẸP
CHƯƠNG 5: OAN GIA NGÕ HẸP
Cả hội trường xôn xao trước sự xuất hiện của Tô Mẫn.
Thỉnh thoảng lại có vài người đàn ông đến làm quen với Tô Mẫn, thậm chí còn có người ngầm dò hỏi thông tin về cô!
Tô Mẫn dè dặt mỉm cười, cô thật sự không quen với những nơi như thế này, tuy trước đây Hoắc Hiển Vinh đã không ít lần đưa cô tới những trường hợp như này, nhưng anh đều rất bảo vệ cô. Đâu giống tên Khương Mạnh kia, cứ sàm sỡ cô đủ kiểu, cô cảm thấy sắp bị anh ta hại chết rồi!
Chưa đầy một tiếng, ngực, eo, mông của cô đều đã bị Khương Mạnh sờ khắp!
Chuyện này làm Tô Mẫn nổi điên, cô hối hận rồi, vì sao lại cùng anh ta tham gia cái bữa tiệc này chứ!
“Tổng giám đốc Khương, nếu anh còn nói như vậy nữa thì tôi sẽ đi, đến lúc đó người mất mặt chính là anh!” Tô Mẫn lạnh mặt uy hiếp.
“Được, vừa hay tôi đang định đặt một phòng tổng thống ở khách sạn Shangri-La, nếu cô nôn nóng thế thì tôi đành gắng theo vậy...”
“Xin lỗi, tôi muốn đến nhà vệ sinh!”
Không đợi Khương Mạnh nói xong, Tô Mẫn đã lập tức ngắt lời anh rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Đối mặt với Khương Mạnh khiến cô có cảm giác như đấm vào bông vậy, cho dù cô nói như thế nào thì anh ta vẫn giữ nguyên thái độ cợt nhả đó, điều này làm Tô Mẫn có cảm giác bất lực vô cùng.
“Hồ ly tinh.” Khương Mạnh thấy Tô Mẫn nhanh chóng bỏ chạy thì ngẩn ra, sau đó lại si mê nói: “Nhưng mà anh đây thích!”
Tô Mẫn ở trong WC ngây người hồi lâu mới nén được sự phẫn nộ trong lòng.
Cô khinh bỉ Khương Mạnh từ đầu tới đuôi một lần!
Vừa ra khỏi WC, cô đã bị một người chặn lại.
Tô Mẫn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy là Tô Ni Ni và cô bạn thân Giả Yến Yến của cô ta đang đứng trước mặt.
“Chà, đây không phải là bà Hoắc đó sao? Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà lại câu được con cá nào rồi?” Giả Yến Yến nhìn dáng vẻ Tô Mẫn mà ghen tỵ vô cùng.
Rõ ràng Tô Mẫn lớn hơn cô ta mấy tuổi, nhưng cô gái này cứ như là lão hóa ngược vậy, làn da non mịn đến chảy nước!
Tô Mẫn không quan tâm đến cô ta, lập tức đi qua.
Nhưng Giả Yến Yến lại bắt lấy tay Tô Mẫn: “Tô Mẫn, sao cô còn có mặt mũi đến đây? Hả?”
“Yến Yến.” Tô Ni Ni lên tiếng ngăn cản.
“Ni Ni, cậu cũng quá tốt bụng rồi. Trước đây cô ta châm chọc cậu thế nào? Nếu là tớ thì tớ đã sớm tát cô ta mấy cái thật mạnh rồi!” Giả Yến Yến đanh đá mắng chửi, giọng cô ta khá to nên lập tức thu hút không ít người vây xem, đều là những cậu ấm cô chiêu danh giá.
Tô Mẫn cười lạnh, cô coi đám người này như chó điên, không muốn dây dưa với bọn họ. Nhưng nhìn tình hình này thì có vẻ như nếu cô không làm căng, đối phương sẽ không bỏ qua!
“Chị, nếu chị oán hận em thì em cũng hết cách, nhưng em và Hiển Vinh yêu nhau thật lòng. Chị muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói, em sẽ cho chị hết.” Tô Ni Ni đột nhiên tiến lên kéo tay Tô Mẫn, đau khổ cầu xin.
