CHƯƠNG 4: KHIẾN CẢ HỘI TRƯỜNG KINH NGẠC
CHƯƠNG 4: KHIẾN C3Ả HỘI TRƯỜNG KINH NGẠC
Buổi tối, khi Tô Mẫn xách cái túi rẻ mạt ngồi lên xe, mặt Khương Mạnh xám ngoét như màu gan heo vậy. Đặc biệt là khi anh ta thấy Tô Mẫn vẫn mặc bộ đồ công sở màu đen rộng thùng thình trên người thì cố gắng lắm mới nhịn không đá cô xuống xe: “Cô định mặc thế này dự tiệc à?”
Tô Mẫn nuốt nước bọt, lúng túng nói: “Tôi, tôi chỉ có bộ này!”
“Hừ!” Khương Mạnh sầm mặt, ra lệnh cho tài xế lái thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố.
Dọc đường đi, Khương Mạnh vẫn nghênh ngang đi trước, Tô Mẫn như nàng hầu theo đuôi anh ta. Khi đi đến một cửa hàng trang sức xa hoa, Khương Mạnh chỉ một bộ váy dài chấm đất, ra lệnh: “Cái này, cô đi thử đi.”
“Hả? Tôi thử á?”
Tô Mẫn trợn to hai mắt, cô cho rằng Khương Mạnh đưa cô đến khu quần áo nữ là để mua đồ cho cô gái khác, trước đây anh cũng nhiều lần làm vậy rồi, không ngờ lần này lại là mua cho cô.
Cô biết quần áo của hãng Channel rất đắt, đắt đến mức bây giờ cô căn bản không mặc nổi.
Trước đây lúc còn ở bên Hoắc Hiển Vinh, anh thường mua đồ của hãng này cho cô, từ nước hoa đến túi xách, anh luôn mua cho cô thứ tốt nhất. Thế nhưng bây giờ... Tô Mẫn cười khổ, rốt cuộc cô vẫn chưa thể hoàn toàn quên anh!
“Bảo cô thử thì cô cứ thử đi, sao cô lắm mồm vậy!” Khương Mạnh hơi mất hứng, anh ghét nhất là loại phụ nữ lề mề chậm chạp!
Tô Mẫn không phản kháng nữa, lặng lẽ cầm lấy váy đi vào phòng thử.
Sau khi thay váy xong, Tô Mẫn ngẩn ngơ ngắm mình trong gương, suýt chút nữa cô đã quên thì ra mình cũng xinh đẹp như vậy.
“Sao còn chưa thay xong?” Khương Mạnh sốt ruột, anh không biết thử một bộ váy thôi mà sao lại chậm như vậy!
Tô Mẫn nghe thấy tiếng mắng mất kiên nhẫn của Khương Mạnh thì xách váy dè dặt đi ra. Cô vừa bước ra đã khiến Khương Mạnh đang đùa giỡn với nhân viên bán hàng mở to hai mắt!
Phải công nhận bộ váy dài này bất kể là cổ áo hay màu sắc đều rất hợp với Tô Mẫn.
“Ừm, khá ổn, thế này mới xứng là trợ lý của tôi chứ!” Khương Mạnh sờ cằm, hài lòng ngắm Tô Mẫn: “Ừm, tóc cũng phải làm, còn cả giày nữa.”
“Không, tổng giám đốc Khương, hay là anh gọi Kiều Kiều đi cùng đi, tôi không hợp với kiểu tiệc tùng này lắm!” Tô Mẫn vô thức từ chối. Trước đây cô đã không ít lần tham gia tiệc tùng cùng Hoắc Hiển Vinh, đời này kiếp này cô không muốn tiếp xúc với bất cứ chuyện gì có liên quan tới anh nữa.
“Tô Mẫn, đây là mệnh lệnh, nếu cô còn cự tuyệt nữa thì thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!” Khương Mạnh kích động muốn chửi thề, trong ấn tượng của anh ta, không có người phụ nữ nào lại kháng cự được sức mê hoặc của xa xỉ phẩm. Tô Mẫn này đúng là!
Tô Mẫn im lặng cúi đầu, như thể đã nhượng bộ.
Khương Mạnh nhìn dáng vẻ của Tô Mẫn mà không kìm được tơ tưởng trong lòng: Thỏ trắng nhỏ của anh, hôm nay anh đây nhất định phải ăn cỏ gần hang rồi, làm sao đây, nghĩ đã thấy hưng phấn!
Tô Mẫn không biết mục đích của Khương Mạnh, còn tưởng rằng anh ta cải tà quy chính, biết suy nghĩ cho công ty, không chìm đắm trong xa hoa đồi trụy nữa, không hiểu sao lại có chút vui mừng!
Tám giờ tối.
Bữa tiệc tư nhân của biệt thự Hoa Lê.
Thảm đỏ vài trăm mét kéo dài đến tận đường cái, vô số xe ô tô sang trọng từ từ tiến đến.
Chính giữa, một chiếc Rolls-Royce Silver Ghost tiến vào, biển số xe vài số 8 đã thể hiện thân phận cao quý của chủ xe. Bảo vệ mang gang tay màu trắng cung kính tiến lên mở cửa xe, Hoắc Hiển Vinh cúi người đi ra.
Hôm nay anh là khách quý quan trọng nhất ở đây!
Trước đó một tuần, Hoắc Hiển Vinh đã nhận được thiệp mời, vừa hay anh có thể nhân bữa tiệc này đến thăm dò dự án ở phía đông thành phố một chút.
Nâng ly cạn chén, ca múa tưng bừng.
Hoắc Hiển Vinh ngồi ở vị trí khách quý trên tầng hai, anh tao nhã thưởng thức rượu vang, toàn thân lộ ra khí chất cao quý và cô độc.
Anh lạnh lùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đại sảnh.
Trước giờ anh luôn dẫn theo Tô Mẫn bên người, nhưng hôm nay đã là cảnh còn người mất.
Anh bực dọc cau mày, ngẩng đầu nốc cạn ly rượu, qua hồi lâu, anh vẫy tay.
“Tồng giám đốc, có chuyện gì ạ?” Người đứng cạnh anh lập tức bước lên.
“Đi, rót cho tôi thêm một ly!”
“Vâng.”
Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ nhắn kéo Hoắc Hiển Vinh: “Hiển Vinh, chán quá, em muốn ra đằng kia chơi.”
“Ừm, được.”
Anh không hề nói nhiều, đơn giản mà chính xác.
Tô Ni Ni lầm bầm trách cứ rồi cụt hứng kéo Giả Yến Yến đi dạo khắp nơi.
Cùng lúc đó, nhóm cô chiêu đang nói chuyện với nhau thì một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở cổng.
Cô thướt tha bước vào đại sảnh, dưới ánh đèn lung linh, làn váy dài lướt trên thảm đỏ, trông cô vô cùng giống tiên nữ hạ phàm!
Ngay lúc mọi người kinh ngạc muốn biết đây là cô chiêu nhà ai, thì gương mặt đẹp không giống người trần kia lộ ra trước mặt mọi người.
Đường nét hoàn hảo, làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, cánh môi anh đào màu hồng nhạt, non mềm động lòng người, khóe miệng nhếch lên một độ cong, lộ ra sự tao nhã tuyệt trần!
Sự xuất hiện của cô đã khiến cả hội trường xôn xao.
Khương Mạnh thấy phản ứng của mọi người thì hài lòng mỉm cười, ôm chặt cô gái bên cạnh như thể sợ có người cướp mất cô vậy.
Động tác này vừa hay bị Hoắc Hiển Vinh ngồi trong góc nhìn thấy, con ngươi trong mắt anh hơi co lại, ánh mắt trở nên sắc bén, trái tim như hẫng một nhịp!
Anh đã từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khi gặp mặt, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô trong hoàn cảnh này. Xem ra sau khi rời khỏi anh, cô sống rất tốt, bây giờ đã có một người khác thay anh ở bên cô rồi.