Nói xong cô ta còn cố ý lau nước mắt, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược khiến người ta không kiềm được mà sinh lòng thương tiếc!
Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí còn có người lên tiếng chỉ trích.
“Cô gái này sao lại ác độc như vậy.”
“Đúng thế, trông xinh đẹp là vậy, hóa ra lại là kẻ ham tiền!”
“...”
Người hóng hớt càng nhiều, Tô Ni Ni lại càng cố ý nặn ra vài giọt nước mắt.
Thế nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể hiểu ngay vở kịch giả ngây thơ này, có người muốn ra mặt bênh vực lẽ phải, nhưng vừa nghĩ tới việc đối phương là vị hôn thê của Hoắc Hiển Vinh thì đều ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thấy những người này chỉ trích Tô Mẫn, Tô Ni Ni càng đắc ý trong lòng.
Ba năm trước cô ta dùng hành vi vô sỉ ép chị gái cô ta là Tô Mẫn phải ra đi, cô ta cho rằng từ nay về sau mình sẽ ngồi vững vị trí bà Hoắc này rồi.
Nhưng không ngờ sau lần đó, Hoắc Hiển Vinh không hề chạm vào cô ta nữa. Tuy anh vẫn đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta luôn cảm thấy giữa bọn họ thiếu chút gì đó.
Thậm chí ngay cả khi nói chuyện cũng đơn giản dứt khoát, tuy bọn họ đã đính hôn, nhưng vẫn chậm chạp chưa cử hành hôn lễ, mà Hoắc Hiển Vinh lại không hề nhắc đến!
Thực ra cô ta biết, mấy năm nay Hoắc Hiển Vinh luôn không ngừng tìm kiếm Tô Mẫn, cô ta biết anh không quên được Tô Mẫn. Cô ta biết tất cả, nhưng có thể làm gì đây? Cô ta đành cắn răng nuốt hận!
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, cô ta lại ghen tỵ đến phát điên. Cô ta không cho phép trong lòng người đàn ông mình thích còn chứa đựng người phụ nữ khác, nhất là chị gái của cô ta. Từ nhỏ tới lớn cô ta ghét nhất là việc phải giả vờ tỏ ra lương thiện và rộng lượng!
Bây giờ con ả hèn hạ Tô Mẫn lại xuất hiện trước mặt cô ta với cách thức nổi bật như vậy, sao cô ta có thể nuốt trôi!
Nghĩ vậy, Tô Ni Ni càng ra sức biểu diễn: “Chị, em xin chị, chị tác thành cho chúng em đi. Em quỳ xuống xin chị đấy, có được không?”
Tô Mẫn nhìn cô ta đầy vẻ trào phúng, cô ta thật sự coi cô là kẻ dễ bắt nạt sao? Sự tổn thương mà ba năm trước cô ta gây cho cô còn chưa đủ ư?
“Được, cô đã muốn quỳ thì tôi cũng không ngăn cản nữa!”
Khuôn mặt đang khóc lóc của Tô Ni Ni bỗng cứng đờ, cô ta không ngờ Tô Mẫn lại thẳng thắng như vậy, không chút lưu tình mà thuận theo lời nói của cô ta trước mặt mọi người!
“Tô Mẫn, ai cho cô lá gan ở đây làm càn! Cô là cái thá gì mà dám nói như vậy trước mặt Ni Ni?” Giả Yến Yến thấy Tô Mẫn không buông tha cho Tô Ni Ni thì lập tức kêu lên.
Dù sao bây giờ cô ta cũng đang dựa vào Tô Ni Ni, như bữa tiệc hôm nay vậy, nếu không có Tô Ni Ni thì e là với thân phận của cô ta, đến cửa cũng không vào nổi!
“Là tôi cho cô ấy can đảm đấy, cô là cái thá gì mà dám nói năng như vậy với người phụ nữ của tôi?”
Ngay lúc mọi người đang xem kịch vui thì một giọng nói đột nhiên vang lên!
Cả hội trường xôn xao trước sự xuất hiện của Tô Mẫn.
Thỉnh thoảng lại có vài người đàn ông đến làm quen với Tô Mẫn, thậm chí còn có người ngầm dò hỏi thông tin về cô!
Tô Mẫn dè dặt mỉm cười, cô thật sự không quen với những nơi như thế này, tuy trước đây Hoắc Hiển Vinh đã không ít lần đưa cô tới những trường hợp như này, nhưng anh đều rất bảo vệ cô. Đâu giống tên Khương Mạnh kia, cứ sàm sỡ cô đủ kiểu, cô cảm thấy sắp bị anh ta hại chết rồi!
Chưa đầy một tiếng, ngực, eo, mông của cô đều đã bị Khương Mạnh sờ khắp!
Chuyện này làm Tô Mẫn nổi điên, cô hối hận rồi, vì sao lại cùng anh ta tham gia cái bữa tiệc này chứ!
“Tổng giám đốc Khương, nếu anh còn nói như vậy nữa thì tôi sẽ đi, đến lúc đó người mất mặt chính là anh!” Tô Mẫn lạnh mặt uy hiếp.
“Được, vừa hay tôi đang định đặt một phòng tổng thống ở khách sạn Shangri-La, nếu cô nôn nóng thế thì tôi đành gắng theo vậy...”
“Xin lỗi, tôi muốn đến nhà vệ sinh!”
Không đợi Khương Mạnh nói xong, Tô Mẫn đã lập tức ngắt lời anh rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Đối mặt với Khương Mạnh khiến cô có cảm giác như đấm vào bông vậy, cho dù cô nói như thế nào thì anh ta vẫn giữ nguyên thái độ cợt nhả đó, điều này làm Tô Mẫn có cảm giác bất lực vô cùng.
“Hồ ly tinh.” Khương Mạnh thấy Tô Mẫn nhanh chóng bỏ chạy thì ngẩn ra, sau đó lại si mê nói: “Nhưng mà anh đây thích!”
Tô Mẫn ở trong WC ngây người hồi lâu mới nén được sự phẫn nộ trong lòng.
Cô khinh bỉ Khương Mạnh từ đầu tới đuôi một lần!
Vừa ra khỏi WC, cô đã bị một người chặn lại.
Tô Mẫn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy là Tô Ni Ni và cô bạn thân Giả Yến Yến của cô ta đang đứng trước mặt.
“Chà, đây không phải là bà Hoắc đó sao? Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà lại câu được con cá nào rồi?” Giả Yến Yến nhìn dáng vẻ Tô Mẫn mà ghen tỵ vô cùng.
Rõ ràng Tô Mẫn lớn hơn cô ta mấy tuổi, nhưng cô gái này cứ như là lão hóa ngược vậy, làn da non mịn đến chảy nước!
Tô Mẫn không quan tâm đến cô ta, lập tức đi qua.
Nhưng Giả Yến Yến lại bắt lấy tay Tô Mẫn: “Tô Mẫn, sao cô còn có mặt mũi đến đây? Hả?”
“Yến Yến.” Tô Ni Ni lên tiếng ngăn cản.
“Ni Ni, cậu cũng quá tốt bụng rồi. Trước đây cô ta châm chọc cậu thế nào? Nếu là tớ thì tớ đã sớm tát cô ta mấy cái thật mạnh rồi!” Giả Yến Yến đanh đá mắng chửi, giọng cô ta khá to nên lập tức thu hút không ít người vây xem, đều là những cậu ấm cô chiêu danh giá.
Tô Mẫn cười lạnh, cô coi đám người này như chó điên, không muốn dây dưa với bọn họ. Nhưng nhìn tình hình này thì có vẻ như nếu cô không làm căng, đối phương sẽ không bỏ qua!
“Chị, nếu chị oán hận em thì em cũng hết cách, nhưng em và Hiển Vinh yêu nhau thật lòng. Chị muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói, em sẽ cho chị hết.” Tô Ni Ni đột nhiên tiến lên kéo tay Tô Mẫn, đau khổ cầu xin.