Nghĩ vậy, Hoắc Hiển Vinh siết chặt ly rượu vang trong tay: “Tốt, tốt lắm, tốt lắm.”
Buổi tối, khi Tô Mẫn xách cái túi rẻ mạt ngồi lên xe, mặt Khương Mạnh xám ngoét như màu gan heo vậy. Đặc biệt là khi anh ta thấy Tô Mẫn vẫn mặc bộ đồ công sở màu đen rộng thùng thình trên người thì cố gắng lắm mới nhịn không đá cô xuống xe: “Cô định mặc thế này dự tiệc à?”
Tô Mẫn nuốt nước bọt, lúng túng nói: “Tôi, tôi chỉ có bộ này!”
“Hừ!” Khương Mạnh sầm mặt, ra lệnh cho tài xế lái thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố.
Dọc đường đi, Khương Mạnh vẫn nghênh ngang đi trước, Tô Mẫn như nàng hầu theo đuôi anh ta. Khi đi đến một cửa hàng trang sức xa hoa, Khương Mạnh chỉ một bộ váy dài chấm đất, ra lệnh: “Cái này, cô đi thử đi.”
“Hả? Tôi thử á?”
Tô Mẫn trợn to hai mắt, cô cho rằng Khương Mạnh đưa cô đến khu quần áo nữ là để mua đồ cho cô gái khác, trước đây anh cũng nhiều lần làm vậy rồi, không ngờ lần này lại là mua cho cô.
Cô biết quần áo của hãng Channel rất đắt, đắt đến mức bây giờ cô căn bản không mặc nổi.
Trước đây lúc còn ở bên Hoắc Hiển Vinh, anh thường mua đồ của hãng này cho cô, từ nước hoa đến túi xách, anh luôn mua cho cô thứ tốt nhất. Thế nhưng bây giờ... Tô Mẫn cười khổ, rốt cuộc cô vẫn chưa thể hoàn toàn quên anh!
“Bảo cô thử thì cô cứ thử đi, sao cô lắm mồm vậy!” Khương Mạnh hơi mất hứng, anh ghét nhất là loại phụ nữ lề mề chậm chạp!
Tô Mẫn không phản kháng nữa, lặng lẽ cầm lấy váy đi vào phòng thử.
Sau khi thay váy xong, Tô Mẫn ngẩn ngơ ngắm mình trong gương, suýt chút nữa cô đã quên thì ra mình cũng xinh đẹp như vậy.
“Sao còn chưa thay xong?” Khương Mạnh sốt ruột, anh không biết thử một bộ váy thôi mà sao lại chậm như vậy!
Tô Mẫn nghe thấy tiếng mắng mất kiên nhẫn của Khương Mạnh thì xách váy dè dặt đi ra. Cô vừa bước ra đã khiến Khương Mạnh đang đùa giỡn với nhân viên bán hàng mở to hai mắt!
Phải công nhận bộ váy dài này bất kể là cổ áo hay màu sắc đều rất hợp với Tô Mẫn.
“Ừm, khá ổn, thế này mới xứng là trợ lý của tôi chứ!” Khương Mạnh sờ cằm, hài lòng ngắm Tô Mẫn: “Ừm, tóc cũng phải làm, còn cả giày nữa.”
“Không, tổng giám đốc Khương, hay là anh gọi Kiều Kiều đi cùng đi, tôi không hợp với kiểu tiệc tùng này lắm!” Tô Mẫn vô thức từ chối. Trước đây cô đã không ít lần tham gia tiệc tùng cùng Hoắc Hiển Vinh, đời này kiếp này cô không muốn tiếp xúc với bất cứ chuyện gì có liên quan tới anh nữa.
“Tô Mẫn, đây là mệnh lệnh, nếu cô còn cự tuyệt nữa thì thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!” Khương Mạnh kích động muốn chửi thề, trong ấn tượng của anh ta, không có người phụ nữ nào lại kháng cự được sức mê hoặc của xa xỉ phẩm. Tô Mẫn này đúng là!
Tô Mẫn im lặng cúi đầu, như thể đã nhượng bộ.
Khương Mạnh nhìn dáng vẻ của Tô Mẫn mà không kìm được tơ tưởng trong lòng: Thỏ trắng nhỏ của anh, hôm nay anh đây nhất định phải ăn cỏ gần hang rồi, làm sao đây, nghĩ đã thấy hưng phấn!
Tô Mẫn không biết mục đích của Khương Mạnh, còn tưởng rằng anh ta cải tà quy chính, biết suy nghĩ cho công ty, không chìm đắm trong xa hoa đồi trụy nữa, không hiểu sao lại có chút vui mừng!
Tám giờ tối.
Bữa tiệc tư nhân của biệt thự Hoa Lê.
Thảm đỏ vài trăm mét kéo dài đến tận đường cái, vô số xe ô tô sang trọng từ từ tiến đến.
Chính giữa, một chiếc Rolls-Royce Silver Ghost tiến vào, biển số xe vài số 8 đã thể hiện thân phận cao quý của chủ xe. Bảo vệ mang gang tay màu trắng cung kính tiến lên mở cửa xe, Hoắc Hiển Vinh cúi người đi ra.
Hôm nay anh là khách quý quan trọng nhất ở đây!
Trước đó một tuần, Hoắc Hiển Vinh đã nhận được thiệp mời, vừa hay anh có thể nhân bữa tiệc này đến thăm dò dự án ở phía đông thành phố một chút.
Nâng ly cạn chén, ca múa tưng bừng.
Hoắc Hiển Vinh ngồi ở vị trí khách quý trên tầng hai, anh tao nhã thưởng thức rượu vang, toàn thân lộ ra khí chất cao quý và cô độc.
Anh lạnh lùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đại sảnh.
Trước giờ anh luôn dẫn theo Tô Mẫn bên người, nhưng hôm nay đã là cảnh còn người mất.
Anh bực dọc cau mày, ngẩng đầu nốc cạn ly rượu, qua hồi lâu, anh vẫy tay.
“Tồng giám đốc, có chuyện gì ạ?” Người đứng cạnh anh lập tức bước lên.
“Đi, rót cho tôi thêm một ly!”
“Vâng.”
Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ nhắn kéo Hoắc Hiển Vinh: “Hiển Vinh, chán quá, em muốn ra đằng kia chơi.”
“Ừm, được.”
Anh không hề nói nhiều, đơn giản mà chính xác.
Tô Ni Ni lầm bầm trách cứ rồi cụt hứng kéo Giả Yến Yến đi dạo khắp nơi.
Cùng lúc đó, nhóm cô chiêu đang nói chuyện với nhau thì một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở cổng.
Cô thướt tha bước vào đại sảnh, dưới ánh đèn lung linh, làn váy dài lướt trên thảm đỏ, trông cô vô cùng giống tiên nữ hạ phàm!
Ngay lúc mọi người kinh ngạc muốn biết đây là cô chiêu nhà ai, thì gương mặt đẹp không giống người trần kia lộ ra trước mặt mọi người.
Đường nét hoàn hảo, làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, cánh môi anh đào màu hồng nhạt, non mềm động lòng người, khóe miệng nhếch lên một độ cong, lộ ra sự tao nhã tuyệt trần!
Sự xuất hiện của cô đã khiến cả hội trường xôn xao.
Khương Mạnh thấy phản ứng của mọi người thì hài lòng mỉm cười, ôm chặt cô gái bên cạnh như thể sợ có người cướp mất cô vậy.
Động tác này vừa hay bị Hoắc Hiển Vinh ngồi trong góc nhìn thấy, con ngươi trong mắt anh hơi co lại, ánh mắt trở nên sắc bén, trái tim như hẫng một nhịp!
Anh đã từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khi gặp mặt, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô trong hoàn cảnh này. Xem ra sau khi rời khỏi anh, cô sống rất tốt, bây giờ đã có một người khác thay anh ở bên cô rồi.
Nghĩ vậy, Hoắc Hiển Vinh siết chặt ly rượu vang trong tay: “Tốt, tốt lắm, tốt lắm.”