Nói xong cô ta còn cố ý lau nước mắt, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược khiến người ta không kiềm được mà sinh lòng thương tiếc!
Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí còn có người lên tiếng chỉ trích.
“Cô gái này sao lại ác độc như vậy.”
“Đúng thế, trông xinh đẹp là vậy, hóa ra lại là kẻ ham tiền!”
“...”
Người hóng hớt càng nhiều, Tô Ni Ni lại càng cố ý nặn ra vài giọt nước mắt.
Thế nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể hiểu ngay vở kịch giả ngây thơ này, có người muốn ra mặt bênh vực lẽ phải, nhưng vừa nghĩ tới việc đối phương là vị hôn thê của Hoắc Hiển Vinh thì đều ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thấy những người này chỉ trích Tô Mẫn, Tô Ni Ni càng đắc ý trong lòng.
Ba năm trước cô ta dùng hành vi vô sỉ ép chị gái cô ta là Tô Mẫn phải ra đi, cô ta cho rằng từ nay về sau mình sẽ ngồi vững vị trí bà Hoắc này rồi.
Nhưng không ngờ sau lần đó, Hoắc Hiển Vinh không hề chạm vào cô ta nữa. Tuy anh vẫn đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta luôn cảm thấy giữa bọn họ thiếu chút gì đó.
Thậm chí ngay cả khi nói chuyện cũng đơn giản dứt khoát, tuy bọn họ đã đính hôn, nhưng vẫn chậm chạp chưa cử hành hôn lễ, mà Hoắc Hiển Vinh lại không hề nhắc đến!
Thực ra cô ta biết, mấy năm nay Hoắc Hiển Vinh luôn không ngừng tìm kiếm Tô Mẫn, cô ta biết anh không quên được Tô Mẫn. Cô ta biết tất cả, nhưng có thể làm gì đây? Cô ta đành cắn răng nuốt hận!
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, cô ta lại ghen tỵ đến phát điên. Cô ta không cho phép trong lòng người đàn ông mình thích còn chứa đựng người phụ nữ khác, nhất là chị gái của cô ta. Từ nhỏ tới lớn cô ta ghét nhất là việc phải giả vờ tỏ ra lương thiện và rộng lượng!
Bây giờ con ả hèn hạ Tô Mẫn lại xuất hiện trước mặt cô ta với cách thức nổi bật như vậy, sao cô ta có thể nuốt trôi!
Nghĩ vậy, Tô Ni Ni càng ra sức biểu diễn: “Chị, em xin chị, chị tác thành cho chúng em đi. Em quỳ xuống xin chị đấy, có được không?”
Tô Mẫn nhìn cô ta đầy vẻ trào phúng, cô ta thật sự coi cô là kẻ dễ bắt nạt sao? Sự tổn thương mà ba năm trước cô ta gây cho cô còn chưa đủ ư?
“Được, cô đã muốn quỳ thì tôi cũng không ngăn cản nữa!”
Khuôn mặt đang khóc lóc của Tô Ni Ni bỗng cứng đờ, cô ta không ngờ Tô Mẫn lại thẳng thắng như vậy, không chút lưu tình mà thuận theo lời nói của cô ta trước mặt mọi người!
“Tô Mẫn, ai cho cô lá gan ở đây làm càn! Cô là cái thá gì mà dám nói như vậy trước mặt Ni Ni?” Giả Yến Yến thấy Tô Mẫn không buông tha cho Tô Ni Ni thì lập tức kêu lên.
Dù sao bây giờ cô ta cũng đang dựa vào Tô Ni Ni, như bữa tiệc hôm nay vậy, nếu không có Tô Ni Ni thì e là với thân phận của cô ta, đến cửa cũng không vào nổi!
“Là tôi cho cô ấy can đảm đấy, cô là cái thá gì mà dám nói năng như vậy với người phụ nữ của tôi?”
Ngay lúc mọi người đang xem kịch vui thì một giọng nói đột nhiên vang lên!